Chiếc Ferrari đỏ chói trong hậu viên, Thương Ly hưng phấn nhảy vào xe khởi động máy, đạp ga, phóng vù vù ra khỏi biệt thự.
Biệt thự nhìn từ xa như một tòa lâu đài cổ sang trọng, cổ kín. Nhưng người sống trong chăn mới biết chăn có rận, cái nhà tù này chẳng khác gì địa ngục trần gian, nó bào mòn từng chút từng chút một nhân cách của con người.
Từ biệt thự đến cổng chính cô không bắt gặp người nào thì mới nhớ ra. Do nguyên chủ là con của chính thất nên được sống trong tòa chính, còn những người phụ nữ còn lại chỉ có thể sống trong phụ viện, mang tiếng phụ viện nhưng cũng vô cùng xoa hoa. Còn riêng cá nhân nguyên chủ, cô từ nhỏ đã bị Liễu Lục Hòa nuôi nhốt trong tòa chính nên ngoài những thứ xung quanh nơi đó ra cũng không biết những nơi khác thế nào.
Từ một nơi nào đó trong phụ viện.
“Người đó là ai?”
“Tôi sẽ đi điều tra ngay.” Nữ hầu lui ra, không nhanh không chậm mang về một tờ giấy, ngoài tấm ảnh lúc nhỏ ra và vài dòng chữ viết lên cho có thì cũng không còn thông tin gì khác, “Thưa tứ phu nhân, đó là thập tứ tiểu thư Võ Ngà, con gái thứ hai của đại phu nhân.”
“Võ Ngà.” Tứ phu nhân lẫm bẫm cái tên trong miệng, “Đại phu nhân giấu cô ta nhiều năm như vậy đột nhiên hôm nay thả ra, ngươi thấy chuyện này thế nào.”
“Có vấn đề ạ.”
“Đúng vậy~”
“Tôi biết phải làm gì rồi ạ.”
Thương Ly còn chưa ra khỏi cửa đã có người nhớ thương rồi a!
…
Thương Ly vẫn chạy xe bon bon trên đường, cô không hề có chút áp lực tâm lý nào khi bản thân chưa có bằng lái xe…
Trước tiên phải “vô tình” tìm mục tiêu nhiệm vụ thu vào trong túi cái đã.
“Này Tiểu Hoang Dã, ngươi có thể định vị vị trí của mục tiêu không?”
[Có thể a] Nhưng mà… [Ký chủ, cô vừa gọi tôi là gì đấy?]
“Tiểu Hoang Dã a~”
[Không thể]
“…” Lật mặt cũng đủ nhanh đấy! Không giúp thì không giúp, ta còn không tự tìm được hắn hay sao!
Trong kịch bản thì nguyên chủ gặp được Nguyễn Luân ở khu vực này, nhưng đó là chuyện của hai tháng sau khi nguyên chủ bỏ nhà ra đi.
Nhưng cô có thể dám chắc Nguyễn Luân sẽ đi qua còn đường này, chỉ cần cô canh đúng thời gian khi nguyên chủ gặp hắn là được rồi.
Một chiếc Ferrari đỏ rực dừng ở trước tiểu khu nghèo khiến ai đi ngang cũng ngước mắt nhìn.
Đến tối muộn khi Thương Ly đã không còn kiên nhẫn nữa thì nhìn thấy một người đàn… ông đi bộ trên đường thì bất ngờ bị một nhóm người to con vạm vỡ chặn lấy, người đàn ông sợ hãi lùi lại, còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị đám người đàn ông vạm vỡ hết lên gối rồi lại xuống trỏ túi bụi, trông rất thảm a.
[Ký chủ đại nhân, đó là Nguyễn Luân đấy]
“Ừ?” Thương Ly giả vờ ngạc nhiên xong cũng không có hành động gì khiến cho Hoàng Tiểu Dã không khỏi sốt ruột.
[Cô biết sao còn không lên giúp hắn!]
“Ta sợ hãi.” Đông người như vậy cô làm sao mà lên đây, lên để cùng bị đánh hay gì!?
[…] Thật rửa mắt mà nhìn, hóa ra sợ hãi chính là biểu cảm như vậy, cô ỷ ta là hệ thống mà ăn nói bậy bạ hay sao!
Đến khi đám người vạm vỡ đó rời đi, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, Nguyễn Luân mặc chiếc áo sơ mi xanh lấm lem bụi đất nằm thở hổn hển ngay giữa đường, qua năm phút mà hắn vẫn chưa đứng dậy, lúc này Thương Ly mới bước qua.
“Không sao chứ?”
Cô gái từ trên cao nhìn xuống, trong bóng tối mờ mờ đôi mắt cô gái lại sáng lên như vì sao, không ấm áp chút nào mà chỉ toàn sự lạnh lùng cao ngạo.
Hắn thật sự rất muốn hỏi vị tiểu thư cao quý nhà ai lại lang thang đến nơi nghèo nàn này của bọn họ.
“Này, đang hỏi anh đấy, anh không bị đánh đến mức câm rồi chứ?”
“Tôi không sao.”
“Đương nhiên anh sẽ nói là anh không sao rồi.” Cô gái đột nhiên vươn tay về phía hắn, ánh mắt vẫn lạnh lùng như vậy nhưng giọng nói lại êm tai đến lạ lùng, “Tôi đỡ anh?”
“Cảm…ơn”
Nhìn kỹ thì Nguyễn Luân cũng rất xinh đẹp, đúng vậy, chính là xinh đẹp, đẹp phi giới tính.
“Tôi đưa anh về, nhà anh ở đâu?”
“Không cần, tôi có thể tự về”
“Được thôi.” Cùng lúc Thương Ly buông tay hắn ra, ngay lập tức, hắn mất thăng bằng ngã xuống, “Thấy chưa, để tôi đưa anh về.”
“…”
[…] Thật tình nó cũng không biết nên nói gì trong trường hợp này, thôi im lặng là vàng.
Nhà của Nguyễn Luân quả thật rất nhỏ, một cái phòng khách nhỏ đồng thời cũng là phòng ngủ, một phòng bếp và một nhà vệ sinh, tóm lại chỉ có một chữ thôi, nghèo.
[Ký chủ đại nhân, cô có muốn tiếp nhận kịch bản của Nguyễn Luân không?]
“Còn có thể sao?”
[Đương nhiên]
“Vậy thì mau làm đi Tiểu Hoàng Tiểu Dã”
[…] Nó còn chưa biểu thị rõ nó còn đang tức giận sao! Ký chủ này có ngốc không hả! Giận!
Cô đương nhiên… không quan tâm.
…
Nguyễn Luân, trẻ mồ côi, năm 7 tuổi được người nhà họ Nguyễn nhận nuôi.
Năm hắn 17 tuổi, cha mẹ nuôi qua đời trong một trận tai nạn giao thông, công ty của cha nuôi còn bị người ngoài thâu tóm, đến cuối cùng thứ còn lại chỉ là món nợ ngập đầu mà bắt buộc hắn phải trả.
Nguyễn Luân có ước mơ được bước vào sân khấu điện ảnh nhưng bị người ghen ghét hãm hại cuối cùng không debut được, cho đến khi hắn gặp nguyên chủ – người có đồng ước mơ giống hắn, ngọn lửa trong lòng bấy lâu nay như lần nửa được thổi bùng lên, hắn liền không ngần ngại làm mọi thứ để giúp cô thực hiện ước mơ.
Trong một buổi tiệc quan trọng nguyên chủ lại rời đi (nguyên nhân là do người của mẹ nguyên chủ tìm đến cưỡng chế đưa nguyên chủ đi), hắn vì ra ngoài tìm nguyên chủ mà vô tình gặp lại chủ nợ cũ, tên đó là một tên gay biến thái chết tiệt, hắn bị tên chủ nợ cũ đó bắt đến một nhà kho bỏ hoang, bị làm nhục cho tới chết.
…
Một chữ thôi, thảm!
Đôi khi đẹp quá cũng không tốt a.
Đáng sợ nhất cũng không phải là đẹp mà là vừa đẹp lại vừa yếu đuối bất lực.
Chậc chậc… Gã đàn ông nào mà không u mê thể loại ấy.
[…] Ký chủ hình như đi hơi xa trọng tâm rồi!
“Tôi thấy anh rất có triển vọng, có muốn bước lên sân khấu điện ảnh không?”
Nguyễn Luân đang rót nước thì nghe được câu này, cả người hắn cứng đờ.
Hắn muốn chứ, nhưng đã không thể nữa rồi.
Hắn chỉ cười nhạt, lắc đầu hỏi Thương Ly: “Sao cô lại cảm thấy tôi có triển vọng, tôi rất nghèo, không có hậu trường thì làm sao làm nghệ sĩ…”
“Anh đẹp.”
Nguyễn Luân phì cười.
Đẹp thì có ích gì chứ, trong giới nghệ sĩ có ai mà không đẹp đâu, hắn chỉ may mắn đạt được một điều kiện trong vô số điều kiện ấy thì nghĩ mình thật sự có thể làm nghệ sĩ sao, thật buồn cười.
Hắn cũng đã từng buồn cười như thế…
“Không thử thì làm sao mà biết chứ đúng không, anh cứ từ từ suy nghĩ, khi nào nghĩ kỹ rồi thì liên lạc cho tôi, vậy nhé” Thương Ly nói rất nhanh mà đi cũng rất nhanh, cô như sợ hắn sẽ từ chối vậy.
Cô gái này thật kì lạ.
Đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời hắn.
Rồi hỏi hắn có muốn bước lên sân khấu điện ảnh không.
Hắn đã định không hy vọng nữa rồi kia mà…
Thương Ly ngồi vào chiếc Ferrari đỏ rực của mình phóng vù vù trên đường cao tốc, khí lạnh thổi vào từ trên nóc xe mui trần khiến linh hồn như được thức tỉnh, sảng khoái a!
Bíp————–
“…”
“Chuyện gì?”
“Mẹ à…”
“…”
Thương Ly ngồi trong cục cảnh sát mới nhớ ra mình chưa có bằng lái xe, cô cứ nhớ mình có rồi nhưng đó là ở thế giới của cô…
Trong lúc đợi người tới bảo lãnh thật sự buồn chán biết bao.
Cô nhìn ngó xung quanh, trong này còn có một nhóm thanh niên bốn người cũng bị bắt giống như cô.
Một thanh niên trong số đó nhìn có vẻ trẻ nhất, ừ thì trông chỉ như học sinh cấp hai, lên tiếng bắt chuyện với Thương Ly, “Hi~ chị gái, chị gái xinh đẹp như này sao cũng bị bắt vào đây thế.”
“Pháp luật không nhìn nhan sắc.”
Hai người nói chuyện tầm nửa tiếng, chủ yếu là nhóc nó nói còn Thương Ly lâu lâu lại ậm ờ phụ họa vài tiếng cho đến khi người bảo lãnh đến.
“Tiểu thư.” Một người đàn ông trung niên vội vã bước vào, ánh mắt chân thành lo lắng nhìn cô, cô biết người này, là đại quản gia trong biệt thự, người năm xưa trực tiếp nuôi lớn nguyên chủ, “Tiểu thư không sao chứ?”
“Không sao.”
Quản gia Chung gật gật đầu rồi bước vào trong nộp phí bảo lãnh, mọi thủ tục đều làm hết sức nhanh gọn.
“Chị gái chị phải đi rồi sao.” Giản Kiệt tỏ ra tiếc nuối, “Lần sau chúng ta còn cơ hội gặp nhau nữa không…”
“Hữu duyên sẽ gặp.”
Thương Ly rất dứt khoát rời đi, quản gia Chung cũng nối đuôi theo sau.
“Này nhóc, em vẫn còn nhỏ lắm nên đừng mơ tưởng tới việc làm phi công ha ha.”
Người đàn ông mặc vest đen bước đến vỗ vỗ đầu Giản Kiệt, Giản Kiệt nhíu mày, tặng người đàn ông một cái liếc mắt lạnh lùng, cái tính cọc cằm khó ở này chẳng giống tẹo nào khi ở trước mặt Thương Ly.
“Anh thì biết cái gì.”
“Được thôi~”
Ra khỏi cục cảnh sát Thương Ly và quản gia Chung liền lại đường ai nấy đi.
Trước khi đi quản gia Chung giữ Thương Ly lại, đưa cho cô vài món đồ, là một chiếc điện thoại thông minh bên trong đã lưu sẵn số một vài người trong Võ gia mà cô có thể liên hệ khi cần trợ giúp, một chiếc chìa khóa và một cái địa chỉ.
Đến nơi trên địa chỉ cô mới biết hóa ra là một căn biệt thự nhỏ, vậy là cô không cần lo tới chỗ ăn chỗ ngủ nữa rồi.
Trong khoảng thời gian này Liễu Lục Hòa cũng rất giữ lời hứa sẽ không can thiệp vào việc của cô.
Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi không ai biết cô đã làm thế nào mà có thể nhúng một chân vào nhóm cổ đông Võ gia một cách thần không biết quỷ không hay.
Ngay cả Liễu Lục Hòa, nếu Thương Ly không âm thầm thả tin tức về cho bà ta thì có khi bà ta cũng không biết.
Lúc này Liễu Lục Hòa đang tản mạn uống trà, chỉ nhếch mép cười nhạt không rõ ý vị sau khi nghe người nên cạnh báo cáo.
Đứa con gái mà trước đây bà ta không hề xem trọng lại làm ra điều đáng kinh ngạc như vậy, so với thằng con trai bất hiếu kia của bà thì có khi còn triển vọng hơn.
“Tiểu Ngà, ta rất mong chờ ở con đấy, đừng khiến ta thất vọng a.”
…
[Tình yêu, cô làm được bằng cách nào vậy?] Nó hoàn toàn không nhìn ra cô ra tay lúc nào a!!!
“Ngu ngốc.”
[…] Sao tự nhiên lại chửi nó!!!
Hoàng Tiểu Dã offline kiểm tra lại hệ thống.
Tất cả mọi thứ đều bình thường.
[…] Nó cảm thấy mình không nắm bắt được ký chủ này rồi, như vậy rất nguy hiểm, chủ nhân ơi, mau trả ký chủ cũ về cho ta đi aaaa!
Đợi đến khi Thương Ly gặp lại Nguyễn Luân cũng đã là một tháng sau, nếu Hoàng Tiểu Dã không nhắc nhở thì có lẽ cô cũng quên luôn còn có một mục tiêu nhiệm vụ đang cần cô giải cứu.
Hai người gặp nhau trên đường, cũng giống như lần đầu tiên, Thương Ly nhìn thấy Nguyễn Luân bị người ta chặn đường đánh, bộ dạng còn thảm hại hơn cả lần trước. Cô lại thình lình xuất hiện không một điềm báo trước nói sẽ đưa hắn về nhà, cũng không có gì thay đổi so với lần đầu gặp mặt.
“Sao anh cứ hay bị đánh vậy.”
Thương Ly thẳng thắn đến mức Hoàng Tiểu Dã không ngừng gào thét trong nội tâm, nó thật sự muốn bổ não vị ký chủ này ra xem bên trong có gì, hắn bị thành ra như vậy còn không phải sự vô trách nhiệm của cô sao!
Thật mệt tim, ký chủ này thật không ngoan.
Ký chủ bình thường không phải luôn nhiệt tình hoàn thành nhiệm vụ để nhanh chóng quay trở về sao, sao ký chủ này lại bình thản như có về được hay không cũng không thành vấn đề vậy hả!
Làm một hệ thống có trách nhiệm, nó kiêng kị nhất là loại ký chủ thế này!
“Chủ nợ.” Hắn ngồi gục đầu nên Thương Ly cũng không biết hắn đang nghĩ gì, âm thanh đáp lại cũng vô cùng nhỏ. Hắn còn tưởng cô chỉ là giấc mơ…
“Sao anh không tìm tôi, không muốn làm nghệ sĩ nữa?” Hắn dám nói không muốn xem, ta sẽ đem hắn đi chém ngay lập tức!
[…] Ký chủ à, là lỗi của cô a!
“Tôi… Tôi không biết phương thức liên lạc của cô.” Hôm đó cô đi nhanh như vậy số điện thoại cũng chưa để lại cho người ta mà, ngay cả tên cô hắn còn không biết thì làm sao đi tìm.
“…” Là ta thất sách rồi sao!
Thương Ly lấy ra một cái danh thiếp đặt trước mặt Nguyễn Luân. Một cái tên Võ Ngà in vàng nổi bật trên tấm thẻ đen, phía dưới là một dòng chữ số, ngoài ra không còn gì khác.
“Sau này anh có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào, còn bây giờ, anh suy nghĩ thế nào?”
“Tôi… có thể không?”
“Chỉ cần anh lựa chọn còn mọi thứ để tôi lo.”
Chỉ cần anh lựa chọn còn mọi thứ để tôi lo…
Chỉ cần anh lựa chọn…
Chọn…
Hắn hít sâu một hơi, rõ ràng lúc trước đã suy nghĩ rất kỹ rồi nhưng sao hôm nay ở trước mặt cô hắn lại do dự. Sự xuất hiện của cô quá đột ngột, hắn còn tưởng mình đang nằm mơ, bỗng lúc nào đó phải tỉnh lại, hắn sẽ còn đau khổ hơn thực tại gấp ngàn lần.
Liệu hắn có…
“Tôi đồng ý.”
Cô gái nhếch mép cười, vỗ vỗ vai hắn, “Tốt lắm, tôi sẽ không khiến anh thất vọng vì sự lựa chọn ngày hôm nay.”