Riftan dừng lại, hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông. Evan Triden có một biểu cảm nghiêm túc đáng khinh trên mặt.
‘Anh ta nghĩ mình là đồ ngốc sao?’
Chỉ một số ít hiệp sĩ có thể sở hữu lâu đài và đất đai. Ngay cả những quý tộc thường bị đẩy ra khỏi trang viên của mình vì những xung đột về quyền thừa kế, không có cơ hội cho một người nhập cư mang dòng máu ngoại đạo như chàng để trở thành lãnh chúa. Riftan khịt mũi một cách mỉa mai và đeo túi lên vai.
“Các người đi và chết cóng khi cố gắng xây dựng danh dự cho chính mình đi. Bất kỳ vấn đề nào liên quan đến điều đó, tôi cũng không quan tâm.”
“Vậy chính xác thì điều gì đã khiến cậu tham gia cuộc thi đấu kiếm?”
Người đàn ông cau mày với chàng như thể không thể hiểu những lời nói và hành động mâu thuẫn của Riftan và chàng cảm thấy má mình nóng lên. Chàng không thể thừa nhận trắng trợn rằng chàng đã trải qua tất cả những rắc rối đó chỉ để gặp lại cô gái trong ký ức tuổi thơ của mình. Chàng nhìn chằm chằm vào người đàn ông đầy ẩn ý, ngụ ý với đôi mắt của chàng rằng đó không phải là việc của anh ta và quay người rời đi. Sau đó, hiệp sĩ tóc đỏ tươi, người đang lặng lẽ lắng nghe cuộc đối thoại, chặn đường chàng.
“Nếu cậu để lòng kiêu hãnh cản trở cậu có cơ hội thăng tiến địa vị, thì cậu thực sự là một kẻ ngu ngốc.”
“… Nếu cậu không tránh ra, tôi sẽ chém cậu đấy.”
“Tôi không hiểu tại sao cậu lại cứng đầu đến vậy. Cậu có biết rằng không có nhiều đội hiệp sĩ đối xử với những lính đánh thuê như chúng ta mà không hạ thấp họ không? Và ngay cả khi những đội hiệp sĩ đó nhận cậu vào, họ sẽ chỉ khiến cậu làm công việc bẩn thỉu và vứt bỏ cậu như rác sau khi họ đã sử dụng cậu.”
“Không phải các người chính xác là những loại đó sao?”
Khi chàng bình luận với vẻ mỉa mai, người hiệp sĩ mở miệng như thể muốn hét lên điều gì đó phản kháng, nhưng thay vào đó cậu ta lại tặc lưỡi.
“Không có ích gì khi thuyết phục cậu bằng lời nói. Hãy tham gia và tự cậu quan sát. Dù sao thì cậu cũng không có nơi nào để đi, phải không? Người anh em, cậu đã hét lên rằng trở thành lính đánh thuê có thể kiếm sống tốt hơn, nhưng đó là hồi cậu còn ở trong nhóm lính đánh thuê. Không có thằng ngốc nào lại giao một số tiền lớn cho một kiếm sĩ lang thang như cậu cả.”
Hiệp sĩ chỉ phun ra những lời thực tế và sự thật.
“Trừ khi cậu tham gia một nhóm lính đánh thuê khác, cậu sẽ không thể kiếm tiền đúng cách. Vì vậy, tốt hơn là cậu nên tham gia vào một đội hiệp sĩ. Tôi đảm bảo với cậu, một khi cậu tham gia với chúng tôi, cậu sẽ trở nên thích nó.”
“Tại sao tôi phải nghe theo một người khi không lại đã tấn công tôi?”
Riftan lạnh lùng trả đũa. Hiệp sĩ cười, thậm chí không có dấu hiệu xấu hổ.
“Hãy cho nó vào quá khứ đi nào. Tôi chỉ muốn xem kỹ năng thực sự của cậu. Cách thức các cuộc thi đấu đôi được tiến hành trong giải đấu vừa rồi dường như không hợp với sở thích của cậu, người anh em.”
“Tôi cũng không thích các cuộc tấn công phục kích.”
“Tôi sẽ cẩn thận với hành động của mình vào lần sau.”
‘Không có lần sau.’
Riftan cảm thấy dây thần kinh đập thình thịch ở hai bên đầu và quay lưng lại với họ. Tuy nhiên, khi những con đường xám xịt sương mù hiện ra trước mắt, chàng bắt đầu tự hỏi bản thân đang cố trốn tránh điều quái quỷ gì. Thủ lĩnh của các hiệp sĩ mở miệng, nhìn chàng với ánh mắt trầm ngâm và bình tĩnh, như thể anh ta có thể đọc được sự do dự của Riftan.
“Có lẽ cách tiếp cận của chúng tôi quá đột ngột.”
Anh ta lùi lại một bước.
“Vậy lựa chọn này thì thế nào? Hãy thử dành ba tháng đầu tiên như là một thành viên của Đội Hiệp sĩ Remdragon. Nếu nó không theo ý cậu, cậu có thể rời đi bất cứ lúc nào cậu muốn. Trong mọi trường hợp, nếu cậu tham gia đội hiệp sĩ, cậu cần phải trải qua quá trình thực tập, chúng tôi sẽ nhận cậu làm thành viên tạm thời.”
“… Anh sẽ đưa ra mệnh lệnh gì cho tôi trong ba tháng đó?”
“Ôi, trời. Cậu ta là người đàn ông cứng đầu và hoài nghi nhất thế giới!”
Người hiệp sĩ mảnh mai mất kiên nhẫn và thất vọng kêu lên. Người chỉ huy đưa tay lên như muốn kiềm chế và tiếp tục nói.
“Cậu sẽ không nhận bất kỳ mệnh lệnh nào cho đến khi cậu trở thành một hiệp sĩ cam kết. Thay vào đó, nếu cậu chấp nhận lời đề nghị này, tôi sẽ cho cậu theo tôi để học các chiến thuật cơ bản và thuần thục cưỡi ngựa. Hầu hết các hiệp sĩ tập sự đều trải qua quá trình tương tự để được cam kết trở thành hiệp sĩ.”
“…”
“Tất nhiên, sẽ tùy thuộc vào cậu nếu cậu muốn hoàn thành chỉ ba tháng đó. Nếu cậu không thích đội hiệp sĩ, cậu có thể từ bỏ bất cứ lúc nào và rời đi, hoặc ở lại nếu cậu muốn trở thành một hiệp sĩ toàn tâm toàn ý. Cậu không có gì để mất cả.”
“… Điều gì khiến anh muốn tôi tham gia đến vậy?”
“Có thể nói rằng những kỹ năng phi thường của cậu là điều chúng tôi vô cùng thèm muốn.”
Người đàn ông vuốt bộ râu đen được chải chuốt kỹ lưỡng, nụ cười vô tư nở trên môi.
“Một lý do khác có lẽ là vì đức vua của chúng tôi rất yêu quý cậu. Cậu là một viên ngọc quý hiếm. Với sự huấn luyện thích hợp, chắc chắn cậu có thể trở thành một hiệp sĩ vĩ đại. Có vẻ như nhà vua đã quyết định rằng tốt nhất nên giữ cậu lại trước khi một quốc gia khác có thể cướp cậu khỏi tay ngài ấy.”
Riftan chăm chú nhìn vào đôi mắt màu hạt dẻ của người đàn ông, cố gắng tìm kiếm những động cơ đằng sau. Tuy nhiên, người đàn ông không thể hiện bất cứ điều gì, đúng hơn, nó mơ hồ như sương mù và không thể đọc được.
Riftan mím chặt môi. Chàng không thể hiểu được điều gì đã khiến chàng trở nên hèn nhát và lo lắng như vậy. Như người đàn ông nói, lời đề nghị sẽ có lợi cho chàng. Dù sao thì chàng cũng có ý định rời Balbon và nếu tình cờ không thích Đội Hiệp sĩ Remdragon, chàng có quyền lựa chọn rời đi ngay lập tức.
“…Được rồi. Tôi sẽ chấp nhận lời đề nghị của anh.”
Một nụ cười mãn nguyện nở trên khuôn mặt của anh ta.
“Cậu đã nghĩ đúng lắm.”
Vừa lúc đó sương mù dần tan, những tia nắng ló dạng qua những đám mây. Người đàn ông hướng về phía ngôi đền lớn và nói.
“Vậy thì, tôi sẽ giới thiệu cậu với các thành viên khác của đội. Hãy đến quán trọ nơi chúng tôi đang ở.”
Riftan quan sát bóng lưng của người đàn ông và chỉ đi theo anh ta. Sau đó, tên pháp sư, người đang quan sát từ xa, đi theo chàng. Chỉ sau đó các hiệp sĩ mới quay sang chất vấn Ruth.
“Hai người quen nhau à?”
“Vâng, tôi là pháp sư của Ngài Calypse.”
Ruth ngẩng đầu lên và trả lời một cách cứng rắn. Riftan lườm Ruth như thể cậu ta đã nói điều gì đó vô nghĩa.
‘Từ khi nào con đỉa này trở thành pháp sư của mình?’
Sự lo lắng hiện lên khuôn mặt non nớt của pháp sư khi chàng không ngừng cố gắng rũ bỏ cậu ta. Riftan nghiến răng. Chàng chán ghét cách cậu ta khiến chàng cảm thấy khó chịu.
‘Chết tiệt…’
Riftan thô bạo vò mái tóc của mình ra sau.
‘Chắc chắn rồi. Ít ra thì anh chàng này cũng đáng tin cậy, mặc dù làm phiền mình tung tin đồn thất thiệt và những lời nói nhảm khó chịu’, chàng tự nghĩ khi lưỡng lự, rồi cuối cùng phun ra lời nói thẳng thừng.
“Vâng, cậu ấy là pháp sư của tôi.”
“Thật tuyệt vời. Dù sao thì tôi cũng đang tìm kiếm một pháp sư. Tôi sẽ cân nhắc và thu nhận cậu ấy luôn.”
Sau khi người đàn ông thông báo với một giọng vui mừng, pháp sư bắt đầu nói một cách vô ích về kỹ năng của cậu ta. Riftan dậm chân về phía trước, khó chịu trước giọng tầm phào của Ruth nói về việc cậu ta là một pháp sư xuất sắc như thế nào. Riftan thành tâm cầu nguyện một điềm lành khi mây tan và ánh mặt trời vàng nhạt bắt đầu chiếu sáng đến mọi hướng.
***
Thời gian trôi qua như một dòng thác dữ dội. Riftan đang dẫn kỵ binh của mình băng qua các hẻm núi thì nghe thấy tiếng chim ưng cất lên, khiến chàng tạm dừng lại. Chú chim là Agalde, người đưa tin hoàng gia đã ưu ái chàng một cách lịch sự. Nó bay xuống thung lũng một cách duyên dáng, tìm kiếm một điểm tựa để đáp xuống.
Riftan giơ cánh tay mặc giáp lên. Agalde đáp xuống cánh tay chàng và cào vào chiếc găng tay. Chàng giúp sinh vật bình tĩnh lại bằng cái chạm khéo léo và nới lỏng chiếc túi buộc ở mắt cá chân của nó. Chàng lấy ra một mảnh giấy da nhỏ và đọc những dòng được viết. Uslin Rikaido đến gần, sốt ruột hỏi chàng
“Tình hình thế nào rồi?”
Riftan vò nát tờ giấy da bằng một tay và thản nhiên đáp.
“Tất cả tàn dư của mặt trận Đông Bắc đã bị xóa sổ. Bây giờ chúng ta được lệnh quay trở lại Whedon.”
“Điều đó có nghĩa là…”
“Chúng ta đã thành công.”
Ngay khi chàng nói xong, khoảng một trăm bốn mươi hiệp sĩ reo hò cổ vũ. Riftan nở một nụ cười nhàn nhạt trên miệng. Đã nửa năm trôi qua kể từ khi họ tuần tra biên giới để loại bỏ những kẻ đột kích của Dristan, tất cả mọi người đều háo hức với mệnh lệnh. cuối cùng họ cũng được trở về quê hương của họ. Riftan lớn tiếng thốt lên.
“Về hướng Đông! Nhanh lên, hãy tham gia cùng chỉ huy.”
Agalde mạnh mẽ bay trở lại bầu trời, như thể nó hiểu lời chàng.
Chàng cưỡi ngựa lao vào cơn gió dữ dội. Cuối cùng khi họ rời khỏi hẻm núi dài, hai trăm kỵ binh hiện ra trong tầm nhìn của họ, cưỡi ngựa trên vùng đất hoang vu rộng lớn. Riftan thở phào nhẹ nhõm khi phát hiện lá cờ xanh dương bay trong gió.
“May mắn thay, có vẻ như không có nhiều thương vong.”
“Nếu có thể bị đánh bại bởi một nhóm cướp đơn thuần, thì chúng ta không xứng đáng là một phần của Đội Hiệp sĩ Remdragon.”
Uslin cưỡi con ngựa bên cạnh, thốt lên với giọng tự hào. Riftan có một cái nhìn xa xăm trên khuôn mặt của mình. Đã bốn năm kể từ khi chàng gia nhập đội ngũ Hiệp sĩ Remdragon và kể từ đó đội ngũ này phát triển với tốc độ đáng sợ, lên tới hơn 400 người. Họ được mệnh danh là vệ binh của mặt trận phía Đông, thu hút sự chú ý của giới quý tộc. Con trai thứ hai của Bá tước Rikaido, một trong những gia đình danh giá nhất ở Whedon, thậm chí cũng tình nguyện đầu quân vào đội ngũ.
“Khi trở lại, chúng ta sẽ được nghỉ ngơi vài tháng. Ngài định ở lại Anatol nữa sao?”
Uslin Rikaido nhìn một bên của chàng và hỏi. Riftan lẩm bẩm trả lời một cách mơ hồ.
“Ta không chắc…”
“Vậy ở lại thủ đô lần này thì sao? Bệ hạ dự định phong tước vị Nam tước cho Ngài Calypse. Để ngài đạt dược điều đó, phản ứng dữ dội của bồi thẩm đoàn trung ương phải được giảm bớt…”
“Cậu đang bảo ta phải run sợ trước quý tộc và vâng lời như một con cừu non sao?”
Riftan cười khinh bỉ.
“Ta xin lỗi, nhưng ta không có ý định làm những việc không theo sở thích của mình chỉ để có được một danh hiệu. Đối với ta, chỉ cần được phong làm hiệp sĩ và sở hữu một mảnh đất là đủ rồi.”
“Đất đai của ngài không gì khác hơn là một khoản trợ cấp chính thức cho Ngài Calypse để ngài có thể đảm nhận chức vụ phó chỉ huy. Một danh hiệu thích hợp và một lãnh thổ tốt hơn…”
“Cậu phiền thật đấy.”
Uslin ngậm miệng lại với vẻ mặt thất vọng. Riftan giả vờ không để ý và lái ngựa về phía chỉ huy.
“Ngài có bị thương ở đâu không?”
“Sao cậu dám hỏi ta một câu hỏi xúc phạm như vậy?”
Evan Triden, chỉ huy của các hiệp sĩ, càu nhàu và cởi mũ bảo hiểm khỏi đầu. Chú chim ưng đang bay không mục đích trên bầu trời, đáp xuống vai anh ta một cách duyên dáng. Chỉ huy ném một miếng thịt về phía Agalde và mỉm cười một cách thoải mái.
“Ta không già như vậy để bị cậu đối xử như thế này.”
“Các triệu chứng từ chấn thương lần trước của ngài vẫn chưa biến mất hoàn toàn.”
“Chà, chừng này chẳng là gì đối với ta cả. Không sớm thì muộn, ta sẽ cho cậu thấy rằng ta mạnh mẽ và ta vẫn có quyền lực trong mình.”
Chỉ huy trả lời một cách chắc nịch, như thể anh ta chắc chắn về điều đó, và đôi vai căng thẳng của Riftan thả lỏng.
“Bây giờ chúng ta đang đi đến Drakium sao?”
“Không, chúng ta đang hướng đến Lâu đài Croix. Công tước đã mời chúng ta đến một bữa tiệc chiến thắng kéo dài một tháng.”
Riftan cứng người. Chàng thường bước vào lãnh thổ của Công tước vì chàng thường xuyên tham gia vào cuộc tranh chấp của nó với Dristan, nhưng chàng luôn tuyệt vọng tránh né đến lâu đài. Chàng nói với vẻ bất an rõ ràng.
“Tôi đã bỏ trống điền trang của mình trong một thời gian dài. Nếu tranh chấp kết thúc, tôi muốn được phép trở lại mảnh đất của mình.”
“Ai nói tranh chấp đã kết thúc? Vẫn còn các khoản bồi thường phải được giải quyết cho những thiệt hại gây ra và các cuộc đàm phán sẽ được thực hiện giữa Dristan và Công tước. Lệnh của Bệ hạ là chỉ được trở về sau khi chúng ta đã giám sát các cuộc đàm phán. Trong mọi trường hợp, chúng ta cần ở lại trong một tháng hoặc lâu hơn”.
Triden cười khổ khi thấy Riftan tỏ ra lo lắng.
“Ta nhận thức rõ rằng cậu không thoải mái với Công tước. Nhưng cậu là một hiệp sĩ đã cam kết với Đức vua Bệ hạ. Nếu Công tước có hành động xúc phạm, ta thề sẽ khiếu nại chính thức, vì vậy hãy tham gia cùng ta chỉ lần này thôi”
Riftan không tránh Lâu đài Croix vì sự ghê tởm của Công tước. Có một lý do khác khiến chàng lảng tránh, nhưng chàng không thể giải thích cho mình, vì vậy chỉ thở dài.
“Sẽ như ngài mong muốn, thưa chỉ huy.”
Triden mỉm cười và vỗ vai chàng. Họ phi ngựa thẳng đến vùng đất hoang vu, hướng tới lãnh thổ của Công tước. Trong khi họ phi ngựa không ngừng, Riftan cảm thấy như có một khối u trong ngực mình. Cảm giác kỳ lạ càng rõ rệt khi các cánh cổng của lãnh thổ ngày càng gần.
Chàng nhìn lên những bức tường trắng xám của nó, tay nắm chặt lấy dây cương ngựa. Không lâu sau khi trở thành một hiệp sĩ, chàng đã tự mình đến thăm nơi này, nhưng ngay khi cánh cổng lâu đài lấp ló trước mặt, một cảm giác sợ hãi lạ thường dâng lên trong lồng ngực chàng. Chàng quay đi trong vô vọng và bỏ chạy.
Chàng vẫn không biết tại sao và chính xác điều gì đã khiến chàng sợ hãi. Có thể là cơ hội nhìn thấy cha dượng sống một cuộc sống khốn khổ? Hay chàng sợ ký ức duy nhất khiến chàng có thể tiếp tục sống sẽ vỡ tan trước mắt chàng như một ảo ảnh? Chàng không biết.
Riftan chế nhạo bản thân. Chàng không còn là một cậu bé ngây thơ, non nớt bám vào những kí ức nữa. Đã quá lâu rồi chàng không còn tự an ủi nỗi cô đơn của mình bằng những suy nghĩ về nàng, và chàng không còn mong muốn được gặp nàng nữa. Đôi khi, chàng cảm thấy khao khát kỳ lạ khi nhìn thấy một cánh đồng hoa, nhưng chỉ có vậy thôi. Giờ đây chàng đã nhận thức rõ rằng những ký ức mà chàng trân trọng chẳng qua chỉ là ảo ảnh của chàng.
‘Đó là điều tốt nhất…’
Những kỷ niệm có xu hướng được tôn vinh. Có lẽ đó là thời điểm để thức tỉnh khỏi những ảo ảnh của mình. Đôi mắt của Riftan đảo quanh trang viên lâu đài, lái con ngựa của mình một cách thành thạo qua con đường gạch rộng lớn. Những người nông dân đang cày ruộng lập tức cúi đầu. Chàng quan sát họ một cách cẩn thận, khi chỉ huy quay lại nói với chàng.
“Ta biết cậu có ác cảm với quý tộc, nhưng hãy cẩn thận nhất có thể với cách cư xử của cậu. Như cậu đã biết, Công tước xứ Croix là thủ lĩnh của các quý tộc phương Đông. Sẽ không có gì tốt nếu ông ta trở thành kẻ thù của cậu”.
“Không cần phải lo lắng đâu. Người đàn ông đó đối xử với tôi thấp kém hơn cả một con người.”
Riftan trả lời bằng một giọng khô khan.
“Tôi không thể là kẻ thù của ông ta khi ông ta thậm chí không coi tôi là một con người bình đẳng như ông ta.”
Chỉ huy quay đầu về phía trước, trên mặt hiện lên vẻ chua xót. Họ băng qua những ngọn đồi thoai thoải cùng một lúc và đến trước cổng của Lâu đài Croix. Các lính canh mở cổng ngay lập tức, như thể đang mong đợi chuyến viếng thăm của họ.