Thiên Đạo Giáng Lâm

Chương 3: Bao nuôi kim chủ (3)



Sáng ngày hôm sau có một người đàn ông đến gõ cửa nhà Nguyễn Luân, người đàn ông mặc âu phục nâu, khi cười rất thân thiện. Hắn nghi hoặc nhưng cũng mời người đàn ông đó vào nhà tiếp đãi như tiếp đãi khách.

Người đàn ông nhìn xung quanh nhà hắn một vòng rồi thu mắt nhìn vào hắn, lời đâu tiên cũng không dài dòng mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Tôi là Diệu Quang, nếu hôm nay cậu đồng ý ký bản hợp đồng này thì tôi sẽ chính thức làm người đại diện của cậu.”

Bản hợp đồng giao tới nay hắn còn chưa định hồn lại.

Hôm qua lúc nói chuyện với cô hắn còn đang lo đi tìm người đại diện ở đâu, lúc đó cô chỉ cười rồi bảo hắn yên tâm ở nhà đợi tin, hóa ta tin mà cô nói chính là cái này.

Diệu Quang… hình như hắn đã nghe qua cái tên này ở đâu rồi.

Người đại diện kim bài tiền nhiệm của giải trí Tinh Vân, người đã dẫn bắt tân minh tinh Cao Bùi Trí lên vị trí ảnh đế, nhưng không bao lâu sau thì đột nhiên biến mất, không ai biết anh ấy đã đi đâu.

Thật ra tối qua lúc hắn còn đang ở Hawaii nghỉ mát cùng bạn gái thì nhận được một cuộc gọi, người đàn ông đầu dây bên kia không ngừng ra giá khiến hắn động lòng, ai mà không yêu thích tiền bạc chứ. Huống chi cái giá mà ông chủ mới này cho ra quá cảm động, vậy nên hôm nay hắn mới xuất hiện ở đây.

Được hợp tác với Diệu Quang đúng là điều mà nghệ sĩ nào cũng mơ ước, Nguyễn Luân cũng vậy, hắn không mảy may nghi ngờ nữa mà ký vào bản hợp đồng, sự dứt khoát này cũng khiến cho Diệu Quang sửng sốt.

“Cậu không cần đọc hợp đồng sao?”

Nguyễn Luân lắc đầu, hắn muốn thử tin tưởng những gì cô nói với hắn.

Dưới sự sắp xếp của Diệu Quang Thương Ly rất yên tâm mà thu xếp chuyện của mình.

Thương Ly hầu như không nghĩ đến việc hoàn thành nhiệm vụ a! Làm một hệ thống toàn năng nó không thể để chuyện này cứ tiếp diễn.

[Tình yêu ơi, cô không định làm thành nhiệm vụ thứ hai sao?]

“Chẳng phải ta đang làm nhiệm vụ thứ ba sao, chọn một bỏ một, không thể quá tham lam.”

[…] Rõ ràng cô không có hứng thú đi! Còn nghĩ nó không nhìn ra sao!

Ting!

Diệu Quang: Võ tổng, Nguyễn Luân xảy ra chuyện rồi.

Thương Ly bên đây seen nhưng không trả lời, hắn còn tưởng Nguyễn Luân là người cô nhìn trúng chứ… Nhưng rất nhanh điện thoại lại vang lên thông báo cuộc gọi đến.

“Hắn bị gì?” Giọng cô gái rất êm tai nhưng lại nghe ra ba phần là lãnh đạm bảy phần là thờ ơ.

“Hôm nay tôi dẫn cậu ấy đi chụp quảng cáo, gặp phải người của giải trí Tinh Vân, bọn họ đến gây chuyện.”

“Tôi biết rồi.”

Ngắt máy.

“Cô ấy nói thế nào?”

Nghe Nguyễn Luân hỏi Diệu Quang chỉ lắc đầu, hắn cũng không biết câu cuối cùng của cô là có ý gì, thôi thì người ta là bà chủ, cứ yên lặng chờ xem.

Rất nhanh Diệu Quang liền biết ý tứ của bà chủ nhà mình.

Không biết cô lấy đâu ra đoạn camera ghi lại sự việc đó.

Là người của giải trí Tinh Vân tự tiện xông vào phòng trang điểm của Nguyễn Luân hất nước lên người cậu ta, ba bốn người tụ lại còn ra tay rất nặng khiến hắn phải nằm viện, rất cả đều bị tung lên mạng với tiêu đề #tiền bối ỷ thế bắt nạt tân binh, thủy quân tràn ngập bờ đê đưa nó lên hot search.

Không một thao tác thừa, người của giải trí Tinh Vân còn chưa kịp lấn át tin tức xuống thì nhận được đơn khởi kiện, có người kiện nghệ sĩ nhà họ cố tình gây thương tích…

Không chỉ bù đầu bù cổ lo việc tin tức tràn lan mà người của giải trí Tinh Vân còn chạy tới chạy lui đến bệnh viện xin Nguyễn Luân rút lại đơn kiện, nhưng đều không có tác dụng.

“Là cô làm sao?” Nguyễn Luân nhìn vào tin tức trên mạng rồi lại nhìn người đang gọt táo bên cạnh, cẩn thận hỏi.

“Không thì anh tưởng ai.” Mi có biết ta vì mi mà tốn bao nhiêu tiền của không hả! Ngay cả công ty giải trí hàng đầu cũng không dám chi ngần ấy tiền cho ảnh đế đang hot đâu! Ta đúng là người tốt!

[…] Nếu không có nhiệm vụ thứ ba thì có khi nó đã tin rồi đấy.

“Cảm ơn.” Ngoài lời cảm ơn ra thì hắn không có gì để báo đáp cô cả.

“Dưỡng thương cho tốt, phía sau còn nhiều việc cho anh lắm.”

Vừa nói cô vừa nhét miếng táo vào miệng hắn, quả táo này ngọt đến kì lạ.

Sau khi xuất viện Diệu Quang lại mang đến cho hắn một kịch bản, cũng trong ngày hôm đó Diệu Quang đưa hắn đến đoàn làm phim nhận vai luôn.

Nghe nói thì mới biết vai nam chính của bộ phim này là nam nghệ sĩ từng đắc tội hắn hôm chụp quảng cáo. Cô không chỉ tống người ta vô tù mà còn thành công cướp vai diễn của người ta…

Nguyễn Luân ở trong đoàn làm phim quả thật rất tốt, mọi người rất hòa đồng với hắn, hay nói cách khác là bọn họ kiêng kị hậu đài phía sau của hắn nên mới không dám làm khó dễ.

Còn bên này Thương Ly bận túi bụi đấu đá với mấy lão bất tử trong tập đoàn Võ thị, rồi còn lo đám anh chị em kia chơi trò tâm cơ sau lưng, bận bịu như vậy nào có thời gian mà quan tâm tới Nguyễn Luân bên kia nữa. Mặc kệ cho Hoàng Tiểu Dã có gào thét cô cũng bỏ ngoài tai hết.

“Đơn hàng này với Thiệu gia vô cùng quan trọng, nếu con muốn chứng minh thực lực của mình thì đây là cơ hội tốt đấy.” Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế da, dù đã trung niên nhưng vẫn đẹp như lão hồ ly, mà lão hồ ly này không ai khác chính là cha nữ chính, Võ Ý.

“Con biết rồi.” Thương Ly cười nhận lấy văn kiện rồi đi ra ngoài.

Ngày Võ Ý nhìn thấy cô ngồi trên ghế cổ đông của công ty, đứa con gái mà trước nay ông chưa từng chú ý đến lại có ngày ngồi chung một bàn bàn luận chính sự với ông.

Càng tiếp xúc thì ông càng phải công nhận rằng trong các đứa con thì đứa con gái tên Võ Ngà này là giống ông nhất, từ nhan sắc, ánh mắt cho tới cách hành xử quyết đoán tàn bạo…

Con gái thì sao chứ, Võ gia từ trước tới nay chưa từng quan trọng giới tính, miễn là có tài thì cái gì mà không thể.

“Anh yêu~” Một bàn tay hư hỏng xuyên qua áo sờ vào ngực Võ Ý, dán tấm thân yêu kiều quyến rũ lên người ông, thổi từng hơi nóng hổi vào tai ông, hàng loạt những động tác đốt lửa khiến Võ Ý phải nghiến răng nghiến lợi.

Một lúc không lâu, trong phòng chủ tịch vang lên tiếng thở dốc kì quái, tiếng rên rỉ cuồn loạn khiến người ta đỏ mặt tía tai.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.