Thiên Kiến Kẻ Sống Sót

Chương 32: Vô Cữu thật và giả



Editor: nhân lúc được nghỉ thì mình xả chương, tại bình thường đi học bận quá không edit được:’) các bạn đọc zui nha:333

Sau khi rời khỏi phòng làm việc, ba người Dương Nhĩ Từ, Josh và Ngô Du vừa đi vừa lục soát. Mỗi khi gặp một căn phòng có thể mở được, bọn họ đều tìm kiếm manh mối trong đó.

Có lẽ là vì hệ thống quản lí đã được số hóa, những manh mối và tư liệu bọn họ tìm được cũng không có nhiều lắm.

Bọn họ tìm được mấy cái ổ cứng ở vài phòng, cũng cắm luôn chúng nó vào máy chủ trong phòng, nhưng nội dung bên trong ổ cứng đều là thông tin của những đứa trẻ trong trung tâm – những thứ như là chiều cao, cân nặng, nhóm máu, bệnh di truyền các kiểu.

Điều khiến Dương Nhĩ Từ cảm thấy bất ngờ chính là, số lượng trẻ con trong trung tâm này lớn hơn rất nhiều so với những gì bọn họ tưởng.

“Cái ổ cứng này không giống mấy cái lúc trước.” Josh nói, tay chỉ màn hình lơ lửng được kết nối với máy chủ. Bên trên màn hình là một cái cửa sổ pop-up. “Cái này được mã hóa, phải có mật khẩu mới mở được, mà lại còn bắt buộc phải có quyền hạn của nhân viên quản lý. Mà, loại máy chủ cũng sai nữa, hẳn là chúng ta không mở được phòng này đâu.”

Dương Nhĩ Từ gật đầu, “Nhân viên quản lý có thể là Chung Ích Nhu. Bây giờ chúng ta cứ quay lại phòng chúng ta được khởi tạo lúc trước đi đã, xem xem có cắm được vào không.”

Cô vẫn luôn thấy có gì đó kỳ lạ – Ngô Du rời đi xong thì mãi không thấy về.

Sự bất an trong lòng này vẫn tiếp tục khi cô quay lại phòng điều khiển lúc nãy ở tầng một. Vì Josh sợ bóng tối nên Dương Nhĩ Từ là người mở cửa.

Không nói gì thêm, Dương Nhĩ Từ cứ thế cắm ổ cứng được mã hóa vào khe bên cạnh của máy chủ. Bả vai của cô bị Josh vỗ vỗ vài cái.

“Chị nhìn màn hình giám sát đi…” Giọng Josh hơi run run.

Dương Nhĩ Từ liếc mắt sang.

Ngay từ đầu cô đã cảm thấy có gì đó là lạ rồi, nhưng giờ nhìn kỹ lại, cô mới nhận ra.

Trên màn hình là vô số màn hình giám sát, những màn hình này chiếu cảnh từ trong phòng đến ngoài hành lang, không sót góc nào.

Nhưng trong những khung cảnh kia, tất cả đều không một bóng người.

“Bọn họ… đi đâu hết rồi?”

Hành lang sáng đèn, những bức tường trắng như tuyết, sàn nhà phản chiếu ánh đèn, cả không gian đều sáng rõ như ban ngày.

Nhưng khi đứng ở đây, Chung Ích Nhu lại cảm thấy lạnh toát sống lưng, mà không khí dường như cũng trở nên nặng nề.

Trước mặt cô là một An Vô Cữu, trong tai nghe của cô lại là giọng nói của một An Vô Cữu khác.

[Alo? Lúc nãy vẫn còn nghe thấy giọng của chị mà, sao bây giờ lại mất tín hiệu rồi?]

Cậu ấy vẫn đang nói.

Chuyện đã đến nước này, trong hai An Vô Cữu, chắc chắn có một người là thật, một người là giả.

Đến bây giờ thì Chung Ích Nhu vẫn chưa phát hiện ra có gì không ổn từ hai người này. Rõ là ngụy trang thành người khác thì cần phải lấy được lòng tin, nên trước đó thì sẽ không có chuyện gì nguy hiểm tính mạng xảy ra cả.

Nếu người trước mặt cô là thật, vậy thì e rằng người trong tai nghe của cô đang cố dụ cô đến. Dù sao thì người trước mặt cô cũng đã xuất hiện vẹn toàn, còn trong tai nghe thì chỉ có âm thanh mà thôi.

Nhưng lỡ như ngược lại thì sao?

Chung Ích Nhu đi theo An Vô Cữu, vừa đi vừa sờ tai mình, cuối cùng sờ thấy được một chấm tròn hơi nhô lên. Cô thử dùng ngón tay gõ mấy cái, một tiếng bíp liền xuất hiện, sau đó giọng nói bên kia lập tức ngắt luôn.

Hỏng bét rồi.

Sao cái thứ này lại chẳng có hướng dẫn sử dụng gì cả?

Cô hít sâu một hơi rồi đi lên sóng vai cùng An Vô Cữu trước mặt mình, sau đó nở một nụ cười giống thường ngày.

Ngụy trang nhất định sẽ có sơ hở, thế thì mình cứ ra tay với cái tên này trước vậy.

Kiểu gì cũng sẽ moi được thứ gì đó.

“Cậu vừa nói là có nhật ký công việc hả? Thấy ở phòng nào vậy?”

An Vô Cữu quay sang, bình tĩnh nói, “Ở phòng tài liệu.”

“Vậy hả,” Chung Ích Nhu khẽ gật đầu. “Phòng tài liệu không có gì đáng sợ hả? Cái phó bản này đúng là ghê thật đấy, chỗ nào cũng kinh dị, lúc nãy còn dọa tôi chết khiếp.”

An Vô Cữu nghe xong thì im lặng một lúc, sau đó cất tiếng, “Chỗ này rất kỳ lạ. Tôi đang tự hỏi không biết cái chị thấy lúc nãy có phải là ảo giác không?”

Cậu cũng nói thêm, “Lúc tôi bị tách khỏi những người khác, tôi cũng gặp ảo giác.”

“Ảo giác gì?” Chung Ích Nhu nhìn chằm chằm vào mắt cậu.

Giống thật đấy, nhìn bên ngoài thì chẳng thể nào thấy được có gì khác cả.

An Vô Cữu liếc cô, sau đó khẽ cười, “Tôi thấy tất cả mọi người biến thành quái vật, sau đó muốn giết tôi.”

Chỉ một câu đó thôi cũng đủ gợi ra hình ảnh trong não người khác, khiến người ta sởn hết cả gai ốc.

Chung Ích Nhu cau mày, nhưng lại nhanh chóng thả lỏng.

Cô không muốn để lộ gì hết.

“Thật hả? Cái của cậu so với cái của tôi còn ghê hơn, ít nhất ảo giác tôi thấy chỉ toàn những người tôi không quen thôi. Mấy đứa nhỏ đó lúc thì là người sống, lúc thì lại biến thành xác chết ngồi dậy, mà có mỗi tôi là nhìn thấy được nữa chứ.”

“Vậy ý chị lúc nói đến nhà xác là nói cái này hả.” An Vô Cữu cụp mắt xuống. “Sau khi lấy được nhật ký công việc thì chúng ta sẽ biết chị làm gì thôi, cộng với chuyện vừa xảy ra, chắc chắn chúng ta sẽ có manh mối gì đó mới.”

Đi tiếp về phía trước, Chung Ích Nhu cảm thấy nhiệt độ bắt đầu tăng lên, nhưng mà trước mặt cô vẫn là hành lang trống không. Cô vốn tưởng rằng thể nào cũng sẽ gặp được người chơi khác, nhưng đi mãi đến giờ vẫn chẳng thấy ai.

Quá đỗi kỳ lạ.

Cô nghĩ đến cái gì đó, thế là liền nghiêng đầu nhìn An Vô Cữu, sau đó hỏi bằng một giọng rất bình thường, “Đúng rồi, cái tên mắt xanh kia đâu? Thế mà cậu ta lại không đi theo cậu hả?”

An Vô Cữu im lặng một lúc lâu.

Có lẽ khoảng thời gian cậu im lặng cũng không lâu đến thế, nhưng trong mắt Chung Ích Nhu, từng thay đổi về biểu cảm trên mặt cậu dường như đều kéo dài rất lâu không tưởng được.

Khuôn mặt cậu đạng ở ngay trước mắt cô, nhưng cũng ngay giây phút đó, trong đầu cô lại vang vọng giọng nói trong tai nghe kia – một giọng nói chẳng khác gì giọng nói của người đang đứng trước mặt cô.

[Ích Nhu…]

[Tôi là Vô Cữu.]

Ích Nhu.

Chung Ích Nhu đột nhiên dừng chân.

An Vô Cữu trước mặt cô cũng cảm thấy được cô đã dừng lại, vì thế cậu quay đầu lại nhìn cô.

Lông mi của Chung Ích Nhu khẽ chớp, trong đầu nảy ra một ý nghĩ táo bạo. Nghĩ xong, cô bèn làm luôn.

“Ngô Du, cậu sẽ không bỏ rơi anh ta, đúng không?”

Tim cô gần như đập ra khỏi lồng ngực.

An Vô Cữu trước mặt cô chẳng có biến hóa gì – cậu vẫn bình tĩnh đến đáng sợ.

“Đâu có, tự anh ta muốn sang phòng khác tìm kiếm manh mối mà, anh ta nói là tách nhau ra thì làm việc sẽ hiệu quả hơn.”

Nói xong, cậu nhìn chằm chằm gương mặt của Chung Ích Nhu, thậm chí còn mỉm cười một cái rất thân thiện.

Biểu cảm của Chung Ích Nhu cũng không thay đổi quá nhiều – cô trông rất thả lỏng. Cô cũng cười cười đáp lại, sau đó khoác tay lên vai An Vô Cữu, “Cái tên đó còn biết tự lập thế cơ à?”

Xem ra kẻ giả mạo này đến cả thông tin cá nhân của người chơi cũng không biết.

Lúc đầu cô tưởng đây là NPC, thế nhưng chẳng lẽ Thánh Đàn lại chẳng thèm nói gì với kẻ đó về thông tin người chơi mà cứ thế để kẻ đó đến đấu với người chơi ư?

Nghe có vẻ không hợp lý cho lắm.

Khi An Vô Cữu vừa quay mặt về phía trước, nụ cười trên mặt Chung Ích Nhu lập tức vụt tắt.

Cô dùng cái tay còn lại kín đáo chạm vào tai, ngón tay không ngừng gõ.

Ngay lúc An Vô Cữu giả nói với cô “Chị biết những người khác ở đâu không?”, trong tai nghe của Chung Ích Nhu lập tức xuất hiện một chút tạp âm chói tai, sau đó là một tiếng bíp.

“Trên đường đến đây chị không gặp ai khác à?” An Vô Cữu lại hỏi lại.

Lúc này, trong tai nghe của cô xuất hiện một giọng nữ lạnh lùng.

[Bạn là ai? Bên cạnh bạn là An Vô Cữu hả?]

Trái tim Chung Ích Nhu đập càng ngày càng nhanh. Hành lang trắng tinh trước mắt dường như chẳng có điểm cuối, thậm chí có vẻ như đang hòa tan vào nhau.

Đây là ảo giác ư?

Thậm chí cô còn ngửi thấy lại cái mùi kinh dị buồn nôn kia một lần nữa – như thể có vô số con sâu đang nhúc nhích bò lên người cô, bao trùm cô trong sự thối rữa của chúng.

Chung Ích Nhu cố gắng chịu đựng cái ảo giác khiến cô muốn nôn thốc nôn tháo này, cố gắng khiến mình tỉnh táo lại.

Cô giả vờ như không nghe thấy tiếng người trong tai nghe, vẫn tiếp tục nói chuyện với An Vô Cữu giả mạo trước mặt.

“Đúng rồi, cậu nói là cậu tìm thấy nhật ký làm việc của tôi ở đâu cơ?”

[An Vô Cữu] chỉ về phía trước.

“Căn phòng thứ hai sau chỗ rẽ kia kìa.”

Vừa nói, trong tai nghe cũng vang lên giọng nói lạnh lùng kia.

[Chung Ích Nhu, cô đang ở đâu đấy? Sau lại không trả lời? Có nghe thấy tiếng tôi không?]

Chung Ích Nhu nhanh chóng đáp, “À tôi biết.”

“Liệu phía trước có phải góc Tây Bắc không? Chúng ta quay lại góc Tây Bắc đi.” Chung Ích Nhu đi vài bước về phía trước rồi chỉ vào chỗ rẽ, sau đó quay đầu nhìn kẻ giả mạo.

[An Vô Cữu] ừ một cái, nhẹ gật đầu.

Dương Nhĩ Từ ở đầu kia đoán được manh mối.

[Bây giờ cô đang ở góc Tây Bắc hả? An Vô Cữu đang giám sát cô, nên cô không thể trả lời tôi được, đúng không?]

[Cô không cần trả lời đâu, chỉ cần làm ký hiệu hoặc ám hiệu gì đó thôi.]

Chung Ích Nhu quay mặt vào tường đưa lưng về phía [An Vô Cữu], sau đó quay sang nhìn hắn, vẻ mặt ngập tràn sự kiêu ngạo tự hào của người đã nghĩ được biện pháp.

“Vậy thì thế này: chúng ta làm một ký hiệu gì đó đi, chỗ này vuông như thế nhưng thật ra lại rất dễ lạc, không chừng có lúc lại còn gặp ảo giác rồi rơi vào tình huống nguy hiểm gì đó.”

Cô cố ý lặp lại lời [An Vô Cữu] đã nói.

“Mà, cậu còn nói là cậu thấy những người chơi khác biến thành quái vật giết cậu trong ảo giác, đúng không? Có khi về sau chuyện này lại xảy ra nữa, cứ tạo sẵn ký hiệu để lúc đó chạy cho dễ thì hơn.”

Cô nói rất có lý, [An Vô Cữu] cũng khẽ gật đầu, “Lấy gì làm ký hiệu bây giờ?”

Chung Ích Nhu lúc đầu định lấy móng tay cào lên tường làm dấu, nhưng sau đó cô trầm tư một lúc, cuối cùng lấy ngón trỏ và ngón giữa chụm lại đưa lên miệng hôn một cái. Cô lấy ngón tay có vết son ấn lên tường.

Ở mặt tường của chỗ rẽ trắng như tuyết bỗng có thêm một vết hôn.

“Đánh dấu bằng vết cào móng tay không thấy rõ đâu, dấu son môi màu đỏ thì khá dễ nhìn, lát nữa chúng ta nhìn phát sẽ nhớ ngay.”

“Ừm.” [An Vô Cữu] gật đầu, “Chúng ta vào thôi.”

Dương Nhĩ Từ ở bên kia nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người liền cảm thấy nhất định sẽ có vấn đề.

“Tôi đi ra ngoài một chuyến.”

“Đi đâu cơ?” Josh hỏi, nhưng Dương Nhĩ Từ đã chạy khỏi phòng mất rồi. Lúc đầu cậu ta tưởng mình đã bị bỏ rơi một mình, nhưng rất nhanh sau đó cậu ta đã nghe thấy tiếng bước chân.

Dương Nhĩ Từ quay về, làm một thủ thế với Josh.

“Cậu đi cùng tôi đi.”

Hai người liếc nhìn bản đồ sơ tán, xác định vị trí của mình, sau đó đi thẳng về phía góc Tây Bắc của tầng. Nhưng mà, đi mãi đi mãi mấy vòng, bọn họ vẫn chẳng tìm thấy dấu son môi kia ở đâu.

“Lẽ nào chúng ta bị rơi vào một vòng luẩn quẩn gì đó rồi?” Josh nhìn lại hành lang chẳng có ai, cảm thấy lạnh sống lưng.

Dương Nhĩ Từ nhíu mày.

Nhất định phải cứu được cô ấy.

Ngay lúc bọn họ đang đi vòng vòng quanh chỗ hành lang đó, bọn họ bỗng nhìn thấy một cái cửu cung cách kỳ lạ, mà bên trên cửu cung cách còn có một đường.

Dương Nhĩ Từ tiến về phía trước.

Đây là cái gì vậy?

Ngay sau đó, có vệt sáng vàng lóe lên, cửu cung cách trên mặt đất cũng đột nhiên biến mất không một dấu vết. Tiếp theo, một luồng nhiệt kỳ lạ bỗng xuất hiện.

Dương Nhĩ Từ và Josh lần về phía nhiệt độ tăng lên để đi theo hướng của luồng nhiệt.

Lúc này, dường như có gì đó đã được phá giải – mặc dù bọn họ không tìm thấy nguồn của luồng nhiệt, nhưng ở chỗ ngã rẽ bọn họ lại đột nhiên nhìn thấy dấu son môi nhòe đi màu đỏ.

Một giây sau, Dương Nhĩ Từ nghe thấy một âm thanh—

Trong phòng tài liệu này chẳng có cái nhật ký công việc gì hết!

Chung Ích Nhu lo lắng đi theo [An Vô Cữu] vào trong. Cô phát hiện bên trong phòng còn có một buồng trong nhỏ trông giống văn phòng nữa, liền cảm thấy có gì đó sai sai. Cô hỏi tiếp, “Nhật ký ở đâu?”

Nhưng từ đầu đến cuối, [An Vô Cữu] vẫn chẳng trả lời.

Hắn ta để Chung Ích Nhu đi trước, còn mình thì đi sau, để cô đi vào buồng trong, sau đó đến gần một bức tường.

Đến khi Chung Ích Nhu đã bối rối cực kỳ, [An Vô Cữu] đứng bên cạnh cô đã không biết rút từ đâu ra một cái thước dạy học bằng da mềm. Hắn ta dùng hai tay thít cổ Chung Ích Nhu rồi cố gắng kéo cô xuống đất.

Bản năng sinh tồn kiến Chung Ích Nhu cố gắng vùng lên. Một tay cô bám vào vách tường, một tay kéo cái thước da kia, miệng thì liều mạng kêu lên, “Cứu tôi!”

“Cứu tôi! An Vô Cữu! Có, có người giả mạo cậu! Tôi chết mất! Cứu…”

Dưới cơn đau dữ dội, không khí thì bị ép khỏi cơ thể, Chung Ích Nhu dần dần hết sức để kêu, nhưng ngay lúc đó cánh cửa lại vang lên một tiếng “Bang!” rất to.

Sau đó là một tiếng đánh vừa trầm vừa ác.

Tường và sàn sụp xuống sau lưng kẻ đang hành hung cô, hắn theo đó ngã xuống bên cạnh Chung Ích Nhu.

Cây thước đang siết chặt bỗng buông ra, Chung Ích Nhu như cá sắp chết bỗng được phóng sinh lại mặt nước. Cô yếu ớt thở dốc, sau đó nhìn về phía sau.

Người chạy đến cứu cô chính là Dương Nhĩ Từ. Gương mặt luôn lạnh lùng, vô cảm ấy thế mà cũng lộ ra chút cảm xúc yếu ớt.

Như thể cô ấy vẫn còn đang sợ hãi.

“Cứu…” Nằm trên mặt đất trấn tĩnh lại, Chung Ích Nhu cứ thế nắm lấy ống quần của cô, trên mặt là nụ cười biết ơn.

“Người đẹp cứu người đẹp, đến đúng lúc lắm, yêu cô thật đấy, cô đúng là người tốt…”

Giọng vẫn yếu, thế mà còn nằm đây nói đùa.

Dương Nhĩ Từ thở ra một hơi dài, thả cái ghế được cô cầm bằng một tay xuống. Cảm thấy một lần chưa đủ, cô lại đập hắn hai lần nữa, cả hai lần đều đập mạnh vào gáy.

Tốt nhất hắn đừng có mà là An Vô Cữu thật.

An Vô Cữu – người đang đi vòng quanh với Thẩm Thích – đột nhiên hắt hơi một cái.

Cậu hắt xì trông rất thú vị, Thẩm Thích quay đầu lại nhìn.

Kết quả là An Vô Cữu hắt xì thêm hai lần liên tiếp, sau đó cúi đầu dụi mũi vài cái.

“Cậu sao thế?” Thẩm Thích hỏi.

An Vô Cữu bối rối, tay sờ sờ đầu, “Tôi cũng không biết.”

“Lúc nào cũng có cảm giác… gáy lạnh toát ấy.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.