Hai lời mời đến cùng một lúc, lần này là chính miệng Đông Phong hoàng đế và mấy lão đầu ở Thánh Môn tự mình ngỏ lời, Mặc Chiêu không thể như trước phớt lờ, coi như không thấy. Nàng suy nghĩ một hồi, rồi lại cảm thấy, đây rất có thể là một cơ hội tốt. Thay vì lén lút thăm dò, nàng có thể đường đường chính chính đi vào trong Thánh Môn tận mắt quan sát, chỉ cần khéo léo lợi dụng vài điểm, có lẽ sẽ giúp ích rất lớn cho việc lớn sau này.
Chuyến đi tới Thánh Môn không chỉ có Mặc Chiêu, còn có chủ nhân Đông Viện đích thân dẫn đường, vốn ban đầu là Triệu Bỉnh Thần, không hiểu sao đến cuối cùng lại đổi thành Triệu Tử Khiêm. Đã là người quen, Mặc Chiêu chẳng hề do dự dẫn theo cả hai người Sở Ngân, hai người Võng Dao đi cùng, Triệu Tử Khiêm cũng sẽ không nói gì nàng.
Nơi mà đệ tử Thánh Môn cư ngụ được người dân Đông Phong xưng làm Thánh Địa, đệ tử đều tuân theo đạo thánh. Nếu như nói học viện đế đô được coi là ước muốn của tất cả ma pháp sư và kiếm giả trẻ tuổi trên đại lục, Thánh Môn Thánh địa lại được tôn thành thứ gì đó thần thánh khôn cùng, giống như chỉ cần được đặt chân vào đó đã là một loại vinh hạnh thỏa mãn.
Hai đệ tử tiếp đón khi Mặc Chiêu bước vào Thánh Môn cũng là người quen, một người là Trực Dương, người còn lại là Tả Du, là hai người nàng đã từng gặp trong truyền thừa chi địa. Khi nhìn thấy Mặc Chiêu, hai người sóng vai bước nhanh đến, trên môi đồng loạt nở nụ cười hiền hòa:”Triệu công tử, Mặc công tử, đã lâu không gặp. Sư phụ cử ta đến đây làm người dẫn đường cho hai người.”
Mặc Chiêu cười cười:”Không cần khách khí thế. Gọi ta Mặc Chiêu được rồi. Ta có dẫn theo vài thủ hạ, không sao chứ.”
“Tất nhiên không sao”. Trực Dương đảo mắt qua bốn người đứng sau Mặc Chiêu, hơi nghiêng người, cười nói:”Mặc Chiêu, lối này.”
Mặc Chiêu đi cạnh hai người Trực Dương, chầm chậm bước vào trong đại điện. Đến khi một luồng ánh sáng lóa mắt làm hai hàng mi nàng rung nhẹ, Mặc Chiêu mới ngẩng mặt, ngưng mắt quan sát khung cảnh xung quanh.
Đại điện thánh môn huy hoàng tráng lệ, nóc xây thật cao, bên trên và hai bên đều được khảm đá và dạ minh châu, ánh lên sắc trắng lóa mắt. Cách bài trí và đồ vật bên trong đều sang trọng tráng lệ, cảm giác mang đến ban đầu, quả nhiên rất siêu phàm thoát tục, người người đứng canh mặc áo trắng thêu sen, hệt như tiên cảnh nhân gian.
Thấy Mặc Chiêu tập trung quan sát, Trực Dương rất tự nhiên giới thiệu một hai cho nàng, trong mắt y dần dần bừng lên sự tự hào và sùng bái vô hạn. Mặc Chiêu cụp mi mắt, trên môi treo một nụ cười mỉm, hơi cúi đầu che đi sự châm chọc trong đáy mắt. Nàng thật không biết, người đang đứng ở bên cạnh nàng lảm nhảm kia liệu có biết đằng sau thánh địa mà y sùng kính, có bao nhiêu dục vọng bẩn thỉu và thối nát.
Y nói, không biết có bao nhiêu đệ tử muốn được thánh môn thu nhận.
Nàng biết.
Y còn nói, người dân ở Đông Phong còn tôn thánh môn chủ thượng là thần, là thần y giỏi nhất của đại lục, là người giúp đỡ, cứu vớt bọn họ.
Nàng cũng biết.
Chính vì biết, biết quá rõ, nên trong nàng không tồn tại cảm xúc gì khác ngoài sự ghê tởm đến tột độ. Hai nắm tay Mặc Chiêu âm thầm siết chặt, giấu trong tay áo, nụ cười trên môi biến mất từ lúc nào.
Triệu Tử Khiêm đi bên cạnh nàng, cũng bởi vì thi thoảng đảo mắt qua Mặc Chiêu, dần dần phát hiện sắc mặt nàng dần trắng bệch khác thường. Y nhíu mày, không kịp suy nghĩ nhiều, cơ thể đã tự nhiên hành động theo bản năng, một tay vươn ra bất chấp nắm cổ tay Mặc Chiêu kéo lại, giọng hơi cao:”Đệ không sao chứ?”
Người khác chạm vào tay, Mặc Chiêu hơi giật mình, theo phản xạ rụt vội tay về. Trực Dương và Tả Du cũng bị hành động này của Triệu Tử Khiêm làm cho kinh động, Mặc Chiêu ngẩng mặt nhìn lên, bốn người Sở Ngân đang nhìn nàng với ánh mắt lo lắng. Bấy giờ nàng mới phát hiện, là do nàng quá mức sơ suất nên đã để lộ cảm xúc cá nhân ra bên ngoài.
Trực Dương lo lắng hỏi:”Ngươi không sao chứ?”
Ánh mắt Mặc Chiêu hơi lúng túng, Sở Ngân vừa thấy, hai ba bước tiến đến, đỡ hờ Mặc Chiêu, thay mặt đáp:”Là thế này, A Chiêu có một người bằng hữu là độc sư, người này tính tình quái gở, hay mang y nhà ta ra thử độc. Người uống thuốc giải rồi, giờ chỉ mệt mỏi chút thôi, công tử không cần lo.”
Đây là đang giải vây cho nàng. Mặc Chiêu thuận theo, cười yếu ớt:”Tên bằng hữu này của ta thích nhất là đùa giỡn, ta chỉ là nhiễm chút khí độc, sắc mặt mới không tốt. Không hề gì đâu.”
Tả Du nghe vậy, không hề nghi ngờ, thở hắt ra một hơi:”Vậy thì tốt. Ta cũng từng gặp mấy người là độc sư, thú thực đều kì quái như nhau cả.”
Triệu Tử Khiêm siết chặt nắm tay, ép bản thân dời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn tái xanh của Mặc Chiêu, mặt không đổi sắc:”Trực Dương, chúng ta đi tiếp thôi. Các trưởng lão đang chờ.”
Xác định Mặc Chiêu thực sự không sao, Trực Dương gật đầu, đi phía trước dẫn đường. Triệu Tử Khiêm theo sau, sợ rằng Mặc Chiêu vẫn còn khó chịu, nên thi thoảng không nhịn được vẫn đánh mắt nhìn nàng. Từ đó mới phát hiện, nàng không dấu vết thả chậm bước chân, chẳng mấy chốc tụt lại phía sau, đi giữa hai người Sở Ngân, Sở Diêm. Bờ vai của ba người tựa sát vào nhau, có như thế, chỉ cần Mặc Chiêu lung lay đôi chút, hai người kia có thể ôm nàng hay tức khắc. Sở Diêm còn ghé vào tai nàng nói cái gì đó, y không hiểu sao dỏng tai lên nghe, nhưng vì thực sự nói quá nhỏ nên không thể nghe rõ.
Cảm giác lành lạnh mềm mại vẫn còn vương vấn trong lòng bàn tay, Triệu Tử Khiêm càng nắm chặt tay hơn, sải bước thật dài. Trong đầu y luân chuyển vô số ý niệm, biểu cảm bối rối giây phút y nắm tay nàng cứ lặp đi lặp lại không thôi, y nhìn xuống tay mình, thầm nghĩ.
Thì ra cổ tay nam tử cũng có thể nhỏ gầy đến vậy.
Mặc Chiêu không biết sự rối rắm trong đầu Triệu Tử Khiêm lúc này, nàng hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn lại cảm xúc và trái tim đang bang bang đập loạn. Là nàng quá mức sơ sót, chỉ một vài câu nói cũng đủ khiến nàng hoản loạn đến mức này, kém cỏi như thế, chuyện kế tiếp phải làm sao mới tốt.
Nhận ra sự bất ổn của Mặc Chiêu, Sở Diêm không dấu vết nắm chặt tay nàng, ghé thấp đầu nói nhỏ:”Không sao. Chúng ta ở cạnh muội.”
Mặc dù Mặc Chiêu không muốn thừa nhận, nhưng thực tế vẫn là, nàng đang sợ hãi. Sợ hãi sẽ không khống chế được mà để lộ sự căm hận chán ghét, sợ hãi không khống chế được sát khí đang cuồn cuộn trong lòng, phá hủy hết thảy lũ người khốn khiếp nàng sắp phải gặp mặt.
May mắn thay, Sở Diêm lặp đi lặp lại rất nhiều lần, không ngừng không nghỉ, chỉ có đúng ba chữ “không phải sợ”. Giọng y trầm thấp từ tính, từng lời từng lời như ma chú khiến lòng nàng dịu đi, nàng thầm cảm thấy may mắn biết bao khi đã dẫn bốn người họ theo cùng, không để mặc bản thân phải một mình chống chọi.
Không để Mặc Chiêu có nhiều thời gian suy nghĩ, chẳng mấy chốc đã đi sâu vào trong đại điện. Khi thấy người tới là Trực Dương, hai người canh cửa cúi chào rồi mở ra, tiếng kẽo kẹt vang dội, bên tai vọng đến giọng nói lành lạnh của Sở Ngân. Y gằn từng chữ:”Đây mới chỉ là bước đầu. Mạc Thiên Di, muội muốn để kẻ thù nhìn thấy một bộ dạng như thế này sao?”
Những lời này đánh thức Mặc Chiêu từ trong mộng.
Cho bọn chúng chứng kiến bộ dáng thất bại và kém cỏi nhường này?
Sao có thể!
Nàng hít sâu một hơi, đứng thẳng lưng, ánh sáng lóa mắt khi cánh cửa mở ra khiến Mặc Chiêu khép chặt mắt. Đến khi tiếng động dừng hẳn, hai hàng mi dày rung rung rồi nâng lên, để lộ đôi con ngươi trong suốt, bình thản, u tĩnh như mặt giếng nước cổ.
Trên môi là nụ cười nửa miệng quen thuộc, Mặc Chiêu ngẩng cao đầu, sải bước vào trong.
Bên trong, đã có một đám người đang chờ sẵn.
Hai người ngồi trên hai chiếc ghế cao, đều đã lớn tuổi. Người bên trái có một hàng râu dài, trên người mặc y phục màu xám nhạt thêu hoa sen bảy cánh, khuôn mặt già nua có vẻ hiền hòa, ánh mắt lại thâm trầm, sâu không thấy đáy. Người bên phải mặc bộ y phục màu trắng bạc, vạt áo cũng thêu hoa sen bảy cánh, tay áo viền chỉ vàng, gương mặt uy nghiêm, từng cái nhăn mày nhấc tay đều lộ vẻ kiêu ngạo.
Thời khắc nhìn thấy gương mặt này, cả người Mặc Chiêu run lên, suýt chút nữa không giữ được bình tĩnh. Nàng rũ mi mắt, học theo Trực Dương, quy củ cúi đầu chắp hai tay hành lễ:”Mặc Chiêu bái kiến các vị trưởng lão.”
Trên đường đến đây, để tránh cho Mặc Chiêu bỡ ngỡ, Trực Dương đã nói cho nàng biết sơ qua về các trưởng lão của thánh môn. Thánh môn lấy hoa sen làm biểu tượng, ngụ ý trong sạch và thanh khiết, trên y phục của trưởng lão và đệ tử đều được thêu hoa sen. Số lượng cánh sen càng nhiều, càng biểu lộ người đó có thực lực và vị trí cao trong thánh môn. Tỷ như trên trang phục của hai người Trực Dương chỉ được thêu hoa sen hai cánh và một cánh, còn có những người bên ngoài chỉ được thêu nhụy hoa, là những đệ tử thực lực thường thường.
Thánh môn có tổng cộng sáu vị trưởng lão, hai người ngồi trên cùng kia là hai trưởng lão có địa vị cao nhất, người bên trái làm chủ Thánh Nhật Điện, người bên phải làm chủ Nguyệt Thánh Điện, dưới đó còn có bốn trưởng lão, bởi vì trên y phục được thêu hoa sen năm cánh nên đều được gọi là Ngũ trưởng lão, kèm theo danh tự. Như trưởng lão ngồi ngoài cùng kia, được gọi là Dương Lạc, Dương ngũ trưởng lão.
Bên dưới trưởng lão là ngũ đại hộ pháp, lần lượt là kim, mộc, thủy, hỏa, thổ hộ pháp, trên người mặc y phục đủ màu, thêu hoa sen bốn cánh. Nghe nói trận đồ của năm người này vô cùng lợi hại, khi liên thủ thậm chí có thể giết chết hai đại ma đạo sư cùng lúc.
Mặc Chiêu đánh giá xong xuôi, yên lặng đứng yên tại chỗ, đón nhận ánh mắt soi xét từ mấy người trước mặt. Ánh mắt như đang quan sát một món đồ khiến nàng cực kì khó chịu, nhưng vẫn tận lực đè xuống, không để lộ ra. Nàng rũ mi, cố gắng không nhìn chằm chằm vào những gương mặt quen thuộc ngay trước mắt.
Một lúc sau, Mặc Chiêu nghe thấy một giọng nói khàn khàn từ người ngồi bên trái trên vị trí chủ vị, cũng chính là thất trưởng lão Tô Dịch Thành:”Mặc Chiêu phải không, ta đã nghe Trực Dương nói về ngươi rồi, là ngươi lần đó đã cứu mấy người họ một mạng.”
Không ngờ Trực Dương lại không ngại mất mặt, thẳng thắn thú nhận được nàng cứu một lần. Mặc Chiêu cười nói:”Là do vãn bối may mắn.”
Tô Dịch Thành vuốt chòm râu dài, âm thầm đánh giá cử chỉ của người trước mặt. Người này khí độ không tệ, không kiêu ngạo không siểm nịnh, ánh mắt rất sáng. Nhớ tới những điều mà Trực Dương kể lại so với trực tiếp gặp mặt, xem ra không phải là khen ngợi quá lời. Lão nói tiếp:”Thánh Môn hai năm mới tuyển môn đệ một lần. Hai mươi ngày nữa là vừa vặn đến ngày tuyển chọn, ngươi có hứng thú tham gia không? Nếu ngươi muốn, chúng ta có thể…”
Lời này rõ ràng là ngỏ ý, Thánh Môn muốn chiêu mộ Mặc Chiêu. Nàng thầm nghĩ, chắc chắn không chỉ đơn giản là vì nàng đã cứu năm người Trực Dương, mà có lẽ là từ lúc đó Thánh Môn đã cử người quan sát nàng. Động tĩnh nàng mới gây ra trong lần tấn cấp vừa rồi lọt đến tai bọn họ, vừa vặn mới dẫn đến cuộc gặp mặt ngày hôm nay.
Tô Dịch Thành còn chưa nói xong, Lý Tư ngồi bên cạnh đã ngắt lời:”Từ từ đã. Cuộc tuyển chọn hai năm một lần, những người tham gia đông không kể xiết, ai nấy đều phải tham gia khảo nghiệm đàng hoàng. Hắn cứu đệ tử của thánh môn một mạng, không nhất thiết phải đền đáp bằng cách ấy. Thánh Môn chỉ nhận những người có thiên tư, là những người giỏi nhất. Không chỉ thế, còn phải kiểm tra tâm đức thế nào. Mặc Chiêu phải không, ngươi không ngại nói cho chúng ta biết cấp bậc hiện tại của ngươi là gì chứ.”
Đột ngột bị ngắt lời, Tô Dịch Thành hơi bực. Theo như những gì mà ông nghe được, Mặc Chiêu mới mười sáu đã là một cao cấp ma pháp sư song hệ phong hỏa, còn vừa mới tấn cấp, rất có thể đã lên tới ma đạo sĩ, thậm chí còn hơn thế, có xưng là thiên tài cũng chẳng quá. Lý Tư tên khó chịu này, nói lời này là có ý gì đây.
Cái gì gọi là chỉ chọn những người giỏi nhất? Cái gì gọi là tâm đức vẹn tròn? Mỗi một góc trong căn phòng này, mỗi một người, mỗi một biểu tượng xa hoa ghê tởm liệu có thực sự xứng với hoa sen thanh khiết, có thực sự xứng với chữ Thánh mà các người ngày ngày tung hô xưng tụng.
Phải rồi, nơi này thì cao sang biết mấy, chỉ có ma giáo của nàng mới là nơi nhuốm bùn bạch liên, có thể tùy tiện sỉ nhục chà đạp.
Phẫn nộ cuộn trào trong lồng ngực, dường như Mặc Chiêu nếm được mùi vị ngai ngái của máu tanh bị nàng cứng rắn nuốt xuống. Ánh mắt nàng lạnh hẳn, sau đó ngẩng đầu, cao giọng đáp:”Việc tuyển chọn hai mươi ngày nữa, vãn bối nhất định sẽ tham gia, đa tạ Tô trưởng lão đã cất nhắc. Dù sao việc gia nhập vào Thánh Môn là ước muốn của tất cả ma pháp sư và kiếm sư trên đại lục, không phải sao?”
“Còn về cấp bậc thế nào, thứ cho Mặc Chiêu chưa muốn tiết lộ. Ta muốn đến ngày đó có thể tự mình chứng minh cho trưởng lão, xem rốt cuộc Mặc Chiêu có đủ tư cách hay không.”
“Ngươi!”
Ánh mắt Mặc Chiêu rất sáng, dán chặt vào gương mặt của Lý Tư, không biết có phải lão nhìn nhầm hay không, dường như nhìn thấy một chút khiêu khích trong mắt nàng. Nghe được những lời cuồng vọng thế này, Tô Dịch Thành không những không bực, còn sang sảng cười lớn:”Tốt! Ta thật mong chờ đến ngày đó. Mặc Chiêu, ngày hôm đó còn có tỷ thý với đệ tử Thánh Môn, ngươi hãy chuẩn bị cho thật tốt.”
“Vãn bối đã rõ.”
“Được rồi. Trở về đi.”
Mặc Chiêu như có như không đảo mắt qua Lý Tư, dường như trong một khắc thấy được lão già ngày đó, túm lấy người nàng, đâm nàng một đao, trên bụng nàng vẫn còn nguyên một vết sẹo nhạt màu, giờ nóng bừng lên, đốt cháy tâm can nàng.
Nàng híp mắt nhìn lão, quay người trở ra.
Mặc Chiêu đi thẳng một đường đến hoàng cung, Triệu Tử Khiêm không được tuyên gọi nên quay đầu về trước. Bóng dáng y vừa khuất hẳn, Mặc Chiêu đột ngột túm một gốc cây gần đó, nôn khan không dứt, trong mắt hiển hiện sự căm thù.
Chỉ cần bước vào nơi đó, gặp lại những kẻ đó cũng đủ khiến nàng ghê tởm không chịu nổi.
Sở Ngân hoảng hồn, vội vàng vuốt dọc sống lưng cho nàng dễ chịu hơn đôi chút. Hai tỷ đệ Võng Dao thực không hiểu sao Mặc Chiêu lại bài xích với Thánh Môn đến mức này, thấy nàng nôn tới mức cả gương mặt trắng bệch, bọn họ đau lòng không dứt, luống cuống đi lấy nước uống cho người súc miệng.
Sau khi nôn hết ra, Mặc Chiêu mới thấy cả người dễ chịu. Nàng đón lấy bình nước, nhìn về phương hướng Thánh Môn ở phía xa, tòa nhà cao lớn sừng sững được bao phủ bới ánh sáng như thánh địa thực sự.
Đến một ngày, những gì nàng nhận được khi trước, nàng nhất định sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời.
Nàng không ngại đem đống hoa sen này nhuộm đen, từng cánh từng cánh đều bứt hết.