Trần Minh Triết cùng hắn ăn xong, y liền đi đến nội triều giúp Hạ Luân phê duyệt tấu chương. Hạ Vũ chạy theo y không ngờ giữa đường gặp Hạ Tiêu, chàng liền kéo hắn đi luẩn quẩn dưới phố. Hạ Vũ bất đắt dĩ cũng phải đi theo, hắn chau mày: “Nè, huynh đừng nghĩ huynh là ca ca ruột của ta thì ta không dám làm gì huynh nha.”
“Hử? Thế Thái tử điện hạ cho hỏi, bổn vương làm gì ngươi chưa? Hả Thái tử ngốc.”_Hạ Tiêu chấp một tay ra sau lưng, ung dung đi dạo.
Hạ Vũ bất mãn liếc chàng, hắn lười biếng gác hai tay ra sau đầu, vốn muốn chạy về giờ đã tới đây rồi chưa kịp quay đi thì Hạ Tiêu chắc một điều cũng sẽ kéo hắn lại, Hạ Vũ tặc lưỡi: “Ta thắc mắc là tại sao lúc phụ hoàng bảo đưa huynh làm Thái tử, huynh lại không chịu nhở?”
Hạ Tiêu tiện tay bứt một cánh hoa bên đường: “Ta thích làm Vương gia hơn.”
“Ể, huynh không thích nên mới đưa ta làm Thái tử đó hả?”
“Đệ thông minh lên rồi đó.”_Hạ Tiêu liếc đôi mắt tràn đầy ý cười, châm chọc nhìn hắn.
“Hạ Tư Nam, huynh…”_Định là chọc người ta ai ngờ sư huynh mình phản biện lại như thế làm hắn cứng họng.
“Ây, bổn vương biết tên của mình đẹp, đệ đừng kêu lớn vậy. Thật ngại chết ta…”_Hạ Tiêu đưa tay che miệng cười cười.
Hạ Vũ ngán ngẩm với vẻ tự luyến của đạ ca mình, hắn trề môi một cái, hạ câu chốt: “Không biết xấu hổ.”
“…”
Hạ Tiêu nghe câu nói vừa được phun ra khỏi miệng hắn liền không biết phản biện như nào.
“Mà nè. Ta bảo này, bình thường huynh hay dính với sư tẩu lắm mà. Sao vậy, chưa thành thân nữa mà đã bị cho ra rìa à?”_Hạ Vũ dường như muốn trả đũa việc chàng kéo hắn đi, không để hắn ở cạnh sư tôn. Đúng là tức chết hắn mà.
Nhưng Hạ Tiêu là ai chứ. Là Vương gia nhất nhì của Thần giới, chàng mà thật sự lên tiếng thì đến cả Trần Minh Triết cũng không thể cãi lại, Hạ Tiêu liếc đôi mắt màu hổ phách nhìn tên đệ đệ ngốc của mình, lời cực kì ngọt ngào: “Thế đệ thì sao ta? Sư tôn không phải là đã chán ghét đệ nên khi ta kéo đệ đi…”_Chàng ghé sát lại hắn, nhỏ giọng: “Người cũng không thèm cản…”
“Nè, huynh…”_Hạ Vũ đẩy chàng ra, nghe câu y chán ghét hắn, Hạ Vũ không cam lòng, hung dữ lên tiếng: “Hồ ngôn loạn ngữ cái gì. Sư tôn yêu thương nhất chính là ta, huynh không được người ưu ái nên ghen tị à.”
“Haizz, ai mà lại đi thèm ghen tị với cái tên bị sư tôn bỏ rơi như đệ.”_Hạ Tiêu cười ganh mãnh.
“Huynh…Ta không thèm đi với huynh nữa. Bổn Thái tử trở về trước, ta nhất định sẽ ra lệnh cho người lôi huynh ra đánh cho hả dạ ta mới thôi.”_Hắn hậm hực quay lưng muốn bỏ đi.
Hạ Tiêu đưa tay kéo cổ áo hắn lại: “Ê này, ta chỉ đùa thôi, đệ hung dữ thiệt đó.”
Hắn liếc ánh mắt đầy xéo sắc nhìn chàng: “Hung dữ hay không thì kệ ta, liên quan tới huynh chắc.”
Hạ Tiêu vuốt vuốt cằm, làm vẻ mặt như đang đánh giá hắn: “Ây cha, cái tính khí này…”
“Sao?”_Hắn trừng mắt.
“Tính khí của đệ thật giống với một người…”
“Ai?”_Hạ Vũ tò mò, nheo mắt.
“Trần Minh Triết.”_Hạ Tiêu hạ chốt.
“Hử?”_Hắn ngơ ngác rồi đột nhiên gào lên: “Huynh…hỗn xược. Ai cho huynh gọi thẳng tên của người hả? Tên đó chỉ dành cho một mình ta gọi thôi.”
Hạ Tiêu câu cổ hắn: “Thôi, được rồi, được rồi. Là sư huynh sai được chưa?”
“…”_Hắn khoanh tay với vẻ mặt khó ở.
“Này, ta kêu đệ ra là có việc.”
“À há.”_Hạ Vũ đăm chiêu: “Nói nghe xem.”
“Ta muốn làm một buổi thành hôn thật long trọng cho Lan nhi nhưng mà…”
“Huynh không biết làm gì?”
“Đúng rồi.”_Hạ Tiêu gật đầu.
“Huynh tự tay tìm cho tỷ ấy bộ hỷ phục với trang sức là được rồi. Còn trang trí thì bọn ta lo.”
Hạ Tiêu đập tay: “Đúng ha, đệ đệ. Đệ rất thông minh đó.”
Hạ Vũ ngán ngẩn: “Không phải nãy Vương gia đây vừa chửi ta là tên ngốc sao?”
“Đâu có, đâu có.”_Chàng vội cười, xua tay nói.
Hạ Tiêu nhìn hắn: “À nè, đệ không định làm gì với sư tôn à.”
“Làm gì là làm gì?”_Lời vừa ra khỏi miệng, hắn chợt nghĩ tới chuyện kia với y, đột nhiên Hạ Vũ giật nảy: “Huynh…huynh….Đang ở bên ngoài sao huynh dám nói những chuyện thô tục như thế hả?”
“???”
Hạ Tiêu nhướng mày nhìn hành động của hắn. Ủa bộ chàng nói gì sai à? Vốn là định hỏi hắn định làm gì cho y vui không thôi, giống như thành thân chẳng hạn. Hạ Tiêu có lẽ đã hiểu ý hắn, chàng nheo đôi mắt đầy nguy hiểm: “Ta vốn là muốn hỏi đệ có định đưa sư tôn lên làm Thái tử phi không thôi. Nghĩ đi đâu rồi.”
“Cái gì?”
Hạ Tiêu tặc lưỡi, giả bộ thở dài: “Haizz, bởi ta nói đầu đệ chỉ tồn rại những thứ đó. Hửm, sư nương tương lai.”
“Huynh im ngay cho ta.”_Hắn trừng mắt: “Đúng là bực bội mà, có thể quay lại kiếp trước, khi huynh chết lúc đó ta sẽ cười vào mặt thay vì khóc thương cho huynh không?”_Hắn lẩm bẩm, ngoài miệng nói lời cay đắng thế thôi chứ thật ra nếu quay lại kiếp trước, có khi hắn còn khóc hơn thế. Hạ Tiêu không phát hiện ra hắn đang trù ẻo mình.
Cả hai đi dạo quanh phố đến chiều tối mới chịu trở về. Vừa đến trước cửa môn đã thấy dáng một nữ nhân đứng dựa vào thanh cổng chờ đợi. Hạ Tiêu mắt sáng rỡ, tay đang câu cổ Hạ Vũ liền đẩy hắn qua một bên, Hạ Vũ bị đẩy bất ngờ liền mất đà ôm lấy thân cây. Chàng chạy lại chỗ người con gái đó, mỉm cười: “Lan nhi, nàng đang chờ ta sao?”
“Ừm, ta thấy chàng đi lâu quá nên khó lo, ra đây đợi chàng về.”_Tuyết Lan thấy người liền cười, nhẹ nhàng nói.
Hạ Tiêu thấy nàng chỉ mặc một bộ y phục mỏng, chàng cởi áo ngoài ra khóc lên cho nàng, nói: “Sao nàng không thận thế? Trời lạnh cũng không chịu mặc thêm áo, nếu nàng bị cảm thì mẫu thân sẽ la ta mất.”
“Thiếp không sao mà.”
Hạ Tiêu đẩy nhẹ vai nàng đi vào trong: “Chúng ta vào trong thôi.”
“Ừm.”
Người nào đó bị bỏ quên, ôm thân cây, ngơ ngác nhìn nồi cơm chó to đùng. Một lúc sau hắn mới bực dọc la làng lên: “Hạ Tư Nam, tốt nhất đừng để ta nhìn thấy huynh. Nếu không ta sẽ lột da huynh đó.”
Hắn đá vào thân cây, tức chết mà. Lúc đó trên cây có tiếng nói vọng xuống.
“Ta thấy ngươi ồn thật đó.”
“…”
Trời đất ơi, giờ này trên cây có người nói. Không lẽ hắn gặp…
“Á, mẹ ơi. Quỷ, quỷ kìa….”_Hạ Vũ la toáng lên định chạy đi, ai ngờ lại bị xách cổ lần nữa.
“A hu hu, ta không chịu đâu, ta còn sư tôn, còn cha mẹ, còn sư huynh sư tẩu ta chưa được thấy hai người đó thành thân mà. Không muốn đâu, ngươi tha cho ta đi, về điện rồi ta bảo người cúng đồ ăn cho ngươi mà. Huhuhu thả ta ra.”_Hắn tay chân loạn xa, khóc rống lên.
“Ngươi nhìn cho kĩ ta là ai.”_Người nọ nghiêm nghị lên tiếng.
Hắn nước mắt nước mũi tèm lem quay đầu lại. Mặt đối mặt, mắt đối mắt. Hạ Vũ cả kinh: “Sư…sư tôn, người…”
Y nghênh mặt lên, mắt hơi nheo lại: “Ta ác đến mức ngươi phải gọi là quỷ à?”
“Không có, ta…ta…”_Hạ Vũ vội đưa tay lau sạch dấu vết trên mặt.
“Còn có sai người đem đồ cúng cho ta. Hửm?”_Trần Minh Triết bỏ hắn xuống.
“A, không có. Ta không phải ý đó.”_Hắn vội vàng giải thích.
“Vậy thì là sao ngươi nói ta nghe.”
“Ta…Sư tôn là một người thiện lương như thế, là đồ nhi nhát gan nên nói bậy thôi.”
Trần Minh Triết nghe lời giải thích không đâu ra đâu của hắn mà hừ lạnh.
“Sư tôn tốt của ta, sư tôn thiện lương đừng giận ta mà.”
Y liếc hắn, vốn là chờ hắn ở đây nhưng vì ngại người khác nên y đã lên cành cây ngồi chờ, rốt cuộc cái tên không biết tốt xấu này bảo Trần Minh Triết y là quỷ. Lần này Trần Minh Triết không dạy dỗ hắn cho ra ngô ra khoai là không được, y không vừa lòng.
Trần Minh Triết: “Mắc gì bổn Tông chủ phải giận ngươi.”
“Sư tôn à…”_Hạ Vũ.
“…”
Thấy y không trả lời, hắn bèn sài chiêu sát thương: “Hức…hức….”
Hạ Vũ cúi đầu, bả vai run lên nhè nhẹ, hai tay túm chặt gốc áo làm vẻ tội nghiệp. Trần Minh Triết nghe tiếng liền xoay đầu qua, vốn chỉ là muốn ghẹo hắn một tí không ngờ tiểu súc sinh này lại khóc rồi, y cứng đờ không biết nên làm thế nào: “Ngươi…”
“Ta…ta biết sai rồi….t….ta không nên nói người như thế…..Hức….hức….Sư…tôn….xin …lỗi….người…đ…đừng giận ta….”
Y không nói gì, liếc mắt nhìn quanh không thấy ai liền bước đến ôm hắn, nhẹ giọng: “Được rồi, đừng khóc nữa.”
Hạ Vũ quả đúng như y gọi, hắn là một tiểu súc sinh. Trong khi Trần Minh Triết cảm thấy tội lỗi vì đã ghẹo hắn, Hạ Vũ cúi đầu trong lòng y thay vào gương mặt đáng thương lúc nãy là gương mặt gian ma, đầy thỏa mãn.
Hắn rất vui vì y thương hắn như thế. Nhưng lại rất buồn cười bởi phát hiện rằng y rất ngốc. Sư tôn của hắn thật sự rất ngốc a.