Vương Nhất Bác mở lớn mắt:
– Không phải đâu, em hút ít lắm, lúc nào buồn mới hút thôi.
Tiêu Chiến ôm thỏ bông nhìn Vương Nhất Bác mặt mày phụng phịu, cơn giận giảm xuống một chút, giọng nói hòa hoãn hơn. Dạy trẻ con ấy mà, phải vừa nghiêm khắc vừa ngọt ngào:
– Hút thuốc thì cứ nói là hút đi, chỉ là mùi thuốc là hôi lắm. Với cả, cổ họng không tốt thì đừng hút không lại nặng thêm.
Vương Nhất Bác kéo chăn lên chỉ để lộ ra đôi mắt: “Người ta bảo là đàn ông không có tật xấu thì phụ nữ không yêu!”
Giọng Tiêu Chiến bên kia đầy ý cười: “Tôi cũng chẳng phải phụ nữ.”
– Đàn ông không có tật xấu thì đàn ông cũng không yêu luôn!
Tiêu Chiến bật cười thành tiếng, cái lý ở đâu đấy: “Cậu Vương có một đống tật xấu rồi, còn thêm hút thuốc nữa à? Thế thì chẳng ai yêu nữa đâu!”
Vương Nhất Bác trợn mắt: “Em làm sao lại lắm tật xấu được?”
– Đấy, hung dữ, trợn mắt với tôi nè. Tính cách thì lạnh lùng khó gần, khó nói chuyện….
Vương Nhất Bác lại chen vào: “Cũng có khó gần với anh đâu?”
– Im không? Tiếp này, người lớn nói thì không nghe lời, hút thuốc uống rượu cái gì cũng làm. Mà đấy là những gì tôi biết thôi, còn sau lưng làm gì không ai biết được. À, ăn nhiều nữa, tốn cơm tốn gạo quá.
Tiêu Chiến thấy màn hình bên kia đột nhiên tối đen còn tưởng Vương Nhất bác cúp máy rồi, kiểu tra lại thì không phải nên gọi một tiếng:
– Này, đâu rồi?
Giọng Vương Nhất Bác vang lên: “Anh gọi cho em để nói chuyện này à?
– Không ngủ được nên kiếm người nói chuyện thôi!
Tiêu Chiến không thấy Vương Nhất Bác trả lời lại hỏi: “Buồn ngủ rồi à? Không muốn nói chuyện với tôi nữa à?”
Vương Nhất Bác im lặng một lúc mới nói: “Không, em dỗi đấy. Anh chê em. Chê gì thì thôi đi, lại chê em ăn nhiều.”
Tiêu Chiến bật cười: “Gì vậy? Không được chê? Bé Nhất Bác ủy khuất trốn vào góc khóc rồi à?”
Tiêu Chiến còn tưởng là Vương Nhất Bác giả vờ giận dỗi anh. Nào ngờ khi Vương Nhất Bác để camera đối diện mặt cậu, thì đôi mắt đã đỏ lên thật, khuôn mặt tràn đầy ủy khuất. Cậu vẫn không nhìn thấy anh nên cảm thấy rất khó chịu. Anh còn nói cậu tốn cơm tốn gạo nữa chứ, anh không muốn thì thôi!!!!
Tiêu Chiến nghe thấy Vương Nhất Bác nặng giọng nói muốn đi ngủ, cúp máy đây, anh còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Giận mình thật hả trời? Tiêu Chiến nhìn ảnh đại diện quả dứa tối đi, trong lòng ngổn ngang, chết tiệt, bây giờ lại càng không ngủ được!
Vương Nhất Bác buổi sáng thức dậy thấy mất mặt chết đi được. Hôm qua say rượu vậy mà lại khai ra chuyện hút thuốc, sau đó còn khóc lóc giận dỗi Tiêu Chiến nữa. Cậu nhìn chằm chằm điện thoại, cảm thấy không còn mặt mũi tìm anh nói chuyện.
Trong lúc đang nhìn điện thoại, đột nhiên có người gọi đến làm cậu giật mình, là mẹ của Tiểu Thành. Vương Nhất Bác vội vàng nhấc máy:
– Alo, là cậu Tiêu sao?
– Vâng, em chào chị.
– Chuyện là ba mẹ của Đầu To hôm qua có về đây hỏi vay tiền chúng tôi, nên tôi có hỏi được chút chuyện. Nhưng mà không cho chúng tôi biết thằng bé bị làm sao, chỉ biết hiện giờ đang chữa trị ở bệnh viện Thiên Thiên cơ sở 2, khoa não.
Vương Nhất Bác nhíu chặt mày: “Em biết rồi, em cảm ơn chị ạ.”
– Không có gì! Cậu là người tốt, nếu có thể xin hãy giúp đỡ Đầu To nhé, nó còn nhỏ quá.
– Vâng! Em hỏi là vì muốn đến thăm em ấy mà.
– Được, cảm ơn cậu. Tạm biệt.
Mẹ Tiểu Thành cúp điện thoại rồi, Vương Nhất Bác lập tức đứng dậy thay quần áo. Mẹ Vương đang ngồi trên sopha nghe thấy tiếng con trai đi lục cục ra cửa, đứng dậy ra theo:
– Đi đâu đấy?
Vương Nhất Bác đội mũ bảo hiểm lên: “Con đi có việc chút.”
– Buổi trưa sang nhà bác cả biết chưa?
Vương Nhất Bác vâng vâng dạ dạ phóng xe đi, mất một tiếng mới đến được bệnh viện Thiên Thiên cơ sở 2. Vương Nhất Bác bực bội tắt điện thoại, cái map chết tiệt dẫn cậu đi lòng vòng.
Vương Nhất Bác hỏi nhân viên tiếp tân cậu bé Đầu To nằm ở phòng nào. Chị y tá đứng trước quầy tra máy tính một lúc, nở nụ cười tiêu chuẩn nói: “Không có bệnh nhân nào tên là Đầu To cả.”
Đầu To không phải là tên thật, Vương Nhất Bác lại phải gọi cho mẹ của Tiểu Thành hỏi tên thật của cậu bé. Mẹ Tiểu Thành cũng ngơ ngác, không nhớ nữa rồi, toàn gọi là Đầu To, tên thật gì đó hình như chưa bao giờ nghe qua.
Vương Nhất Bác đành đi loanh quanh ngoài hành lang, may mắn bắt gặp được ba của Đầu To đi từ nhà vệ sinh về. Cậu nhanh chóng tiến lại gần:
– Anh là ba của Đầu To đúng không ạ?
Ba của Đầu To ngẩn ra một chút mới nhận ra: “Là cậu Tiêu hay cho tụi nhỏ bánh kẹo này.”
– Vâng ạ. Em đến thăm Đầu To ạ.
Ba Đầu To thoải mái dẫn Vương Nhất Bác đến phòng bệnh của Đầu To, cậu bé được xếp ở cùng phòng với 3 đứa bé nữa. Đầu To đang ngồi trên giường đọc truyện tranh, vẻ mặt vô cùng chăm chú. Vương Nhất Bác ngồi xuống bên giường, nhóc con liền reo lên:
– A! Anh Tiêu, anh đến thăm em ạ?
– Ừ. Em có mệt không? – Vương Nhất Bác để hoa quả và sữa lên đầu giường cho Đầu To.
Cậu nhóc vui vẻ cười cười: “Em không ạ! Lần này bị ốm phải đi bệnh viện nhưng mà em được ăn rất nhiều thức ăn ngon nha!”
Ba Đầu To bụm miệng quay đi, cảm thấy trái tim như chết lặng. Là anh vô dụng, không thể cho con trai một cuộc sống tốt, bây giờ bị bệnh rồi cũng không có tiền phẫu thuật.
Vương Nhất Bác dịu dàng xoa đầu Đầu To: “Nhóc tham ăn!”
– Nhưng mà ở đây lâu quá, em nhớ các bạn quá, bài tập cũng không thể làm, em đã học kém như vậy rồi khi khỏi bệnh thì đi học lại không thể đuổi kịp các bạn mất. Nhưng mà, bác sĩ nói sau khi khỏi bệnh rồi em sẽ vô cùng thông minh! Sau đó em sẽ được rất nhiều điểm 100! Hehehe.
Đầu To ríu rít nói chuyện làm tâm trạng mọi người đều nhẹ nhõm hơn một chút, cứ vui vẻ lạc quan thì bệnh cũng sẽ chóng khỏi thôi. Vương Nhất Bác nói chuyện với Đầu To một lúc, y tá vào nói kiểm tra thì cậu cùng ba Đầu To đi ra ngoài, nhìn ba Đầu To hai mắt đỏ bừng muốn hỏi cũng không dám hỏi, dù sao thì cậu cũng là một người ngoài mà thôi. Vương Nhất Bác nói:
– Anh ơi, em để lại số điện thoại được không? Nếu cần giúp đỡ bất cứ lúc nào hãy gọi cho em.
Ba Đầu To run run, Vương Nhất Bác lại nói: “Đầu To và anh chị đã từng giúp đỡ em, Đầu To còn là ân nhân của em, coi như là cho em báo đáp ân tình.”
Ba Đầu To gật đầu, lấy điện thoại lưu số điện thoại của cậu, đồng thời gọi vào số điện thoại của Vương Nhất Bác, cậu liền nhanh chóng lưu lại rồi chào hỏi ra về. Vương Nhất Bác ra đến cửa bệnh viện thở phào nhẹ nhõm, ít ra bây giờ có thể biết được tình hình của cậu bé.
Tiêu Chiến tâm trạng mưa giông từ sáng tới trưa, buổi chiều xuống phòng khách cùng ba và hai em ngồi xem tivi. Anh vừa nhìn thấy Ninh Dương được mẹ dẫn vào mặt liền cau lại, nhìn sang ba một cái.
Ba Tiêu nhướng mày nhìn lại anh, Tiêu Chiến nhìn ra ánh mắt khiêu khích của ba, phản xạ có điều kiện cười một cái thật tươi:
– Con đi lên phòng đây.
Tiêu Doanh vừa lúc quay sang nhìn thấy anh trai cười có chút quái dị, lập tức nói:
– Anh, anh đừng cười như thế, nhìn đáng sợ lắm.
Tiêu Chiến: “…”
Ba Tiêu nhăn mặt: “Đi đâu mà đi? Không thấy nhà có khách hả? Cho ăn học xong cư xử như thế à?”
– Có phải khách của con đâu?
Tiêu Chiến càu nhàu một câu như thế, nhưng cũng không đi lên phòng của anh nữa, cầm kẹo nhét vào miệng, mở mắt trừng trừng nhìn tivi. Tiêu Doanh trong lòng xoắn xuýt không biết có nên nói với anh Chiến Chiến của nhóc là đừng nhìn tivi như thế, cũng có chút đáng sợ đó anh.
Ninh Dương không được sự chào đón của Tiêu Chiến, nhưng mà rất được lòng ba mẹ Tiêu. Hai đứa nhóc kia thì không phải bàn, mang quà đến là chúng nó bán anh trai đi được ngay. Tiêu Chiến chướng mắt nhưng anh không thèm nói, im lặng ăn bánh kẹo, thi thoảng được hỏi đến thì ừ ờ trả lời cho qua, không muốn trả lời thì nhe răng một cái.
Mẹ Tiêu nhìn đống vỏ kẹo trước mặt con trai lớn, thuận miệng nhắc: “Ăn ít thôi, tý lại không ăn được cơm!”
Tiêu Chiến: “…”
Tiêu Chiến khó chịu đứng dậy: “Con đi lấy nước.”
Tiêu Chiến ở trong bếp cặm cụi đổ coca ra cốc thủy tinh đang định bỏ thêm một viên đá thì cảm nhận ở phía sau có người. Ninh Dương không biết từ khi nào đi vào nhà bếp, hình như muốn nói chuyện riêng với anh.
Tiêu Chiến thở dài nhìn hắn với ánh mắt mệt mỏi:
– Anh muốn gì?
Ninh Dương nhòm nhòm mặt Tiêu Chiến hỏi lại: “Em khó chịu à? Em ghét tôi à?”
– Không, sao tôi phải ghét người không quen? – Bệnh thần kinh!
– Vậy em đừng làm ra vẻ mặt như thế.
Tiêu Chiến cầm cốc đi ra ngoài: “Tôi làm ra vẻ mặt như thế nào là quyền của tôi!”
Ninh Dương giữ Tiêu Chiến lại: “Em có người yêu rồi sao?”
– Không có.
– Vậy tại sao không thể cho anh cơ hội? Anh có thể làm em thích anh.
Tiêu Chiến cười cười: “Phí thời gian mà thôi. Tôi không thích anh.”
– Tại sao? Em nói lý do đi.
– Nói anh cũng không hiểu. – Tiêu Chiến giật cánh tay muốn Ninh Dương buông tay anh ra.
Ninh Dương buông tay Tiêu Chiến ra, khuôn mặt hắn lạnh tanh: “Em không nói lại chắc là anh không hiểu?”
– Đến ba tôi tôi nói ông ấy cũng không hiểu, còn anh, vì lý do gì mà lại muốn theo đuổi tôi? Mục đích của anh là gì?
Ninh Dương nhún vai: “Em đẹp, tôi cũng chưa từng thử với con trai nhưng tôi cảm thấy thích em. Làm người yêu tôi thì tôi sẽ đối xử tốt với em, em cần gì tôi cho em, không để em chịu khổ. Đứa nào bắt nạt em thì tôi đánh chết nó!”
Tiêu Chiến buồn cười, người này tưởng anh là nữ sinh cấp ba hả?
– Đại ca à, anh đừng như vậy nữa, tôi có người trong lòng rồi. – Tiêu Chiến trong lòng mạnh mẽ bồi thêm một câu, cho dù không có thì cũng không thích loại người như anh! Vì sao à? Vì bệnh nghề nghiệp đó, bạn học này có vẻ đã không nghe lời lại không hòa đồng, mở miệng đã đòi đánh chết người rồi, thật không ngoan.
Ninh Dương trầm ngâm một lát, lại nói: “Vậy chúng ta làm bạn bè, thế nào? Từ từ tiến tới, biết đâu làm bạn bè rồi một thời gian nữa em lại thích tôi.
Tiêu Chiến uống một ngụm nhỏ, đôi mắt cụp xuống nhìn vào coca trong cốc, nhìn qua vô cùng bình tĩnh, một cử động nhỏ như thế cũng làm thành khí chất đầy mình. Ninh Dương nhìn đến ngơ ngẩn. Tiêu Chiến vừa uống vừa cười lạnh đủ rồi mới nói:
– Được thôi, bạn bè. – Tiêu Chiến nói xong liền xoay người ra ngoài, cảm thấy phẩm chất nghề nghiệp của mình ngày càng tốt, có thể kiên nhẫn nói chuyện với một bạn học tư tưởng không thông như thế này mà nhịn được không cầm thước đuổi đánh.
Ba Tiêu thấy Tiêu Chiến đi ra thì cười tủm tỉm, thấy Ninh Dương đi ra tay không thì nhíu mày:
– Chỉ lấy một cốc, không lấy cho mọi người à?
Tiêu Chiến nhìn ba mình đầy khó hiểu: “Con nói con vào con lấy lại chẳng ai yêu cầu gì, con lấy thêm ra làm gì?”
Anh nói rồi mặc kệ ba Tiêu cằn nhằn, bê cốc lên phòng mình đóng cửa lại. Tiêu Chiến đặt cái cốc lên bàn, nhìn qua điện thoại trên gối, do dự một lúc mới đi tới cầm lên xem. Đã bốn giờ chiều rồi, nhưng mà từ hôm qua tới giờ Vương Nhất Bác vẫn chưa nhắn tin lại cho anh.
Tiêu Chiến lại bực dọc ném điện thoại lại xuống giường, cầm lấy thỏ bông vỗ vỗ vào mông nó mấy cái, xong rồi quyết định cái gì cũng không quản nữa, thay quần áo đi ra ngoài.
Bước được một chân ra cửa lại quay vào cầm theo điện thoại, anh sợ ai đó nhắn tin mà mình không thấy. Tiêu Chiến đi ra ngoài mặc kệ Ninh Dương nhìn theo anh chẳm chằm. Tiêu Chiến đi bộ sang nhà Mai Học Chu, Mai Học Chu thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn thấy anh thì cười tít mắt, dắt xe chạy ra:
– Anh em, lên xe!
Tiêu Chiến không hiểu: “Đi đâu?”
– Tao vừa nhắn cho Đào Minh Phong rồi, bọn mình đến quán của nó tụ họp. Nói nó gọi thêm người luôn, tao ở nhà bị mẹ cằn nhằn sắp chết rồi! Nhanh, đi!
Tiêu Chiến nhận lấy mũ bảo hiểm ngồi lên xe, cười trêu Mai Học Chu: “Có bạn gái chưa?”
– Má nó, Tiêu Chiến này, mày bắt đầu giống mẹ tao rồi đấy.
– Cô Chu vẫn chưa cho mày chơi với tao nên mới phải dẫn tao ra ngoài hả? – Giọng Tiêu Chiến đột nhiên trầm xuống làm Mai Học Chu sợ hết hồn.
– Mẹ tao đanh đá cả nửa quận cùng biết rồi, cũng quản bà ấy có cho tao chơi với mày không, tao mặc kệ.
Tiêu Chiến buồn cười, chọc cái tên ngốc này là vui nhất: “Nhưng mà tao chỉ định chạy sang nhà mày thôi, không mang theo tiền đâu! Hay đưa tao về nhà lấy đi.”
Mai Học Chu phóng nhanh hơn, tiếng cằn nhằn vang nửa con phố: “Rách việc, mày không thanh toán bằng điện thoại được hả? Vẫn dùng tiền mặt chắc. Lừa tao, biết là cái đồ yêu tiền như mày lại bắt tao trả chứ gì? Yên tâm đê! Mày ăn ít như con mèo, anh đây bao em!”
Ô, cái tên ngốc Mai Học Chu tự dưng thông minh lên rồi? Tiêu Chiến đành vỗ vai người bạn chí cốt: “Được, bao giờ mày lấy vợ tao đưa hồng bao thật dày.”
– Mẹ! Còn nhắc một lần hai chữ “lấy vợ” nữa thì tuyệt giao, bạn với chả bè.
Tiêu Chiến ờm một tiếng, bình thường anh sẽ không tha cho Mai Học Chu dễ dàng như vậy nhưng mà hôm nay không có tâm trạng lắm. Quán đồ ăn nhanh của Đào Minh Phong ở trung tâm thị trấn đi mất nửa giờ mới tới nơi. Lúc Tiêu Chiến và Mai Học Chu đến thì đã đầy đủ bạn bè đến ngồi trong phòng riêng gọi gà rán với khoai tây chiên ra ăn trước rồi. Tiêu Chiến nhìn các bạn tự dưng cảm thấy như đã qua một đời người.
Vũ Chênh Thành nhìn thấy hai người đi vào liền vẫy tay rối rít:
– Bên này.
Vũ Chênh Thành là một thẳng nam nhỏ người, tính cách thì phân liệt, lúc thì yên tĩnh lạnh lùng, lúc thì như con loăng quăng vậy.
Tiêu Chiến nhìn thấy cậu ta lại buồn cười: “Có muốn so chút không?”
– Là cậu quá cao chứ không phải tôi quá lùn, tôi không chấp với cậu nữa!
Suốt những năm cấp ba, đến lúc học đại học khác trường, cứ mỗi lần gặp nhau là Vũ Chênh Thành lại muốn so chiều cao với Tiêu Chiến. Cậu ta thấp hơn anh rất nhiều. Nhiều năm tranh đua như vậy, Vũ Chênh Thành vì muốn cao mà đã thử qua rất nhiều biện pháp. Năm nay rốt cuộc đã buông bỏ được chấp niệm rồi.
Mai Học Chu ngồi xuống ghế, không thấy Đào Minh Phong đâu liền hỏi:
– Anh Phong của tao đâu rồi?
Trần Anh Anh nói: “Anh Phong đi đón vợ rồi.”
– Anh Phong thật là ngầu, có cơ bụng này, mặt đẹp trai này, cao lại có tiền. Chị dâu sướng thật.
– Kể thiếu chiều vợ như công chúa rồi! Bọn họ yêu nhau từ hồi đại học đó, chuyện tình anh luật sư và con gái chủ tiệm đồ ăn nhanh, nghe lãng mạn đúng không?
– Do sở thích ăn đồ ăn nhanh của Đào luật sư mà hai người đó quen nhau à?
Nguyễn Loan Hòa vỗ vỗ Trần Anh Anh: “Chị dâu còn viết blog về chuyện tình của hai người họ đấy, rảnh lên mà đọc, đáng yêu lắm.”
– Ô thế á? Sao tao không biết? Đâu xem nào?
– Tao tưởng mày biết rồi nên tao không nói, đây này.
Tiêu Chiến ngồi nghe các bạn nói chuyện cũng thấy vui vui, kiểm tra điện thoại không thấy gì thì lòng lại trầm xuống. To gan thật, dám giận anh lâu như vậy luôn à?
Đào Minh Phong đi vào phòng còn xách theo hai chai rượu: “Anh em, của ba vợ tôi cất này!”
Cả bọn lập tức lao nhao lên. Vợ của Đào Minh Phong đang có mang đứa bé đầu, bình thường cũng là một con ma men, nhưng mà hôm nay cô nàng chỉ mang đồ nhắm vào rồi lại đi ra. Tiêu Chiến đầu tiên không muốn uống đâu, nhưng mà một lúc nghe mọi người gào thét cạn ly thì lại hăng hái uống liền hai chén nhỏ, vậy là đầu óc quay cuồng.
Tiêu Chiến mặt đỏ bừng bừng lấy điện thoại ra nhấn vào hộp chat của anh và Vương Nhất Bác, đột nhiên phát hiện Vương Nhất Bác đang online rồi, còn đang nhập tin nhắn chuẩn bị gửi sang đây nữa. Tiêu Chiến híp mắt lại, cười cười.
Rất nhanh tin nhắn liền đến: “Tiêu Chiến, anh đang làm gì thế?”
Tiêu Chiến không uống được rượu, tửu lượng vô cùng tệ, nhưng mà say rồi thì cũng chỉ không nhấc nổi tay chân lên thôi chứ đầu óc vẫn tỉnh táo lắm. Anh vẫn có thể suy tính trong đầu xem nhắn lại cái gì để trêu chọc Vương Nhất Bác.
Mai Học Chu ngồi cạnh Tiêu Chiến đột nhiên thấy anh đẩy bát đũa trước mặt ra, dọn một khoảng trống trên bàn, rồi bắt đầu dùng khăn giấy lau, xong xuôi ném khăn giấy vào thùng rác, rút một cái khăn giấy ra tiếp tục lau. Cho đến khi cảm thấy đã sạch rồi, anh rút một cái khăn nữa, trải ra, áp mặt nằm lên.
Mai Học Chu: “…”
– Mày ngủ à?
Tiêu Chiến thở dài một hơi: “Mệt quá, không nhấc nổi tay chân nữa rồi, để cho tao nằm một tý.”
Tiêu Chiến đưa cho Mai Học Chu điện thoại của anh, bảo: “Mày nhắn hộ tao với.”
Mai Học Chu nhận lấy điện thoại: “Nhắn cái gì?”
– Nhắn là, “Không dỗi nữa à?”.
Mai Học Chu đọc cho Tiêu Chiến tin nhắn mới đến:
– Người ta bảo là “Em hôm qua say rượu thôi, không giận anh. Anh đang làm gì đấy?” Trả lời thế nào? Ơ, em người yêu à?
Tiêu Chiến cười cười:
– Chưa phải, nhắn thế này “Gặp bạn bè, uống chút rượu.”
Mai Học Chu còn đang khoái cái trò nhắn tin giúp qua lại này, Vương Nhất Bác đọc đến “uống chút rượu” đã gọi điện tới luôn.
Mai Học Chu đưa điện thoại cho Tiêu Chiến, Tiêu Chiến nhướng mày nhìn lại bạn, để bạn nghe điện thoại hộ. Mai Học Chu nhận mệnh, bắt máy, alo một tiếng liền nghe thấy giọng nam bên kia lạnh ngắt:
– Anh là ai?
– Tiêu Chiến uống say nằm ra rồi, tôi nghe điện thoại giúp, cậu là ai đấy?
– Anh ấy còn tỉnh không? Cho anh ấy nghe điện thoại đi.
Mai Học Chu áp điện thoại cho Tiêu Chiến nghe, trợn mắt lè lưỡi, dùng khẩu hình nói với anh: “Siêu hung dữ.”
Tiêu Chiến đưa tay lên giữ điện thoại, nhẹ giọng hỏi:
– Gọi gì thế?
Vương Nhất Bác nghe giọng Tiêu Chiến thì nhíu mày thật sâu: “Anh say rồi à?”
– Mệt chút thôi.
– Em đến đón anh, anh đang ở đâu?
Tiêu Chiến bật cười: “Lúc cậu đến chắc tôi hết say rồi.”
Vương Nhất Bác bình tĩnh cài lại mũ bảo hiểm kêu tách một cái: “Em đang ở trước cửa nhà anh mà, anh đang ở đâu?”
Nụ cười trên môi Tiêu Chiến tắt ngấm, mất một lúc lâu anh mới đè được rung động dữ dội trong lồng ngực xuống, suy yếu nói với Vương Nhất Bác: “Số 5, đường Thiên Thanh.”
Mai Học Chu nhìn thấy Tiêu Chiến cúp máy rồi liền nhiều chuyện: “Ai đấy?”
Đào Minh Phong cùng mọi người chứng kiến tất cả tò mò hỏi: “Tiêu Chiến, ai gọi mà báo địa chỉ nhà tao thế?”
– Đừng nháo, tao mệt, cho tao nằm nghỉ chút đi.
Đột nhiên, Đào Minh Phong nói: “Thế tao nói mày nghe nhá, Nguyên Đô Tuấn về nước rồi, với cô vợ sắp cưới của nó, mày có biết không?”
Tiêu Chiến trong đầu ong ong, hai bên thái dương giật ầm ầm, cho dù có biết là Vương Nhất Bác đang ở rất gần anh rồi, khó chịu vẫn không hề giảm bớt. Nhưng mà nghe thấy Đào Minh Phong hỏi một câu như thế thì nhất định phải trả lời:
– Nhắc đến cậu ta lại làm tao nhớ đến Ngô Thanh Duy, buồn cười chết tao.
Cả bàn ăn bỗng nhiên lặng ngắt. Mai Học Chu chịu không nổi không khí như thế, cười hềnh hệch:
– Ơ, cậu ra sắp cưới vợ cơ à? Thế chắc là cũng mời tao ha.
Tiêu Chiến không để ý đến Mai Học Chu nói linh tinh, cúi đầu nhắn tin cho Vương Nhất Bác: “Tầng ba.”
Đào Minh Phong nhíu mày nói với Tiêu Chiến: “Tao không bênh nó, tao sợ mày khó chịu thôi.”
– Tao còn quên luôn mặt cậu ta trông như thế nào rồi, không cần sợ tao khó chịu.
Vương Nhất Bác đẩy cửa vào, nhìn chăm chăm lấy Tiêu Chiến đang ngồi dựa người trên ghế, uể oải vô cùng.
Mọi người trong phòng trợn mắt nhìn Vương Nhất Bác đi lại gần, dùng một tay nhấc Tiêu Chiến cả người đang mềm như bún, ôm vào lòng. Mai Học Chu vô thức đẩy ghế đứng dậy muốn đỡ Tiêu Chiến thì đã thấy cậu trai trẻ vừa đi vào một tay ôm ngang hông bạn của mình, vừa dùng đôi mắt không cảm xúc nhìn mình.
– Tôi đến đưa Tiêu Chiến về. Mọi người tự nhiên.
Mai Học Chu mất một lúc mới nhận ra là mình không việc gì phải sợ, cau có nhìn cậu trai trẻ mới đến này: “Cậu là ai thế? Tôi đưa nó đến thì tôi đưa về được, cậu là ai mà xông vào đây ôm người đi?”
Đúng vậy, tự dưng xuất hiện ôm người đi, tưởng đẹp trai muốn làm gì cũng được hả? Ít nhất cũng phải khai danh tính ra chứ!