Thế Giới Dị Biến

Chương 43: Quảng trường



Sáng sớm hôm sau, đây là đã là ngày thứ 3 kể từ chiếc Z320 bị tấn công. Long đang dùng tinh thần lực quan sát tình huống bên ngoài. Nơi mà hai người nghỉ lại vốn là một tòa nhà năm tầng của một công ty. Long đi đến phòng của Mạc, cậu gõ cửa.

– Chú Mạc tình hình bên ngoài có chút không thích hợp.

Cạch.

– Tình huống thế nào, lũ Undead tấn công chúng ta?

– Chú cứ ra xem thử.

Mạc nghe theo lời Long đi đến một bên cửa sổ nhìn ra bên bên ngoài. Vẫn là tình trạng giống mấy ngày trước, bên dưới mặt đường tràn ngập Undead đang đi lại xung quanh.

“Không đúng, cái này là”

Ông phát hiện lũ Undead này đang tập chung đi về một hướng, cái hướng đó hình như là khu vực trung tâm của thành phố.

“Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Mạc cũng không biết giải thích tình huống này như thế nào, có lẽ chỉ có cách hỏi sinh vật đã dùng dị năng hệ quy tắc điều khiển xác chết này mới biết được câu trả lời. Nét mặt của ông trở nên phiền muộn, không biết là sinh vật kia lại định làm gì.

– Có thể ở trung tâm thành phố có vật gì đó hấp dẫn chúng?

Mạc quay sang nói với Long.

– Chú cháu mình đi xem thử chứ.

– Cháu nói cái gì? Không được đâu.

Mạc khua tay, ông không đồng ý với ý kiến của Long. Nói giỡn như thế là không tốt, nơi đó đang là khu vực mà bọn Undead đi tới, cho nên sẽ có rất nhiều Undead tập chung ở đó. Nếu không cẩn thận thì hai người sẽ bị dòng lũ Undead cuốn lấy mặc khác còn có thể xuất hiện các Undead có tu vi cao.

Long thì như một cậu thanh niên không sợ trời, không sợ đất. Cậu nói với Mạc.

– Chú không muốn tìm hiểu là sinh vật gì đã gây ra tình trạng này sao? Hay chú sợ?

“Sợ cái con khỉ, đây là đưa dê vào miệng cọp”

Mạc oán thầm, Ông thấy lá gan của cậu thanh niên này cũng lớn quá rồi. Không phải là cậu ta đang đi tìm đồng đội sao, tự dưng lại hứng thú với mấy chuyện này.

– Ài! Nếu chú không đi vậy thì cháu đi một mình!

Thở dài một cái, Long nói với giọng buồn bã. Thú thật thì cậu cũng chẳng muốn đi tới cái chỗ tụ họp của lũ Undead kia, nhưng Lâm và Hoa cũng có thể đang ở trung tâm thành phố, để đảm bảo chắc chắn thì cậu muốn tới đó kiểm tra trước. Đi một mình thì có vẻ hơi nguy hiểm nên cậu cố gắng nói khích Mạc để ông chú đi cùng mình. Sau khi nói xong câu đó cậu quay người đi ra phía ngoài cửa sổ. Long định từ cửa sổ nhảy ra ngoài rồi ngự không.

– Khoan đã!

Thấy điệu bộ của Long, Mạc từ từ đoán ra chút gì. Thằng nhóc này đang nghĩ là đồng đội của nó có thể ở trung tâm thành phố nên cần kiểm tra trước. Mạc cũng có chút xao động trong lòng. Tình đồng đội a.

– Được rồi, chú sẽ đi cùng.

Mạc nói xong câu đó thì ông tiến về phía cửa sổ mà Long đang đứng. Hai người nhìn nhau mỉm cười rồi phi thân ra ngoài.

Hai người tới gần khu vực trung tâm khu vực thành phố. Bên dưới đã là một dòng lũ Undead. Undead từ xác chết con người chiếm hơn phân nửa, số còn lại là các Undead dạng thú. Bọn chúng đang tụ tập tại một quảng trường cực lớn, chính giữa trung tâm quảng trường xuất hiện một cái cây cực lớn, kích thước của nó giống như một tòa nhà cao tầng. Cái cây này có lớp vỏ là một chất gì đó màu đen sần sùi, phía trên của nó chia ra thành nhiều nhánh cây và nó không có chiếc lá nào. Ở chính giữa ngọng cây có một khối cầu màu tím cực lớn. Trông nó giống như một chiếc kén vậy.

Ực.

Mạc nuốt một ngụm nước bọt khi ông chứng kiến toàn bộ cảnh tượng ở quảng trường.

– Cái thứ kia là cái gì?

Mạc chỉ tay vào cái cự kén ở giữa ngọn cây.

– Chú hỏi cháu thì cháu biết hỏi ai, cháu có nhìn thấy đâu?

Mạc quay qua nhìn Long, khi nghe lời nói của Long thì lúc đầu ông nghĩ thằng nhóc này đang đùa giỡn, nhưng nghĩ kỹ lại tình huống của Long thì ông bắt đầu nói ra những gì mình thấy.

– Thật sự? Vậy có nghĩa là cái cây này chính là thứ đang điều khiển hoặc là có liên quan đến bọn Undead này.

Long nói ra suy nghĩ của mình, cậu nghĩ rằng đáp án này có độ chính xác đến tám chín phần. Nhưng điều còn khó hiểu ở đây là tại sao lũ Undead lại tập chung ở đây, chẳng lẽ bọn này đang mở “party”.

– Có thể!

Mạc gật đầu, ông đồng ý với suy đoán của Long.

Rít!

Rít!

Rít!

Đột nhiên một loạt tiếng gió rít phát ra từ hướng cái cây quỷ dị đó, sau đó là một luồng khí tràng cực kỳ khủng bố phát ra từ nó. Cự kén màu tím trên ngọn cây phóng ra một luồng khói đen dày đặt lên bầu trời thành phố. Vậy ra cái lớp sương mù màu đen che đậy toàn bộ bầu trời thành phố chính là do cái cự kén đó gây ra.

– Cái khí tràng này…. Vương cấp.

Giọng Mạc lắp bắp khi nói về cấp độ mà ông cảm nhận được từ cái cây kia.

– Không hẳn, nó chỉ mới đạt tới Chiến tướng đỉnh phong còn cách Vương giả một bước nhỏ có thể là sinh vật này đang tích tụ năng lượng để đột phá.

Mạc liếc mắt nhìn về phía Long, trông cậu vẫn rất bình tĩnh khi nói ra những lời nói đó. Nhưng mà thật sự có khác biệt sao, nhìn cái khí thế kia rõ ràng là nếu muốn thì nó có thể đột phá bất cứ lúc nào. Mạc lùi lại bước chân của mình trong vô thức. Cái thứ kia thật sự có tu vi cao hơn hai người họ rất nhiều, đã thế còn có khả năng biến sinh vật thành Undead. Cả cái thành phố này đều là địa bàn của nó.

– Này!

Long lấy tay của mình bắt lại cánh tay của Mạc.

– Gì vậy! Chú nghĩ chúng ta nên ra khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt.

– Suỵt!

Long không có giải thích mà đưa ngón trỏ lên miệng làm cái thủ thế im lặng. Một trận ớn lạnh chạy khắp người Mạc khi Long làm cái thủ thế đó. Đột nhiên toàn thân ông cứng ngắt, một làn sóng tinh thần lực cực mạnh từ cái cự kén quét ra chung quanh. Ngay lập tức Long dùng tinh thần lực của mình bao phủ lấy toàn bộ cơ thể của cậu và Mạc.

Làn sóng tinh thần lực này tồn tại đúng một phút đồng hồ. Trên trán của Long và Mạc đều chảy ra mồ hôi hột, hai người cứng ngắt đứng đó, đến cả thở đều không dám. Sau một phút làn sóng tinh thần lực mới biến mất, Long buông tay của mình ra, thuận thế thu hồi tinh thần lực của mình.

– Lúc nãy nguy hiểm thật, cũng may cháu dùng tinh thần lực của mình để ngăn cách sóng tinh thần lực của cái cự kén kia, ngăn nó không phát hiện ra chú cháu ta.

– Cháu có thể làm chuyện như thế.

Long cũng không trả lời vấn đề này của Mạc, đây là con bài của cậu, việc nói ra cho Mạc biết cũng là bất đắc dĩ bởi vì sớm muộn gì ông chú cũng nghĩ tới cách cậu làm cho hai người thoát khỏi dò xét của cự kén.

– Nếu cháu không nhầm thì cái cự kén ấy đã quét hình toàn bộ thành phố. Có thể nó đang tìm kiếm thứ gì đó hoặc đó là điều cần thiết để điều khiển bọn Undead. Nhưng lúc bọn Undead bắt đầu tập chung tại quảng trường thì cháu không cảm thấy có sóng tinh thần lực nên có thể là nó đang tìm kiếm.

Grào!

Grào!

Bọn Undead khắp quảng trường bỗng nhiên kêu gào. Mạc phát hiện ra dị trạng.

– Hử! Lũ Undead bên dưới lại có động tĩnh, bọn nó lại tiếp tục di chuyển.

Mạc nhìn kỹ lại thì phát hiện ra hướng đi của chúng. Ông quay sang nói với Long.

– Hướng đi của chúng là phía Nam của thành phố. Giờ chúng ta làm gì?

– Đi tốt lắm, cháu sẽ bắt đầu dùng máy truyền tin dò tín hiệu, để xem đồng đội của cháu có ở khu vực này không.

Long quyết định rồi, cậu phải dò quét kỹ càng cái khu vực nguy hiểm này trước, sau đó thì cậu mới yên tâm dò xét các khu vực khác. Nhưng mà Mạc lại nói một câu khiến cậu phải suy nghĩ lại về dự định của mình. Ông nói.

– Có khi nào đồng đội của cháu ở phía Nam không, cháu thấy đó cái cự kén kia đã dùng tinh thần dò quét cả thành phố và giờ thì bọn Undead lại tiến về phía kia. Theo chú nghĩ nếu có thứ gì có thể khiến nó phải huy động nhiều Undead đến vậy thì chỉ có hai khả năng, một là phía bên đó có thứ uy hiếp đến nó, hai là có thứ mà nó cần.

– Uy hiếp thì chắc chắn là không có bởi vì đây là địa bàn của nó, vậy thì chỉ còn lại là thứ nó cần.

Long nhíu đôi lông mày của mình lại, cậu đang suy nghĩ về lời nói của Mạc.

– Vậy chú nghĩ thứ nó cần là gì?

– Năng lượng chăng, nhìn cái kén đó thì rõ ràng là nó đang muốn thăng cấp một cách hoàn mĩ. Cháu nhìn lại cái thành phố tràn ngập tử vong này đi, nó chẳng còn tí năng lượng nào. Ý chú là năng lượng sự sống, dù cái kén đó có một binh đoàn tử vong nhưng nó khác hẳn bọn Undead nó là một sinh vật sống, binh đoàn tử vong của nó chỉ tồn tại nhờ vào dị năng của nó mà thôi. Cháu cứ cẩn thận cảm nhận nguồn sống từ nó đi. Thật là dồi dào.

Lời nói của Mạc giống như đã khai sáng điều gì đó trong đầu của Long.

– Ý chú là nó cần tìm kiếm năng lượng từ sinh vật sống. Và chú cho rằng nơi mà bọn Undead đang tiến tới chính là vị trí của đồng đội cháu.

– Không ngoài khả năng đó, huy động nhiều lực lượng như thế chứng tỏ là ở phía Nam có không ít sinh vật còn sống.

– Không ngờ đầu óc của chú lại thông minh gớm, cháu đã đánh giá sai về chú.

Long giơ ngón tay cái của mình về phía Mạc.

– Ha ha.

Mạc cất tiếng cười to. Nhưng sau đó ông lại gằng giọng.

– Vậy trước đó cháu đánh giá chú như nào?

– Ha ha.

Long cũng cất tiếng cười đáp lại.

– Đi thôi chú! Đồng đội cháu có thể gặp nguy hiểm.

Nói xong câu đó, Long phi người nhảy qua các tòa nhà, cậu nhanh chóng đuổi theo sao binh đoàn Undead bên dưới.

– Thằng nhóc con.

Mạc cũng nhanh chóng đuổi theo bước chân của Long.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.