Thật Muốn Ngủ Đến Khi Tự Tỉnh

Chương 1: Thần tiên



Nguyện cả thế giới không bao giờ mất ngủ!

**

Lớp《 Đại Số Tuyến Tính》của giáo sư Cung Huy được đàn anh, đàn chị bình chọn đứng đầu danh sách đen trong những môn học tự chọn bởi độ khó cao, điểm thấp, tần suất điểm danh nhiều lần khiến nhiều người không qua môn, nhưng kỳ nào cũng sẽ có người nhảy vào hố lửa này, Nhiễm Tỉnh chính là một trong số đó.

Vốn dĩ Nhiễm Tinh muốn chọn môn《Phê Bình Điện Ảnh》nhưng tay lại nhấn vào《 Đại Số Tuyến Tính 》phía dưới, đến lúc thời khóa biểu hiện ra thì cả người đều sững sờ.

Thật ra cũng có thể hủy môn, nhưng trường học quy định mỗi học kỳ đều phải hoàn thành 12 tín chỉ, nếu không sẽ bị ở lại lớp. Học kỳ này Nhiễm Tinh chỉ chọn 13 tín chỉ, trong đó《Đại Số Tuyến Tính 》chiếm 2 tín chỉ.

Nói cách khác, nếu muốn đạt yêu cầu thì Nhiễm Tỉnh chỉ còn cách học môn《Đại Số Tuyến Tính 》này, nếu không thì điều chờ đợi cô sẽ là thôi học hoặc ở lại lớp.

Đối với học sinh khối xã hội, bất cứ cái gì liên quan đến toán học đều là môn học “đòi mạng”, Nhiễm Tỉnh lại phát huy vượt xa người thường nhập học vào ngôi trường danh giá này, kể từ khi khai giảng, Nhiễm Tinh đã cam chịu bản thân thuộc loại học tra.

Hiện giờ, cô, Nhiễm Tỉnh, một học tra thuộc ban xã hội, phải trực tiếp đương đầu với《 Đại Số Tuyến Tính 》độ khó năm sao, Nhiễm Tỉnh chỉ cảm thấy tương lai của mình thật xa vời ảm đạm.

Vì để đạt yêu cầu, cũng vì tốt nghiệp từ ngôi trường danh giá mà Nhiễm Tỉnh đã cố ý vào lớp trước nửa tiếng, cô chiếm vị trí bàn thứ ba, lấy cuốn《 Giới thiệu về đại số tuyến tính 》mà mình đặc biệt mua vì môn học này ra chuẩn bị bài trước khi vào học.

Đọc cả nửa ngày, Nhiễm Tỉnh phát hiện mỗi chữ trong tài liệu giảng dạy cô đều biết, nhưng khi ghép lại cùng nhau, cô lại…… đọc không hiểu.

“Bạn học này, bên cạnh có người ngồi chưa?”

Trong lúc Nhiễm Tỉnh đang mờ mịt nhìn giáo trình thì trên đỉnh đầu, một giọng nói mát lạnh du dương vang lên.

Thân là một trạch nữ, Nhiễm Tỉnh ít nhiều cũng có chút thanh khống, mà giọng nói này, âm sắc vừa dễ nghe vừa độc đáo, cũng rất có lực xuyên thấu, như kéo dây đàn Cello, khi nghe cảm thấy rất thoải mái.

Nhiễm Tỉnh theo bản năng ngẩng đầu, sau đó giật mình ngay tại chỗ.

Ui, người trước mặt này không chỉ có giọng nói siêu dễ nghe mà khuôn mặt còn đỉnh chóp hơn nhiều.

Ánh nắng ban trưa ngày thu trong trẻo, phòng học tràn đầy khí lạnh mát mẻ.

Thiếu niên đứng trong phòng học rộng rãi sáng sủa, khuôn mặt anh tuấn điềm đạm, dáng người thon dài thẳng tắp, cả người toát lên khí chất tựa như thần tiên giáng trần, tư thái kiêu ngạo không nói thành lời, thanh nhã mà lạnh nhạt.

Thật sự rất đẹp, đẹp đến mức giống như bước ra từ truyện tranh, không chân thực lắm.

Nhiễm Tỉnh hoảng hốt trong chốc lát, trong đầu thoáng hiện lên hàng chữ: Đây là giá trị nhan sắc thần tiên sao?!

“Chắc là không có ai chứ!”

Thấy Nhiễm Tỉnh không hé răng, khóe môi “Giá trị nhan sắc thần tiên” nhếch lên nụ cười nhẹ nhàng, khẽ hỏi.

Lúc này Nhiễm Tỉnh mới hoàn hồn từ trong suy nghĩ, lập tức lắc đầu: “Không có không có.”

Nói xong, cô điềm nhiên dịch hộp bút của mình sang phải, để lại vị trí trống bên trái cho anh.

Người thiếu niên đại mã kim đao (*) ngồi vào ghế bên tay trái Nhiễm Tỉnh.

(*) Đại mã kim đao (大马金刀): 1. Hào sảng; khí thế to lớn | 2. Nói chuyện thẳng thắn, sắc bén, không lưu tình.

Nhiễm Tỉnh nhìn lướt qua bốn phía, phòng học to như vậy mà trống trơn, chỉ có anh với cô.

Nhiều vị trí như vậy tại sao phải ngồi cạnh cô chứ?!! Nhiễm Tỉnh có chút khó hiểu, theo bản năng nghiêng đầu nhìn về phía anh.

Rất nhiều nam sinh có vẻ ngoài ưa nhìn, từ xa trông cực kỳ đẹp mắt nhưng lại gần thì làn da thô ráp, lỗ chân lông to, đậu đậu ấn ấn (*) đủ loại. Nhưng về mặt này “Giá trị nhan sắc thần tiên” căn bản không hề như vậy, làn da anh mịn màng, màu da trắng sứ, làn da trơn nhẵn tinh tế, tuyệt đối có thể ca ngợi thành mỹ nhan thịnh thế (**).

(*) Ý Nhiễm Tỉnh là mụn đó:>>

(**) Mỹ nhan thịnh thế: Là lời khen ý chỉ một người cực kỳ đẹp.

Điểm duy nhất không hoàn hảo là có thể giấc ngủ của anh không được tốt, nét mặt có hơi mệt mỏi, quầng mắt xanh nhàn nhạt.

Nhưng xã hội hiện đại áp lực lớn, việc học ở trường danh giá lại căng thẳng, có chút quầng thâm mắt căn bản cũng không tính là gì.

Lúc Nhiễm Tỉnh đang ung dung thản nhiên đánh giá vẻ ngoài của “Giá trị nhan sắc thần tiên” thì “Giá trị nhan sắc thần tiên” cũng nghiêng đầu nhìn cô, ngáp một cái, ngay sau đó, anh chồng hai tay lên bàn, vùi đầu xuống, ngủ.

Không đến ba giây, tiếng hô hấp đều đặn.

Ừm, ngủ rồi.

Có lẽ là cô……. trông khá nhàm chán nhỉ?

Nhiễm Tỉnh nhìn anh, thản nhiên thầm nghĩ, thế nhưng cô cũng không ngại, tiếp tục nghiên cứu cuốn sách《 Giới thiệu về đại số tuyến tính 》thâm thúy tối nghĩa kia.

Đối với “Giá trị nhan sắc thần tiên”, nói cô không kinh động chắc chắn là giả, nhưng mà, kinh động xong rồi nên làm gì tiếp đây.

Bắt chuyện ư?! Không thể nào.

Nhiễm Tỉnh cảm thấy dáng dấp đẹp trai là chuyện của người ta, bản thân cô cũng không thể vì người ta dáng dấp ưa nhìn mà si mê, muốn có được phương thức liên lạc, còn thi thoảng đăng Wechat hoặc nhắn tin quấy rầy khiến người ta cảm thấy phát phiền!

Thật sự cô không phải loại người như vậy, hơn nữa so với “Giá trị nhan sắc thần tiên” thì《 Giới thiệu về đại số tuyến tính 》hiển nhiên càng quan trọng hơn.

Cô, không, có, ý, định, học, lại.

“Bạn học, bên cạnh có người không?”

Khó khăn lắm mới đọc xong chương 1 của《 Giới thiệu về đại số tuyến tính 》, sau khi hiểu được mấy khái niệm đơn giản, đỉnh đầu bên phải Nhiễm Tỉnh lại truyền đến một giọng nữ ngọt ngào.

Nhiễm Tỉnh ngẩng đầu nhìn qua, là hai khuôn mặt được trang điểm tinh xảo, em gái nhỏ có phong cách trang điểm thời thượng thở hổn hển đứng một bên.

Có vẻ là chạy tới, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.

Nhiễm Tỉnh vội vàng nói: “Không có.”

“Cảm ơn!” Em gái nhỏ nói xong lời cảm ơn liền ngồi xuống bên tay phải Nhiễm Tỉnh.

Ngay khi hai nữ sinh vừa ngồi xuống, một làn sóng lớn nữ sinh tràn vào phòng học, sau đó lấy “Giá trị nhan sắc thần tiên” làm trung tâm mà tản ra, nhanh chóng lấp đầy toàn bộ vị trí trong phòng học.

Dù có ngu ngốc đến mức nào đi nữa, Nhiễm Tỉnh cũng biết được đây đều là fangirl của “Giá trị nhan sắc thần tiên” đang ngồi bên trái cô.

Cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua “Giá trị nhan sắc thần tiên” đang gục vào bàn ngủ như chết bên cạnh, cảm thấy tất cả đều nằm trong dự kiến.

Dù sao với gương mặt kia của anh ta thì hoàn toàn có thể tiến vào giới giải trí, chưa kể còn được buff nhờ phúc khí của trường danh giá.

“Bạn học, tin tức của cậu nhanh nhạy thật đó!” Em gái phía bên phải hít thở đều đặn trở lại, lên tiếng hàn huyên.

Nhiễm Tỉnh nghiêng đầu, kinh ngạc nhướng mày, vẻ mặt đầy khó hiểu.

Vẻ mặt em gái vừa hâm mộ vừa ghen tị nói: “Chúng tôi biết được đại thần Phó đăng ký lớp《 Đại Số Tuyến Tính 》này thì chạy tới đây trước tiên, hôm nay là bởi vì chúng tôi đang tự học ở tòa nhà phía Đông nên mới có thể chạy đến nhanh như vậy. Không ngờ cậu thế mà còn đến sớm hơn bọn tôi, trực tiếp chiếm được vị trí ngồi cùng bàn với đại thần.”

Nhiễm Tỉnh chỉ chỉ “Giá trị nhan sắc thần tiên” phía bên trái, hỏi: “Đại thần Phó?! Cậu ta sao?”

Em gái ưu nhã trợn mắt liếc Nhiễm Tỉnh một cái, nói: “Đừng giả bộ, trong trường chúng ta làm gì có ai không biết Phó Tuyết Thần, giáo thảo (*) của trường học chúng ta chứ.”

(*) Giáo thảo: từ ngữ của học sinh Đài Loan chuyên dùng để chỉ nam sinh đẹp trai nhất trong trường, tương xứng với hoa khôi.

Nhiễm Tỉnh yên lặng ngậm miệng.

Xin lỗi, cô thật sự không biết.

A…, cô tương đối trạch, là trạch nữ, vòng bạn bè khá ít, tin tức bế tắc, tất nhiên là không biết giáo thảo.

Em gái lại dẻo miệng hỏi thăm thêm: “Bạn học, rốt cuộc là làm thế nào mà cậu biết được đại thần Phó chọn lớp《 Đại Số Tuyến Tính 》này vậy? Cậu có tay trong truyền tin tức sao? Chia sẻ cho mình một chút đi.”

Nhiễm Tỉnh nhấp môi mỉm cười: “Trượt tay.”

Nếu thời gian có thể quay ngược lại, cô chắc chắn sẽ không vì sơ ý chọn《 Phê Bình Điện Ảnh 》thành《 Đại Số Tuyến Tính 》để tự đẩy mình vào chỗ hiểm ngay cạnh ranh giới thôi học đâu.

Em gái “Hả?” một tiếng, hiển nhiên là nghe không rõ.

Nhiễm Tỉnh đang định chia sẻ một chút về câu chuyện bi hài cô chọn nhầm môn học và không thể xóa khỏi hệ thống của trường, tiếng chuông vào lớp đột nhiên reo lên, giáo sư Cung bước vào lớp.

Nhiễm Tỉnh nghĩ đến vị giáo sư này nổi tiếng hung dữ, trong nháy mắt liền an tĩnh như gà.

Cô là học tra, tốt hơn hết vẫn nên biểu hiện thật tốt, hằng ngày nỗ thực kiếm điểm chuyên cần thôi!

Lớp học《 Đại Số Tuyến Tính 》này tuy chỉ là môn học thông thường, nhưng bởi vì ác danh bên ngoài đồn thổi mà người chọn học không nhiều, cho nên chỉ chiếm một phòng học nhỏ trong tòa nhà phía Đông, hơn nữa phòng học nhỏ này cũng chưa bao giờ đầy chỗ.

Giáo sư Cung Huy vừa mới bước một bước vào phòng học, ông nhìn thấy ngay cả lối đi nhỏ cũng lấp đầy người thì cho rằng mình đi nhầm lớp.

Mãi cho đến khi ông nhìn thấy Phó Tuyết Thần đang ghé vào bàn ngủ gục, lúc này mới ý thức được điều gì, xụ mặt bước lên bục giảng.

Như các giảng viên khác, nhìn lớp học của mình được lấp đầy chỗ đều cực kỳ vui vẻ, nhưng giáo sư Cung Huy lại không giống người khác. Ông bước lên bục giảng, gương mặt chữ điền cương nghị nghiêm khắc: “Tôi là giáo sư Cung Huy giảng dạy môn《 Đại Số Tuyến Tính 》này, học kỳ này lớp chỉ có 24 người, yêu cầu những học sinh không đăng ký lớp này đi ra ngoài, tránh ảnh hưởng tới việc dạy học của tôi.”

Thật hung dữ!

Thế mà lại thẳng tay đuổi người.

Tuy rằng Nhiễm Tỉnh sớm biết được trình độ nghiêm khắc của vị giáo sư này, nhưng vẫn bị dọa một chút.

Mà khi giọng nói của giáo sư Cung Huy vừa dứt, không ít học sinh da mặt mỏng đứng ở lối đi nhao nhao rời đi, nhưng vẫn còn nhiều người tiếp tục giả ngốc ngồi lại trong phòng học, hai em gái bên tay phải Nhiễm Tỉnh cũng không có ý định đứng dậy.

Cảm giác kia giống như kiểm tra vé tàu cao tốc, có vị trí ngồi tự nhiên sẽ không sợ hãi.

Giáo sư Cung Huy đưa mắt quét một vòng, nhìn đám người chen lấn, ông lấy ra danh sách học sinh, lạnh lùng nói: “Sau đây tôi bắt đầu điểm danh, người không được gọi yêu cầu trực tiếp ra khỏi lớp, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ xử lý việc nhiễu loạn trật tự lớp học.”

Cái này có hơi tàn nhẫn.

Em gái bên phải Nhiễm Tỉnh kéo kéo ống tay áo cô, nhỏ giọng nhắc nhở: “Bạn học, đi thôi, lúc trước mình đã hỏi qua rồi, giảng viên này cực kỳ nghiêm khắc, đến lúc đó chắc chắn thầy ấy sẽ gọi bảo vệ tới đuổi người.”

Nhiễm Tỉnh nào dám rời đi, lúc này mà đi thì khác gì trốn học đâu.

Tiết đầu tiên của môn học lại trốn học, điểm chuyên cần của cô đành vẫy tay bye bye rồi.

Nhiễm Tỉnh lắc đầu: “Mình không thể đi.”

Em gái gật đầu lý giải: “Cũng đúng, vất vả lắm mới chiếm được chỗ ngồi cạnh đại thần Phó, được tiếp xúc gần gũi với đại thần, nếu là mình cũng không nỡ.”

Nhiễm Tỉnh hạ giọng bất đắc dĩ nói: “Mình đăng ký môn học này.”

Em gái ngẩn ra một chút, ngay sau đó giơ ngón tay cái với Nhiễm Tỉnh: “Thật là trâu bò, vì đại thần Phó mà đến cả tín chỉ cũng dám bỏ.”

Nhiễm Tỉnh khóc không ra nước mắt: “Thật ra là do tay ấn nhầm.”

Em gái đã đứng dậy rời đi, hiển nhiên sẽ không tin lời giải thích đầy gượng ép này.

Dưới góc nhìn của cô, Nhiễm Tỉnh chính là fangirl đạt cảnh giới cao nhất, vì đại thần Phó mà dám lấy thân nuôi hổ, chọn môn học biến thái như《Đại Số Tuyến Tính》.

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay Phó thần còn chưa tỉnh ngủ.

Hai chữ tỉnh ngủ này dùng trong truyện sao lại có hơi ô a thế này?!

Gần đây tâm hồn thiếu nữ bùng nổ muốn viết một cái liêu muội văn (*), nhưng xét đến cùng không nên trêu chọc mấy em gái, nên viết thành sa điêu văn.

Văn phong ấm áp, bình đạm, ngọt sủng, thuần ngọt, không có cốt truyện.

Cả truyện như này: Liêu muội → hôn môi → ở chung → kết hôn.

Lần đầu tiên chính thức viết liêu muội văn, mị sẽ đem toàn bộ những gì mị có thể nghĩ về hình mẫu lý tưởng của tâm hồn thiếu nữ nhét vào đây.

Ngoài ra, bởi vì tác giả quá nghèo, muốn viết sách kiếm tiền tiêu vặt, cho nên mị sẽ viết tương đối nhanh, trước mắt có bản thảo tồn nên sẽ đổi mới vào lúc 6 giờ!

(*) liêu muội: ý chỉ các chàng trai hấp dẫn, thu hút người khác.

(*) sa điêu: theo ngôn ngữ mạng, sa điêu là từ đồng nghĩa với ngu ngốc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.