Sáng hôm sau.
Tô Đào nhìn thấy Lục Tễ liền hỏi hắn: “Hương vị canh gà có vừa không?”
Lục Tễ gật đầu: “Rất ngon.”
Tô Đào nghe vậy đôi mắt cong cong: “Vậy là tốt rồi.”
Trước nàng luôn thấy đáng tiếc vì Lục Tễ không nếm được hương vị nàng nấu, hiện tại cuối cùng cũng nếm được.
Không uổng công nàng hầm canh cả một buổi chiều.
Tô Đào nhíu mi: “Chẳng qua canh này thỉnh thoảng mới có thể ăn một lần, hiện giờ vẫn phải dựa theo thực đơn của Chu thái y mới tốt.”
Nàng nghĩ về sau cách vài ngày sẽ hầm cho Lục Tễ chút canh.
Giờ uống thuốc cũng đến, Tô Đào bưng chén thuốc qua: “Phu quân, uống thuốc đi.”
Tô Đào nói xong lại lấy tới một khối điểm tâm.
Mấy ngày nay đã thành thói quen, Lục Tễ uống thuốc xong sẽ ăn một khối điểm tâm nhỏ cho ngọt miệng.
Tô Đào thậm chí còn hỏi qua Chu thái y, mới cho Lục Tễ ăn. Lục Tễ bưng chén thuốc lên uống một hơi cạn sạch.
Tô Đào đang muốn cho Lục Tễ ăn điểm tâm, trong phòng bỗng nhiên có người xông vào.
Người này tuổi chừng hơn hai mươi, khuôn mặt đoan chính, hắn nhìn thấy Lục Tễ thì kϊƈɦ động không thôi, hai mắt rưng rưng: “Hầu gia…”
Lương Nguyên không nghĩ đến còn có thể gặp lại Lục Tễ, một đại nam nhân như vậy cũng có lúc kϊƈɦ động rơi nước mắt.
Tô Đào vừa thấy liền biết người trước mắt là tâm phúc của Lục Tễ.
Lát nữa bọn họ nhất định bàn bạc chút chuyện cơ mật, Tô Đào tự nhiên không hợp ở lại, nàng đứng dậy hướng Lục Tễ cáo lui: “Phu quân, thϊế͙p͙ đi xuống trước .”
Lục Tễ gật đầu: “Được.”
Hắn cũng sớm đoán trước bọn Lương Nguyên mấy ngày nay sẽ trở về .
Sau khi Tô Đào rời khỏi, Lương Nguyên mới phản ứng được sự tồn tại của Tô Đào.
Vừa rồi hắn quá kϊƈɦ động, hiện tại nghĩ, Tô Đào gọi Lục Tễ là phu quân, còn ngồi bên cạnh hắn…
Đây là tình huống gì?
Bất quá mặc kệ là chuyện gì, chỉ cần Lục Tễ có thể tỉnh lại là tốt rồi!
Lương Nguyên nức nở nói: “Hầu gia,thuộc hạ tới trễ…”
Lục Tễ thân là hầu gia, bên người sao có thể không có thuộc hạ tâm phúc, Lương Nguyên chính là người của Lục Tễ, hắn vẫn luôn bị ngăn cản ở bên ngoài.
Việc này muốn nói phải nói từ trước kia.
Ngày đó sau khi đánh lui Ngoã Lạt, Lục Tễ bỗng nhiên ngất xỉu trong lều.
Tướng sĩ trong lều đều trung thành với Lục Tễ, bọn họ tự nhiên cũng biết hoàng thượng kiêng kị Lục Tễ, càng không tín nhiệm hoàng thượng.
Cho nên họ tìm đại phu đến khám, nhưng cho dù gọi đến bao nhiêu đại phu, đều không khám ra tại sao Lục Tễ hôn mê, đa phần là không thể cứu nổi.
Lần này bọn họ không tin cũng chỉ có thể tiếp nhận hiện thực này.
Lục Tễ phụng hoàng mệnh xuất chinh, hiện tại như vậy, tất nhiên phải đưa Lục Tễ về kinh.
Khi về kinh, thái y cũng giống như vậy, mọi người đều biết Lục Tễ không thể tỉnh lại, chỉ có thể từ bỏ.
Tướng sĩ còn lại đều phải phụng hoàng mệnh đóng tại Bắc Cảnh, không có mệnh lệnh không thể hồi kinh, bằng không chính là tạo phản.
Bọn họ không muốn Lục Tễ chết đi rồi còn đeo hung danh trêи lưng nên đều trở về Bắc Cảnh.
Nhưng Lương Nguyên vẫn muốn đưa Lục Tễ đoạn đường cuối cùng, chiếu cố tốt cho Lục Tễ. Không nghĩ đến, Lục Chinh động thủ .
Lương Nguyên trong lòng rõ ràng, Lục Chinh muốn kế thừa tước vị của Lục Tễ, tất nhiên sẽ không lưu lại tâm phúc của hắn.
Cho dù thuộc hạ trung tâm của Lục Tế không nhiều, nhưng cũng không phải là người Lục Chinh có thể dễ dàng đối phó được.
Tâm phúc của Lục Tễ lại tử thương không ít…
Chuyện đến nước này, Lương Nguyên sao còn không hiểu, trong này nhất định có bút tích của hoàng thượng.
Hoàng thượng vẫn luôn kiêng kị Lục Tễ, hiện tại Lục Tễ hôn mê, chính là cơ hội tốt nhất gạt bỏ tâm phúc của hắn, Lương Nguyên bị đuổi tận giết tuyệt, tránh gây thêm rắc rối sau này.
Mặc dù bọn người Lương Nguyên võ nghệ cao cường, cũng đánh không lại nhiều người như vậy, cuối cùng chỉ có thể lẩn trốn khỏi kinh.
Hoàng đế còn phái người canh giữ cửa thành, bọn họ không dễ dàng gì đột nhập vào được.
Thẳng đến mấy hôm trước Lương Nguyên biết được Lục Tễ tỉnh lại, hắn biết thời thế đã thay đổi, quả nhiên, hắn trở lại lại kinh thành mà không ai ngăn cản, lập tức chạy đến phủ gặp Lục Tễ.
Nghe xong hết thảy, Lục Tễ đăm chiêu. Hiện tại hắn tỉnh lại, hoàng thượng tự nhiên sẽ không làm ra hành động thiếu suy nghĩ, hai người bọn họ đang duy trì ở một thế cục cân bằng.
Lục Tễ nhăn mày: “Lương Nguyên, ngươi hãy đi liên lạc với tướng sĩ Bắc Cảnh.”
Lương Nguyên lau nước mắt còn vương: “Vâng!!”
Chỗ dựa lớn nhất của hầu gia bọn họ là binh quyền, chỉ có như thế, hoàng thượng mới không dám động thủ.
Nói xong chính sự, Lương Nguyên không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Hầu gia, vị cô nương vừa rồi là…”
Lương Nguyên nhớ vừa rồi Tô Đào gọi Lục Tễ là phu quân, chẳng lẽ Tô Đào chính là tiểu nương tử gả lại đây xung hỉ, nhưng hầu gia bọn họ sao có thể chấp nhận?
Lục Tễ không giải thích, chỉ nói: “Ngày sau, nàng chính là phu nhân của ta.”
Lương Nguyên ngơ ngác thất thần.
Tuy rằng trong lòng khó hiểu, nhưng hắn vẫn nhận mệnh: “Vâng, thuộc hạ biết.”
Lương Nguyên tuy rằng không biết vì sao, nhưng hắn rõ ràng những lời này có bao nhiêu trọng lượng.
Có thể làm cho hầu gia xem như phu nhân, cũng là đối tượng ngày sau hắn nguyện trung thành.
. . .
Lương Nguyên không hổ là tâm phúc của Lục Tễ, vừa trở về liền bắt đầu bận rộn.
Không những liên hệ cho Bắc Cảnh, ngay cả chuyện trong phủ từ trêи xuống dưới đều lo liệu ổn thỏa.
Lương Nguyên hướng Lục Tễ chắp tay: “Hầu gia, bọn họ phải xử lý thế nào?”
Bọn họ trong miệng Lương Nguyên, tất nhiên là bọn người Lục Đại Lang.
Lương Nguyên trong lòng rõ ràng, trong mắt hầu gia trước giờ không chứa nổi một hạt cát.
Lục Tễ giương mắt, thanh âm không một tia gợn sóng: “Đuổi bọn họ ra ngoài.”
“Vâng ” Lương Nguyên tuân lệnh.
Những năm gần đây, Lục Tễ luôn đóng quân tại Bắc Cảnh, cơ hồ chưa từng hồi kinh, ngự tòa này không dùng, liền để người Lục gia ở.
Phải biết Đại Chu luôn lấy hiếu trị thiên hạ, Lục Tễ không có sinh phụ, người ở bên ngoài nhi nhìn vào lại cho rằng Lục gia nuôi lớn, tự nhiên nên phụng dưỡng Lục gia.
Nếu không sẽ có người dị nghị, nói không chừng còn có thể có thể dâng sổ con vạch tội Lục Tễ.
Lục Tễ cũng chỉ xem như không thấy bọn họ.
Nhưng chuyện tới bây giờ, Lục Tễ không thể lưu lại bọn họ.
Về phần Đường thị, nếu nàng nguyện ý lưu lại thì lưu lại.
Nếu không nguyện ý, có thể theo Lục Chinh chuyển ra ngoài.
. . .
Một bên khác.
Lục Đại Lang vừa mới uống thuốc, hắn vừa nghĩ đến Lục Tễ liền cảm thấy sợ hãi, đó là một loại sợ hãi xuất phát từ đáy lòng.
Ngày ấy Lục Tễ gọi người tới hắt cho bọn họ
vài thùng nước giếng, còn đông lạnh bên ngoài nửa canh giờ.
Bọn họ lúc đó liền phát sốt cao. Phu nhân hắn Nguyễn thị càng sốt đến hồ đồ, nằm trêи giường nói năng lảm nhảm.
Lục Tễ lòng dạ ác độc như vậy, nói được thì làm được, thật sự không gọi đại phu cho bọn hắn.
Sốt đến lăn qua lộn lại, Nguyễn thị đều gầy hẳn đi.
Lục Đại Lang cũng không chịu nổi, chỉ cảm thấy thở không ra hơi, lúc này Lục Tễ mới để người cho bọn họ uống thuốc.
Tuy nói được uống thuốc, nhưng rốt cuộc hơi trễ, thân thể bọn họ hao tổn quá nhiều.
Nguyễn thị bây giờ còn dậy không nổi, ngắn ngủi vài ngày liền gầy như que củi. Trong những người này vẫn là Lục Đại Lang ổn nhất.
Lục Đại Lang cho tới bây giờ vẫn còn hối hận, không có việc gì hắn lại trêu vào sát tinh Lục Tễ a!
Đang thở dài, bên ngoài bỗng nhiên có vài người xông vào.
Tiểu Tư vừa vào phòng liền đem đồ vật qua loa ném xuống đất, Lục Đại Lang sửng sốt, sau một lúc lâu mới phản ứng được: “Các ngươi đang làm cái gì vậy?”
Nguyễn thị cũng ráng chống đỡ thân mình ngồi dậy, trêи mặt nàng còn đỏ ửng, thanh âm khàn khàn: “Các ngươi điên rồi sao? Chúng ta là chủ tử trong phủ!”
Nàng chỉ nói một câu đã ho khan liên tục, nửa câu sau cũng không nói tiếp được.
Tiểu Tư lại ra vẻ đương nhiên: “Đại gia, Đại phu nhân, hầu gia nói, đây là tứ trạch do hoàng thượng ngự tứ cho hầu gia, các ngươi ở nhờ nhiều năm như vậy, cũng nên rời đi.”
“Trước đêm nay, đều phải chuyển ra ngoài!”
Lục Đại Lang cùng Nguyễn thị triệt để hoảng sợ.
Lục Tễ vậy mà muốn đuổi bọn họ đi! Hắn
không sợ thiên hạ vạch tội hắn sao?
Lúc sau, Lục Đại Lang với Nguyễn thị mới kịp phản ứng.
Trong lòng bọn họ rõ ràng, Lục Tễ nếu đã làm, tất nhiên sẽ không sợ.
Nhưng bọn hắn hiện tại có thể ở địa phương nào a, Lục phủ vốn chỉ là mấy thửa ruộng; tứ trạch trước đó cũng sớm bán .
Lục Tễ đem bọn họ đuổi ra, muốn bọn hắn ở nơi nào?
Chẳng lẽ để bọn họ thuê phòng, điều này làm cho người luôn kiêu ngạo thành quen như bọn họ không thể chịu nổi.
Tiểu Tư nói xong liền ra ngoài.
Lục Đại Lang cùng Nguyễn thị hai mắt nhìn nhau.
Bọn họ đương nhiên không muốn chuyển ra ngoài, nhưng càng không dám cầu tình Lục Tễ.
Hai người bọn họ nghĩ tới Đường thị, hiện tại chỉ có Đường thị mới có thể giúp bọn họ .
. . .
Đường thị đang ở tiểu phật đường niệm kinh, nàng niệm chừng một khắc đồng hồ mới dừng lại.
Một bên ma ma lại đỡ Đường thị ngồi dậy.
Đường thị nhìn tượng phật thở dài, cũng không biết hiện tại Lục Chinh thế nào, hắn hẳn nên trở lại .
Đường thị vừa nghĩ đến Lục Chinh liền đau lòng, đứa nhỏ này là nàng vô cùng vất vả mới sinh ra được, đứa nhỏ này còn quật cường, lúc trước tưởng rằng có thể thừa kế tước vị, hiện tại Lục Tễ tỉnh, cũng không biết trong lòng hắn có bao nhiêu khổ sở.
Đang suy nghĩ, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng khóc nháo, ồn ào hỗn loạn.
Đoàn người Lục Đại Lang tiến vàotiểu phật đường, thấy Đường thị thì chảy nước mắt: “Thím, ngươi nhanh nhanh cứu chúng ta a, Lục Tễ hắn muốn đuổi chúng ta đi…”
Lục Nhị Lang cũng chống đỡ cơ thể bệnh tật: “Thím, người cũng biết, phủ đệ của chúng ta ban đầu đã sớm bán, hiện tại hắn đuổi chúng ta đi, chúng ta sẽ ở đâu a?”
Đồ ăn kinh thành không mắc, nhưng phòng ở lại cực kì quý. Tĩnh Viễn Hầu phủ ở bên cạnh hoàng cung, chính là tòa nhà tốt nhất.
Nếu Lục Tễ đem bọn họ đuổi ra ngoài, chẳng lẽ bọn họ phải chuyển ra ngoại thành trước kia, hơn nữa cho dù như vậy, tiền thuê phòng hàng năm cũng là một số tiền lớn, bọn họ sao có thể gánh được, đây không thể nghi ngờ là khoét thịt bọn họ a!
Mỗi một người đều hướng Đường thị khóc lóc kể lể.
Đường thị thấy bọn họ bệnh lợi hại, vẫn còn chống thân thể lại đây, trong lòng có chút thương hại, bất quá nàng vẫn lắc đầu: “Ta cũng không giúp được các ngươi.”
Nàng tuy rằng chán ghét đứa con trai này, nhưng cũng biết tính tình Lục Tễ.
Nàng có thể thỉnh cầu Lục Tễ lưu lại cho Lục Chinh một mạng đã không dễ dàng, bọn người Lục Đại Lang, càng không phải nói.
Nghe Đường thị nói như vậy, bọn người Lục Đại Lang đều ngây ngốc .
Xong rồi, Đường thị cũng không giúp được, bọn họ chỉ có thể ra ngoài.
Nhưng cho dù không tình nguyện, bọn họ cũng không dám làm trái ý Lục Tễ, thậm chí sau khi rời khỏi đây cũng không dám nói một câu Lục Tễ không tốt.
Bọn họ biết, bọn họ đã triệt để chọc giận Lục Tễ.
Vào ban đêm, bọn người Lục Đại Lang liền không để tới thân thể phát sốt, ráng chống đỡ đóng gói hành lý, suốt đêm ra khỏi Tĩnh Viễn Hầu phủ.
Trong phủ hạ nhân tất cả đều run rẩy, càng cẩn thận chú ý.
. . .
Tô Đào sau khi biết tin không nhịn được nhếch khóe miệng.
Nàng thầm nghĩ nên như vậy mới đủ hả giận.
Lục Tễ vào phòng liền thấy dáng vẻ Tô Đào môi mắt cong cong, hắn hỏi nàng: “Cười gì vậy, vui vẻ như thế?”