Editor: Nguyetmai
Nếu tính ra thì Tiểu Miêu Miêu tới Hoành Điếm đã được hơn nửa tháng rồi.
Đây là khoảng thời gian dài nhất từ trước đến giờ mà hai mẹ con Hạ Mộng phải cách xa nhau. Tiểu Miêu Miêu vẫn luôn gắng gượng cho tới bây giờ mới bắt đầu nhớ mẹ, vậy cũng là quá giỏi rồi.
Không phải Tiểu Miêu Miêu vô tâm vô tư, mà là mấy ngày nay quay phim quá mệt. Mỗi tối quay về khách sạn, Tiểu Miêu Miêu gần như đặt lưng xuống giường là liền ngủ ngay.
Hôm nay đột nhiên rảnh rỗi, Tiểu Miêu Miêu lại đọc mấy câu thoại liên quan tới mẹ, chẳng hiểu tại sao bỗng nhiên nhớ mẹ. Hơn nữa, còn là nỗi nhớ da diết, rất nhớ, tột cùng.
Đôi mắt to đen láy hơi ửng hồng nơi viền mắt, đôi môi hồng nhạt cong cong vẻ tủi thân, hệt như một con thỏ nhỏ khiến người khác chỉ muốn âu yếm bảo vệ trong lòng.
Hạ Kỳ có phần không thoải mái. Cậu một tay cầm điện thoại lên, tay kia nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng Tiểu Miêu Miêu: “Miêu Miêu đừng khóc! Bây giờ chúng ta sẽ gọi điện cho mẹ có được không?”
“Vâng!” Tiểu Miêu Miêu nghẹn ngào gật đầu.
Điện thoại gọi đi, chờ mãi mới có người nghe máy.
“A lô, xin chào, tôi là thư ký của Tổng Giám đốc Hạ. Hiện giờ cô ấy đang họp, nếu cậu có chuyện gì quan trọng, hãy nói cho tôi, tôi sẽ chuyển lời thay cậu.” Người nghe điện thoại là thư ký của Hạ Mộng.
“Không có chuyện gì!”
Hạ Kỳ lạnh lùng thốt ra mấy chữ, sau đó liền cúp máy ngay.
Cậu vừa cúi đầu, liền đối diện với cặp mắt sáng long lanh, tràn ngập sự mong chờ của Tiểu Miêu Miêu.
Hạ Kỳ chợt nhói lòng, giơ tay xoa đầu Tiểu Miêu Miêu, nói bằng vẻ cưng chiều: “Mẹ em giờ không có ở đó, Thất cách cách đưa em đi tắm trước nhé?”
“Không có ở đó sao?” Đôi mắt to long lanh của Tiểu Miêu Miêu ngay lập tức trở nên ảm đạm. Cánh tay Hạ Kỳ ôm Tiểu Miêu Miêu chợt siết chặt lại: “Chúng ta đi tắm trước, tắm xong rồi gọi điện cho mẹ em được không?”Hạ Kỳ nhẹ nhàng an ủi Tiểu Miêu Miêu: “Có lẽ đến lúc ấy gọi lại, chắc mẹ em đã về rồi.”
Tiểu Miêu Miêu ỉu xìu gật đầu: “Vâng ạ!”
Đôi môi lành lạnh hôn lên trán Tiểu Miêu Miêu. Hạ Kỳ đặt điện thoại xuống bàn, rồi bế Tiểu Miêu Miêu vào phòng tắm rửa.
“Miêu Miêu hôm nay muốn dùng sữa tắm mùi gì đây?”
“Tùy anh.” Tiểu Miêu Miêu trả lời một cách yếu ớt.
“Trời đất, bây giờ có cả mùi “tùy anh” sao?”
Tiểu Miêu Miêu lắc đầu vẻ chán chường, tỏ ý ngầm thừa nhận.
“Ồ…” Âm cuối của Hạ Kỳ hơi kéo dài: “Nếu vậy, chi bằng lát nữa lấy bánh kem bơ vị sầu riêng đi!””Đừng!”
Tiểu Miêu Miêu vừa nghe thấy bánh kem bơ vị sầu riêng, thì chợt giật mình, ngay lập tức tỉnh táo lại, vội vàng bịt mũi và nói lời cự tuyệt. Có trời biết, cô bé ghét nhất là sầu riêng.
Thối lắm!
Thấy việc Tiểu Miêu Miêu tạm thời quên đi chuyện nhớ mẹ, Hạ Kỳ vô thức thở phào nhẹ nhõm. Cậu trêu Tiểu Miêu Miêu: “Chẳng phải em thích “tùy anh” sao?”
“Đâu có!” Tiểu Miêu Miêu phủ nhận: “Em nói là tùy anh chọn mùi sữa tắm. Thất cách cách, có phải anh ngốc không?”
Tiểu Miêu Miêu còn lườm Hạ Kỳ một cái.
“Ồ!” Hạ Kỳ nói với vẻ hứng thú: “Hóa ra Miêu Miêu muốn dùng sữa tắm mùi sầu riêng à?”
Tiểu Miêu Miêu kinh ngạc, há to miệng thành hình chữ “O” và nói: “Sữa tắm còn có mùi sầu riêng nữa ạ?”
“Vốn dĩ là không có, nhưng nếu Miêu Miêu muốn dùng, anh có thể đầu tư để nghiên cứu chế ra cho em một chai.” Hạ Kỳ trả lời rất nghiêm túc.
“Không, không, không, không cần đâu!” Tiểu Miêu Miêu cười hì hì nói: “Không được lãng phí tiền của Thất cách cách.”
“Tiêu tiền cho Miêu Miêu không thể tính là lãng phí được.”
Cậu kiếm tiền chẳng phải là cho Tiểu Miêu Miêu tiêu sao?
Tiểu Miêu Miêu thật sự rất muốn từ chối. Nếu mỗi ngày đều dùng sữa tắm mùi sầu riêng, chắc cô bé sẽ bị xông đến phát khóc mất.