Sau khi tách khỏi Nam Sam, An Vô Cữu vẫn luôn cảm thấy rất kỳ lạ.
Ở vòng chơi này, ngoài trừ nhiệm vụ “rời khỏi trung tâm thu nhận trẻ em” thì không còn kèm theo nhiệm vụ nào nữa, thậm chí cũng chẳng có thiết lập gì khiến người chơi mất lòng tin vào nhau cả.
Chỉ e là, nhiệm vụ ẩn của vòng chơi này chính là tìm hiểu xem trung tâm thu nhận trẻ em này thật sự rốt cuộc đã làm gì mà thôi.
Cũng là tìm hiểu xem bọn trẻ trong trung tâm này lớn lên sẽ thành thế nào.
Cái trung tâm này lớn hơn cậu tưởng rất nhiều, dựa theo sơ đồ sơ tán thì riêng tầng này thôi cũng đã rất rất rộng rồi. Nếu người Mỹ kia thực sự chỉ là nhà từ thiện, thế thì thiện tâm này đúng là trời đất chứng giám. Nhưng mà, kỳ lạ là, tại sao trung tâm này lại được xây thành hình dạng của một ngôi chùa.
Chắc chắn nó có ý nghĩa đặc biệt nào đó.
Để có thể biết rõ hơn về vị trí, An Vô Cữu và Thẩm Thích đánh dấu lên hành lang ở bốn góc mấy ký hiệu hướng nho nhỏ, sau đó lại đi tiếp về phía trước.
Lúc đi, bọn họ chẳng gặp phải ai khác cả.
Thứ khiến người ta khó hiểu nhất chính là việc sau khi rẽ bốn lần, lúc bọn họ quay lại nơi đã làm ký hiệu đầu tiên, ký hiệu đã biến mất rồi.
Cứ đi tiếp rồi lại đi tiếp, cả bốn ký hiệu đều chẳng thấy cái nào.
An Vô Cữu chạm mắt với Thẩm Thích dưới ánh đèn, ngầm hiểu.
“Chúng ta đang bị thứ gì đó tách khỏi những người khác,” An Vô Cữu tỉnh táo nói.
Thẩm Thích đưa hai tay ra, “Nên là, trong trò chơi này có thứ gì đó siêu nhiên.”
“Có lẽ thế.” Không biết tại sao, An Vô Cữu cảm thấy hơi kháng cự những thứ siêu nhiên. Nếu trong trò chơi này thật sự có xuất hiện những thứ đó, vậy thì mọi chuyện sẽ rất khó giải quyết.
“Bây giờ tôi thấy lo nhất là Ích Nhu – có mỗi chị ấy là đi một mình thôi.”
Lúc đầu cậu tưởng Thẩm Thích sẽ đồng ý, hoặc sẽ hiểu cho lo lắng của mình. Không ngờ, Thẩm Thích lại vô cảm chỉ ra, “Cô ấy có họ.”
An Vô Cữu nhìn anh, hơi bối rối.
Thẩm Thích khoanh tay trước ngực, tiếp tục nhấn mạnh, “Cô ấy họ Chung, tên là Chung Ích Nhu.”
An Vô Cữu không thể hiểu được. “Có thể gọi những người có quan hệ không tệ với mình bằng tên mà không cần gọi họ.”
“Vậy cậu cũng có thể thử gọi tôi như thế.” Thẩm Thích đột nhiên nói.
An Vô Cữu nghe, càng bối rối hơn.
Anh lại làm vẻ mặt đáng thương, bĩu miệng, “Chẳng lẽ chúng ta có quan hệ không tốt? Lúc trước tôi quyết đấu với cậu, cậu vẫn không chịu tha thứ cho tôi ư?”
Nghe thấy câu này, người khác, ví dụ như Ngô Du, có lẽ đã quay đầu đi tiếp.
Nhưng bất ngờ là An Vô Cữu lại dính chiêu của anh, nghiêm túc phủ nhận, “Không, tôi đã thù anh bao giờ đâu. Mối quan hệ của chúng ta cũng không tệ lắm.”
“Vậy cậu gọi thử xem.”
An Vô Cữu đứng sững tại chỗ như thể vừa nuốt phải ba quả trứng gà, nói không được mà không nói cũng không xong.
Thích…
Cuối cùng, cậu lắc đầu, “Tên anh đứng riêng nghe kỳ cục lắm, như thể đi vào nhà người lạ làm khách xong trả lời câu hỏi ‘Muốn uống trà hay uống cà phê’ vậy.”
Gương mặt Thẩm Thích lộ rõ vẻ thất vọng.
Nhưng mà, anh lại nghĩ, có lẽ đây chính là sự đối xử đặc biệt của An Vô Cữu. Kiểu như, cậu gọi người khác sẽ bỏ họ đi, riêng gọi anh sẽ gọi đầy đủ họ tên, thế thì cũng là một kiểu đặc biệt rồi.
Dù sao thì cậu cũng không giống những người khác. Có những người gọi tên đi gọi lại tên người khác sẽ khiến người đó thấy khó chịu, nhưng có những người lại khiến việc gọi tên người khác trở thành một điều tuyệt vời, như thể tặng quà được tặng thêm dải ruy băng bên trên vậy.
“Được thôi, An Vô Cữu.”
Nhưng An Vô Cữu bây giờ đã quên mất bọn họ nãy giờ thảo luận cái gì rồi. Ngón tay cậu đang đặt trên tai mình, mày thì nhíu lại.
“Sao vậy?” Thẩm Thích hỏi. Nhưng An Vô Cữu lại nhanh chóng làm động tác im lặng với anh.
“Ích Nhu, tôi vừa phát hiện tai phải của chúng ta có lắp một thiết bị liên lạc…”
Thẩm Thích để ý thấy trên tai của An Vô Cữu có một chấm tròn màu đen. Tai của cậu trai này y như một chiếc vỏ sò trắng ngần vậy, đeo cái gì lên tai cũng dễ thấy vô cùng.
Chẳng lẽ đây là thiết bị để cậu liên lạc với Chung Ích Nhu?
Thẩm Thích cũng sờ tai mình. Trên tai anh cũng có một chấm tròn như vậy.
Đúng lúc đó, tín hiệu An Vô Cữu đang nhận được dường như bị ngắt. Cậu gọi tên Chung Ích Nhu mấy lần, sau đó liền bỏ cuộc.
“Tín hiệu tự nhiên bị mất rồi.” An Vô Cữu nhìn về phía Thẩm Thích, đột nhiên thấy một quả cầu nhầy nhụa khổng lồ màu xanh lá cây đang chuẩn bị bắt lấy anh. Nhưng mà, quả cầu này thật ra cũng không giống quả cầu cho lắm, bởi vì bên trong đống dịch nhầy đó đang vươn ra vô số cánh tay.
Những cánh tay non nớt, bé nhỏ.
Khoảnh khắc ấy, An Vô Cữu cảm thấy vô cùng chấn động, nhưng ngay giây sau đó cậu đã hoàn hồn. Cậu duỗi tay kéo lấy cánh tay Thẩm Thích, mạnh mẽ kéo anh về phía mình. “Cẩn thận!”
Ngay sau đó, quả cầu quái vật nhầy nhụa kia biến mất không một dấu vết.
An Vô Cữu hết sức ngạc nhiên – chẳng lẽ đây lại là ảo giác của cậu? Nhưng mà thứ kia quá chân thực, cậu thậm chí còn ngửi thấy cả mùi hôi thối mục rữa của nó nữa.
Đột nhiên, cậu cảm thấy có đôi tay ôm lấy mình. An Vô Cữu ngẩn người, hết sức cảnh giác ngẩng đầu, lại phát hiện cậu và Thẩm Thích đang cách nhau quá gần – gần đến mức lúc cậu vừa ngẩng đầu, môi cậu dường như đã sắp chạm tới môi dưới của anh.
“Anh làm cái gì thế?” Giọng An Vô Cữu hoảng hốt bất ngờ, mà cảm xúc hoảng hốt này lúc gần chết cậu cũng chưa bao giờ gặp phải.
Thẩm Thích cũng buông cánh tay đang vòng sau lưng An Vô Cữu ra.
Mặt của anh hết sức ngây thơ, như thể một đứa bé vừa được học cách ôm vậy.
“Cậu kéo tôi trước mà,” anh mở miệng liền phản bác, sau đó lại giấu hai tay sau lưng. “Chỉ là, tôi cảm thấy khoảng cách này rất thích hợp để… ôm.”
Đúng là một người kỳ lạ.
An Vô Cữu quay người đi. “Đấy là vì tôi thấy sau lưng anh xuất hiện một thứ nguy hiểm thôi.”
Giải thích xong, An Vô Cữu bỏ lại Thẩm Thích, cứ thế đi về phía trước vài bước. Cậu nhận ra nhịp tim của mình chẳng biết tại sao lại nhanh hơn rất nhiều.
Sau đó, không bất ngờ, tim của cậu lại nhói đau.
Cậu ôm ngực, đứng im tại chỗ.
“Thứ nguy hiểm gì cơ? Chẳng lẽ có ai lại muốn giết tôi?” Thẩm Thích cố tình giả giọng sợ hãi, sau đó đuổi theo cậu, dán sát vào bên cạnh cậu, “Cậu muốn bảo vệ tôi.”
Lúc anh dựa sát vào người cậu, An Vô Cữu thấy đau đến mức đứng không vững, nhưng cậu vẫn làm như không có gì thả tay xuống, sau đó chậm rãi đi tiếp.
“Hẳn là ảo giác thôi…”
“E là chúng ta cũng đang ở trong một ảo giác khác.”
Vừa dứt lời, mặt đất trống không trước mặt bọn họ liền xuất hiện một cái cửu cung cách. Những con số lần lượt xuất hiện từng cái một.
Nhưng cửu cung này nhanh chóng biến mất.
“Anh thấy đúng không?” Lần này, An Vô Cữu quay sang xác nhận với Thẩm Thích.
“Ừ, là cửu cung.”
Quả nhiên không phải cậu nhìn nhầm.
An Vô Cữu đứng im tại chỗ, chăm chú nhìn đường nối giữa tường và sàn nhà.
Nếu hành lang này là một vòng tròn vô tận, là một ảo ảnh quang học tương tự như Cầu thang Penrose*, thì mặt đất ít nhất cũng phải có một độ nghiêng nhất định, chứ không thể nào cứ bằng phẳng mãi được.
(*) Cầu thang Penrose: Một chiếc cầu thang vô tận được thiết kế bởi hai cha con nhà Penrose. Nếu di chuyển theo chiều kim đồng hồ, người ta sẽ thấy mình liên tục đi xuống và gặp lại điểm xuất phát của mình. Còn nếu đi ngược chiều kim đồng hồ, người ta sẽ luôn đi lên và gặp lại điểm xuất phát khi nãy.
Hơn nữa, bọn họ cũng chưa gặp bất kỳ ai cả…
Trong khoảnh khắc, An Vô Cữu bất chợt nghe thấy một tiếng đánh trầm đục nào đó, nhưng khoảng cách khá xa, càng nghĩ càng giống nghe nhầm hơn.
“A lô? A lô…”
Có vẻ như Thẩm Thích vừa nhận được tín hiệu của ai đó, anh đáp “A lô” xong còn nói “Hello”, thậm chí còn nói “Moshi moshi” bằng tiếng Nhật.
“Ai thế?” An Vô Cữu lại gần.
“Hả?” Thẩm Thích nhún vai, “Anh Vô Cữu của cậu đang đứng ngay cạnh tôi này… Không, cậu xin tôi tôi cũng không truyền lời hộ cậu đâu… Gì, tôi chưa trưởng thành ấy hả? Này nhé, tôi là người đàn ông trưởng thành nhất, đáng tin cậy nhất ở đây đấy nhé, còn cậu ấy hả, cậu mới chỉ là một tên nhóc vị thành niên thôi…”
An Vô Cữu đỡ trán, “Đừng đấu võ mồm nữa.”
Thẩm Thích bèn ngoan ngoãn một tí, “Được, thôi tôi sẽ làm loa cho cậu một lần vậy.”
Sau đó anh im lặng lắng nghe vài câu, rồi làm mặt vô cảm nói với An Vô Cữu, “Anh Vô Cữu, em với Nam Sam gặp phải quỷ đả tưởng, sau đó anh ta dùng cửu cung cách để phá giải. Sau đó, bọn em tìm được chỗ làm việc của anh ta, cũng là chỗ làm việc của E07.”
Bắt chước cũng giống thật đấy.
Sau đó, Thẩm Thích lại nghe tiếp, nhưng vẻ mặt lại biến đổi rất vi diệu.
An Vô Cữu nhìn anh, cũng đoán được nhất định bọn họ đã phát hiện ra cái gì đó.
Thẩm Thích nghe xong, nói với An Vô Cữu.
“Nam Sam là một công nhân đặc biệt.”
“Cũng đúng,” An Vô Cữu gật đầu. “Quần áo công nhân của anh ta cũng không giống quần áo công nhân bình thường lắm, mà anh ta lại còn đeo mặt nạ nữa.” Nói xong, cậu dường như cũng đã đoán được một dự đoán không tốt lắm.
Thẩm Thích nói với cậu, “Là công nhân hỏa thiêu.”
“Nơi anh ta làm việc có một lò đốt rất lớn, còn sót lại xương vụn, mà xương rất nhỏ, đều là xương trẻ em. Bọn họ cũng tìm thấy một nhật ký làm việc, trong đó có ghi các thông tin của những người bị đưa vào hỏa thiêu. Những người đó không có tên, nhưng xét chiều cao và cân nặng thì những người đó cũng không lớn lắm.”
Lúc nói những lời này, giọng Thẩm Thích bình tĩnh quá mức, nhưng An Vô Cữu lại sững người. Não cậu lập tức tưởng tượng lại hình ảnh quả cầu mọc đầy tay trong không trung kia. Trong một thoáng, cậu suýt nữa muốn nôn ra.
Cậu cố gắng nhịn xuống, giương mắt hỏi anh, “Có bao nhiêu?”
Thẩm Thích truyền lại lời của cậu.
Bọn họ nhận được một câu trả lời không rõ ràng, nhưng vẫn là một đáp án khiến người ta phải giật mình.
“Nhiều, nhiều lắm.”
Hiện tại, trong lòng An Vô Cữu, trung tâm thiện nguyện này bây giờ đã trở thành địa ngục trần gian.
Vì sao ở đây lại có nhiều trẻ em chết như vậy, mà chúng lại còn bị hỏa táng trong im lặng nữa chứ?
Rốt cuộc thì, chuyện gì đã xảy ra ở đây?
Đúng lúc này, bên trong hành lang lại vọng đến tiếng nhạc thiếu nhi.
“Nhặt hòn đá nhỏ, vẽ ô trên đất, ô vuông lớn, ô vuông nhỏ, vẽ xong thì nhảy ô…”
Khoảnh khắc giọng trẻ em đó vang lên, trước mặt An Vô Cữu và Thẩm Thích lại xuất hiện những ô vuông. Chúng không giống cửu cung cách lúc trước mà giống trò chơi ngoài trời nào đỏ của trẻ con thời xưa thì đúng hơn.
Các ô vuông được nối với nhau theo hướng thẳng đứng về phía trước và được đánh dấu bằng các số từ 1 đến 9. Ô vuông số 4 nằm cùng hàng với ô vuông số 5, ô vuông số 7 cũng nằm cùng hàng với ô vuông số 8, còn tất cả các ô vuông còn lại thì đều đứng riêng theo một cột thẳng tắp.
Sau ô vuông số 9 còn có một ô vuông cuối cùng đang tỏa ra ánh sáng vàng, bên trong là hai chữ “Thiên Đường”.
Câu vè vẫn tiếp tục vang lên. An Vô Cữu bỗng cảm thấy có gió nổi lên sau lưng mình, cậu quay đầu lại thì liền thấy trong hành lang trống rỗng bỗng xuất hiện một cánh cửa phù điêu bằng đồng rất lớn. Trên cửa là vô số thiên sứ trẻ con sinh động như thật.
An Vô Cữu đi về phía cửa, nhưng mà không thể nào mở cửa được, mà trước cửa thì lại bật ra vô số cảnh cáo màu đỏ.
[! Please do not be a bad kid]
[! Please do not be a bad kid]
[! Please do not be a bad kid]
[! Please do not be a bad kid]
([Xin đừng làm một đứa trẻ hư!])
Bốn câu tiếng Anh giống nhau như đúc bật ra cảnh cáo cậu, muốn cậu làm bé ngoan.
Nhưng kỳ lạ là, bên dưới câu cảnh báo này còn có một ô vuông trống không để nhập gì đó. An Vô Cữu ấn một cái, phát hiện ra cậu có thể nhập chữ vào.
Lúc cậu thử nhập, có một thông báo xuất hiện trước mắt.
[Bạn chỉ có một cơ hội.]
Mạo hiểm quá.
“Chắc là chúng ta phải chơi trò này rồi.”
Nghe thấy giọng Thẩm Thích, An Vô Cữu quay lại, thấy anh đã đang đứng trên vạch xuất phát số 1 rồi.
“Có thể có bẫy.” An Vô Cữu nói xong, lại hỏi anh, “Anh có biết chơi trò này không?”
Thẩm Thích không biết – có rất nhiều thứ anh không biết làm. Nhưng anh có thể quan sát mặt đất, thấy có hàng có một ô, có hàng thì có hai ô, cũng có điểm xuất phát và điểm kết thúc.
“Tôi đoán là phải đi hoặc nhảy qua cái này, một ô vuông thì dùng một chân, hai ô vuông thì dùng hai chân.”
An Vô Cữu nghi ngờ anh đang giả vờ không biết.
“Cẩn thận.”
Thẩm Thích gật đầu, sau đó bắt đầu trò chơi.
Cảnh tượng một người lớn cao mét chín lại đang nhảy lò cò trong mấy cái ô bé xíu này có hơi buồn cười, An Vô Cữu nghĩ.
Nhưng tâm trạng này của cậu không duy trì được bao lâu, bởi vì Thẩm Thích đột nhiên thất bại.
Anh đáp hai chân vững vàng xuống ô số 4 và 5, nhưng lúc dùng một chân nhảy lò cò đến ô số 6 thì giữa không trung đột nhiên xuất hiện một cái gì đó giống như một bờ tường trong suốt ngăn anh đáp xuống. Thẩm Thích hụt chân, ngã khỏi “nhà”.
Bên trên cái “nhà” này liền xuất hiện một dấu chấm than màu đỏ, mà tiếng ca ở đó cũng dừng lại, biến thành cảnh báo.
“Anh có sao không?”
An Vô Cữu đang định xem xét anh thì phát hiện ngực anh loang đầy máu tươi, áo sơ mi như thể đã bị nhuộm đỏ.
“Thế này là thế nào?” An Vô Cữu bắt lấy cánh tay Thẩm Thích, kiểm tra lồng ngực của anh.
Lạ lùng là, Thẩm Thích thật ra lại chẳng bị thương.
Máu này từ đâu ra?
“Tôi không sao, không phải máu của tôi.” Thẩm Thích nắm chặt tay An Vô Cữu. “Cậu đứng xa ra một tí.”
Tiếng cảnh báo biến mất, giọng nói trẻ con kia lại vang lên lần nữa. Chúng bắt đầu hát lại bài đồng dao nhảy ô kia.
“Ô vuông lớn, ô vuông nhỏ, vẽ xong thì nhảy ô…”
“Một ô vuông, nhảy lò cò, hai ô vuông, nhảy hai chân, dừng lại thở, đề phòng kẻo ngã.”
Thẩm Thích biết đây là một cơ hội nữa.
Anh lại bắt đầu từ ô số 1. Thẩm Thích như trẻ con vậy – anh học rất nhanh, nếu cho anh phản ứng tiêu cực, đe dọa anh, làm anh sợ, thì anh sẽ liền biết phải làm gì, mà cũng không được làm gì.
Đây là giáo dục bằng cách trừng phạt.
Lần này, sau khi dẫm hai chân vào hai ô số 4, 5, Thẩm Thích sờ vào bên trên ô số 6, phát hiện ra quả thật bên trên ô số 6 có một bức tường không khí, mà thậm chí bức tường này còn khá nóng.
Anh thu tay lại. “Không đi tiếp sau số 6 được nữa.”
An Vô Cữu gật đầu, nhớ lại mấy từ kia.
Cậu đứng tại chỗ, chợt nhận ra bài đồng dao kia còn có đoạn sau nữa.
“Đường không thông, đừng nhụt chí, nhảy lại về điểm xuất phát. Bạn nhỏ ơi, hãy nhớ lấy, gặp khó khăn thì đừng bỏ chạy.”
“Cái này nghĩa là anh phải quay lại.” An Vô Cữu nói, “Nhảy về đi.”
Thẩm Thích cũng nghe thấy. Anh nhảy về ô thứ nhất, bên trên “nhà” lập tức xuất hiện một ngón tay cái phong cách anime, sau đó còn xuất hiện một câu cổ vũ cực kỳ kích động, “Bạn đúng là một đứa bé ngoan!”
Ngay sau đó, bài đồng dao kia lại phát lại từ đầu. Thẩm Thích đi về phía trước thêm một lần nữa, anh hết sức cẩn thận đưa tay ra phía ô số 6. Quả nhiên, bức tường trong suốt ngăn cản anh đã biến mất. Nhưng anh vẫn cẩn thận đưa tay ra trước mỗi lần nhảy.
Lúc chuẩn bị nhảy từ ô số 8 sang ô số 9, khoảnh khắc anh đưa tay ra rồi rụt tay về tay anh đã ngập tràn máu tươi. Máu nhỏ giọt thành dòng rơi lộp bộp xuống dưới.
“Lần này là số 9.”
6 và 9, An Vô Cữu yên lặng nhớ.
Có lẽ đây là nhắc nhở.
Khi Thẩm Thích quay lại điểm xuất phát, phía trên cái “nhà” này lại cho anh một ngón tay cái cổ vũ.
Đúng là một đứa bé rất ngoan.
Lần thứ ba, nơi anh bị ép phải dừng lại vậy mà lại là ô số 6.
Chẳng lẽ đây là một vòng lặp ư?
“Thử lại một lần nữa.” An Vô Cữu nói.
Thẩm Thích thử lại, nhưng lần này, ngay từ lúc giẫm lên ô số 1, anh đã cảm thấy đau. Anh đứng ở đó, cảm giác nội tạng của mình như thể đang bị ăn mòn.
“Anh sao vậy?” An Vô Cữu thấy anh ngồi xổm xuống thì lập tức bước đến xem. Thẩm Thích cũng lùi ra, đến một lúc nào đó đang lùi thì cơn đau kịch liệt từ trong ra ngoài đó đột nhiên biến mất.
An Vô Cữu thấy Thẩm Thích đứng dậy, lúc anh quay đầu lại thì thấy khóe miệng anh vương máu tươi.
Mặc dù cậu biết đây không phải máu của Thẩm Thích, cậu vẫn thấy nhói một cái trong lòng.
Thẩm Thích cũng cảm nhận được máu, anh dùng mu bàn tay và tay áo lau khóe miệng, sau đó nói với cậu mấy số, “6, 9, 6, 1, lần cuối đi đến 1 thì không thể đi tiếp được nữa.”
Ô vuông trên mặt đất sau lưng bọn họ đột nhiên biến mất, kể cả câu nói cuối cùng cũng thế.
“Bạn đúng là một đứa bé rất ngoan!”
An Vô Cữu nhẩm câu này trong lòng một lần, đột nhiên thấy sai sai.
Lúc nãy cánh cửa Thiên Đường kia có cảnh báo, bảo bọn họ phải làm đứa bé ngoan.
Cậu kéo Thẩm Thích đến trước cánh cửa lớn đó, mắt thì nhìn chằm chằm bốn câu tiếng Anh kia. “Chắc chắn là nó muốn chúng ta nhập kết quả vào.”
Dòng chữ đỏ tươi tựa hồ đang nhún nhảy kia giống y hệt một sự trừng phạt đẫm máu.
Bốn dòng cảnh báo.
Bốn số.
“Tôi hiểu rồi.” / “Tôi nghĩ nó là mật mã.”
Hai người đồng thời cất tiếng, giọng nói chồng lên nhau.
Tầm mắt hai người giao nhau. An Vô Cữu gật đầu khẳng định, “Có một loại mã sẽ cần một đoạn văn bản dài để làm mật mã.”
“Mật mã Beale.*” Thẩm Thích tiếp lời, nhưng anh lại không biết tại sao mình lại biết những thứ này. Trong trí nhớ của anh, anh vẫn chưa bao giờ tiếp nhận giáo dục, nhưng mà phạm vi những kiến thức anh biết lại lớn đến lạ thường.
(*) Mật mã Beale sẽ được giải thích kỹ ở cuối chương. Mật mã này dùng một văn bản làm “nguồn”, sau đó dùng số để mã hóa. Số 6 sẽ ứng với chữ cái thứ 6 trong dòng đầu tiên, số 11 ứng với chữ cái thứ 11 trong dòng thứ 2, cứ thế đến hết.
An Vô Cữu “ừ” một tiếng. “Chữ thứ 6 ở hàng đầu tiên…” Cậu hơi chần chừ vì dấu chấm than ở đầu, nhưng mà sau khi nhanh chóng xét hai khả năng, An Vô Cữu đã xác định được.
“Coi như tính cả dấu chấm than này, vậy thì chữ thứ 6 ở hàng thứ nhất sẽ là S, hàng thứ hai là O.”
Thẩm Thích chăm chú nhìn những dòng cảnh cáo màu đỏ. “Chữ cái thứ ba là S, chữ cái thứ tư là dấu chấm than.”
[SOS!]
An Vô Cữu nhập kết quả này với cảm xúc lẫn lộn, sau đó ấn OK.
Cậu nhận được một câu trả lời, mà câu trả lời này dùng “little bird” để gọi cậu.
[Bạn không có quyền lựa chọn.]
Một tiếng vang trầm đục cất lên, sau đó cánh cửa hình quạt như dẫn đến Thiên Đường này chậm rãi mở ra.
Giải thích thêm về mật mã Beale: (từ editor)
Mật mã của Beale (hay Những giấy tờ của Beale) là bộ ba mật mã, mà một trong số đó được cho là định vị địa điểm chôn cất một kho báu gồm vàng, bạc và đồ trang sức, có giá trị ước toán lên tới hơn 43 triệu đô la Mỹ vào thời điểm tháng 1 năm 2018. Chúng bao gồm ba bản mã, trong đó, bản mã đầu tiên (chưa được giải mã) mô tả vị trí kho báu, bản mã thứ hai (đã được giải mã) mô tả lượng kho báu, và bản mã thứ ba (chưa được giải mã) liệt kê tên chủ sở hữu kho báu cùng người thân của họ. (theo Wikipedia)
Theo như những tài liệu trên mạng, mật mã Beale được mã hóa bằng cách dùng một đoạn văn bản dài, nhưng không giống cách Vô Cữu giải mật mã trong chương này.
[The girl goes around and under and plays with her doll.]
Ví dụ có một đoạn văn như trên, và đoạn mã hóa là [1 4 8], thì cách giải sẽ là lấy chữ cái đầu tiên của chữ thứ 1 trong đoạn văn (t – the), chữ cái đầu tiên của chữ thứ 4 (a – around), và chữ cái đầu tiên của chữ thứ 8 (p – play). Đoạn mã hóa [1 4 8] sẽ được giải ra là [tap].