Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Chương 47



Từ xưa có câu nói, người từng đi qua âm tào địa phủ sẽ mở mang rất nhiều thứ, Lâm Dư Dư lúc ấy thiếu chút nữa đã chết đuối, tỉnh lại liền thay đổi không ít, chẳng phải chính là đạo lý này sao?

Vậy cũng khá tốt. Người trẻ tuổi là phải có chí hướng như vậy.

Đại đội trưởng cảm khái, nếu giờ ông được trẻ lại phỏng chừng sẽ không lấy bà nương* bên cạnh làm vợ đâu, bà ấy cay độc quá, ông quản không nổi.

*Cách gọi người phụ nữ đã có chồng hoặc dùng gọi vợ

Dù sao thì đại đội trưởng cũng chỉ có thể mơ mộng một cách mù quáng vậy thôi.

Đại đội trưởng: “Thế chuyện thứ ba là gì?”

Lâm Dư Dư: “Tôi muốn làm bác sĩ của đại đội mình.”

Đại đội trưởng sửng sốt: “Cô… Cô nói cái gì?” Không nói thì thôi, ông dùng lý trí phân tích thử lại thấy Lâm Dư Dư không lấy tính mạng của Lý Thu Hồng ra đùa cợt được, vậy chứng tỏ Lâm Dư Dư thật sự hiểu về dược liệu. Cho nên, ông cũng bắt đầu động lòng với cái ý tưởng này rồi. Ở thời này, một đại đội có bác sĩ là chuyện quan trọng cỡ nào chứ, không chỉ có lợi cho thôn dân mà các đại đội sản xuất khác cũng sẽ nhìn họ bằng con mắt khác.

Giống như hiện giờ, đại đội bọn họ không có bác sĩ bị thương, bị bệnh đều phải chạy sang đại đội cách vách, cũng bởi vậy, địa vị của bọn họ cũng sẽ thấp hơn bên đó một chút, nếu không khách khí với đại đội bên đó, người ta không cho vào thì làm sao mời được bác sĩ, việc trị liệu cũng bị chậm trễ.

Bởi vậy nên đại đội trưởng cũng có dã tâm, ông cũng muốn có bác sĩ.

Nhưng mà, không phải Lâm Dư Dư vừa nói mình hiểu dược liệu thì đại đội trưởng liền cho cô làm bác sĩ. Đại đội trưởng: “Chuyện này để xem tình trạng của Lý Thu Hồng rồi lại nói, nếu cô hiểu dược liệu, thấy mình làm được thì lên trung tâm y tế tìm bác sĩ kiểm tra năng lực, đi theo người ta, làm cái gì mà… Cái gì mà thực tập… Đúng rồi, gọi là thực tập, đi thực tập một chút, nếu các bác sĩ bên trung tâm y tế công nhận thì tôi cho cô làm bác sĩ.”

Lâm Dư Dư vừa nghe lại càng xem trọng đại đội trưởng thêm vài phần, cô thấy vị đại đội trưởng cực kỳ sáng suốt, không hề bị mấy lời đồn đại làm ảnh hưởng, để các bác sĩ của trung tâm y tế trên trấn kiểm chứng, đảm bảo năng lực của cô, đồng thời, lúc khám chữa bệnh xảy ra sự cố gì thì đại đội trưởng cũng không bị chỉ trích, không phải chịu trách nhiệm, dù gì cô cũng là bác sĩ được các bác sĩ trên trấn chứng nhận. Đúng là trí tuệ của người dày dạn kinh nghiệm.

Lâm Dư Dư thấy mình còn phải học tập đối phương, ở chỗ này phải nhìn nhiều, nghe nhiều, học nhiều.

Vợ đại đội trưởng vẫn luôn nghe bọn họ nói chuyện, tới nhà Lý Thu Hồng mới lên tiếng: “Cô Thu Hồng có nhà không?”

Lý Thu Hồng: “Có, là nhà đại đội trưởng à?” Bà vừa đáp vừa chống gậy đi ra.

Lâm Dư Dư: “Thím, thím xuống giường được rồi à? Sức khỏe thím thế nào rồi? Cũng không nên miễn cưỡng, người bệnh kiêng kị nhất là miễn cưỡng bản thân.”

Lý Thu Hồng: “Không có không có, hôm nay thật sự là cảm thấy khá hơn nhiều, trước kia cứ cảm thấy cả người chẳng có tí sức nào, hôm nay bắt đầu thấy có sức lực rồi nên mới đi lại một chút. Thanh niên trí thức Lâm à, chuyện này thật sự rất cám ơn cô, nếu không có cô, tôi… Đang nói, lại nhìn về phía hai vợ chồng đại đội trưởng, Đại đội trưởng, sao hai người lại tới đây?”

Đại đội trưởng nghe hai người nói chuyện cũng thu được ít thông tin.

Dân quê sẽ không vô duyên vô cớ xin nghỉ, công điểm chính là lương thực và tiên, mấy thứ này là mạng của dân quê như họ. Lý Thu Hồng một tháng liên không đi làm, vợ đại đội trưởng hồi trước đã từng đến thăm, không chỉ có vợ đại đội trưởng mà mấy người có quan hệ tốt với Lý Thu Hồng đều từng tới thăm, thật sự là sinh bệnh. Nhưng họ cũng nghĩ như Lý Thu Hồng, bệnh vặt không cần quá coi trọng, nghỉ ngơi vài hôm là khỏi. Ai mà ngờ, nghỉ liền một tháng vẫn chưa đỡ, nhưng Lý Thu Hồng không đi khám, người khác cũng không có cách nào, người cân khám, người cần trả tiên là Lý Thu Hồng, mạng cũng là của Lý Thu Hồng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Chương 47:



Chính người ta không muốn khám, người khác còn nói gì được đây?

Nhưng hiện tại, thấy sắc mặt Lý Thu Hồng tuy còn tái nhợt, nhưng bộ dạng thoải mái, nhẹ nhõm hơn liền biết thuốc của Lâm Dư Dư có tác dụng.

Vợ đại đội trưởng nói: “Cả tháng nay cô không đi làm , tôi và đại đội trưởng đều không yên tâm nên đến xem thử. Hơn nữa, không phải thanh niên trí thức Lâm tự khám bệnh bốc thuốc cho cô sao? Chúng tôi cũng lo có chuyện gì.”

Lý Thu Hồng hiểu ra: “Cảm ơn hai vợ chồng nhà đại đội trưởng đã quan tâm, bản lĩnh của thanh niên trí thức Lâm thật đúng là…” Bà dựng thẳng ngón cái lên, “Bệnh của tôi hồi trước cứ ho không ngừng, cảm giác như sắp ho cả nội tạng ra luôn ấy, cả người lại không có sức, đi vệ sinh một chuyến cũng phải nằm một ngày mới hồi lại được. Thế mà hôm qua uống một ngày thuốc của thanh niên trí thức Lâm đã hồi sức lại ngay, hôm nay đã tự xuống giường đi lại được rồi. Bát thuốc sáng nay tôi vừa uống là tự sắc được đó.”

Vợ đ ại đội trưởng: “Có hiệu quả là tốt rồi, có hiệu quả là tốt rồi. Mọi người đều đi làm, chỉ thiếu mỗi cô, nói chuyện cũng mất vui, đến lúc đó còn chờ cô đến cùng làm đó.”

Lý Thu Hồng: “Vâng, tôi cũng mong vậy.”

Đại đội trưởng: “Thanh niên trí thức Lâm, mấy loại thảo dược cô dùng có đắt không?”

Lâm Dư Dư tròn mắt nói: “Đại đội trưởng, đây đều là tôi tự hái trên núi, không mất tiền.” Nói tới đây, cô nhìn trái nhìn phải, còn rất trẻ con mà đến nói nhỏ với đại đội trưởng, “Nhưng nếu mở phòng khám trong đại đội thì vẫn phải thu ít tiền thuốc để tượng trưng, chứ đồ miễn phí ai cũng muốn giành, thảo dược trên núi là hữu hạn, bị giành hết thì người bệnh lại không có thuốc.”

Vợ ại đội trưởng cười nói: “Cái cô bé này cũng thông minh lắm cơ.” Đạo lý này, bọn họ đều hiểu.

Lâm Dư Dư nói tiếp: “Còn không phải sao, tôi còn lên kế hoạch rồi, núi này là của quốc gia, nhưng đặt ở thôn Phạm gia, nói đây là núi của thôn Phạm gia chắc cũng không nói quá đâu nhỉ? Hái thảo dược ở trên núi mà thu tiền các hương thân thì không hay, mà miễn phí cũng không ổn, nên tôi liền nghĩ, tiền thu được giao cho ủy ban thôn, sau này đều dùng cho việc của thôn, đại đội trưởng nói xem có được không?”

Đại đội trưởng nghe cũng thấy hợp lý.

Giống như bác sĩ bên đội cách vách, thuốc ông ta hái về bán, tiền đều thuộc về ông ta, đại đội sẽ không thu, hơn nữa, đại đội cũng ngại đi thu, lỡ cưỡng chế thu tiền rồi ông ta không tận tâm chữa bệnh thì sao? Cho nên từ xưa đến nay, dù là cổ đại hay hiện đại cũng không ai muốn đắc tội với bác sĩ.

Đại đội trưởng không ngờ Lâm Dư Dư chỉ là một cô gái nhỏ mà đã biết rộng lượng như thế. Nhưng ông cũng không ngốc, có một số chuyện bỏ lỡ rồi sẽ không còn cơ hội nữa: “Vậy không phải sẽ bất lợi cho cô sao? Là cô lên núi hái thuốc, đại đội lại lấy tiền đi thì cô sống bằng gì được?”

Lâm Dư Dư: “Cái đó đơn giản, tôi hái thuốc, khám bệnh thì ngài coi như tôi lao động như thường, tính công điểm cho tôi là được.”

Đại đội trưởng thấy khá hợp lý. Nhưng đại đội của họ chưa từng có bác sĩ, ông cũng không biết đại đội sản xuất khác tính công điểm cho bác sĩ thế nào, cái này còn cần tìm hiểu thêm. “Như vậy đi, chuyện này tôi sẽ nhớ kỹ, trước tiên cô cứ lo trị bệnh của Lý Thu Hồng đã rồi tính.”

Lâm Dư Dư: “Đại đội trưởng, loại bệnh vặt này không thể nói thế nào mới là khỏi hoàn toàn được, theo tình trạng của thím Lý thì tôi có thể chăm sóc đến lúc thím xuống giường và đi làm lại được, ngài thấy thế nào?”

Đại đội trưởng: “Chính là ý này.”

Lâm Dư Dư: “Vậy thì ngài cứ yên tâm.”

Vợ đại đội trưởng: “Đúng rồi, Dư Dư à, không phải cô đang muốn tìm chỗ ở sao? Tôi thấy nhà Thu Hồng rất thích hợp, nhà họ chỉ có hai bà cháu, Ôn Lễ tuổi còn nhỏ, ở chung cũng không có gì phải đề phòng, không bằng cô cứ ở lại nhà bọn họ.” Vợ đại đội trưởng khá thân với Lý Thu Hồng, thấy nhà Lý Thu Hồng có mỗi hai bà cháu, lỡ có xảy ra chuyện gì cũng không có người giúp, đáng thương lắm. Hơn nữa, nhà của Thu Hồng cũng còn khá mới, căn nhà này năm đó xây lên làm nhà cưới cho Phạm Đại Sơn, ai ngờ Phạm Đại Sơn…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.