Thiên Di

Chương 47: Sa Hoang chiến địa (1)



Suốt mười mấy năm yên ả trưởng thành, đây là lần đầu tiên Lăng Tử Hàm cảm thấy bức bối đến nhường này. Cả lồng ngực y căng đầy, nghẹn bứ, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy vọt ra ngoài, sự kích động hằn rõ trên gương mặt.

Trước đây không phải phụ hoàng chưa từng nhắc nhở y, người nói, nhưng y không để tâm, phụ hoàng cũng mặc y làm bậy. Y chỉ không ngờ, lần đầu tiên có kẻ có thể khiến cho y cảm thấy khó chịu đến như vậy, lại còn là người sư huynh mà y….

Lăng Tử Hàm chẳng muốn nghĩ nữa.

Có vẻ như người kia vẫn chưa muốn buông tha. Bởi vì sau đó, y tiếp tục nghe thấy một giọng nói rất trầm, rất êm, từng tiếng chậm rãi như đang răn dạy một đứa trẻ, kể cả khi người kia chỉ hơn y vẻn vẹn vài tuổi.

“Lăng Tử Hàm, đệ năm nay đã mười ba, không còn là hài tử nữa. Phụ hoàng của đệ có thể bảo bọc đệ, nhưng có thể bảo bọc đến lúc nào? Lâm Hiên có thể làm cái đuôi của đệ, nhưng người mạnh hơn hắn ta không ít, chưa kể đến triều đình đã không còn được như xưa.”

Mặc Chiêu đứng dậy, từng bước đi đến trước mặt người đang cứng đờ như tượng, bàn tay lạnh lẽo của nàng đặt vào cổ y, đôi mắt sâu thoáng qua vài cảm xúc khác thường:”Ngay tại đây, đệ có tin không, ta có thể một chiêu giết đệ mà vẫn an toàn trở ra. Lăng Tử Hàm, thử nghĩ đi, nếu người đứng trước mặt đệ hiện tại không phải là ta, trước lúc chết, đệ sẽ nói gì? Gào mồm gọi tên cái đuôi của đệ đến cứu mạng?”

Nàng cúi thấp đầu, gằn từng chữ:”Ta biết, đệ cũng biết, đó không phải là việc một nam tử nên làm, mà là việc một kẻ hèn nhát sẽ làm.”

Bả vai Lăng Tử Hàm run run, nếu là thường ngày, y có lẽ sẽ gân cổ cãi lại. Còn hiện giờ, hai cánh môi y mấp máy, khuôn mặt đỏ bừng tái đi, không nói nổi một lời.

“Đến khi nào suy nghĩ kĩ thì đến gặp ta. Mặc Chiêu ta không có một sư đệ vô dụng.”

Nói dứt lời này, nàng quay lưng đi thẳng. Hai người Sở Ngân nhìn thoáng qua Lăng Tử Hàm ngây ngốc đứng tại chỗ, hiếm khi trộm thở dài một hơi, quay đầu bước nhanh theo Mặc Chiêu. Đến khi cả bốn người ra khỏi hoàng cung, Mặc Chiêu vẫn trầm mặc, dường như chính nàng cũng không nhận ra bản thân đang để lộ một biểu cảm như thể ngũ quan bị đông cứng, lạnh lẽo như lòng nàng. Hai người Sở Ngân trao nhau một ánh mắt, một lúc sau, Sở Diêm nắm tay Mặc Chiêu kéo lại, than nhẹ một tiếng:”Mặc Chiêu, đệ đang tự làm khó mình.”

Một lời khẳng định.

Mặc Chiêu ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Sở Diêm. Đảo mắt quanh một vòng, cả bốn người kia hiếm khi như thế, đều nhìn nàng với ánh mắt khác mà giống nhau đến lạ. Nàng hoảng hồn nhận ra, thời gian qua đi, nàng ở trước mặt bốn người này càng ngày càng để lộ nhiều cảm xúc. Mặc Chiêu cười khổ:”Làm sai rồi sao?”

Lời này khiến Sở Ngân giật mình, y hiểu rằng Mặc Chiêu đã hiểu nhầm, bèn lắc đầu ngay lập tức:”Đệ không sai. A Chiêu, chúng ta không có ý trách móc hay gì hết. Ta chỉ không hiểu tại sao đệ lại như thế.”

“Lại đột ngột như thế”. Mặc Chiêu bình tĩnh thay Sở Ngân nói nốt.

Tất cả mọi người đều nhận ra, những điều mà Mặc Chiêu nói với Lăng Tử Hàm khi ấy, người bị tác động không chỉ có một mình Lăng Tử Hàm.

Ai cũng biết, chỉ có mình nàng là không.

Sở Ngân gật đầu. Cho nên y mới nói, những điều mà Mặc Chiêu chẳng hề dễ dàng nói ra, không khó để nhận thấy cũng đã làm tâm tình Mặc Chiêu xao động ít nhiều. Một thoáng đau lòng khi nhìn thấy vầng sáng sau lưng Lăng Tử Hàm chợt mất hết màu sắc hiển hiện trong đôi mắt nàng, y nhìn rất rõ. Nàng đang tự làm khó mình, không chỉ y, tất cả mọi người đều muốn biết nguyên do.

Đối diện với bốn ánh nhìn đăm đăm, Mặc Chiêu lựa đại một gốc cây, ngồi phịch xuống, bất ngờ nở nụ cười. Gió lạnh cản bớt tầm nhìn, nàng ngước mặt nhìn trời cao, bâng quơ hỏi:”Ta chỉ nghĩ, thái độ của hoàng đế với Lăng Tử Hàm không đúng lắm. Hoàng cung tranh đấu, tình nghĩa huynh đệ gì đó đều là thứ bỏ đi. Nếu như hoàng đế thực sự yêu thương Lăng Tử Hàm, hẳn sẽ…”

“Nếu như là thực sự sủng ái, cách tốt nhất là kéo người đó khỏi trở thành đích ngắm của các hoàng tử khác.”

Võng Dực vô thức lẩm bẩm, lần đầu lỡ nói suy nghĩ trong đầu ra khỏi miệng, y giật mình nhìn lên, Mặc Chiêu đang nhìn y với đôi mắt sáng rõ lấp lánh. Ngay cả Võng Dao bên cạnh cũng che miệng, nhìn y chăm chăm với cái nheo mắt khó tả. Sở Diêm cau mày:”Phô trương sủng ái là điều cấm kị trong hoàng thất. Chẳng lẽ lão già kia đối với Lăng Tử Hàm đều là cố tình?”

Lão già kia là chỉ Đông Phong hoàng đế. Sở Ngân tiếp lời:”Chuyện này mới chỉ là suy đoán, nhưng chắc chắn có ẩn tình phía sau. Ngày trước ta từng hỏi Lăng Tử Hàm, y nói rằng việc đến Dược Cốc hoàn toàn là ý của hoàng đế. Thậm chí không khó để nhìn ra, người mà Lâm Hiên thật sự phục vụ là hoàng đế chứ không phải Lăng Tử Hàm. A Chiêu, đây có phải là lý do mà đệ cư xử như vừa rồi?”

Mặc Chiêu gật đầu, từ tốn giải thích:”Ở nơi này, nuông chiều đến mức biến người ta trở thành một kẻ lười biếng và kiêu ngạo không được gọi là yêu thương. Ngoài mặt là dung túng, bản chất sau đó chẳng khác nào hại chết, lão đã dưỡng y trở thành một kẻ bất tài. Thiên phú Tiểu Tứ không tệ, lão già kia nếu thật sự yêu thương đệ ấy, không lý nào để y đi đến mức này. Còn có, lão ta sẵn sàng dùng y làm mồi nhử ta, ta cảm thấy rất lạ.”

“Vốn dĩ ta không muốn kéo A Hàm vào cuộc. Sau rồi suy nghĩ kĩ lại cảm thấy, ngay từ khi đệ ấy đặt chân vào Dược Cốc cũng đã vô tình dính líu đến chuyện này. Nếu đã vậy, không thể để đệ ấy mãi như thế này được. Thật ra lời ta nói trước đó không phải là nói dối. Ta rất ích kỉ, không muốn nhận một kẻ vô dụng làm sư đệ.”

“Ta có thể bắt đệ ấy luyện tập không ngừng. Không ngừng không ngừng ép buộc. Nhưng nếu thế, đệ ấy sẽ trưởng thành, trưởng thành một cách ép uổng với tâm tính thay đổi. Ta muốn thử một cách khác, để đệ ấy tự nguyện bước ra khỏi giới hạn và rào cản lúc trước.”

Nói một tràng dài, lời ra hết, lòng nàng cũng nhẹ đi. Suy nghĩ của nàng tường tận chu toàn, Sở Ngân lại thấy lòng chùng xuống, lạnh nhạt hỏi:”Tại sao?”

Mặc Chiêu ngước mắt nhìn y.

“Ta hỏi đệ, tại sao phải quan tâm đến Lăng Tử Hàm như thế. Chưa kể đến việc hắn ta tốt xấu ra sau, sống chết của hắn chẳng liên quan gì đến đệ cả.”

Có thể khi nghe được những lời này, không chỉ Mặc Chiêu, tất cả những người khác đều nghĩ y tuyệt tình tuyệt nghĩa. Sở Ngân không màng, người nghĩ do người, lời từ miệng người, y chẳng thèm quản. Điều y quan tâm duy nhất là an nguy của Mặc Chiêu, chỉ có thế.

Võng Dực không hiểu sao rùng mình, so với gió đông, lời lẽ vô tình của Sở Ngân còn lạnh lẽo hơn hẳn. Thái độ lạnh lùng này khiến Mặc Chiêu khựng lại trong một thoáng, chỉ một thoáng, rồi nàng cười:”Là ta lo chuyện bao đồng. Được rồi, đến đâu hay đến đấy vậy. Trở về thôi.”

Người này giỏi nhất là đáp y lấy lệ, ngoài mặt nói không, bản chất vẫn là một đứa trẻ mềm lòng. Mềm lòng không sai, nhưng nếu mềm lòng không đúng lúc, ngược lại sẽ trở thành mua dây buộc mình. Cổ tay bị cầm lấy, Sở Ngân ngẩng đầu, Mặc Chiêu không biết từ lúc nào đã đứng dậy, đang kéo tay y, hơi ấm từ cổ tay truyền đến khiến lòng y mềm nhũn. Mấy lời y định nói sau đấy còn lạnh lùng hơn nữa, giờ lại phải nuốt vào trong bụng.

Y bất lực nghĩ, cứ thế này, có khi sẽ bị cái người vô tâm vô tính kia dưỡng thành ngoan ngoãn. Thế là xong đời.

Sự bất đắc dĩ, nhưng lòng y vẫn hơi bực, bèn quay xuống, lạnh mặt nói:”Võng Dao, Võng Dực, kể từ bây giờ ta sẽ giám sát tiến độ tu luyện của hai người. Cho đến khi cuộc tuyển chọn của thánh môn diễn ra, nhất định phải đánh thắng một người.”

Một câu này vừa thốt ra, cả bốn người còn lại đều giật mình. Bước chân của Mặc Chiêu chậm lại rồi dừng hẳn, nàng quay đầu, vẻ ngơ ngác hiện rõ:”Phải đánh thắng ai cơ?”

“Triệu Tử Khiêm”. Sở Ngân nhàn nhạt nói.

Hai hàng mày của Mặc Chiêu nhướng cao, Sở Ngân nhìn thấy hình ảnh của y phản chiếu từ đôi mắt đang không ngừng mở to. Từ bây giờ cho đến khi Thánh Môn tuyển chọn chỉ còn đúng một tháng, thực lực Triệu Tử Khiêm mạnh khỏi phải nói, nếu không đã không được xưng danh là thiên tài ở đế đô. Sở Diêm nghe đến cái tên này cũng cảm thấy bất ngờ:”Đừng nói một tháng nữa, đến một năm nữa hai người này cũng chằng phải đối thủ của Triệu Tử Khiêm. Sở Ngân, huynh đừng đùa.”

“Ta không đùa. Không phải A Chiêu nói rồi sao, không muốn giữ mấy kẻ vô dụng ở bên cạnh sao, lần trước Võng Dao bị người ta bắt cóc cũng đem lại không ít phiền phức, ta không muốn chuyện đó tái diễn lần nữa.”

Ngay cả bản thân cũng không bảo vệ được, sao còn có tư cách đi bên cạnh nàng. Sở Ngân nheo mắt, y tuyệt đối không cho phép.

Nghe thấy ba tiếng êm êm bật ra từ đôi môi mỏng của Sở Ngân, Võng Dao hoàn toàn ngốc lăng. Hai tỷ đệ bọn họ chỉ là kẻ ngoại đạo, đừng nói đến đấu ngang hàng với Triệu Tử Khiêm, có khi chỉ cần vài chiêu đã đủ để y bóp chết bọn họ như bóp chết một con kiến. Nàng vô thức quay sang nhìn Võng Dực, biểu hiện vừa rồi của Võng Dực cũng không khác nàng là mấy, thậm chí nàng còn nhìn thấy bờ vai y run nhẹ. Kinh ngạc qua đi, sau đó, trên gương mặt non nớt quen thuộc hiện lên một biểu cảm khiến nàng còn ngạc nhiên hơn nữa.

Chưa bao giờ Võng Dao chứng kiến một ánh mắt sắc bén đến vậy của Võng Dực.

Không một từ ngữ, không một lời đáp trả, nhưng ánh mắt y nhìn Sở Ngân hàm chứa sự quyết tâm đến gần như thách thức.

Như thể đang nói, y sẽ làm được.

Nhất định.

Nàng bàng hoàng nhận ra, đứa nhỏ từng quấn quýt bên người nàng, đứa nhỏ mỏng manh yếu ớt, quanh năm bệnh tật giờ chẳng còn như xưa. Y cao lớn hơn, sống lưng thẳng tắp, chững chạc, điềm tĩnh, khí chất trầm ổn này xa lạ đến mức khiến nàng ngỡ ngàng. Nàng nhìn thấy y chuyển dời tầm mắt, hướng về phía Mặc Chiêu, một nụ cười mỉm như ảo giác xóa bỏ toàn bộ dải phân cách chủ tớ, ngay cả nàng là tỷ tỷ thân sinh cũng không hiểu nổi sự tự tin này là do đâu mà có. Y bước về phía Mặc Chiêu không do dự, nghiêm chỉnh cúi gập người, bày tỏ những gì y muốn nói.

Võng Dao biết, từ nay về sau sẽ không còn người đệ đệ từng run rẩy ôm nàng, nhỏ giọng quở trách bản thân yếu đuối và vô dụng.

Nàng có dự cảm, y đã chọn được con đường nên đi, và sẽ tiến rất xa, rất rất xa. Còn người đứng đầu con đường ấy, sau một khắc ngỡ ngàng, bật cười vỗ nhẹ vào vai y, nói một tiếng:”Ta chờ.”

Bỏ lại mình nàng lạc lõng.

Sao có thể.

Võng Dao ném hết một thoáng bồi hồi ra sau đầu, nhanh chân chạy đến, một lần nữa lặp lại động tác của Võng Dực. Nàng biết, chủ tử của nàng mang trên mình trọng trách rất lớn, nếu như nàng không cố gắng hết sức, trong tương lai sẽ trở thành kẻ duy nhất tụt lại phía sau, từ thủ hạ thành trở ngại, nàng không muốn khi ấy phải căm hận bản thân. Tuyệt đối không muốn.

Sở Diêm xoa cằm, ánh mắt khi nãy của Võng Dực quả thật khiến y có đôi phần lạ lẫm, cứ nghĩ đến ánh mắt ấy với lời ám chỉ giờ này có khi đang khiến Sở Ngân cáu kỉnh, y lại cảm thấy thú vị. Ngoài Mặc Chiêu ra, người khiến Sở Ngân có thể biến sắc mặt chẳng có mấy người, à không, có khi một người cũng chẳng có ấy chứ. Chẳng mấy khi cao hứng, y vỗ vai Võng Dực, hiếm khi chủ động mở lời:”Âm nhuận của ngươi không tệ, Triệu Tử Khiêm giỏi không phải ở thiên phú mà là ở khả năng chiến đấu. Hắn ta thay cha làm chủ quản đông viện, kinh nghiệm thực chiến trong ma thú sâm lâm không ít. Nếu hai ngươi muốn thắng hắn, không phải chỉ chăm chỉ tu luyện là đủ, còn phải dựa vào cái này.”

Thấy Sở Diêm vươn một ngón tay chỉ về bên đầu, Sở Ngân không khách khí cười nhạo:”Không ngờ loại người lúc nào cũng dùng sức lập uy như ngươi cũng có ngày chỉ bảo người khác dùng mưu mẹo.”

Trên tay Sở Diêm tức thì xuất hiện một ngọn lửa, y cười nói:”Có muốn đấu thử chút, sư huynh tốt của ta.”

Bất cứ ai cũng có thể nghe ra, hai từ sư huynh phía sau là nghiến răng nghiến lợi.

Sở Ngân hơi nhếch môi, hai tay chập lại, khi mở ra đã thấy một luồng khói xanh mờ nhạt, y cười khẽ:”Đệ đệ ngoan, khi thua đừng có tìm A Chiêu kể khổ.”

Biểu hiện cao nhất của ma pháp sư là khi sử dụng hồn lực mà không thấy xuất hiện màu sắc của hồn lực bao quanh, pháp lực đạt đến cảnh giới vô hình vô ảnh. Võng Dực mở to mắt quan sát, áp lực khi hai cao thủ đối chiến quả nhiên khác hẳn. Tầm mắt giao nhau, đến tia lửa cũng nổ ra. Mặc Chiêu thấy cảnh này, đau đầu quay phắt đi, thầm nhủ chẳng biết hai tên này có phải song sinh thật không nữa. Bước đi của nàng càng ngày càng nhanh, hai người Võng Dực vội thu hồi tầm mắt, cuống quýt đuổi theo.

“Chủ tử, còn hai vị công tử…”

“Đánh chán thì về. Ta không quản.”

Thính giác của hồ ly nhanh nhạy, nghe thấy giọng nói này, hai người Sở Diêm choàng tỉnh. Vô cùng ăn ý liếc nhìn nhau, thu lại hồn lực, đồng thời hừ nhỏ một tiếng, cả hai quay lưng, nhanh như chớp tiến về phía Mặc Chiêu. Mặc Chiêu phớt lờ hai cái đuôi hồ ly đang vẫy qua vẫy lại. Lúc nào cũng nói nàng trẻ con, giờ thì sao, mấy ngàn tuổi rồi còn ấu trĩ thế.

Đâu dám làm nàng giận thêm nữa, Sở Diêm vội cười cười làm lành:”Chỉ là đùa thôi. A Chiêu, giờ chúng ta đi đâu.”

“Trở về thu dọn đồ đạc”. Mặc Chiêu chậm chạp đáp.

Sở Diêm hơi ngẩn ra, không phải bắt y thu dọn đồ đạc rồi đuổi y đi luôn đấy chứ.

Sở Ngân không suy nghĩ đơn giản thế, y cau mày:”Muốn đi đâu?”

“Không phải muốn đi luyện tập thực chiến sao. Ta cũng muốn. Sau khi thu dọn đồ đạc, báo cho Triệu Tử Khiêm một tiếng, chúng ta lập tức lên đường.”

“Luyện tập thực chiến? Chẳng lẽ đệ muốn tới nơi đó”. Ngẫm nghĩ một hồi, một cái tên hiện ra trong đầu, Sở Ngân, đột ngột cao giọng, nửa câu sau bỏ lửng.

Mặc Chiêu gật đầu.

Chỉ cần nhắc tới thực chiến và cảnh chém giết trần trụi, tất cả mọi người trên đại lục đều sẽ nghĩ tới một nơi.

Sa hoang.

Nàng muốn đến Sa hoang chiến địa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.