Một năm trôi qua, Mặc Chiêu vừa tròn mười sáu tuổi.
Một năm này, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, cuộc sống nơi Dược Cốc vẫn thong thả êm đẹp. Đệ tử Dược Cốc từ trên xuống dưới bấy giờ có lưu truyền một câu: Người đến Dược Cốc làm khách, có thể đắc tội bất kì ai trong cốc, nhưng tuyệt đối không thể đắc tội Mặc Chiêu nhị sư huynh.
Vì sao ư?
Bởi vì, trước khi nhị sư huynh kịp thời có động tĩnh, tam sư huynh và tứ sư huynh chắc chắn sẽ đem ngươi chỉnh chết, mà nếu ngươi không chết, cũng sẽ bị sư phụ và toàn bộ đệ tử Dược Cốc chỉnh cho đến chết.
Một lời này, tuyệt đối không phải nói đùa.
Mặc Chiêu hoàn toàn không biết, vô số lời đồn đãi về nàng kể từ ngày Dược Cốc tuyển sinh môn đệ một năm trước đã lan khắp đế đô, vị thiên tài ma pháp sư với nhan sắc tuyệt trần và tính tình lạnh mạc, người có thể khiến bát hoàng tử nổi tiếng kiêu ngạo đổi tâm đổi tính và rất nhiều những câu chuyện được biến tấu khác nữa.
Chuyện này, để hồi sau hẵn nói.
Tần Trung và Tần Chí sau khi tìm khắp một vòng không thấy bóng dáng Mặc Vô, cuối cùng vẫn quyết định phải đi đến chỗ các vị sư huynh thông báo trước một tiếng. Vấn đề quan trọng nhất là, lúc này phải tìm vị sư huynh nào mới phải?
Đại sư huynh một năm trước đã trở về Dược cốc, bởi vì hai chân có thương tổn nên phải dùng xe lăn, không tiện di chuyển nhiều. Rất nhiều đệ tử ở Dược Cốc từng tò mò về vị đệ tử đầu tiên này của sư phụ, vì thế việc đại sư huynh không thể đi lại cũng gây ra một oanh động không nhỏ. Hơn nữa, đại sư huynh ít nói ít cười, hầu như chẳng bao giờ rời khỏi rừng trúc, lại ghét bị người ta làm phiền trong khi đang nghỉ ngơi. Tần Trung và Tần Chí nhớ tới gương mặt lạnh nhạt không có mấy cảm xúc của đại sư huynh, ý định đến Trúc Nhã Cư cũng trở thành do dự.
Nhị sư huynh thì khỏi phải nói, không biết ban đêm bận rộn việc gì, sáng hôm sau thường ngủ đến mặt trời lên thật cao mới dậy, tính tình khi rời giường còn đặc biệt khó chịu. Ngày đầu tiên Tần Chí còn không biết, xung phong đánh thức Mặc Chiêu đi dùng thiện từ sớm, kết quả chưa hiểu làm sao đã bị y ném thẳng ra ngoài đập người vào gốc cây trước cửa, suýt thì trẹo cả sống lưng.
Tần Chí tức đến nghiến răng nghiến lợi, vội vàng chạy đi tìm vị sư phụ nào đó tố cáo. Ai ngờ được Mặc Vô nghe xong thì bật cười, cười đến mức gập ngang thắt lưng, vừa cười vừa giải thích. Người ta thì ban đêm mộng du, còn riêng Mặc Chiêu, khi rời giường phải mất đến nửa canh giờ mê ngủ, mà trong thời gian đó, bản thân y làm gì y cũng chẳng nhớ rõ. Mặc Vô cười xong, còn tốt bụng tặng cho Tần Chí một lọ thuốc trị thương loại tốt, lại an ủi Tần Chí thêm vài câu.
Tần Chí nhìn nụ cười tươi rói của sư phụ nhà mình, rầu rĩ cho rằng người lại thiên vị nhị sư huynh lần nữa, ý nghĩ tranh sủng trong đầu càng trở nên mãnh liệt.
Còn Tam sư huynh và Tứ sư huynh, nhớ đến đôi oan gia lúc nào cũng chỉ hận không thể giết chết nhau ấy, hai huynh đệ họ Tần lại cảm thấy đau đầu.
Cuối cùng vẫn là đại sư huynh ổn thỏa nhất.
Quyết định xong xuôi, Tần Chí vội vàng chạy tới Trúc Nhã Cư báo tin, Tần Trung thì quay lại giúp các đệ tử khác thu xếp trước mọi thứ.
Trúc Nhã Cư nơi là nơi ở của Đại sư huynh, xung quanh là rừng trúc bao bọc, ngay giữa rừng là một căn nhà gỗ nhỏ và hàng rào bao quanh, gần như là một khu vực cách biệt với nơi ở của các đệ tử khác trong cốc. Nơi đây bốn mùa đều thoang thoảng hương trúc, mướt mát sắc xanh, ngoại trừ mùa đông có lạnh lẽo đôi chút, cảnh sắc có thể nói là đẹp như tiên cảnh.
Đại sư huynh ưa thích thanh tịnh, Trúc Nhã Cư ngoài người đưa cơm và một người hầu hạ hầu như không có người lạ nào khác ra vào. Mỗi lần Tần Chí đến đây, ngửi hương trúc thơm ngát mê hoặc, ánh nắng từ đâu len lỏi qua lá trúc, kéo thành từng vệt dài ngắn đan xen như chiếc lưới giăng rộng một vùng, y không khỏi dừng bước, mê mẩn nhìn ngắm thêm một hồi.
Nghĩ tới chuyện quan trọng, Tần Chí gõ mạnh vào đầu mình một cái cho tỉnh táo, nhanh chóng men theo lối nhỏ chạy sâu vào trong rừng, chẳng mấy chốc đã thấy căn nhà gỗ nhỏ ngay trước mặt, mới sáng sớm mà cửa ngoài đã mở sẵn.
Hòa với tiếng gió ngoài rừng, từ trong nhà truyền đến tiếng đàn trong trẻo réo rắt, nghĩ rằng đại sư huynh đã tỉnh, trong lòng Tần Chí mừng thầm, cước bộ dưới chân càng nhanh hơn.
Vừa bước qua cửa, Tần Chí đang định mở miệng gọi đã nghe thấy một tiếng “Suỵt” khe khẽ, y giật mình, vội nuốt mấy lời định nói vào trong miệng.
Trước mặt Tần Chí có một người đang đứng, áo vải bố màu nâu sẫm, ngũ quan thường thường, tầm mười lăm mười sáu tuổi, cũng là người vừa ra dấu cho Tần Chí im lặng. Y thấy Tần Chí đến thì mỉm cười, vẫy tay gọi lại.
Tần Chí nghe lời bước tới, cố gắng thả nhẹ bước chân, gọi nhỏ một tiếng:”A Nặc”
A Nặc, cũng chính là Nhan Nặc gật nhẹ đầu, không đáp mà ra hiệu cho y im lặng một lần nữa, xong xuôi mới nâng tay vén rèm để Tần Chí có thể nhìn thấy được toàn bộ quang cảnh phòng trong.
Tần Chí hướng mắt nhìn sang, đập vào mắt y là gương mặt nghiêng lạnh nhạt của đại sư huynh mà y đang tìm kiếm. Nhan Tịch ngồi trên xe lăn, đàn để trên đùi, đầu hơi cúi, mười ngón tay thon dài như bay như múa gảy ra từng nốt trầm cao bay bổng. Một khúc đàn nhẹ nhàng êm ái, tiếng đàn triền miên, dịu dàng đến mức khiến người nghe cảm thấy thoải mái, chỉ muốn nhắm chặt hai mắt, quên sạch muộn phiền.
Trên người Nhan Tịch mặc bạch y, viền tay và cổ áo viền chỉ bạc, một đầu tóc đen dài xõa tung trên lưng, phần trên được cột bằng dây cột trắng thuần. Ngũ quan Nhan Tịch không tính là tinh xảo, nếu tách riêng một chỗ không có gì đặc biệt, thế nhưng khi ghép lại với nhau lại cực kì hài hoà thuận mắt. Quan trọng nhất là, trên người y luôn luôn mang theo một loại khí chất thanh tao lạnh lùng, làn da lại trắng đến tái nhợt, mỗi lần Tần Chí nhìn y đều phảng phất một cảm giác không thực, xa cách nơi trần thế.
Nhan Tịch khi gảy đàn vô cùng chuyên chú, mà trong quá trình ấy, thi thoảng sẽ ngẩng đầu, hướng mắt về một phía, tiếng đàn vẫn triền miên không dứt. Lúc này Tần Chí mới sực tỉnh nhận ra, trên chiếc giường trúc ngay đó có một người nào đó đang nằm nghỉ.
Tóc đen buông xõa rớt khẽ trên giường trúc, dịu dàng che khuất đi một nửa gương mặt nghiêng. Vì hai mắt nhắm chặt, môi hơi hé mở, khuôn mặt tuấn mĩ kia vì thế mà trở nên nhu hòa khác thường. Mà người đang say giấc kia, không phải chính là nhị sư huynh đáng nhẽ phải đang ở Đông Viện hay sao?
Nhị sư huynh thế nào mà sáng sớm đã tới đây rồi?
Nhan Nặc giống như hiểu được thắc mắc của Tần Chí, khẽ hạ rèm rồi kéo y ra khỏi. Đến khi hai người đi được một đoạn xa, chắc chắn sẽ không làm phiền tới Nhan Tịch, Nhan Nặc mới mở miệng giải thích:”Mặc công tử không biết cả đêm qua làm gì, cả người mệt mỏi, nói rằng không ngủ được. Sáng sớm đã muốn công tử nhà ta gảy một khúc đàn, thế rồi ngủ quên lúc nào không biết.”
“Đại sư huynh gảy đàn đã bao lâu rồi?”. Tần Chí gật đầu, hỏi tiếp. Nhị sư huynh do có chứng khó ngủ, vậy nên rất dễ nổi giận nếu bị ai đó đánh thức giữa chừng, chuyện này các đệ tử trong cốc đều biết. Thế nhưng đại sư huynh mới là người kì lạ, với tài năng của y, có thể nói là một cầm sư danh tiếng. Tính tình y khó gần, không biết tại sao lại có vẻ nghe lời nhị sư huynh, nếu đổi lại sáng sớm mà người khác bắt đại sư huynh gảy đàn, chắc chắn sẽ bị y bảo Nhan Nặc đuổi thẳng ra ngoài.
Nhị sư huynh trong một năm này nếu không ở Đông Viện tu luyện chắc chắn sẽ đến Trúc Nhã Cư nghe đại sư huynh gảy đàn, bây giờ còn chiếm luôn cả giường đại sư huynh nữa chứ.
“Đã rất lâu rồi”. Nhan Nặc đáp, lại hỏi:”Mà công tử đến đây làm gì thế?”
Nhắc đến chuyện này, Tần Chí mới ngây người nhớ ra mục đích mình đến đây, lại vỗ mạnh vào trán thêm lần nữa. Y thở dài, đang định mở miệng đã thấy Nhan Nặc “À” lên một tiếng, chợt hỏi:”Có phải huynh muốn hỏi về Mặc Lão đúng không?”
Tần Chí giật mình:”Sao ngươi biết?”
“Mặc Công Tử đã dặn rồi mà ta suýt chút quên mất. Huynh ấy nói, nếu có ai đến tìm, thì cứ bảo rằng sư phụ hôm qua uống rượu say, chắc chắn đang ngủ quên ở gần cánh rừng phía sau Tây Viện, trên tán cây cổ thụ to, tự đến đó mà tìm”. Nhan Nặc ngẫm nghĩ, vừa cười vừa thuật lại.
“Nhị sư huynh sao lại biết ta sẽ đến đây tìm nhỉ?”. Tần Chí khó hiểu lẩm bẩm. Hay là hôm qua sư phụ với nhị sư huynh cùng nhau đi uống rượu? Việc chính gấp hơn, Tần Chí không có thời gian nghĩ ngợi nhiều, vội vàng cảm tạ Nhan Nặc rồi chạy biến đi mất.
Nhan Nặc nhìn theo bóng lưng vội vã của y, lại nhớ tới giọng điệu bất đắc dĩ của Mặc Chiêu sáng nay, không khỏi cúi đầu bật cười. Người tội nghiệp nhất trong cốc này phải kể đến hai huynh đệ họ Tần, Mặc công tử quả nhiên nói không sai chút nào.
Mà ở trong nhà gỗ, tiếng đàn đã ngừng hẳn. Nhan Tịch đăm chiêu vuốt ve dây đàn đang rung lên một hồi, sau đó mới nâng tay, cẩn thận đặt đàn vào hộp gỗ. Y kéo nhẹ xe lăn, di chuyển từng bước về phía giường trúc.
Người nằm trên giường hơi thở đều đều, dưới mắt còn có quầng thâm nhàn nhạt, xem ra thực sự đã vài đêm mất ngủ. Vài sợi tóc rơi nhẹ trên khóe môi, còn vắt qua cánh môi hồng hào trơn bóng của Mặc Chiêu, gần như lọt hẳn vào miệng. Nhan Tịch nhìn một lúc, không hiểu sao thấy hơi chói mắt, chậm rãi nâng tay, gạt sợi tóc ấy ra ngoài, tiện thể gạt xuống vài sợi tóc đang che khuất một nửa gương mặt kia.
Sống mũi cao thẳng tắp, hàng mi dài, cong và đậm màu. khi hàng mi ấy nâng lên, sẽ để lộ một đôi mắt to đen sâu hút, lúc nào cũng lóng lánh sinh động, hàm chứa những ý nghĩ kì quái và tinh nghịch. Nhan Tịch ngắm nhìn dung nhan gần như hoàn mĩ trong gang tấc, không hiểu sao ngây người hồi lâu, không dời mắt đi được.
Mãi một canh giờ sau, Mặc Chiêu mới tỉnh dậy.
Khi Mặc Chiêu vừa mở mắt, đôi con ngươi vẫn còn phủ một lớp sương mờ, hai mắt gần như trống rỗng, không có chút tiêu cự. Mặc Chiêu nằm bất động như thế một lúc lâu, sau tầm một khắc mới thở hắt ra, chớp nhẹ hai hàng mi dài, chậm rãi vươn tay, vặn người rồi bật dậy.
Thấy Nhan Tịch ngồi ngay cạnh mình, Mặc Chiêu hơi xấu hổ vuốt lại tóc, cười bảo:”A Tịch, đúng là chỉ nghe huynh đàn ta mới ngủ ngon được. Sáng sớm đã làm phiền huynh rồi.”
Dựa theo bối phận, Mặc Chiêu nên gọi Nhan Tịch một tiếng đại sư huynh mới phải, thế nhưng từ khi gặp mặt, Mặc Chiêu vẫn thuận miệng gọi thành A Tịch, mà Nhan Tịch cũng thuận theo ý nàng. Ngoài miệng thì nói là làm phiền, có điều, trên cái khuôn mặt tươi cười đến sáng lạn ngay trước mắt đâu có chút nào tỏ ý hối lỗi đâu chứ.
Nhan Tịch không để ý mấy, chậm dời mắt khỏi một bên má ửng hồng và hai mắt híp lại của Mặc Chiêu, bâng quơ hỏi:”Mấy ngày nay vẫn không ngủ được?”
“Ừm”. Mặc Chiêu gật đầu, xoa xoa cái cổ cứng ngắc do nằm lâu, nói tiếp:”Đã một tuần rồi ta mới ngủ được một giấc ngon thế này. Biết thế nên tìm huynh sớm hơn mới phải.”
Nhiều người vẫn tưởng, người tu luyện ma pháp hay đấu khí có thể không ăn không ngủ, thực chất không phải vậy. Khi tu luyện đến một trình độ nào đó, ma pháp sư có thể thu thập linh khí tự nhiên vào cơ thể, thời gian tu luyện cũng có thể kéo dài từ một tháng, thậm chí lâu hơn, khi đó chỉ cần ăn một bữa cũng có thể duy trì được một thời gian dài.
Thế nhưng trong quá trình ấy, ma pháp sư thi thoảng vẫn cần một thời gian nghỉ ngơi, nhất là những người như Mặc Chiêu, nàng vẫn duy trì thời gian ngủ nghỉ như thường lệ, một ngày ba bữa cơm, không bỏ bữa nào. Như Mặc Chiêu vẫn nói, ăn cơm ngủ nghỉ là thông lệ, cũng là thú vui của loài người, sao lại phải bỏ đi chứ.
Nằm nghiêng suốt một thời gian, bả vai phải của Mặc Chiêu gần như tê liệt, vừa đau vừa nhức, thậm chí chỉ cần nghiêng nhẹ cũng thấy đau. Liếc mắt thấy Nhan Nặc vén rèm bước vào, Mặc Chiêu tức thì hai mắt sáng lên, vội gọi một tiếng:”Nặc Nặc.”
“Mặc công tử, ngài tỉnh rồi sao ạ?”. Nhan Nặc nghe thấy tiếng gọi thì bước tới. Sau gần một năm bị Mặc Chiêu gọi với cái biệt danh ấy, Nhan Nặc cũng đã dần thành quen, chẳng còn muốn nêu ý kiến, mặc nàng muốn gọi gì thì gọi.
Mặc Chiêu nghe thấy danh xưng này thì không vui, dẩu môi nói:”Ta đã nói không được gọi là Mặc công tử gì đó nữa mà. Gọi là Mặc đại ca, Chiêu ca, A Chiêu, ngươi muốn gọi gì cũng không thể gọi Mặc công tử này nọ mãi được chứ.”
Nghe Mặc Chiêu nói liền một tràng dài, trong lòng Nhan Nặc thầm nghĩ, rõ ràng lúc ta bảo huynh đổi xưng hô thì huynh nhất quyết không chịu, bây giờ lại bắt người ta phải theo huynh mới được. Thấy Mặc Chiêu nghiêm mặt, thu lại nụ cười, Nhan Nặc thở dài một hơi, cuối cùng cũng đành thuận theo:”Mặc đại ca.”
“Ngoan”. Mặc Chiêu hài lòng, lập tức kéo tay Nhan Nặc cười rộ lên. Hai má ửng hồng, mắt đen ướt át, nụ cười này khiến quang cảnh trong phòng sáng bừng, Nhan Nặc không nhịn được đỏ bừng mặt, trên gương mặt nhỏ nhắn vương nét ngại ngùng.
Bả vai cứng ngắc khiến Mặc Chiêu không để ý mấy, y chỉ vào vai phải của mình, mặt nhăn nhó:”Nặc Nặc, giúp ta kéo tay bên này một chút, ta không quay người được nữa rồi.”
Nhan Nặc giờ mới nhận ra tư thế Mặc Chiêu hơi quái dị. Ai bảo huynh nằm nguyên một tư thế suốt mấy canh giờ liền, không đau mới là lạ.
Nghĩ thì nghĩ vậy, Nhan Nặc vẫn ngoan ngoãn chạy tới, cẩn thận giúp Mặc Chiêu gạt tóc sang một bên, thuần thục xoa bóp bả vai bị đau. Vì chân của Nhan Tịch cần phải xoa bóp bằng loại cao đặc chế thường xuyên, thủ pháp của Nhan Nặc quả không chê vào đâu được, Mặc Chiêu lúc đầu chỉ định nhờ y kéo tay, giờ đã thoải mái đến mức ngồi yên một chỗ, khép hờ mắt, quên mất cả Nhan Tịch còn đang ngồi ngay đó.
Tóc được hớt gọn về một phía, một mảng da thịt trẵng nõn sau gáy vì thế mà lộ ra đôi chút, trên người Mặc Chiêu còn phảng phất một mùi hương nhàn nhạt dễ chịu. Hai má Nhan Nặc ửng đỏ, không dám nhìn thẳng, chỉ chuyên tâm xoa bóp bả vai.
Nhan Tịch là chủ nhà, bị một khách một người hầu xem như không khí, gương mặt lạnh lùng thoáng vài phần không vui. Y liếc mắt, ở nơi Mặc Chiêu không thấy ra hiệu cho Nhan Nặc.
Sau một hồi xoa bóp, bả vai cuối cùng cũng trở nên thả lỏng. Mặc Chiêu cười tủm tỉm, vỗ nhẹ vào bàn tay đang đặt trên vai khen:”Được rồi được rồi. Tiểu Nặc Nặc, không ngờ đệ không chỉ biết nấu ăn, thủ pháp xoa bóp của đệ đúng là đứng đầu luôn đấy. Xem ra A Tịch may mắn thật, về sau ta phải thường xuyên đến đây mới được.”
Mặc Chiêu nói xong thì quay đầu, thứ mà nàng nhìn thấy đầu tiên không phải gương mặt ngại ngùng của Nhan Nặc mà là gương mặt lạnh nhạt của Nhan Tịch, bàn tay mà nàng vừa vỗ nhẹ lên kia cũng là bàn tay thon dài trắng nõn của Nhan Tịch. Nụ cười trên môi Mặc Chiêu cứng lại, rõ ràng người ban đầu là Nhan Nặc mà, sao bây giờ đã chuyển thành Nhan Tịch rồi.
Hơn nữa… hơn nữa… tên mặt lạnh Nhan Tịch còn tự tay xoa bóp vai cho nàng nữa.
Mặc Chiêu có mặt dày đến mấy cũng không tránh khỏi ngượng ngùng. Còn Nhan Tịch thì sửng sốt vài giây, ngay sau đó đã tỏ vẻ không có gì, thản nhiên nói:”Đã gần trưa, ta bảo Nhan Nặc ra ngoài nấu cơm rồi.”
“Nấu cơm? Ta có thể ở lại ăn cùng không?”
Nhắc đến ăn cơm, Mặc Chiêu vứt ngay chuyện khó xử vừa nãy ra sau đầu. Đừng có đùa nha, tài nấu ăn của A Nặc là đỉnh nhất Dược Cốc luôn đấy, nếu không vì thế sao nàng suốt ngày phải chạy tới tận đây ăn chực chứ.
Hai mắt Mặc Chiêu mở to, sáng rõ lấp lánh, chỉ thiếu mỗi cái đuôi phe phẩy đằng sau nữa thôi, mỗi khi có đồ ăn ngon đều là cái biểu cảm này, không sai lệch nửa li. Nhan Tịch không hiểu sao thấy hơi buồn cười, ngoài mặt vẫn lạnh tanh, vừa định gật đầu đã thấy Mặc Chiêu thu lại nụ cười, đứng bật dậy.
“Sao thế?”
Nhan Tịch nhíu mi, trên mặt Mặc Chiêu đột ngột tràn ngập những cảm xúc phức tạp. Chưa bao giờ Nhan Tịch thấy Mặc Chiêu có vẻ mặt như vậy cả.
“Không có gì. A Tịch, hôm nay cảm ơn huynh. Ta có việc gấp, lần sau sẽ đến thăm huynh nhé”. Mặc Chiêu còn chưa dứt lời đã chạy biến đi, so với Tần Chí khi nãy còn gấp gáp hơn vài phần, suýt nữa thì va vào Nhan Nặc.
Nhan Nặc giật mình gọi một tiếng “Mặc đại ca” cũng không thấy Mặc Chiêu quay lại. Y nhìn theo bóng lưng Mặc Chiêu, khó hiểu thắc mắc:”Công tử, Mặc đại ca sao lại gấp thế?”
Nhan Tịch nắm chặt tay vịn của xe lăn, hàng mày cau lại vẫn chưa giãn ra, hồi lâu không đáp.
Mặc Chiêu gần như vận dụng toàn bộ khả năng thi triển Lăng Ba bộ pháp, không ngừng không nghỉ dùng tốc độ nhanh nhất chạy trở về Đông Viện. Các đệ tử trong Dược Cốc chỉ kịp thấy có một cơn gió xẹt qua, ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Vừa bước vào phòng, Mặc Chiêu đã dùng thần thức kiểm tra bốn xung quanh một lượt, ngay đó vội vàng mở cuộn trục rồi tiến vào.
Sở dĩ Mặc Chiêu sốt sắng đến mức này, bởi vì, Ngục Cốc yên ắng suốt bao nhiêu lâu nay cuối cùng cũng đã có phản ứng.