Thật Muốn Ngủ Đến Khi Tự Tỉnh

Chương 2: Nhìn cậu ta



“Ứng Thiện.”

“Có.”

“Nhiễm Tỉnh.”

“Có.”

“Phó Tuyết Thần.”

“……”

Bắt đầu điểm danh, những học sinh không đăng ký khóa học này lục tục rời đi, những học sinh chọn khoá học cuối cùng cũng không cần đứng nữa, nhao nhao chọn vị trí ngồi xuống.

Mà Phó Tuyết Thần, không quan tâm tiếng động bên ngoài như thế nào, vẫn nằm trên bàn học ngủ đến chết lặng, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.

Nhiễm Tỉnh nghĩ vị giáo sư này tiếng xấu lẫy lừng như vậy, đưa ngón tay chọc chọc cánh tay bạn học ngồi cùng bàn, nhỏ giọng nhắc nhở nói: “Bạn học, dậy đi, thầy giáo bắt đầu điểm danh rồi.”

Phó Tuyết Thần ngủ rất thản nhiên, Nhiễm Tỉnh chọc như vậy, anh tỉnh lại, sau đó ngồi dậy, lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi.

Mới vừa tỉnh ngủ, anh có hơi mơ màng, khuôn mặt đẹp đẽ có chút mờ mịt.

Vừa lúc giáo sư Cung Huy gọi lại tên anh một lần nữa: “Phó Tuyết Thần.”

Giọng anh hơi khàn khàn lên tiếng: “Có.”

Ngay sau đó, dường như anh ý thức được điều gì, quay đầu nhìn về phía Nhiễm Tỉnh.

Nhiễm Tỉnh vốn tưởng rằng anh sẽ nói lời cảm ơn với mình, dù sao cô thành công đánh thức anh ở cái môn học《 Đại Số Tuyến Tính 》biến thái này cũng coi như là làm một việc tốt đi, nhưng rõ ràng Nhiễm Tỉnh suy nghĩ nhiều rồi, Phó Tuyết Thần bình tĩnh nhìn cô vài giây, lập tức quay lại với bộ dáng mơ màng sắp ngủ.

Anh cũng không kiềm chế cơn buồn ngủ của mình lại, lần thứ hai ghé vào bàn học tiếp tục ngủ như chết.

Thôi được, có lẽ dáng dấp cô rất giống với《 Đại Số Tuyến Tính 》, có thể ru người khác ngủ!

Nhiễm Tỉnh nghĩ lung tung loạn hết cả lên.

Bên kia, giáo sư Cung Huy điểm danh xong, sau đó đuổi những sinh viên không đăng ký môn này đi, cẩn thận xác nhận chỉ có đúng 24 sinh viên trong phòng học, lúc này mới bắt đầu dạy bài học hôm nay.

Đại học thường coi trọng việc tự nghiên cứu ít quan tâm đến giảng dạy, đa phần giáo sư lên lớp đều dùng PPT, nhưng giáo sư Cung Huy rất quan tâm tới việc dạy học, máy tính thầy ấy cũng chưa mở, càng đừng nói đến PPT, thầy ấy cầm viên phấn, “Cạch cạch cạch ” viết viết lên bảng.

Nhiễm Tỉnh nghĩ đến học phần và chuyện tốt nghiệp, tất nhiên đối với 《 Đại Số Tuyến Tính 》đã bày binh bố trận chỉ chờ địch đến, ngày thường cận trăm độ cũng không mang kính thì trong lớp học này cô lại lôi ra một cái kính đen lớn, đặt lên trên mũi, nhìn chằm chằm bảng đen, làm một học bá chăm chỉ và nghiêm túc.

Nhưng mà ——

Sao lại nghe không hiểu thế này?!

Sao càng ngày càng rối vậy?!

Sao mí trên mí dưới lại dính lại với nhau rồi?!

Từ khi bắt đầu lên cấp 3, Nhiễm Tỉnh đã phát hiện ra cô luôn phải cố gắng hết sức để học toán lý hoá.

Hóa học còn tạm ổn, toán học vật lý kia phải nói chính là thần khí thôi miên.

Trong lúc thi đại học, ba mẹ lo lắng cho cô căng thẳng quá đến mức ngủ không yên, cố tình đến bệnh viện mua thuốc ngủ đề phòng cho tất cả các tình huống, lúc ấy cô nằm trên giường định xem lại đề toán làm sai một lần nữa.

Kết quả, không đến 9 giờ, chỉ nhìn cuốn vở với hai ba trang đề toán sai đã rớt lên mặt cô, cô…… Hẹn hò với Chu Công luôn.

Lúc này, giáo sư trầm bổng du dương giảng《 Đại Số Tuyến Tính 》không tài nào hiểu được cho cô nghe, phấn viết ở bảng đen phát ra âm vang “Cạch cạch cạch” rất nhỏ, ve kêu ồn ào ngoài cửa sổ……

Khoảnh khắc này, không gian này……

Một buổi chiều thu lười biếng yên bình, rất thích hợp ngủ trưa một lát.

Dù sao cô nghiêm túc nghe giảng thế nào cũng không hiểu, còn không bằng nắm lấy cơ hội bổ sung giấc ngủ dành sức lực còn lại để tự học.

Cơn buồn ngủ ập đến, tư tưởng biến chất trong cơ thể Nhiễm Tỉnh nhanh chóng chiếm thế thượng phong, cô dễ dàng thuyết phục bản thân không tài nào khống chế được mà ngủ mất.

Việc cô ngủ đã bắt đầu rèn luyện từ nhỏ, trải qua vô số lớp học mới thử nghiệm qua, không giống với Phó Tuyết Thần ngồi cùng bàn ghé vào trên bàn ngủ để mọi người đều biết, Nhiễm Tỉnh tựa lưng vào ghế ngồi, mi mắt rũ xuống 45 độ, tầm mắt dừng ngay đống sách vở trên bàn học, tay phải cầm một cây bút đặt trên sách giáo khoa……

Chỉ nhìn tư thế kia một cách đơn thuần, nghiễm nhiên là một học sinh ngoan chăm chú ghi bài.

Nhưng thật ra, cô đã ngủ rồi.

Chẳng qua, ngủ kín đáo, ngủ yên lặng, ngủ không một tiếng động, ngủ không để người khác biết.

Bằng việc ngủ cao siêu, Nhiễm Tỉnh đi học ngủ gật rất ít khi bị phát hiện.

Nhưng mà, đôi khi cũng có ngoài ý muốn——

“Nhiễm Tỉnh.”

Một âm thanh lớn, nháy mắt làm Nhiễm Tỉnh đang thản nhiên ngủ bừng tỉnh, theo bản năng cô lớn tiếng trả lời “Có”.

Đây là kỹ năng cô rèn luyện được từ hồi năm nhất đại học, thành công trả lời khi được gọi trong lúc mơ màng ngủ.

Nhưng hôm nay tiếng “Có” này của cô có hơi gượng gạo, cô tỉnh táo lại thì phát hiện giáo sư đứng trên bảng đang nhìn mình chăm chú.

Nhiễm Tỉnh còn đang ngơ ngác, có một bạn học nam mặt như em bé hàng phía trước, nhỏ giọng nhắc nhở nói: “Giáo sư kêu cậu lên làm bài thì phải?”

Hiểu rồi!

Dùng ánh mắt cảm ơn bạn học phía trước, Nhiễm Tỉnh đứng dậy.

Giáo sư Cung Huy gõ gõ bảng đen, nói: “Đề này, tôi vừa giảng qua, rút gọn đại số tuyến tính.”

Nhiễm Tỉnh nhìn hai công thức trên bảng đen, như là đang xem thiên thư (*).

(*) 天书 – thiên thư: ý chỉ một cuốn sách khó hiểu (sách trời)

Thành thật mà nói, Happy Xiaoxiaole (*) cô còn biết, đại số tuyến tính này thì rút gọn kiểu gì chứ?

(*) Tiêu trong cụm 消消乐 chỉ 1 trò chơi loại bỏ chướng ngại vật của Trung Quốc, còn Tiêu – 消 là rút gọn trong đề bài rút gọn của đại số tuyến tính mà giáo sư yêu cầu.

Vẻ mặt Nhiễm Tỉnh áy náy cúi đầu: “Em không biết.”

Cái cúi đầu này, tầm mắt dừng trên đỉnh đầu Phó Tuyết Thần.

Lúc này “Giá trị nhan sắc thần tiên” vẫn ghé vào bàn học ngủ ngon đến lạ, khi cả lớp chăm chú nhìn lên bảng, hành động của học bá có vẻ khác người, tươi mát thoát tục.

Chỉ có điều, thu hút tầm mắt của Nhiễm Tỉnh không phải việc anh đang ngủ, mà là đỉnh đầu anh có hai cái xoáy tóc.

Hai cái xoáy tóc như hai cái xoáy nước song song với nhau trên đầu anh.

Không hiểu sao Nhiễm Tỉnh lại nghĩ tới trận quyết đấu kia của Naruto và Sasuke, nếu hai người họ đánh nhau ra hai cái lốc xoáy rồng chắc cũng không khác với xoáy tóc lắm.

Đột nhiên cô cảm thấy hai cái xoáy tóc rất ngầu.

Nhưng rất nhanh, cô đã ném loại ý tưởng này đi, theo cô biết, đầu trọc đều bắt đầu từ đỉnh xoáy tóc, nếu có hai xoáy tóc sẽ có gấp đôi khả năng bị trọc đầu, như vậy quá khủng bố.

“Có phải em thấy cậu ta ngủ nên vô cùng ấm ức phải không!”

Giáo sư Cung Huy thấy mặt Nhiễm Tỉnh tối sầm nhìn Phó Tuyết Thần, mặt chữ điền càng thêm nghiêm túc, thầy ấy trực tiếp đi xuống bục giảng đến trước mặt Nhiễm Tỉnh.

Nhiễm Tỉnh hoàn hồn, lập tức lắc đầu: “Không có.”

Đúng là thật sự không có.

Cô chỉ vừa mới tỉnh ngủ, đại não phản ứng chậm, nhìn chằm chằm đỉnh đầu người ta ngơ ngẩn một tẹo.

Còn nữa, hai cái xoáy tóc mới thật sự là điểm chú ý.

Giáo sư Cung Huy gõ gõ tay lên cái bàn, kêu: “Tỉnh Tỉnh.”

Nhiễm Tỉnh thực sự cảm thấy bản thân cũng nên tỉnh táo lại, lập tức ngoan ngoãn “Dạ” một tiếng.

Cả lớp cười ầm ầm.

Khóe môi giáo sư Cung Huy hơi co giật, nghĩ đến học sinh này hơi kỳ lạ, nói: “‘ Tỉnh Tỉnh’ không phải gọi em.”

Cả lớp cười như điên.

Giọng nói giáo sư Cung Huy lạnh lùng: “Cái này có gì buồn cười.”

Đổi lại lớp học càng cười điên cuồng hơn.

Nhiễm Tỉnh nghe được tiếng cười trong lớp, còn chưa hiểu gì, cho đến khi Phó Tuyết Thần ngồi cùng bàn đứng lên, thân hình cao lớn che đi ánh sáng chiếu đến, Nhiễm Tỉnh mới hiểu được, giáo sư Cung Huy gõ cái bàn là đang đánh thức Phó Tuyết Thần, mà cô “Dạ” một tiếng, cứ tưởng là đang gọi cô.

Thôi được!

Tự hy sinh bản thân mình chọc cười mọi người vậy!

Nhiễm Tỉnh rất là Phật hệ.

(*) Phật hệ: miêu tả một người tốt bụng, không quan tâm người khác nghĩ gì về mình và coi thường cuộc sống vật chất.

“Phó Tuyết Thần, bài toán trên bảng này cậu giải đi!”

Giáo sư Cung Huy nói, cũng không biết có phải Nhiễm Tỉnh gặp ảo giác hay không, giáo sư Cung Huy xưa nay tiếng dữ đồn xa, không ngờ giờ phút này trong giọng nói lại có phần nhẹ nhàng.

Phó Tuyết Thần vừa mới tỉnh ngủ, ánh mắt lười nhác mà nhìn thoáng qua bảng đen, giọng nói hơi khàn đọc các con số liên tiếp.

Nhìn phản ứng của giáo sư và các bạn cùng lớp Nhiễm Tỉnh cũng biết, đó chính là đáp án chính xác.

Giáo sư Cung Huy ra hiệu Phó Tuyết Thần ngồi xuống, lại giảng sơ qua cách giải, lúc này mới nhìn về phía Nhiễm Tỉnh, lạnh lùng nói: “Em cũng ngồi xuống đi, Nhiễm Tỉnh.”

Nhiễm Tỉnh như được tha tội, lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, bàn tay nhỏ hung hăng nhéo đùi mình một cái đau đớn nhắc bản thân tỉnh táo, ngày đầu tiên lại gây ấn tượng bằng cách mất mặt như vậy ở lớp học, nếu cô tiếp tục ngủ trong lớp này thì đừng mơ đủ tiêu chuẩn.

Mới vừa ngồi tỉnh táo không lâu, Nhiễm Tỉnh đã cảm nhận được Phó Tuyết Thần ngồi cùng bàn nhìn cô chằm chằm, Nhiễm Tỉnh quay đầu lại theo bản năng.

Phó Tuyết Thần vừa mới tỉnh ngủ nên vẻ mặt vẫn hơi lơ mơ, gương mặt trắng nõn ửng hồng, trên má còn có không ít dấu vết do tỳ vào bàn.

Nếu như người khác có vẻ mặt như vậy, nhiều khi sẽ bị nghi ngờ có phải là bị ngốc không, nhưng ở thời đại nhìn mặt để đánh giá con người, mỹ nhân xinh đẹp có vẻ mặt như trên sẽ chỉ làm người ta kinh ngạc thốt lên ngốc manh và đáng yêu chết đi được. truyện teen hay

Nhiễm Tỉnh và anh mắt to trừng mắt nhỏ một hồi lâu, suy nghĩ nửa ngày, thì cân nhắc có thể anh sẽ ghi thù cô hại anh chuyện bị phát hiện ngủ gật trong lớp.

Cô cầm bút, đang định viết cái tờ giấy nhỏ giải thích với anh một chút, “Giá trị nhan sắc thần tiên” lại bắt đầu buồn ngủ, sau đó, trước mặt mọi người trong lớp học dựa vào bàn ngủ như chết.

Được lắm!

Có lẽ gương mặt này của mình có hiệu quả thôi miên!

Nhiễm Tỉnh buông bút, từ bỏ chuyện viết tờ giấy nhỏ giải thích cho anh.

Còn giáo sư Cung Huy thấy Phó Tuyết Thần ngủ, chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua, một chút cũng không ngại, ý tứ kia quá rõ ràng, nếu cô cậu ngủ trong giờ học mà còn có thể giải đề đại số tuyến tính thì cô cậu cũng có thể ngủ ngang ngược như vậy, nếu cô cậu không trả lời được thì cô cậu vẫn nên ngoan ngoãn nghiêm túc nghe giảng đi.

Nhóm học bá trâu bò trong trường đều có đặc quyền, không sợ gì cả.

Tiết học thứ nhất rất nhanh đã kết thúc.

Tiết tiếp theo, bạn học nam mặt hơi trẻ con quay đầu lại, chỉ vào Phó Tuyết Thần, nhìn về phía Nhiễm Tỉnh: “Bạn học, trâu bò thật đó, cậu biết cậu ấy là ai không?”

Nhiễm Tỉnh cho rằng Phó Tuyết Thần thu hoạch được một đàn em, dù sao lớp 《 Đại Số Tuyến Tính 》biến thái vậy mà có thể trả lời trong giây lát trong khi ngủ nguyên cả tiết, cô lập tức gật đầu, trả lời: “Biết nha, Phó Tuyết Thần.”

Mặt trẻ con sửng sốt: “Cậu biết vậy còn nhìn cậu ta?”

Nhiễm Tỉnh có hơi không get được ý của vị bạn học này: “Hả?!”

“Giá trị nhan sắc thần tiên” đúng là đẹp trai lạ thường, nhưng cũng không đến mức nhìn một cái cũng phải xem trình độ chứ!

Mặt trẻ con chậm rãi nói: “Cái người nghỉ hè càn quét cuộc thi Toán sinh viên Đại học Khâu Thành Đồng, đoạt giải nhất, ánh sáng danh dự tuyệt đối của trường chúng ta, là bảo bối đầu tim của giáo sư toán học, cậu không giải được đề thì thôi, còn dám nhìn cậu ấy.”

Nhiễm Tỉnh không hiểu rõ được: “Cuộc thi toán?”

Mặt trẻ con giải thích tiếp: “Cuộc thi toán Khâu Thành Đồng.”

Nhiễm Tỉnh là một sinh viên văn nên không rành chuyện này lắm, vẻ mặt mờ mịt.

Mặt trẻ con đành phải nói: “Vậy cậu biết Olympic Toán chứ!”

Nhiễm Tỉnh tươi cười ngọt ngào: “Cái này tôi biết, tôi còn từng lấy giấy khen cơ!”

Mặt trẻ con nghĩ thầm, nhìn không ra nha, không ngờ là người từng giành được giấy khen Olympic Toán, cậu ta hỏi: “Giải thưởng gì?”

Nhiễm Tỉnh nói: “Tiểu học lớp 3, giải Olympic Toán thành phố, tôi cầm giải ba.”

Đó chắc chắn là lúc Nhiễm Tỉnh học toán đỉnh nhất, về sau toán học của Nhiễm Tỉnh bắt đầu không ổn.

Mặt trẻ con nghe vậy, cậu ta lấy vẻ mặt đồng tình nhìn thoáng qua Nhiễm Tỉnh như nhìn người thiểu năng trí tuệ, chợt nói: “Giải thưởng năm lớp 3 Tiểu học cũng không cần thổi phồng vậy đâu, Phó Tuyết Thần cao hơn một bậc là kim bài Olympic Toán cấp thế giới, hoàn toàn không phải chỉ chênh lệch một cấp bậc.”

Đối với Nhiễm Tỉnh mà nói, giải thưởng Olympic Toán năm lớp 3 vẫn luôn là thứ được coi trọng ở nhà cô, bình thường ba Nhiễm mẹ Nhiễm đưa tin với hàng xóm toàn là kiểu “Cô không biết đâu, Tỉnh Tỉnh nhà tôi rất thông minh, hồi năm lớp 3 tiểu học đã lấy giải thưởng Olympic Toán……”

Nhưng khi tới một khu nhà nổi tiếng về giáo dục, xung quanh toàn ngọa hổ tàng long, ngưu nhân như mây (*), bạn sẽ phát hiện, giải thưởng Olympic Toán năm lớp 3 không được tính là gì, chỉ sợ đó là vinh quang duy nhất từ trước tới nay mà cô mang về nhà.

(*) Ngọa hổ tàng long, ngưu nhân như mây: câu thành ngữ này để chỉ những người tài giỏi nhưng lại giấu tài, không muốn cho người khác biết.

Cô cười nhạt hỏi: “Tôi hiểu ý cậu?”

Mặt trẻ con cong cong mi mắt.

Nhiễm Tỉnh là một sinh viên khoa văn, đối với số học không hề có thiên phú, nhưng rất am hiểu cách giải thích nội dung chính của chủ đề, tổng kết lại cô nói: “Ý của cậu là, tôi liếc cậu ta một cái, là đang tự rước lấy nhục.”

Mặt trẻ con: “……”

Tôi chỉ muốn tìm đề tài nói chuyện phiếm cùng em gái xinh đẹp, vì sao lại biến thành công kích người ta rồi.

Ông trời ơi, coi như tấm chân tình này đã chết đi.

Tác giả có lời muốn nói: Đọc giải thích tuyển thủ thiên tài để biết thêm chi tiết.

Hiện tại Phó Thần vẫn cứ ngủ chưa tỉnh.

*

Lặng lẽ đăng truyện, không ngờ còn có người đọc, cảm động, yêu chết đi được, cúi đầu chào.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.