Nhị hoàng tử nhìn Tần Vận hôn mê trước mặt, tay dần dần mà vuốt đi lên.
Giơ tay có thể với tới ôn nhuận.
Khi Tần Vận tỉnh lại, nhìn thấy Nhị hoàng tử ngồi ở mép giường uống trà.
Nàng theo bản năng kiểm tra quần áo trên người mình, thấy hết thảy đều hoàn hảo, trong lòng thoáng nhẹ nhàng thở ra.
“Bổn hoàng tử không có hứng thú đi miễn cưỡng một nữ nhân. Tần Vận, lúc trước bổn hoàng tử thật đúng là muốn cưới ngươi làm Nhị hoàng tử phi.” Nhị hoàng tử giơ chén trà lên vuốt ve, nhìn qua giống như là một con tiếu diện hổ (hổ mặt cười): “Ngươi nói, Bình Dương Hầu phủ Thế tử phi, có chỗ nào tốt bằng Nhị hoàng tử phi của bổn hoàng tử? Thế tử phi, về sau cao nhất chỉ là Hầu phu nhân. Nhưng làm Nhị hoàng tử phi của bổn hoàng tử, ngày sau chính là Hoàng Hậu.”
Thấy trong giọng nói của Nhị hoàng tử cũng không có ý quấy rối đối với mình, Tần Vận âm thầm nhẹ nhàng thở ra, lặng lẽ nhéo nhéo tay áo.
Còn tốt, đồ vẫn còn đây.
“Nhị hoàng tử khẳng định mình có thể thành công đăng cơ làm hoàng đế như vậy sao?”
Nhị hoàng tử rũ mi cười to: “Hiện giờ toàn bộ hoàng cung đều ở trong lòng bàn tay bổn hoàng tử. Mà có ngươi, sẽ có thể kiềm chế Tạ Cảnh. Phụ hoàng còn có người nào dùng được?”
Còn có Diệp Mạch nha!
Đương nhiên Tần Vận sẽ không nói lời này ra miệng.
Diệp Mạch vốn chính là một quân cờ bí mật của Hoàng Thượng.
“Nhị hoàng tử, Quý Phi có nói cho ngươi biết thân thế của ngươi không?”
Sắc mặt Nhị hoàng tử bỗng cứng đờ, lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tần Vận, trên tay không biết khi nào xuất hiện một cây chủy thủ, áp vào cổ Tần Vận: “Nói, ngươi biết cái gì?”
Tần Vận không sợ ngược lại còn cười: “Thì ra ngươi cũng biết được. Khó trách, muốn cùng Thái Tử huynh đệ tương tàn. Khó trách, thế nào cũng phải đi tranh cái vị trí không thể có được kia. Nếu như việc này truyền ra ngoài, cho dù ngươi đoạt được ngôi vị hoàng đế, cũng là danh không chính ngôn không thuận!”
“Vậy thì sao?” Nhị hoàng tử cười nhạo: “Chỉ cần bổn hoàng tử ngồi trên vị trí kia, tất cả mọi người trên đời này đều phải nghe bổn hoàng tử hiệu lệnh!”
Tần Vận xoay mặt, không muốn nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của Nhị hoàng tử nữa.
Lâm Tương Ca và hắn thật đúng là tuyệt phối. Đều là kẻ điên!
Đột nhiên, trên xà nhà truyền đến tiếng động thật nhỏ.
Nhị hoàng tử nhướng mày: “Tần Vận, Tạ Cảnh đến rồi, ngươi muốn gặp hắn một lần không?”
Tần Vận im lặng không nói lời nào.
Nhị hoàng tử cười lớn đi ra ngoài, liền thấy Tạ Cảnh cầm kiếm đứng trong sân: “Tạ thế tử, lâu rồi không gặp.”
“Lâm Ngạn, mọi chuyện xảy ra hiện giờ đều không liên quan đến Tần Vận. Nàng chỉ là một nữ tử, ngươi có thủ đoạn gì hãy nhắm vào bổn thế tử.”
Nhị hoàng tử vẫy vẫy tay, xốc góc áo ngồi xuống một bên: “Nếu ngươi đã đến, không ngại ngồi xuống trò chuyện.”
Ánh mắt Tạ Cảnh lạnh băng, tay cầm kiếm cũng nổi gân xanh: “Lâm Ngạn, bổn thế tử không có thời gian cùng ngươi nói nhảm!”
Nghe vậy, Lâm Ngạn thu lại ý cười trên mặt, “Ngươi muốn gặp Tần Vận phải không? Có thể, nhưng chung quanh viện này vây kín cung tiễn thủ, ngươi có thể vào được cũng có thể ra được. Nhưng nếu ngươi muốn mang Tần Vận đi, cung tiễn thủ nơi này nhất định sẽ bắn các ngươi thành con nhím.
Tạ Cảnh, bổn hoàng tử cho ngươi hai lựa chọn. Thứ nhất, ngươi bỏ mặc Tần Vận, một mình đi ra, bổn hoàng tử bảo đảm sẽ không ai ngăn cản ngươi. Thứ hai, ngươi và Tần Vận đều ở lại trong này, chờ ngày mai đại cục đã định, bổn hoàng tử nhất định sẽ thả các ngươi đi.”
Tạ Cảnh nhếch môi mỏng, kiếm quang lóe lên, trường kiếm liền đâm về phía Lâm Ngạn.
Ai ngờ, mũi kiếm vừa đến trước mặt Lâm Ngạn, Tạ Cảnh liền cảm thấy cả người vô lực, dựa vào bàn đá gắng gượng đứng vững.
Lâm Ngạn vỗ vỗ tay: “Tạ thế tử, hiện tại ngươi còn chưa phát hiện ra trong viện này có chỗ nào kỳ lạ sao? Viện này, bổn hoàng tử đã sớm sai người xông hương, mà ngươi ngửi thấy hương này, võ công nhất định sẽ hoàn toàn biến mất. Không có mười phần nắm chắc, bổn hoàng tử sẽ cho ngươi tiến vào sao?”
Tần Vận chỉ là mồi nhử. Con cá mà hắn thật sự muốn câu là Tạ Cảnh!