Chiếc xe đẩy Dương Dương chạy càng nhanh, tôi chỉ biết cầm lấy tay em ấy mà chạy theo. Đến khi vào phòng cấp cứu thì bác sĩ ngăn tôi lại:
– Xin lỗi, người nhà không được vào đây!
Tôi cố ngước nhìn lần cuối vào bên trong, thân hình gầy gò trong bộ áo đang thấm đầy máu đỏ dần dần rời xa tôi. Ngồi bên ngoài ghế chờ tôi tự trách bản thân của mình tại sao lại tệ với em ấy như vậy. Tôi không nghĩ chuyện này sẽ xảy ra, tại sao Dương Dương lại ho ra máu nhiều vậy chứ?
Ngồi lại ngồi, không biết đã mấy giờ trôi qua rồi. Tôi cúi mặt, hai tay nắm chặt đặt lên trán trong lòng xốn xáo không yên. Rồi có nhiều tiếng bước chân chạy đến đây tôi ngước đầu lên nhìn là ba và con của Dương Dương. Vừa nhìn thấy tôi, ba em ấy đã nắm cổ áo tôi nâng lên. Tôi mặc kệ những gì bác ấy làm, tất cả là lỗi của tôi bây giờ bác có chém tôi đi nữa thì tôi vẫn sẵn sàng cùng Dương Dương qua thế giới bên kia.
– Mày đã làm gì con tao? Tao đã từng bảo mày không được đụng vào nó mà tại sao mày cứ bám nó mãi không buông thế? Bây giờ con tao đã ra như vậy rồi, mày chắc đang vui lắm hả, thằng khốn? Mày mau đi chết đi.
Tay ông ấy đã giơ lên tôi bình thản nhắm mắt chấp nhận nó.
– Ông nội đừng đánh anh ấy!
Tiếng trẻ con của Hạ Nhân vang lên làm bàn tay hung ác kia dừng lại. Ngay lúc đó cửa phòng cấp cứu đã mở ra, tôi lập tức chạy lại chỗ bác sĩ.
– Em ấy có bị làm sao không bác sĩ?
Bác sĩ mặt không mấy khả quan, cởi khẩu trang nói chuyện với tôi.
– Mong người nhà chuẩn bị tâm lí.
Tim tôi đập liên hồi, lo lắng những điều bác sĩ sắp nói:
– Bệnh nhân có một khối u ngay não. Vì lí do nào đấy mà nó bắt đầu di căn nhưng nó chưa di căn đến vùng não chính. Cuộc phẩu thuật này chúng tôi đã loại bỏ khối u đi nhưng e là….bệnh nhân sẽ không còn bình thường nữa.
Tôi hoảng sợ miệng không thốt nên lời:
– Em…em ấy sẽ bị sao…bác sĩ?
– Có thể bệnh nhân gặp một số vấn đề về não bộ. Nhưng chuyện này cũng chưa chắc chắn, người nhà hãy đợi bệnh nhân tỉnh lại rồi chúng ta mới biết kết quả. Bây giờ tôi sẽ chuyển cậu ấy xuống phòng hồi sức. Người thân có thể vào thăm!
Chân tôi đã đứng không vững, nhìn chiếc xe đẩy Dương Dương chạy ra và nghe tiếng khóc thảm thương từ gia đình em ấy càng làm tôi muốn kết thúc cuộc đời mình nhưng…không được. Tôi phải tiếp tục sống để trả nợ cho Dương Dương. Rồi chiếc xe ngày càng xa tôi, tôi lặng lẽ quay lưng bước về nhà.
•
•
Chát ( tiếng đổ vỡ)
– Tụi em xin lỗi đại ca, tụi em chỉ làm theo những gì đại ca yêu cầu thôi ạ.
Tôi thẳng tay cho tên đấy một đấm.
– Tao kêu tụi bây nhẹ nhàng chỉ làm em ấy hoảng sợ một chút nhưng tại thế nào tấm đệm đầy máu vậy hả? Nói mau!
– Dạ…dạ thưa…do lúc đầu cậu ta chống cự khá quyết liệt nên tụi em mới dùng bạo lực nhưng không ngờ “chỗ đó” của cậu ta lại chảy máu nhiều đến vậy. Nhưng sau đó chúng em làm nhẹ nhàng với cậu ta, chúng em xin thề.
– Nhẹ nhàng mà em ấy vừa gặp tao đã sợ hãi bây giờ đang trong phòng cấp cứu rồi đấy. Tụi bây cũng hiểu mình sắp bị gì rồi đó.
Tôi lấy chân dùng lực định đạp nhưng một trong bốn tên dùng tay ra đỡ. Sau đó nó đứng lên chống cự lại tôi.
– Đại ca, đại ca quá lắm rồi đấy. Nếu đấy là người đại ca yêu tại sao không biết giữ gìn mà san sẻ cho bọn em làm gì? Rồi bây giờ đại ca lại trách bọn em. Bọn em không nghe lời đại ca nữa, người đã làm cậu ta ra như vậy không phải bọn em mà chính là đại ca đấy. Đại ca suy nghĩ lại đi.
Tôi cố tình chối bỏ sự thật nhưng có vẻ đây là sự thật mà muốn chối bỏ cũng không thể. Tôi chính là người làm Dương Dương ra như vậy. Tôi đau khổ gục xuống, nước mắt rơi thành dòng lăn xuống gò má.
– Đại ca có sao không ạ? Bọn em có lỡ lời một chút. Mong đại ca thứ lỗi.
– Cút hết đi, tao muốn ở đây một mình. Mau biến hết đi…
Trong phút chốc căn phòng chỉ còn lại mình tôi cùng với nỗi dằn vặt khôn nguôi. Tôi không kìm chế được nước mắt của mình, nó cứ tiếp tục lăn xuống mà không chỗ dừng. Lòng như có cái gì đó đâm vào đau không thể diễn tả được:
– Hạ Dương Dương bởi vì anh quá yêu em và vì sự ích kỉ của tình yêu mà đã vô tình làm tổn hại đến em. Anh xin lỗi, anh xin hứa sẽ dành cả cuộc đời này của mình để chăm sóc em. Dù em có như thế nào đi nữa.