Thị Lang Đại Nhân, Đừng Chạy!

Chương 50



Chương 50: Chàng quy của một chút cho ta

Liên Tiểu Thú nói muốn ngủ cùng cha nương, nhưng lại chổng cái mông to mọng bò đến tận trong cùng giường.

Ninh Sơ Nhị duỗi tay kéo cái chân ngắn của hắn mấy lần, nhưng cũng không túm hắn ra được.

Nàng vô cùng phiền muộn nói.

“Phì Phì, không phải muốn ngủ cùng cha nương sao?”

Hiện giờ làm như vậy là có ý gì?

Liên béo đôn mở đôi mắt to, cực nghiêm túc nói.

“Nằm trên một cái giường, chính là ngủ cùng nhau, người ta quen ngủ ở trong.”

Nói xong, duỗi cánh tay béo vỗ vỗ ở giữa.

“Nương mau nằm xuống.”

Nằm xuống? Nằm bên cạnh Liên Thập Cửu?

Vốn dĩ, theo ý tưởng ban đầu của Ninh Sơ Nhị, tất nhiên là muốn hài tử ngủ ở giữa.

Tuy rằng vẫn nằm cùng một cái giường với Liên Thập Cửu, nhưng cách hài tử, cũng sẽ không quá mức khó xử.

Nào nghĩ đến, ý nghĩ của nhi tử đối với ngủ chung lại độc đáo như vậy.

“Khụ, Phì Phì.”

Nàng khụ một tiếng, đành thương lượng.

“Nương bình thường tư thế ngủ không tốt lắm, ngủ ở giữa chỉ sợ sẽ đánh phụ tử hai người, hay là con ngủ ở giữa đi.”

“Tư thế ngủ không tốt lắm?”

Liên Tiểu Thú ngơ ngẩn nhìn nàng, hình như còn chưa tiêu hóa được tư thế ngủ là ý gì.

“Tư thế ngủ chính là… sau khi ngủ sẽ lộn xộn.”

Nàng khoa tay múa chân lung tung.

Liên Tiểu Thú lại ‘bao dung’ hơn nhiều so với nàng tưởng tượng.

“Hoá ra là như vậy, vậy tư thế ngủ của con càng không tốt, nương nằm xuống đi.”

Ninh Sơ Nhị ngạc nhiên, ngược lại múa may cánh tay xoay người lăn tại chỗ, còn làm mấy động tác đá chân độ khó yêu cầu cao.

“Như vậy con cũng không sợ?”

Liên Tiểu Thú ngơ ngác nhìn nương mình nổi điên, có chút nghẹn họng nhìn trân trối.

Bởi vì trong nhận thức của hắn, chưa bao giờ cảm thấy một nữ nhân có thể linh hoạt như vậy.

Hắn nắm nắm tay nhỏ nói.

“Nương, người có thể gả ra ngoài, thật là làm khó cha. Người vẫn nên ngủ bên ngoài gần cha đi, nhi tử còn nhỏ, không thể đánh được đâu.”

Đây là muốn đại nghĩa diệt thân?

Ninh Sơ Nhị trợn mắt suýt nữa ngất đi.

Nàng cân nhắc, nếu bây giờ lại nói, nàng vừa rồi theo chân bọn họ đùa giỡn, sau khi ngủ liền có thể vững như bàn thạch, bất động nằm yên, có phải đã muộn hay không.

Liên Tiểu Gia cũng biết nghe lời, nằm vào giữa.

“Ta nghĩ nước trong thùng vẫn còn ấm đây, đi lấy khăn lau người đi.”

Hắn có thói quen sạch sẽ, Ninh Sơ Nhị lăn lộn ra một thân mồ hôi, tuy vừa mới tắm gội qua, hắn vẫn có chút ghét bỏ.

Ninh Sơ Nhị nhìn Liên Thập Cửu thản nhiên nằm trên giường nàng, gân xanh trên thái dương không ngừng nhảy.

Rõ ràng hắn mượn nhi tử quang minh chính đại đến nằm ké giường, sao ngược lại giống như nàng nằm ké giường vậy?

Quần áo cũng không cởi, vẻ mặt vô hồn nằm bên cạnh hắn.

Liên Tiểu Gia thấy thế cười ôn nhuận, đương nhiên nói với Liên Tiểu Thú.

“Con ngủ trước đi, cha giúp nương lau người, sạch sẽ thì mới dễ ngủ.”

Ninh Sơ Nhị lộc cộc bò dậy, chạy đến sau bình phong.

Liên Thập Cửu thật tàn nhẫn.

Bất luận ở thời điểm nào, bất luận địa điểm nào, đều có thể nhẹ nhàng vứt sĩ diện ra sau đầu, mặc kệ tiết tháo.

Chờ đến sau khi Ninh Sơ Nhị ‘tẩy’ mình một lần, Liên Tiểu Thú đã ngủ rồi.

Trước giường ánh đèn lập lờ, Liên Thập Cửu dựa vào đó đọc sách.

Ánh nến vàng nhạt hợp cùng vẻ mặt thanh nhuận kia, có chút nghiêm nghị, lại có cảm giác thập phần vô hại thuần túy.
Tóc của hắn tản ra, tóc đen như thác nước rơi trên áo trong màu tuyết trắng, cũng không phải âm nhu, chỉ là so với ngày thường khi hắn mặc quan phục nhiều thêm mấy phần thư sinh nho nhã.

Người này 17 tuổi đã làm chức quan thị lang, nam nhân tài giỏi trên quan trường không thể nghi ngờ không phải là người lương thiện.

Nàng từng chính mắt chứng kiến thủ đoạn của hắn, cũng biết người này khi tàn nhẫn có bao nhiêu quyết tuyệt. Nhưng hắn vẫn nam tử được nữ tử thượng kinh ngưỡng mộ yêu thích cho dù máu chảy đầu rơi.

Từ khi nào, Ninh Sơ Nhị cũng bị mê hoặc.

Nàng không biết mình gả cho hắn như thế nào, cũng không biết hắn như vậy, tại sao lại coi trọng kẻ không có gì như mình.

“Ta ở thương hội, thường xuyên thấy những lão thương nhân cao tuổi, ngậm thuốc lá ngồi nhàn nhã ở trong viện. Vòng khói bay lên, hai mắt híp lại, tựa ngủ nhưng không ngủ. Nhìn trông hồ đồ, nhưng trong lòng lại sáng như gương. Ngày đó ở hồ sen, lúc nàng tỉnh cho ta cảm giác như vậy.”
“Ngày ấy nàng rõ ràng có chút sợ ta, lại giả bộ thản nhiên nói: Nam nữ thụ thụ bất thân, nếu công tử thấy ta ngủ, nên tự mình rời đi. Ta cố ý trêu đùa nàng, nàng ngược lại không hoảng hốt, chỉ bầu rượu trong tay ta nói: Rượu này hẳn là Lư Sơn đùng không?”

“Ta chưa bao giờ gặp qua nữ tử như vậy, vài phần tuệ cật (không ngoan), lại biết cách giấu dốt. Ta thừa nhận ngay từ đầu chỉ là tò mò, muốn biết một nữ tử thoạt nhìn điềm tĩnh ngây thơ như hồ nước có thể lăn lộn trong quan trường như thế nào.”

“Nàng luôn khiến ta kinh hỉ, thỉnh thoảng điên khùng ngẩn người, ta lại vui vẻ chịu đựng thu dọn cục diện rối rắm do nàng bày ra. Ta nghĩ, ta hơn nửa là bị điên rồi.”

“Ninh Sơ Nhị, nàng hiểu rõ ý của ta. Gả cho ta, có lẽ không tệ như nàng nghĩ. Ta so với người khác chỉ nhiều bạc hơn một chút, có gia thế hiển hách, nhưng Liên Thập Cửu chính là Liên Thập Cửu, Ninh Sơ Nhị vẫn là Ninh Sơ Nhị, ta sẽ đối tốt với nàng, tại đây lời hứa sẽ không bao giờ thay đổi, nàng nguyện ý tin ta không?”
Ngày ấy đầu cầu liễu xanh, hắn uống say kéo tay áo nàng nói ra.

Dường như lo lắng nàng không nghe hết đã đi, đã sớm sai người đuổi hết người ở bờ sông đi sạch sẽ.

Trên mặt hắn, còn treo chút vô thố, kéo tay áo nàng cực kỳ mạnh.

Cả khuôn mặt Ninh Sơ Nhị đỏ lên, ngượng ngùng nói: “Chàng mới là lão nhân, nào có ai hình dung người ta như vậy. Hơn nữa… Ta sợ nương chàng, gả như thế nào?”

Sợ nương chàng.

Lời này nếu là người khác nói, Liên Tiểu Gia phỏng chừng không nói tiếng nào mà đánh chết người.

Mỗi lần thề thốt như vậy, hắn cứ chốc chốc phải nghe Ninh Sơ Nhị nhắc mãi một câu.

Hắn tức muốn hộc máu ôm nàng vào trong lòng, nhướng mày nói.

“Không gả vậy trói lại, đêm nay bắt nàng phải bồi ta.”

Cái ôm ấp kia, còn mang theo mùi rượu nhàn nhạt, ánh mắt rơi xuống, đều là sắc mặt đỏ bừng của nàng.
Ninh Sơ Nhị cúi đầu, đá hai cái xuống đất.

“Vậy thì gả, chọn ngày lành, mùng tám tháng sau không tồi.”

Không ai tính giờ lành chính xác hơn người ở Khâm Thiên Giám.

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm nàng, giống như muốn khảm người nàng vào chính mình, ấp úng hỏi câu.

“Nàng đáp ứng?… Tháng này không có ngày lành sao?”

Hắn không cho rằng mình có thể nhẫn nại, chờ đến tháng sau.

Chuyện cũ rõ ràng trước mắt, năm tháng lại càng khiến nam nhân còn ít da mặt thành không có da mặt.

Ninh Sơ Nhị thấy Liên Thập Cửu buông sách trong tay, rất thản nhiên nói với nàng.

“Con ngủ rồi, chúng ta có phải có thể làm chuyện khác hay không?”

Nháy mắt khiến nàng cảm thấy cảnh đời đổi dời.

Ninh Sơ Nhị nói: “Cho dù con ngủ rồi, chúng ta cũng không được làm chuyện đó.”

Hắn vỗ gối, cười như không cười.
“Ninh Sơ Nhị, làm người thuần khiết không tốt sao? Ta nói chính là dỗ hài tử ngủ, tiếp theo dỗ nàng ngủ, nghĩ đi đâu.”

Ninh Sơ Nhị không nói, đen mặt bò lên giường, thật ra xấu hổ lúc trước đã không còn.

Thổi đèn thả rèm.

Không lâu sau Ninh Sơ Nhị cảm thấy không đúng, tay người này sao lại…

“Chàng quy củ một chút cho ta.”

Nàng gắt gao đè lại cái tay không thành thật trước ngực, nghiễm nhiên đã đến giới hạn xù lông.

Liên Tiểu Gia lại không chút hoang mang vuốt mái tóc dài của nàng, nhẹ giọng dỗ.

“Đừng đùa, lão phu lão thê còn nói quy củ cái gì?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Thị Lang Đại Nhân, Đừng Chạy

Chương 50



Chương 51: Ném đi đâu?

Tiếng nhấc đai lưng lên sàn sạt, khiến người khác không khỏi mặt đỏ tim đập.

Khi bàn tay chạm đến luồng mềm mại kia, cũng không muốn buông ra.

Hai người đều tận lực ngăn chặn cảm xúc đó, nhưng Liên Thập Cửu vẫn không chịu nằm quy củ, cuối cùng khó chịu, vẫn là hắn.

Sau một trận thân mật, hắn nỉ non bên tai nàng.

“Sơ Nhị,… Nếu không chúng ta quăng Liên Tiểu Thú ra ngoài đi?”

“Nói bừa! Tối lửa tắt đèn có thể ném hài tử đi đâu?”

Liên Tiểu Gia hơi trầm ngâm.

“… Sang bên cạnh, trời sáng lại nhặt về được.”

Nói xong, chính hắn cũng thở dài, đứng dậy uống một chén trà lạnh to.

Vốn dĩ, Liên Thập Cửu mang theo nhi tử là để chắn đào hoa cho mình, nào biết đâu rằng ‘hoa nhà mình’ cũng bị chắn luôn.

Ninh Sơ Nhị hiếm khi thấy hắn ủ rũ cụp đuôi như vậy, thật sự có chút dở khóc dở cười.
Lại cảm thấy bộ dáng trẻ con này đặc biệt làm người ta đau, duỗi tay túm góc áo hắn.

“Định ngồi như vậy cả đêm à? Mau lên ngủ một chút đi.”

Từ sau khi Tiểu Thú lớn lên, ba người bọn họ thật sự đã lâu không ngủ cùng nhau.

Loại cảm giác này rất vi diệu, có một loại ấm áp tràn ngập đáy lòng.

Nhưng mà thời điểm Ninh Sơ Nhị tràn ngập trong cảm giác ấm áp, Liên Tiểu Gia cực gây mất hứng nói câu.

“Ta lại tính làm một đêm, nàng thật sự không cần quăng hài tử ra ngoài sao?”

Đáng thương cho Liên Tiểu Thú yêu thương cha ruột của mình, nhưng đối phương lại chỉ nghĩ làm thế nào để quăng mình ra ngoài.

Nếu không phải bên ngoài có không ít tai mắt triều đình, tránh dính thị phi, Liên đại nhân sợ là muốn mang Ninh Sơ Nhị ra ngoài ‘thuê phòng’.

Ninh Sơ Nhị trừng mắt châu xem hắn.
“Suốt ngày nghĩ đến chuyện đó.”

Liên Tiểu Gia cũng không thoải mái, cà lơ phất phơ nhướng mày.

“Của ta ta không thể dùng?”

Ninh Sơ Nhị không còn lời gì để nói.

Nàng muốn nói, từ khi ký vào thư hòa li đã bắt đầu không phải của chàng. Nhưng nếu nói lời này ra, tự mình cũng cảm thấy quá đả thương người khác, chỉ vén tung mành, đáp lại.

“… Ngủ hay không thì tùy!”

Không nhìn thấy, Liên Thập Cửu bởi vì lời này mà nhấp khóe môi.

Người này không thể nói chuyện bình thường, cứ thích thăm dò tâm tư người khác.

Ninh Sơ Nhị nói một câu như vậy, trong lòng Liên Thập Cửu thấy thoải mái, cảm thấy đồ vô lương tâm này còn biết mình là của ai.

Lần sau lại muốn ngủ, không cần phải khách khí.

Đáng tiếc Ninh Sơ Nhị nào nghĩ nhiều đến tâm tư này của hắn, được một lúc cảm giác có người nằm lên đây.
Liên Thập Cửu mang theo chút lạnh lẽo dựa vào người nàng, trên mặt còn cố ý bưng một chút khó xử.

“Tính tình của nàng càng ngày càng lớn, coi ta là thủ hạ của nàng, là tiểu quan không có đầu óc.”

Cứ như Ninh Sơ Nhị khi dễ hắn vậy.

“Ta không có, chỉ là chàng luôn…”

“Sơ Nhị, ta cảm thấy nàng nên biết, ta có phải nam nhân bình thường hay không.”

Ninh Sơ Nhị cảm thấy mặt mình có chút nóng, cũng không dám nói tiếp, chỉ lẳng lặng kéo chăn bông đắp lên người.

Thật sự không phải do nhị cô nương ngốc chúng ta, mà là ‘chồng trước’ cao minh hơn một bậc. Hiểu rõ nhưng lại giả bộ hồ đồ, cái tốc độ biến đen này không ai có thể đuổi kịp.

Cảm giác ngủ say giấc này, Ninh Sơ Nhị lâu lắm rồi chưa ngủ thoải mái như vậy.

Khi những tia nắng đầu tiên hắt vào song cửa sổ, nam nhân cùng hài tử của nàng đều ở bên cạnh. Cảm giác ấm áp như tháng ba đầu xuân này, từ khi nàng bước ra khỏi cửa lớn Liên phủ đã không còn hy vọng xa vời này.
Liên Tiểu Thú mở đôi mắt buồn ngủ, cái tay béo xoa đôi mắt, nãi thanh nãi khí gọi một tiếng “Nương.”

Sau đó bò qua người Liên Thập Cửu, mềm mại gọi một tiếng “Cha.”

Làm cho mùa đông rét đậm sáng bừng hẳn lên.

Người hầu ngoài cửa đã chuẩn bị nước ấm rửa mặt, nàng hiếm khi giống một nữ nhân, mặc quần áo vấn tóc cho bọn họ.

Phụ tử hai người rất ngoan, lẳng lặng ngồi ở trên giường nhìn nàng thu xếp, đến lượt ai, thì đứng dậy để nàng mặc.

Hết thảy đều tốt đẹp, cho đến khi giọng nói hứng thú bừng bừng ở ngoài phòng vang lên.

“Sơ Nhị, ta nghe nói ở chợ có tào phớ làm đặc biệt ngon, ta dẫn muội đi ăn.”

Đúng là giọng của Phong Sầm Phong đại cốc chủ.

Ninh Sơ Nhị cứng đờ.

Nếu nói lúc này nhất định phải có một người đến gõ cửa, có thể là Đông Quan, có thể là Trình Nguyên, thậm chí là bà bà trước cũng không sao, chỉ cần không phải là Phong Sầm.
Nhưng người đã đến, hơn nữa còn đứng ở ngoài cửa, nên làm như thế nào?

Tất nhiên là phải giả ngốc.

Ninh Sơ Nhị xác thật định làm như vậy, nhưng Liên Tiểu Thú vô cùng ghét bỏ nói với người ngoài.

“Ngươi đi đi, nương còn phải chải đầu cho ta.”

Hắn ghét nhất thúc thúc quái lông mày, đến bây giờ nhớ đến bánh bao xanh trên đầu vẫn thấy đau.

Ngoài phòng, Phong Sầm nghe thấy giọng Liên Tiểu Thú cũng ngẩn ra, nhíu mày nói.

“Sơ Nhị, muội ngủ cùng cái đồ quỷ sứ kia? Chúng ta đi ăn tào phớ, không dẫn theo hắn được không?”

Ninh Sơ Nhị cảm thấy, Phong Sầm thật sự rất thuần lương đáng yêu.

Đổi thành nam nhân khác, cho dù không thích Tiểu Thú cũng sẽ giả vờ yêu thích.

Mặt tiểu gia hỏa quả nhiên không vui, cúi đầu nghịch ngón tay.

“Người ta mới không muốn ăn với ngươi, nếu ngươi lại nói ta, ta sẽ bảo cha ta đánh ngươi.”
Nếu nói trước mặt Phong Sầm, Liên Thập Cửu chính là điểm hắn kiêng kị nhất, ai đụng vào sẽ gặp xui xẻo, cho dù là hài tử nói cách một cánh cửa cũng vậy.

Cũng mặc kệ đối phương có nhìn thấy hay không, quạt xếp mở ra lộ một hàng băng châm bén nhọn.

“Ngươi cảm thấy cha ngươi đánh được ta sao? Kẻ chỉ biết cầm bút viết văn, có bản lĩnh thì bảo Chiêu Tài Tiến Bảo lăn xa một chút thử xem.”

Mỗi lần Liên Thập Cửu đều sai người ném hắn càng xa càng tốt, lần trước Chiêu Tài còn nhét hắn vào bao tải buộc trên xe ngựa, rồi kéo đến Bình Xương thôn cách đó mấy dặm.

“Động một chút lại tìm người đánh ta, sao không tự mình đánh? Hành vi tiểu nhân.”

Liên Tiểu Thú dù sao cũng là hài tử, bị trách móc một hồi, lập tức bĩu môi, căm giận nắm chặt tay.

“Ngươi có bản lĩnh, cũng tìm Chiêu Tài thúc thúc giúp ngươi đi. Ngươi chính là người xấu, khi dễ tiểu hài tử cùng nữ nhân.”
Tiểu hài tử ở chỗ này, đương nhiên là chỉ bản nhân hắn. Còn nữ nhân sao, khụ…

Trình Nguyên huyện chúa còn chưa trang điểm đâu ~

Phong đại cốc chủ sống hơn hai mươi năm, đối với việc khi dễ người khác chưa bao giờ để ý là tiểu hài tử hay nữ nhân, cho nên căn bản không coi trọng câu nói này.

Chỉ phe phẩy quạt giấy trong tay nói với Ninh Sơ Nhị.

“Muôị mở cửa ra đi, bên ngoài đang nắng ấm, nếu phải mang theo con chồng trước cũng được.”

Sau đó hô hai tiếng, nhưng không nghe thấy tiếng bên trong trả lời.

Lúc đó Ninh Sơ Nhị cũng đang rối rắm, không biết giải thích tình huống hiện tại cho Phong Sầm như thế nào.

Không phải lo lắng hắn hiểu lầm cái gì, chỉ là… Tóm lại là chuyện sẽ lộn xộn.

Đúng vào lúc này, nhi tử mềm mại đáng yêu của nàng ấp úng hỏi; “Cha, con chồng trước là gì?”
Liên Tiểu Gia không chút để ý gõ bàn hai cái.

“Giống như Phong thúc thúc của con, bám người ăn trực, lại không chịu trả bạc.”

Tiếng đập cửa ngoài phòng, đột nhiên im bặt.

Trong lòng Ninh Sơ Nhị nói câu, xong rồi.

Nháy mắt thấy cánh cửa gỗ khắc hoa kia bị chưởng lực đánh vỡ, chia năm xẻ bảy, sau đó là gương mặt xanh mét của Phong cốc chủ.

Dưới tức giận, toàn bộ tầm mắt đều tập trung vào nam nhân đang tự tại uống trà ở trong phòng.

“Ngươi mới vừa nói, ai ăn cơm không trả bạc?”

Liên Tiểu Gia nhàn nhạt liếc hắn.

“Phong cốc chủ cho rằng, trong chúng ta trừ các hạ bên ngoài, còn ai vào đây ăn cơm bá vương (ăn cơm không trả tiền), còn phải cần người khác chuộc về?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.