“Thất Thất!”
Sở Thế Kiệt muốn đuổi theo, nhưng phía sau, nghe được âm thanh của Tiểu Hi bị đánh thức, từ phòng ngủ đi ra dụi dụi con mắt, vẻ mặt buồn rầu hỏi, “Ba ơi, sao mẹ lại khóc lóc chạy đi vậy, mẹ không cần Tiểu Hi nữa sao?”
Đôi mắt Sở Thế Kiệt ửng đỏ, ngồi xổm xuống ôm lấy Tiểu Hi nói, “Tiểu Hi, là tại ba ngốc, ba lại chọc cho mẹ giận nữa rồi, bây giờ ba sẽ đi đuổi theo mẹ, Tiểu Hi ở nhà ngoan, được không?”
Tiểu Hi gật đầu, và hôn lên má của Sở Thế Kiệt một cái, nói, “Ba cố lên, nhất định phải đuổi kịp mẹ để mang mẹ về đây nhé!”
…
Hạ Thất Thất chạy như điên trên con đường tối om không một bóng người, nước mắt cô ấy không ngừng chảy, và không ngừng lau đi những giọt nước mắt ấy, nước mắt đã làm mờ đi tầm nhìn của cô ấy, nhưng cô ấy vẫn một mạch chạy đi.
Cô ấy chưa từng nghĩ qua, sự sụp đổ và sự tự trách bản thân mình trong ba năm qua chẳng qua chỉ là một trò đùa, cô cảm thấy mình thật ngu ngốc, thật dại dột và thật sự buồn cười.
Nếu như yêu một người mà lại có kết cục như thế này, thì cô ấy thà rằng cả đời này chưa từng yêu qua Sở Thế Kiệt.
Két…, đột nhiên có chiếc xe trầy trụa cũ kỷ ngừng ngay bên cạnh cô ấy, tiếng phanh xe nghe quá chói tai, khiến cho Hạ Thất Thất theo phản xạ tự nhiên mà quay đầu lại nhìn. Nhưng chưa kịp nhìn rõ mặt người đó, thì cánh tay đã bị kéo lại, trong phút chốc, cả người cô ấy đã bị kéo vào xe.
Lạch cạch, cửa xe đóng lại, trên mặt cô ấy, liền bị một bạt tay quát vào.
“Bộp!” Hạ Thất Thất bị tát đến nỗi xoay mặt sang một bên.
“Tiện nhân, cô tưởng cô có thể hạnh phúc bên Sở Thế Kiệt sao, mấy người hại tôi thê thảm đến như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không cho mấy người sống yên ổn đâu!”
Một giọng nói quen thuộc, Hạ Thất Thất xoay mặt lại nhìn, một gương mặt hơi méo mó, chính là Hàn Nhã!
Hạ Thất Thất chau mày, trợn mắt nhìn, “Hàn Nhã, cô lại muốn làm gì nữa, tôi và Sở Thế Kiệt từ lâu đã không còn bên nhau nữa, cô bắt tôi để làm gì.”
“Hơ, mấy ngày nay, tôi đã dùng hết tất cả tiền mà tôi có, thuê người theo dõi cô và Sở Thế Kiệt, hóa ra, anh ấy muốn theo đuổi lại cô.”Hàn Nhã căm hận trừng mắt lên nhìn và nói, “Hạ Thất Thất, cô đừng tưởng rằng tôi không biết gì cả, thực ra cô chỉ tạm thời làm giá, để Sở Thế Kiệt theo đuổi cô, theo đuổi đến khi không được nữa, thì cô nhất đinh sẽ không thể chờ đợi được nữa mà vồ vào lòng anh ấy, thủ đoạn này của cô, thật sự cao siêu.”
“Tôi nghĩ cô đã hiểu lầm rồi, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ quay lại với Sở Thế Kiệt.” Hạ Thất Thất nói một cách lạnh lùng.
Hàn Nhã cười giễu cợt, “Ha ha, cô cảm thấy tôi sẽ tin cô sao? Một nam thần quý giá như Sở Thế Kiệt vừa giàu có lại vừa đẹp trai, cô mà không muốn sao? Còn không phải chơi thủ đoạn, giả vờ tha đi để rồi bắt lại sao.”
“Tùy cô muốn nghĩ sao nghĩ.”
Hạ Thất Thất không muốn tranh cãi với Hàn Nhã một cách vô nghĩa nữa, dùng sức đẩy cửa xe đã bị khóa đó, nói, “Hàn Nhã, cô mau kêu tài xế đó ngừng xe lại, nếu như cô muốn theo đuổi lại Sở Thế Kiệt, thì đó là chuyện của cô, vì bắt đầu từ giây phút này, Sở Thế Kiệt đã không còn liên quan đến tôi nữa, xin cô đừng đến quấy rầy tôi với những nghi ngờ vô cớ đó nữa.”
“Chà, còn làm bộ thanh cao nữa à?” Hàn Nhã hậm hực nghiến răng, nói tiếp, “Hạ Thất Thất tôi nói cho cô biết, những lời cô nói, một chữ tôi cũng sẽ không tin đâu! Sở Thế Kiệt sẽ không cần tôi nữa, nhưng đồng thời, tôi cũng sẽ không cho cô có lại được anh ấy đâu.”
Lại là một cái phanh khác, chiếc xe dừng lại.
Hạ Thất Thất vừa nhìn xung quanh, hoá ra là một căn nhà thối nát, xung quanh trống trải không một bóng người.
“Hàn Nhã, cô dẫn tôi đến đây làm gì?”
Hạ Thất Thất hốt hoảng, và trong lúc này, người tài xế đó, ơ, không, nên nói là tên du côn đã được thuê bởi Hàn Nhã, đã mở cửa xe ra, sau đó lôi Hạ Thất Thất ra ngoài.
“Anh buông tôi ra!” Hạ Thất Thất ra sức vùng vẫy, nhưng sức lực vẫn không bằng tên du côn đó, làm thế nào cũng không thể vùng ra được.
“Tiện nhân, cô nghĩ cô vùng vẫy là sẽ thoát ra được sao, hôm nay, tôi sẽ xử đẹp cô!” Hàn Nhã nghiến răng nói, sau đó nói với tên du côn, “Bây giờ, hãy để cô ấy xuống đất.”
“Bịch!” Hạ Thất Thất bị quăng xuống đất, liền sau đó, tên du côn tay chân phối hợp mà giữ lấy đôi tay của cô ấy áp sát trước ngực, sau đó đè đầu gối cô ấy lại, để cô ấy không thể cựa quậy.
“Hàn Nhã, rốt cuộc cô muốn làm cái gì, cô có biết cô làm như vậy là phạm pháp không!” Hạ Thất Thất thét lên.
“Phạm pháp? Cô nghĩ tôi sẽ sợ sao?Ba năm nay, tôi đã ở trong tù bị người khác ăn hiếp, bị mọi người vây đánh, những ngày tháng như thế này, tôi đã sớm không còn cảm giác rồi!” Hàn Nhã căm giận nói, sau đó rút một con dao ra, vẻ mặt nham hiểm nhìn về Hạ Thất Thất.