Thành phố New York
Bên trong Radio City Music Hall – nhà hát lớn nhất xứ sở cờ hoa, toàn bộ những nghệ sĩ tên tuổi của làng giải trí đang tập trung hướng mắt về phía sân khấu chờ đợi cái tên cuối cùng được xướng lên trong lễ trao giải danh tiếng ngày hôm nay. Nam MC từ tốn cất giọng:
– “Kính thưa quý vị bây giờ chúng ta sẽ đến với hạng mục được mong chờ nhất tối nay. Đó chính là giải thưởng dành cho nghệ sĩ có sức ảnh hưởng lớn nhất thế giới trong năm vừa qua.”
Dứt lời anh chàng dẫn chương trình người Mỹ liền hướng mắt sang nữ MC bên cạnh, phối hợp nhịp nhàng, cô gái này lập tức mở phong bì được niêm dán cẩn thận rành mạch từng chữ một:
– “Không để mọi người phải chờ lâu nữa. Chủ nhân của chiếc cúp vàng danh giá…Wow! Lần thứ 5 trong hôm nay tôi vinh dự được hô to ~ cặp đôi ĐÀI THÁI NGỮ VÀ LẬP VIỄN SA.”
Tên của cặp bài trùng hàng đầu Hpop hiện nay vừa được đề lên toàn bộ khán giả đã nồng nhiệt tán thưởng, không tiếc tặng cho hai cô nàng những tràn pháo tay giòn giã cả những Idol có mặt cũng chẳng ngớt lời khen ngợi. Quả không hổ danh là “át chủ bài” của Showbiz mà. Từ lúc ra mắt công chúng cho đến tận bây giờ tiếng tăm vẫn như vũ bão, các giải thưởng lớn nhỏ, trong lẫn ngoài nước đều bị Viễn Sa và Thái Ngữ đoạt lấy, càng quét khắp mọi mặt trận.
Tuy nhiên, cũng vì quá tài năng nên sự ghen ghét là không cách nào tránh khỏi. Lẫn trong sự tán dương đó vẫn có những ánh mắt đố kỵ, những cái bĩu môi không phục nhưng nhị vị nào quá bận lòng. Hai cô luôn tâm niệm rằng sứ mệnh của mình chính là tạo nên những sản phẩm tinh thần hoàn hảo nhất để gửi đến cho những con người thật sự yêu thương và ủng hộ họ. Có lẽ cũng chính vì thế mà cho đến thời khắc này ngôi vị của Ngữ – Sa trong lòng người hâm mộ vẫn khó lòng soán được.
Buổi lễ kết thúc thành công tốt đẹp, hai cô cũng nhanh chóng trở về khách sạn để nghỉ ngơi sau bao ngày liền vất vả. Mỗi người một phòng mà tùy ý ngả lưng.
Khi bóng tối bao trùm, tất cả chìm vào không gian tĩnh mịch thì điện thoại của Lập Viễn Sa lại reo lên inh ỏi, mắt nhắm mắt mở cô đưa tay nhấc máy với giọng ngáy ngủ:
– “Alo!”
– [“Sa…tớ lạnh…”]
Vừa nghe thấy sự đổi khác trong thanh âm rất dường quen thuộc cô lập tức vung chăn, ba chân bốn cẳng chạy qua phòng đối diện. Tuy nhiên, sau một lúc liên hồi gọi gõ bên trong vẫn im bặt, không chút động tĩnh gì. Quá sốt ruột, Lập Viễn Sa lùi lại vài bước dồn hết lực đạo vào chân đạp mạnh vào cánh cửa chắn ngang trước mặt. Vốn là cao thủ boxing nên chẳng hề khó khăn gì với cô, tấm gỗ dày cộp ấy liền bật chốt mở tung ra. Lập Viễn Sa nhanh chóng với tay lên công tắc để phá tan cái khoảng không u tối ẩn dật này. Đèn vừa sáng rực thân thể đang đầm đìa mồ hôi nằm co ro trên giường ngay tức khắc đập vào mắt, không hiểu vì sao lúc nhìn thấy cô “bạn thân” của mình khó chịu mà quả tim đỏ thẫm đang dao động nhiệt thành của Viễn Sa lại như bị ai bóp chặt vậy. Khó thở vô cùng.
Lập Viễn Sa khẩn trương đến gần, theo từng bước chân của cô là từng đợt run lên từng hồi của Đài Thái Ngữ. Viễn Sa ngồi trên mép giường đưa tay lau đi những giọt dịch trắng trong suốt trên trán Thái Ngữ ân cần:
– “Thái Ngữ à! Cậu thấy thế nào rồi?”
Tiếng Lập Viễn Sa vừa cất lên hai hàng mi cong vút của Đài Thái Ngữ liền khẽ động, gắng gượng mở mí mắt nặng trĩu của mình, hơi thở yếu ớt:
– “Cậu đến rồi sao?”
– “Ừm. Tớ ở đây!”
– “Tớ lạnh lắm Sa, còn đau nữa…”
Chưa hết ý Đài Thái Ngữ đã che miệng ho khụ vài tiếng khan khốc, Viễn Sa trông thấy mà lo lắng ra mặt:
– “Cậu nóng lắm, có lẽ đã bị sốt rồi!”
Cô đưa mắt quan sát một vòng rồi nhanh bước vào phòng tắm mang ra một thau nước ấm, dùng khăn bông mềm mại chườm cho Đài Thái Ngữ.
Chiếc điện thoại trên bàn của khách sạn lập tức được cô trưng dụng, những ngón tay thon dài thuần thục nhấn một dãy số, Lập Viễn Sa lạnh giọng:
– “Mang lên phòng 3003 một bát cháo.”
– [“…”]
– “Nhanh!”
Không rõ người giữ máy bên kia nói gì chỉ nghe được tiếng gằn giọng của cô. Duy chỉ một chữ nhưng đủ làm cho người ta rùng mình, sợ sệt.
Tác phong làm việc là không thể đùa, rất nhanh sau khi cuộc gọi kết thúc nhân viên phục vụ đã xuất hiện, anh chàng đứng trước cửa lịch sự cất giọng:
– “Thưa cô Lập Viễn Sa, thức ăn cô yêu cầu đây ạ!”
Chẳng đặng để anh ta mang vào cô đành đích thân ra lấy.
Như hai con người hoàn toàn khác vậy. Vừa nghiêm mặt lãnh đạm ngoài kia vào đến với Đài Thái Ngữ cô đã ôn nhu, dịu dàng hết cỡ.
– “Thái Ngữ à! Ngồi dậy ăn chút đi!”
– “Tớ mệt lắm. Không muốn ăn đâu!”
Đài Thái Ngữ mắt nhắm nghiền làm nũng.
– “Không được. Phải lót dạ mới có thể uống thuốc.”
Lập Viễn Sa khều nhẹ má Thái Ngữ kiên nhẫn.
Cũng chẳng phải người lì mặt, ngoan cố gì. Đài Thái Ngữ đành ngồi dậy, nhìn người “bạn thân” cử động từng chút một trong khó nhọc mà cô xót xa vô độ, đôi mày đen nhánh tinh xảo bất giác chau lại trong vô thức như muốn tạo thành một đường liền mạch vậy.
Lập Viễn Sa cẩn thận thổi từng muỗng cháo nghi ngút khói đút cho Đài Thái Ngữ, há miệng đón lấy mà chẳng hiểu sao trong lòng lại trào dâng một niềm xúc cảm khó tả. Cái vui sướng ấy nó làm cho Đài Thái Ngữ quên mất cả cơn đau đầu đang quấy phá dữ dội.
Cảm nhận được cái khác lạ của đôi mắt long lanh đang dán chặt vào người mình, Viễn Sa bất giác ngẩng đầu khó hiểu:
– “Cháo không ngon sao? Hay quá nóng?”
– “Không phải.”
Đài Thái Ngữ lắc đầu.
– “Vậy mau ăn hết đi!”
Lập Viễn Sa cũng không thêm lời nào tiếp tục việc đang dở dang của mình. Chẳng mấy chốc đã sạch bong, Viễn Sa lại nhọc người đến vali của Thái Ngữ tìm kiếm, nhanh chóng mang đến vài viên thuốc cẩn trọng đưa cho Đài Thái Ngữ, xong xuôi Lập Viễn Sa lại kéo chăn tỉ mỉ đắp cho cô bạn rồi yên vị ngay bên cạnh.
Vẫn chưa chịu vào giấc, Đài Thái Ngữ nắm tay Viễn Sa kéo cô cùng lên giường, nhỏ giọng:
– “Ở lại với tớ nha! Đừng đi!”
– “Tớ sẽ không.”
Lập Viễn Sa bị đôi mắt chứa đầy tâm sự kia làm cho xao xuyến, cô mỉm môi nhẹ nhàng trấn an. Lại thuận tay vén vài lọn tóc rũ trên gương mặt sắc sảo này mà trong dạ không nguôi xót xa. Thâu đêm quan sát, thay khăn liên tục lại không quên áp mặt để kiểm tra, đến khi chắc chắn Đài Thái Ngữ đã hoàn toàn hạ sốt cô mới yên tâm mà chợp mắt.