Những tia nắng sớm thi nhau chiếu rọi qua khung cửa kính, len lỏi vào phòng làm ấm thân thể của người con gái đang yên giấc trên giường. Đài Thái Ngữ khẽ trở mình, theo thói quen đưa tay ôm lấy người bên cạnh nhưng lúc này chỉ còn lại một khoảng trống không, hơi ấm cũng chẳng còn, đảo mắt quanh một lượt bóng dáng quen thuộc cũng chẳng thấy đâu, có lẽ cô đã rời đi từ lâu rồi.
Thái Ngữ mang chút thất vọng, những ngón chân vừa chạm xuống nền gạch cứng ngắc, lạnh lẽo thì bị giọng nói quen thuộc từ phía cửa làm cho ngưng đọng:
– “Dậy rồi sao?”
Kim Túc tiến lại gần, Đài Thái Ngữ chỉ nhẹ gật đầu cũng không biểu lộ cảm xúc gì nhiều. Cô quản lý ngang nhiên đưa tay sờ vào trán Thái Ngữ cảm nhận rồi lại treo lên môi một nụ cười tươi tắn:
– “Không còn nóng nữa. Trong người em sao rồi? Còn khó chịu ở đâu không?”
– “Dạ tốt hơn rồi. Sao…chị biết vậy?”
Đài Thái Ngữ thắc mắc. Kim Túc không vội ôn tồn giải thích:
– “À…sáng nay trước khi đi Lập Viễn Sa có qua phòng chị nói đêm qua em sốt rất cao, dặn chị đặc biệt trông chừng.”
Vừa nghe đến đây Đài Thái Ngữ đã nheo mi tâm nghi hoặc:
– “Cậu ấy đi đâu vậy ạ?”
– “5 giờ 30 sáng nay Viễn Sa đã gấp rút ra sân bay rồi. Ban tổ chức bên Trung Quốc gọi điện đột ngột thay đổi thời gian ghi hình nên phải đi ngay. Không đợi em dậy được.”
– “Vậy sao?”
Thấy Đài Thái Ngữ thoáng buồn, Kim Túc liền nắm lấy bàn tay đang bấu chặt vào nhau của cô mà cất giọng:
– “Được rồi. Em thay đồ đi, chúng ta đi ăn sáng. Mọi người đang chờ.”
– “Dạ…”
Đài Thái Ngữ thở dài đáp lại.
…
Thời gian thấm thoát trôi qua. Chiếc máy bay từ Hoa Kỳ sau 15 tiếng đồng hồ sải cánh trên bầu trời rộng lớn vượt gần 9600km cuối cùng đã hạ cánh tại thủ đô Ngự Vịnh. Đài Thái Ngữ lẻ loi một mình nhanh chóng lên xe trở về cơ ngơi riêng để lấy lại sức chuẩn bị dấn thân vào những dự án dài hơi sắp tới.
Lại phải nói tâm tình của cô từ lúc Lập Viễn Sa rời đi đến giờ lại trở nên bất ổn vô cùng, trong lòng không lúc nào yên. Cầm chiếc điện thoại trong tay đợi chờ cuộc gọi của một người nào đó nhưng…đến giờ vẫn im ắng, cả một dòng tin nhắn cũng chẳng thấy đâu. Nửa muốn nối máy với Lập Viễn Sa nửa lại sợ làm ảnh hưởng đến công việc của cô nên cứ nhấn số rồi lại thôi, quả quyết lắm cũng gọi nhưng rồi lại lập tức tắt đi. Đến cả Đài Thái Ngữ cũng không hiểu được bản thân mình rốt cuộc là đang làm cái gì nữa.
Và cứ như thế 1 ngày âm thầm trôi đi, 2 ngày lặng lẽ mất hút, rồi 3 ngày thầm lặng bước qua. Mặc ai đợi ai trông, kệ ai sầu ai não, mọi thứ cứ vận hành theo quy tắc riêng của nó, vòng tuần hoàn của thiên nhiên cứ theo thường lệ mà tiếp diễn, sáng đến tối lại về, đêm qua ngày lại tới. Chẳng nhọc lòng mà đợi bất kì ai. Hai con người hai phương trời hai công việc rồi cũng chẳng có thì giờ để tâm đến chuyện khác, bận rộn lịch trình đến độ không có lấy một giờ nghỉ ngơi nên trong ba ngày xa nhau cũng chẳng có lấy một khắc nào liên lạc.
Buổi chiều tháng 9 khí trời bắt đầu vào thu, không còn cái nóng bức của mùa hè gay gắt cũng chẳng phải buốt giá như mùa đông đầy tuyết mà lại mát mẻ và dễ chịu hơn rất nhiều. Vừa hoàn tất buổi chụp hình cho bìa tạp chí Vogua của Đại Hoàng, không màn vui chơi mà ghé qua nơi nào nữa cả. Đài Thái Ngữ một hướng thẳng về nhà, lê những bước chân mệt mỏi vào trong. Tuy nhiên, chiếc chìa khóa vừa lọt thỏm vào ổ Thái Ngữ đã trợn tròn mắt kinh ngạc, cố gắng nhớ lại nhưng khoảnh khắc cô cẩn thận khóa cửa luôn hiện diện trong tiềm thức của Đài Thái Ngữ. Trong lòng lập tức dâng lên một cảm giác bồn chồn, bất an vô độ.
Hít một hơi thật sâu để xốc lại tinh thần, Thái Ngữ cố giữ bình tĩnh theo hướng mặc định từ từ xoay nắm cửa. Cô thận trọng quan sát chầm chậm tiến từng bước một từng bước một:
– “Aaa!”
Tiếng hét thất thanh của Đài Thái Ngữ vang lên khi đột ngột bị ôm chầm lấy từ phía sau. Cái hơi ấm thân quen cứ cách nhịp lại phả vào cổ khiến cô dễ chịu vô cùng. Thái Ngữ nắm hờ hai cánh tay ấy nhẹ giọng:
– “Làm tớ hết cả hồn.”
– “Nhớ cậu đến chết được a!”
Cái âm vực trầm thấp ấy thật khéo khiến người ta mê mẩn. Cũng không day dưa quá lâu, Lập Viễn Sa liền nới lỏng tay vòng ra trước mặt Thái Ngữ kĩ lưỡng ngắm nhìn:
– “Sắc mặt đã tốt lại rồi. Đã khỏi hẳn chưa?”
– “Đợi cậu hỏi ha!”
Đài Thái Ngữ hất tay Viễn Sa ra khỏi người, làm ra vẻ giận dỗi nhấc chân đến sô pha ung dung ngồi xuống. Chẳng thèm liếc cô lấy một cái.
Lập Viễn Sa đâu chịu thua thiệt, dịch thân đến tự ý mà nằm lên đùi cô “bạn thân” nỉ non:
– “Xin lỗi mà! Tại hôm đó thấy cậu ngủ ngon quá nên tớ không gọi. Vả lại…”
– “…vả lại tớ bận quá chứ gì?”
Đài Thái Ngữ bĩu môi cắt lời nhưng rồi với gương mặt đáng yêu hết phần thiên hạ này của Viễn Sa chẳng ai có thể giận được lâu. Cả Thái Ngữ cũng không ngoại lệ, cô cúi đầu đưa tay vuốt ve chiếc mái thưa huyền thoại của Lập Viễn Sa dịu dàng:
– “Buổi ghi hình suôn sẻ chứ?”
– “Ừm. Mọi thứ đều rất tốt.”
– “Cậu đã ăn gì chưa?”
– “Tớ chỉ muốn ngủ thôi.”
Lập Viễn Sa nhận được câu hỏi này lập tức xịu mặt lắc đầu. Nhắm hờ mắt buông lời, giọng mỏi mệt nghe rõ.
Trước cái bộ dạng này của cô, nàng Ngữ cũng phải cạn ngôn, lúc nào cũng hết mình vì công việc, cái gì cũng phải hoàn hảo nhưng lại quá thờ ơ, xem thường sức khỏe của bản thân mình.
Bỗng Đài Thái Ngữ nghiêm giọng:
– “Không được. Đi ngủ mà chưa ăn gì…”
– “…đi ngủ mà chưa ăn, cậu sẽ dễ bị trằn trọc và khó đi vào giấc ngủ sâu. Kể cả khi ngủ được thì cơn đói sẽ khiến não cậu luôn ở trong trạng thức. Tớ thuộc lòng luôn rồi a!”
Lập Viễn Sa không chút ngần ngại mà cắt ngang lời Thái Ngữ khiến cô chỉ biết lặng thinh. Nhưng “bạn thân” đã có lòng thì bụng nào có thể từ chối, Lập Viễn Sa nghĩ ngợi một hồi rồi lại cất giọng:
– “Vậy bếp trưởng cho tôi một phần cơm cá hồi nha!”
Viễn Sa dứt lời Đài Thái Ngữ đã treo lên môi một nụ cười, không quá lộ rõ nhưng cái mỉm nhẹ đó lại làm lộ ra chiếc má lúm đồng tiền hết sức đáng yêu trên má cô nàng, Đài Thái Ngữ nhanh chóng đáp lời:
– “Phiền quý khách đợi một lúc. Rất mau thôi!”
Nói rồi không lâu đã có một bữa ăn tuy không mấy cầu kì nhưng lại ấm áp vô cùng. Sau khi xong tất, phố cũng đã lên đèn, vì mấy ngày liền kề thức khuya dậy sớm nên Lập Viễn Sa cũng chẳng còn chút sức lực nào để trở về đành phải tá túc lại nhà Thái Ngữ cho qua đêm, chờ sáng.