Tại phòng sách.
Hạ Thất Thất trừng đôi mắt ra nhìn Sở Thế Kiệt, hỏi, “Sở Thế Kiệt, rốt cuộc anh muốn làm gì, sao anh lại ở đây?”
“Thất Thất…” Sở Thế Kiệt bước tới, muốn đụng vào cô ấy, nhưng Hạ Thất Thất lại liên tục lùi bước, “stop! Anh đừng tiến tới gần tôi nữa! Anh lùi về đi!”
Hình tượng Tổng Giám Đốc oai phong lẫm liệt của Sở Thế Kiệt giờ dây đã bị đánh bại hoàn toàn, “Thất Thất, anh chỉ là rất nhớ em, nên đã chịu không nỗi đến gặp em.”
Câu nói rung động như thế này, nhưng giờ đây, cô ấy đã không cần nữa.
Hạ Thất Thất vẻ mặt lạnh lùng, lướt qua anh ấy, nói, “Sở Thế Kiệt, nếu như anh chỉ muốn chơi trò mờ ám với tôi, thì rất xin lỗi, tôi không có hứng thú, Tiểu Nhã của anh vẫn còn đang ở nhà đợi anh đó, việc bắt cá hai tay này, anh hãy đi kiếm người khác đi.”
“Thất Thất, anh và Tiểu Nhã, đã ly hôn rồi.” Sở Thế Kiệt giữ tay và kéo cô ấy lại, trong ánh mắt, chứa đầy sự ray rứt, “Thất Thất, anh xin lỗi, chân tướng năm xưa anh đã biết hết rồi, thực ra em mới là người phụ nữ đã cứu anh trong tai nạn xe đó, anh rất xin lỗi vì đã hiểu lầm em, anh càng xin lỗi hơn vì đã từng làm tổn thương em như thế này.”
Hạ Thất Thất đứng đơ người ra đó với đôi mắt hỗn loạn.
Cuối cùng anh ấy cũng đã biết được sự thật.
Cuối cùng anh ấy cũng đã nói lời xin lỗi với cô ấy.
Nhưng bây giờ, tất cả đều đã quá muộn.
Hạ Thất Thất cắn chặt đôi môi của mình, dùng sức giãy giụa thoát khỏi tay của Sở Thế Kiệt, để chạy nhanh ra khỏi cửa.
“Thất Thất!” Sở Thế Kiệt đuổi theo cô ấy, không hiểu tại sao lời xin lỗi của anh ấy, chỉ khiến cho cô ấy càng muốn chạy trốn hơn.
Anh ấy ôm chặt cô ấy từ phía sau, hỗn loạn mà nói, “Thất Thất, đừng chạy, anh biết em rất giận, anh biết em rất căm ghét anh, em có thể đánh anh, chửi anh, nhưng, có thể xin em cho anh một cơ hội nữa không, vừa nãy em có nói, biết lỗi mà sửa thì không gì tốt bằng mà, Thất Thất, anh nguyện dùng cả cuộc đời anh để bù đắp lại cho em.”
Đôi mắt Hạ Thất Thất đỏ lên, cô ấy đã từng vô số lần hoang tưởng qua, rằng Sở Thế Kiệt sẽ nói với cô ấy những lời ngôn tình như muốn ở bên cô ấy suốt đời, dù chỉ là một câu nói, nhưng giờ đây nghe thấy, sao lại cảm thấy mỉa mai thế này.
Có những lỗi lầm, giống như bình hoa đã vỡ vậy, làm sao cũng không thể bù đắp lại được.
Nước mắt đã không kiềm được mà chảy xuống, Hạ Thất Thất nói, “Sở Thế Kiệt, từ giây phút anh chính tay giết chết con của tôi, thì Hạ Thất Thất đã từng yêu anh đến cuồng dại kia cũng đã chết đi rồi, tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu, mãi mãi không bao giờ.”
“Thất Thất, đứa con vẫn chưa chết, Tiểu Hi chính là con của chúng mình, nó vẫn còn sống.”
“Năm xưa, anh chỉ vì không muốn em đến làm phiền anh nữa, giận quá nên mới nói những lời như vậy.”
“Thất Thất, Anh xin lỗi.”
“…”
Nhịp tim, bỗng nhiên đập mạnh, từ rung động, kích động, cho đến, sự phẫn nộ tràn trề.
Hạ Thất Thất như một con thú nhỏ bùng phát ra vậy, dùng sức vùng hai cánh tay của Sở Thế Kiệt ra, sau đó xoay người, giương bàn tay mình ra, căm hận mà quạt mạnh lên mặt của Sở Thế Kiệt.
“Bộp!”
“Sở Thế Kiệt, một mạng người, trong mắt anh lại có thể dễ dàng đem ra làm trò đùa vậy à?”
“Anh có biết ba năm nay tôi đã sống như thế nào không? Bởi vì một câu nói tức giận của anh, tôi ngu ngốc đến nỗi đã đi tự sát, tôi thậm chí còn ngu đến nỗi khiến cho mình bị uất ức trở thành một người bệnh tâm thần.”
“Mà bây giờ anh lại nói với tôi, đó chỉ là một câu nói dối của anh!”
“Sở Thế Kiệt, anh có biết bây giờ tôi cảm thấy mình giống gì không? Giống một người hề vậy! Một người hề rất buồn cười!”
Sở Thế Kiệt vẻ mặt hỗn loạn, “Thất Thất, không phải đâu, năm xưa anh không cố ý, anh không biết rằng em sẽ tự sát, anh không biết em đã phải chịu đủ sự dày vò về tinh thần trong ba năm như vậy, anh…”
“Đúng vậy, anh không biết, nên, bây giờ anh đã biết rồi, anh hối hận rồi, anh ăn năn rồi, thì lại tưởng như không có chuyện gì xảy ra vậy mà muốn tôi tha thứ cho anh sao?”
Hạ Thất Thất từng bước từng bước lùi về sau, phía sau nắm lấy cánh cửa, trên gương mặt phủ đầy những vệt nước mắt, sau đó tự cười vào mình một cách thê lương, “Sở Thế Kiệt, tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu! Hạ Thất Thất vì yêu mà làm chuyện ngu ngốc dại dột kia đã chết rồi!”
“Tôi bây giờ, đối với anh, ngoài căm hận ra, thì đã không còn một chút tình cảm nào cả!”
“Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, nếu anh còn đến tìm tôi, tôi sẽ chết thêm một lần nữa cho anh xem!”
Lạch cạch, Hạ Thất Thất mở cửa ra, và rời khỏi trong sự căm hận.