Phía nam thành phố Cherno nơi đây có một cứ điểm an toàn được những người còn sống sót tại thành phố dựng lên. Cứ điểm này có tới 1 triệu người tập chung ở đây, mọi người nơi này thiết lập một rào chắn phòng tuyến lớn kéo dài 30 km.
Đoàn người do nhóm 3 ông chú dẫn đầu là Hồng, Cường, Lang đã an toàn tiến vào nơi đây, nhóm hai người Lâm và Hoa cũng đi theo đoàn người vào bên trong.
Hoa nhìn hoàn cảnh chung quanh cái cứ này, cô nói.
– Xem ra bọn họ cũng phòng bị rất an toàn, những người trong này có một bộ phận sức khỏe không tốt lắm, rõ ràng là thiếu ăn uống.
– Bị bầy Undead vây quanh thì sẽ sống tốt được sao, lương thực, thuốc men đều bắt đầu trở nên khan hiếm.
Ông Hồng giải thích với Hoa. Ông cũng đã biết rõ chuyện hai người thanh niên này vốn không phải là dân cư của thành phố mà họ đến từ bên ngoài. Ông cũng hỏi anh em họ về tình huống bên ngoài thành phố, phải biết rằng họ vẫn cố sống sót là vì hi vọng sẽ có người từ bên ngoài đến cứu giúp. Từ lúc dị biến bắt đầu một ngày sau thì toàn bộ đường truyền liên lạc của thành phố đối với bên ngoài đã bị cắt đứt. Ngoài ra còn có nghe đồn là không ai có thể ra ngoài thành phố do cái màn sương đen trên bầu trời kia, nó đã bao phủ khắp thành phố, những ai đi vào bên trong đều không hiểu đều sẽ vòng trở lại dù có cố cách nào đi nữa.
Nhưng mà hi vọng vừa mới nhen nhóm trong đầu thì bị vụt tắt khi hai anh em Lâm kể về tình huống bên ngoài thành phố. Nói chung không chỉ thành phố này mà tất cả các nơi thế giới đều thay đổi, bây giờ thế giới này không phải là thế giới của trước kia nữa.
Ông Hồng cũng có nhiều điều muốn hỏi anh em Lâm nhưng hai người anh em họ lại không nguyện ý nói nhiều với ông, điều này khiến ông thất vọng một chút.
– A! là người mới đến, mọi người đã vất vả rồi, mời đi theo tôi.
Một người đàn ông tuổi đã ngoài 30 xuất hiện trước mặt đoàn người của Ông Hồng. Phỏng theo những lời ông chú vừa nói thì có lẽ ông chú này chính là người sẽ phụ trách tiếp nhận đoàn người vừa mới tới là họ.
Đoàn người của Ông Hồng ai nấy cũng đều tinh thần mệt mỏi, trên người còn có nhiều vết thương. Gần 3 tháng chốn chui chốn nhủi khỏi bọn Undead khiến họ bị vắt kiệt toàn bộ sức lực và tinh thần. Chỉ khi đến nơi cứ điểm này thì nét mặt của bọn họ mới có chút xíu lên tinh thần. Cặp mắt của họ ánh lên sự vui mừng.
Đoàn người đi đến một căn phòng lớn của một nhà hàng, bên trong đã được thiết kế lại giống như một phòng hội nghị nhỏ. Một vài cô gái trẻ đi vào bên trong, trên tay họ cầm một xấp các tập giấy tờ.
– Xin tự giới thiệu tôi là Phong, người phụ trách quản lý nhân khẩu khu A này. Mọi người theo thứ tự từng người một lên đăng ký thông tin cá nhân, bao gồm tên, tuổi, tình trạng sức khỏe, công việc mà bản thân am hiểu. Đặc biệt là ai có khả năng chiến đấu hoặc sở hữu dị năng thì hãy khai báo rõ ràng, đừng có giấu diếm. Những người này đều sẽ được hưởng nhiều đặc quyền và phúc lợi hơn.
Xôn xao.
Mọi người bắt đầu bàn tán, có vẻ như họ chưa hiểu lắm về những gì mà người đàn ông tên Phong. Thấy mọi người bàn tán nhưng lại không ai lên tiếng hỏi, Ông Hồng đành phải đứng lên.
– Xin lỗi Ông Phong, đặc quyền và phúc lợi ông nói đến là gì?
– Ha! Mọi người trật tự nào, tôi sẽ giải thích!
Ông Phong đưa tay ra dấu im lặng. Hai mắt ông nhìn một lượt mọi người trong phòng này.
“Không tệ, có vài người ở đây trông rất có lực”
Ông Phong thầm đánh giá, sau đó ông mới lên tiếng giải thích những câu nói vừa rồi của mình.
– Như mọi người thấy đấy lũ Undead ngoài kia vẫn đang tìm cách tàn sát chúng ta, cho nên để đảm bảo an toàn cho nơi này thì chúng tôi cần có người đứng lên để chiến đấu và những người đó sẽ được hưởng nhiều quyền lợi, ví như được ăn khẩu phần nhiều hơn, không cần phải làm một số công việc thường ngày mà sẽ được người khác chăm sóc, được hưởng một số dịch vụ thỏa mãn nhu cầu sinh lý.
Nói ra câu cuối Ông Phong còn nhếch miệng cười ra vẻ mọi người ở đây đều có thể hiểu được hàm ý trong đó. Nghe được những lời đó, một số thanh niên trong đoàn người Ông Hồng có chút thực lực đều rục rịch muốn lên trước đăng ký. Ba người Ông Hồng, Cường, Lang thì cũng không có biểu hiện gì ra ngoài, người có năng lực chiến đấu thì phải đứng ra bảo vệ người yếu hơn đó là lẽ bình thường đối với 3 người bọn ông, đây đều là cách làm của ba người từ khi dị biến bắt đầu. Quyền lợi gì đó đối với mấy ông đều không quan trọng.
– Này Hoa! Chúng ta có tham gia vào nhóm chiến đấu của bọn họ không?
Quan sát phản ứng của nhóm người, Lâm nhận thấy anh em họ không cần thiết phải tham gia vào chiến đấu. Anh em họ vốn là đội viên của Long và chỉ nhận nhiệm vụ từ cậu ấy cho nên điều cần làm của anh em họ là tìm kiếm đội trưởng Long. Dây dưa với đám người này chỉ làm mất thêm thời gian. Lúc đầu hai người bọn họ quyết định đi theo đám người là muốn tìm hiểu thêm về tình huống của thành phố này. Chiến đấu gì đó sẽ không nằm trong dự tính của họ.
– Em nghĩ là hai anh em mình nên ở lại đây!
…
– Nơi này nhiều người có thể sẽ gây ra chú ý với anh Long, thực lực của anh ấy rất mạnh, để anh ấy đi đến đây tìm chúng ta sẽ dễ hơn việc hai anh em mình chạy nhong nhong ngoài kia. Nhưng mà anh em mình cũng không nên tham gia chiến đấu làm gì.
Hoa nói ra suy nghĩ của bản thân. Lâm lắng nghe kỹ lời của em gái, cậu cảm thấy em gái mình nói cũng có lý, cuối cùng cậu quyết định đồng ý với ý kiến của Hoa.
– Được, cứ theo cách nghĩ của em.
Việc đăng ký cho đoàn người của Ông Hồng cũng mất khá nhiều thời gian. Ba người Ông Hồng và một số người khác có chút khả năng chiến đấu đều tham gia đội phòng thủ bên ngoài, những người còn lại đều được điều đi các bộ phận khác được Ông Phong chỉ định. Hai anh em Lâm đều không đăng ký vào đội phòng thủ nhưng con mắt của Ông Phong rất tinh tường, dù ba người Ông Hồng không nói ra thực lực của anh em họ với ai, nhưng khi Ông Phong quan sát một lúc thì ra quyết định điều anh em họ vào ngay đội tuần tra bên trong căn cứ.
Anh em Lâm cũng không có nói nhiều họ im lặng chấp nhận. Cứ như thế đoàn người của bọn họ đã tách ra.
Sau khi xong việc Ông Phong đi đến phòng làm việc của người đứng đầu nơi này. Ông chỉ là một trong ba quản lý nhân khẩu ở cứ điểm. Cứ điểm này có khoảng một triệu người nhưng sơ đồ quản lý thì lại rất đơn giản. Cứ điểm được chia ra làm 3 khu A, B, C. Mỗi khu đều có đội chiến đấu và đội công tác của riêng mình, thực chất ba khu này vốn là 3 cỗ lực lượng khác nhau được lập nên khi dị biến xảy ra, nhưng sau đó nó được một người đứng ra mạnh mẽ dung hợp ba khu này lại tạo thành cứ điểm lớn nhất ở khu phía nam này.
Và người đó chính đang ở trong căn phòng này.
Cốc cốc
– Mời vào.
Giọng của một cô gái phát từ bên trong. Được sự cho phép Ông Phong mới nhẹ nhàng đẩy cánh cửa này ra. Đối diện ông là một bóng dáng của một người phụ nữ đang ngồi trên chiếc ghế xoay. Cả người cô ta hướng ra ngoài cửa sổ, trên tay đang cầm một điếu thuốc đang cháy.
Phù!
Một làn khói được nhả ra khắp cả phòng.
– Sắp xếp xong rồi chứ.
– Vâng! Đã sắp xếp xong.
Ông Phong trả lời với giọng kiên dè. Ông sợ hãi cô gái này, không đúng phải nói là sợ hãi vị cường giả này. Không biết cô ta là làm như thế nào nhưng thực lực của cô ta rất khủng bố, chí ít là đối với Ông. Khi dị biến mọi người đều phát hiện ra cơ thể mình trở nên mạnh mẽ hơn và nó sẽ càng mạnh hơn nếu hấp thu tinh thể từ bọn yêu thú hoặc Undead. Nhưng mà giống như có một giới hạn nào đó, khi bọn họ hấp thu đến một mức nhất định thì sẽ không thể tăng thêm một chút sức mạnh nào nữa.
Cứ ngỡ là sẽ không có ai vượt qua giới hạn này thì người phụ nữ này không biết từ đâu xuất hiện, chỉ trong thời gian ngắn cô ta đã trấn áp toàn bộ người của ba thế lực trong thành phố. Cô ta tự gọi mình là Thanh, cũng không rõ tự gọi mình là “Thanh” theo ý của cô ta là sao. Có thể đó không phải là tên thật của cô ta.
– Tốt! Có người nào đáng chú ý không.
Thanh lại đưa điếu thuốc kéo một hơi.
– Có 3 người theo như sếp nói thì là dị năng hệ cường hóa, gồm hóa tay thành trảo, hóa thạch và hóa sói. Ngoài ra thì…
Nói đến đây thì Ông Phong ngập ngừng, ông định nói đến Lâm và Hoa nhưng mà đó chỉ là suy đoán của ông thôi.
– Ngoài ra thì sao.
Thanh muốn Ông nói tiếp, giọng nói của cô vẫn bình thản.
– Ngoài ra thì có hai người trẻ tuổi, một nam một nữ, theo như kinh nghiệm của tôi thì hai người đó rất mạnh có thể còn mạnh hơn 3 người đứng đầu các khu, nhưng mà hai người đó lại hình như đang ẩn dấu.
Ông Thanh có chút hồi hộp, lỡ như suy đoán của ông sai thì không biết Thanh có nổi nóng với ông không.
– Hử! Tôi vẫn luôn tin tưởng vào ánh mắt ông, hãy kêu bọn người kia vào.
– Vâng!
– Khoan đã, tiến độ đào đường hầm ra sao rồi.
– Đã gần hoàn thành, theo tính toán thì đã đào được hơn 30 km.
– Đẩy nhanh tiến độ chúng ta không còn nhiều thời gian nữa.
– Vâng!
…
– Vậy tôi đi tìm hai người kia đây.
Không nghe thấy Thanh nói tiếp ông Phong lập tức đi tìm hai người trẻ tuổi kia.
– Ài! Thật sự là tình huống bây giờ có chút không ổn.
Thanh đứng lên khỏi ghế đi đến bên cửa sổ nhìn lên bầu trời phủ lên màn sương đen kia. Chính cái màn sương đen kia đã làm cô và mọi người trong thành phố mắt kẹt lại đây, cô đã thử tìm mọi biện pháp nhưng không thực hiện được. Có lẽ chỉ có cách tiêu diệt cái thứ ở quảng trường trung tâm thành phố, nhưng mà cô đã thử nhưng không thành công. Thứ đó vẫn đang ngủ say, nếu mà nó tỉnh giấc thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Cuối cùng cô thử thăm dò dưới lòng đất thì phát hiện nếu như độ sâu đạt đến một mức nhất định thì đám sương mù đó không thể ảnh hưởng tới được. Nghĩa là đường thoát là nằm dưới lòng đất, nhưng vấn đề lại nảy sinh, cái lớp sương mù này giống như kéo dài cả chục km, đám người các cô đào mãi vẫn không thể đi xuyên qua được.
Một lát sau bên ngoài lại có tiếng gõ cửa
– Mời vào!
Thanh quay lại chỗ ngồi của mình, lần này cô ngồi hướng mặt về phía trong phòng. Đứng trước mặt cô là hai người trẻ tuổi mà Ông Phong đưa tới, nhìn vào chân khí lưu chuyển trong cơ thể hai người, ánh mắt của Thanh không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc.
Còn về phía hai anh em Lâm cũng kinh ngạc không kém.
– Cấp Chiến tướng!