Sau những chuỗi ngày chịu đựng, cuối cùng, Châu Minh Mỹ và Văn Thái cũng đã thu thập không ít bằng chứng về việc kinh doanh trái phép của Quốc Triệu. Nghe nói hôm nay ông ta không có ở nhà, dường như là đi bàn vụ làm ăn với đối tác đến tận khuya mới về.
Cơ hội ngàn năm có một như vậy làm sao Châu Minh Mỹ có thể bỏ qua. Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, cùng Văn Thái rời khỏi căn nhà đáng sợ này. Cả hai sẽ tìm cách giải cứu mẹ của cô rồi sau đó cùng nhau cao chạy xa bay.
Cô một tay kéo vali, mắt nhìn về phía người đang đứng đợi ở trước cửa phòng, gật đầu nói:
– “Chúng ta đi thôi.”
Cả hai nắm lấy tay nhau, gương mặt tràn đầy niềm hạnh phúc. Lúc này, Châu Minh Mỹ cảm thấy vô cùng trân trọng người đàn ông trước mắt. Hắn không những không khinh thường quá khứ không mấy tốt đẹp của cô mà sẵn sàng âm thầm ở bên cạnh bảo vệ cô. Thử hỏi, có người con gái nào mà không động lòng. Huống hồ trái tim Châu Minh Mỹ đã từng tổn thương trong chuyện tình cảm với Lý Nhậm Bằng.
Cạch…
Ngay khi cả hai bước về phía cửa lớn thì đã thấy đám người áo đen trước mặt. Là đám người của Quốc Triệu. Một lúc lâu sau, cuối cùng, người đàn ông tàn ác ấy cũng xuất hiện. Trên tay ông ta cầm một điếu thuốc, bên hông giắt ngang khẩu súng, vẻ mặt vẫn vô cùng điềm tĩnh, nhìn hai người trước mặt:
– “Tao biết sẽ có ngày bọn bây trốn khỏi nơi này.”
Ông ta lại nâng điếu thuốc đang cầm trên tay lên sau đó hút một hơi thật dài, cuối cùng phả ra một làn khói trắng về phía Châu Minh Mỹ và Văn Thái, trợn trừng mắt mà hét lớn:
– “Mày, chính mày là kẻ đâm sau lưng tao. Uổng công tao đã tin tưởng mày. Thậm chí còn giao tài liệu mật nơi mày. Thằng khốn.”
Nghe đến đây, sắc mặt Văn Thái chẳng hề sợ hãi. Anh ngước mặt lên, sau đó cười thỏa mãn, lạnh giọng đáp:
– “Ông biết thì đã muộn rồi.”
Dứt câu, anh hướng súng mà bắn hàng loạt tên thuộc hạ của ông ta. Bọn chúng vì thế mà chết không nhắm mắt. Mỗi động tác của Văn Thái cực kì dứt khoát và vô cùng nhanh chóng. Thoáng chốc đã hạ gục toàn bộ tay sai đang đứng xung quanh.
Quốc Triệu nhếch môi, sau đó vỗ tay khen ngợi:
– “Mày hay lắm, Văn Thái.”
Sau đó hướng về phía Châu Minh Mỹ nói:
– “Mày sẵn sàng ra đi cùng nó mà mặc kệ sống chết của mẹ mày sao?”
Nghe ông ta nhắc đến mẹ mình khiến Châu Minh Mỹ nhất thời kích động, cô đỏ hoe mắt, tức giận hỏi:
– “Mẹ tôi đang ở đâu? Mau thả bà ấy ra.”
– “Chết rồi.”
Quốc Triệu gỏn gọn đáp. Gương mặt máu lạnh vô tình.
– “Không thể nào. Ông lừa tôi.”
Cô tức giận, chạy về phía Quốc Triệu mà dùng tay đấm vào ngực ông ta liên tục. Một lúc sau, ông ta giơ ra một tấm ảnh, là ảnh của mẹ cô đã trút hơi thở cuối cùng ở bệnh viện, nhàn nhạt đáp:
– “Thật ra, bà ta đã chết hơn hai tháng rồi. Chẳng qua là tao lừa mày rằng bà ta vẫn còn hôn mê trên giường bệnh. Như thế, mày mới cam lòng ở lại phục vụ tao.”
– “Đồ ác quỷ.”
Hai chân cô ngã khuỵa xuống sàn, miệng gào thét, mắng nhiếc kẻ sát nhân. Nước mắt không ngừng rơi xuống ướt đẫm tay áo. Cô không chấp nhận sự thật này mà lập tức vỗ mạnh vào ngực mình mấy cái, đau khổ nói:
– “Mẹ…con xin lỗi. Con xin lỗi vì đã không cứu được mẹ.”
Văn Thái cố giữ bình tĩnh, không để cho Quốc Triệu làm chủ tình cảnh hiện tại. Dù sao, kẻ thất bại sẽ là ông ta. Anh nhanh chóng tiến về phía Châu Minh Mỹ. Thế nhưng, vẫn là tên cáo già Quốc Triệu nhanh hơn một bước. Ông ta lập tức chỉa súng lên thái dương người con gái đang suy sụp tinh thần, ngồi dài dưới sàn nhà, lớn tiếng nói:
– “Mày tiến thêm một bước nữa, tao sẽ bắn nát sọ nó.”
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN