Đèn lồng màu đỏ được treo rợp trời Châu Thành, ánh sáng màu đỏ như muốn bao phủ toàn bộ chốn phồn hoa này, tô điểm cho Châu Thành càng kiều diễm phong quang.
Phủ trưởng công chúa đã vắng lặng hơn nửa năm nay, giờ khắc này vô cùng náo nhiệt, chuông trống được xếp thành hàng dài. Hoàng đế ngồi ở vị trí chủ vị, bên dưới có sứ giả của Bắc Hoa đang cùng Hoàng Đế nhẹ giọng trò chuyện, các vị đại thần ngồi bên dưới, nhìn ngắm bầu không khí náo nhiệt này, nhớ tới những lễ cưới phồn hoa trước đây, cũng cảm thấy không hào nhoáng được như bữa tiệc ngày hôm nay, không khỏi càng thán phục, cùng bồi tiếp Hoàng Đế nói chuyện.
Đây là tiệc rượu kết hôn của Thái Tử Bắc Hoa cùng công chúa Nam Hạ, là một trong những chuyện vui hiếm thấy của Châu Thành trong vòng 100 năm qua, đương nhiên sẽ vô cùng náo nhiệt. Mọi người náo động, cũng chưa nhìn thấy hai nhân vật chính của buổi lễ.
Thương Lạc ngồi ở trong góc, mắt lạnh nhìn những người a dua nịnh nọt trong tiệc rượu, cầm lấy chén rượu bên cạnh, uống cạn một hơi. Mông lung trong lúc đó, lại nghĩ tới lần gặp lại Bách Lý Dực trong hoàng thành.
Vẫn khoác trên mình y phục của vương gia, đứng dưới khóm trúc, tay chắp sau lưng, ngẩng mặt nhìn bầu trời, phong lưu mà lại lỗi lạc. Nghe thấy tiếng hắn hướng về nàng chúc mừng nàng đạt được vị trí ở Đông Cung kia, trong trí nhớ vẫn là hình dáng huynh trưởng cực kì quen thuộc của mình, Bách Lý Dực thăm thẳm thở dài, “Đúng vậy a……Chỉ là từ nay về sau, ta lại không thể nghe ngươi gọi ta hai tiếng ‘Nhị ca’ rồi.”
“Ta không phải ta, ngươi cũng không phải ngươi.”
Đúng vậy a, Thương Lạc nhìn chén rượu trong tay mình, lờ đờ mông lung. Khẽ cười một tiếng, bên môi là nụ cười cay đắng, nhớ tới thời niên thiếu. Trong lúc mơ hồ, lại nhớ tới năm đó ở trước mặt phụ thân, đó là lần đầu tiên hắn gặp Bách Lý Dực.
Đó là chuyện từ rất lâu trước đó, dù có muốn nhớ lại như thế nào đi nữa, cũng chỉ là những hình ảnh chắp vá trong trí nhớ.
Tối nay qua đi, ngươi về Bắc Hoa, ở trong Đông Cung Thái Tử, ta ở Nam Hạ làm đại tướng quân, ngày khác nếu là lại gặp lại, cũng chỉ có thể thán một câu, cảnh còn người mất.
Bên trong Phủ công chúa Đông Các, đèn lồng đỏ thẫm được tô điểm ngoài cửa sổ, ánh sáng tản xuống là một màu đỏ kiều diễm, thật như muốn nhiễm đỏ hết hành lang bên dưới, làm cho đêm hè vốn đã oi bức lại càng thêm nóng rực.
Xuyên thấu qua giấy dán cửa sổ mông lung, ngờ ngợ có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong gian phòng.
Trong phòng trước bàn, một chiếc đèn, một tia lửa lắc lư trên nến.
Trước án, ngồi một người. Toàn thân là hồng bào, tóc được buộc cao, lại càng làm nổi bật lên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú. Nàng ngẩng đầu, nhìn ánh nến chập chờn trước mặt, tĩnh tọa, vắng vẻ.
Trên giường trước án, cũng ngồi một người, đội trên mình khăn voan đỏ thẫm. Ngồi ngăn ngắn bên giường, trong khăn voan đó là một nữ nhân có khuôn mặt như vẽ, vô cùng uy nghiêm.
Hai người tĩnh tọa, lặng lẽ không nói gì.
Cách đó không xa, cây nến chậm rãi phun đầy lệ, im hơi lặng tiếng lại lùn đi một đoạn thân thể. Thất công chúa nghe tiếng náo nhiệt từ xa xa truyền tới, trong lòng lạnh lùng. Trong đầu nghĩ tới lời mẫu thân căn dặn trước khi xuất giá, hai tay nắm chặt, khẽ cắn bờ môi, cuối cùng vẫn là buông xuống rụt rè trong lòng, khẽ mở miệng phá vỡ bầu không khí vắng lặng này, “Điện hạ…..”
Bách Lý Dực đang ngồi ngay ngắn trước án nghe tiếng nàng hoán, ngón tay hơi cong, gõ gõ lên mặt bàn, thu lại ánh mắt mờ mịt, quay đầu nhìn về phía Thương Thu. Ngưng mắt, khẽ đáp lời, “Công chúa muốn ngủ?”
Thương Thu không nói, Bách Lý Dực liền nói tiếp, “Cũng không còn sớm nữa, công chúa nếu cảm thấy mệt, liền nghỉ ngơi trước đi.”
Thương Thu nghe vậy, vẻ mặt trên mặt cũng thu hồi, nhàn nhạt đáp, “Điện hạ nếu chưa nghỉ ngơi, thần thiếp cũng không dám nghỉ ngơi.”
Dáng vẻ này của nàng, thật không giống với Thất công chúa kiêu ngạo rụt rè trong trí nhớ của Bách Lý Dực, Bách Lý Dực nhìn nàng một cái, cũng không biết nghĩ gì, bỗng nhiên nở nụ cười nói rằng, “Ngươi cũng không ngủ, ta cũng không ngủ, hai người ngồi đối diện nhau đúng là vô vị, không bằng, hai người chúng ta nói chuyện một chút có được không?”
“Điện hạ muốn nói gì?” Thương Thu hỏi ngược lại.
Bách Lý Dực nhìn nàng một cái, thản nhiên nói, “Trước đem phượng quan lấy xuống đi, đội cả buổi tối, ngươi không thấy mệt sao?”
Giọng nói của nàng tuy lạnh lùng, lại làm cho người ta không cảm thấy chán ghét. Thương Thu cũng mệt mỏi, theo lời của nàng, liền đem mũ quan lấy xuống.
Đại khái là biết thái độ của Bách Lý Dực, bất kể như thế nào, nàng cùng Bách Lý Dực, đêm nay, cũng sẽ không phát sinh cái gì. Đơn giản đem câu nệ buông ra chút, lại hoán thị nữ giúp nàng tháo gỡ nữ trang xuống, hai người cùng dùng cơm, ngồi đối lập trước bàn rót một chén trà.
Bách Lý Dực nhìn chén trà trước mắt, nhẹ nhàng mở miệng hỏi. “Ngày công chúa rời Nhạc Trung Thành, có nhìn thấy Thanh Vũ nhà ta hay không?”
Thương Thu vốn tưởng rằng Bách Lý Dực sẽ cùng nàng nói chuyện tương lai của hai người sau này, dù sao cũng đã là phu thế, sau này có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, nhưng chưa từng nghĩ, nàng vừa mở miệng, lại là hỏi chuyện cô gái kia. Mím chặt môi, nói, “Có thấy qua, Điện hạ lo lắng cho nàng sao?”
“Đương nhiên là lo lắng rồi, nàng từ nhỏ lớn lên bên ta, do một tay ta nuôi dưỡng, lần này cách ta đi xa như vậy, làm sao có thể không lo lắng đây? Công chúa…..Có thể cùng ta nói một chút về chuyện xảy ra trên đường của nàng không?” Bách Lý Dực nhìn Thương Thu chút, trầm ngâm, cẩn thận dò hỏi.
“Bổn cung cùng quận chúa cũng không ngồi chung xe ngựa, trên đoạn đường này tiếp xúc không nhiều.” Ý tứ, chính là không có gì đáng nói rồi.
“Cũng đúng……” Bách Lý Dực có chút cười tự giễu, “Không biết có người nào gặp nàng đây.”
Thương Thu nhìn khuôn mặt Bách Lý Dực thoáng thất lạc, chợt nhớ tới ngày đó Thanh Vũ quay đầu, nhìn nàng một cái, cũng để làm nàng an tâm trở lại, quỷ thần xui khiến thế nào lại nói tiếp, “Có điều, ta ngược lại lại biết quận chúa trên đường bị bệnh.”
Người đối diện, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, vội vội vàng vàng mở miệng hỏi, “Bị bệnh, có nghiêm trọng hay không?”
Thương Thu có chút không đành lòng, lắc đầu, nói, “Không quá nghiêm trọng, đến Nhạc Trung Thành liền tốt lên rồi.” Có điều……..Nàng nhìn Bách Lý Dực một chút, nghĩ đến tình huống trong thành Nhạc Trung, thoáng châm chọc nói, “Điện hạ không cần lo lắng như vậy, chờ trở về Bắc Hoa, có khi sẽ gặp được Thanh Vũ.” Bây giờ Nhạc Trung Thành đã thuộc về Bắc Hoa, nàng lại là người Bách Lý Dực vô cùng cưng chiều, sợ là về tới Bắc Hoa sẽ có người tự đưa nàng đến bên Bách Lý Dực. Cũng là bởi vì nguyên do này, nên Nam Hạ mất đi 1 vị quận chúa cũng chẳng buồn quan tâm.
Nhưng trên vẻ mặt Bách Lý Dực lại cứng lại, nàng nhìn ánh nến trước mặt hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng nói, “Sợ là……..sẽ không gặp lại được rồi.”
Sao lại thế…… Thương Thu trong lòng đột nhiên, đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Bách Lý Dực cưng sủng Thanh Vũ, Cửu Châu biết rõ, mà hai năm qua, tài danh của Thanh Vũ nổi tiếng như vậy, sợ là……..
Đối với quan tâm đặc biệt của cả hai Hoàng Đế, Bách Lý Dực cưng sủng Thanh Vũ như vậy, sợ là sẽ phải đưa tới…..
Thương Thu hít sâu một hơi, nhìn Bách Lý Dực, thật lâu không nói.
10 ngày sau Đại hôn, binh lính Bắc Hoa nghênh tiếp Thái Tử hồi triều ở biên giới Bắc Hoa – Nam Hạ. Bách Lý Dực đứng ở đầu thuyền, nhìn sóng cuồn cuộn dưới sông, lặng im không nói gì.
Thương Thu nghe thủ hạ báo lại, Viện sách thánh hiền đã bị đốt cháy lần thứ 2, Thanh Vũ vừa vặn lại ở trong đại điện lúc bị đốt cháy, nàng vội vã đi tìm Bách Lý Dực, nhìn thấy Bách Lý Dực, chính là đang chắp tay sau lưng, phóng tầm mắt nhìn xa xăm.
Một mình Bách Lý Dực đứng ở mũi thuyền, vô cùng đơn độc. Thương Thu chợt nhớ đến hình ảnh nam nhân kia ở trước ánh nến lầm bầm kể về Thanh Vũ, từ từ tiến lên, đứng ở cách nàng ba bước.
Nhìn bóng lưng của người này, Thương Thu hít sâu một hơi,bình ổn lại giọng nói của mình, “Điện hạ có từng nghe nói?”
“Cửu Châu lan truyền tin tức nàng đã mất, Cô há có thể không biết?” Nàng vẫn đưa lưng về phía Thương Thu, chắp tay, âm thanh nhàn nhạt.
Thương Thu có chút lạnh, đứng ở đầu thuyền gió thổi rất lạnh, không khỏi nắm chặt ngoại bào trên người, hỏi, “Hối hận rồi sao?”
Hối hận, hối hận những năm qua cưng sủng Thanh Vũ sao?
Bách Lý Dực lắc đầu, kiên định nói, “Bất Hối.”
“Nếu nói là hối hận, là hối hận không gặp nàng ấy sớm một chút.” Như vậy, những chuyện buồn trước đây của nàng, sẽ không xảy ra rồi.
Đón gió, Thương Thu đứng phía sau Bách Lý Dực, nhìn tóc Bách Lý Dực đang tung bay trong gió, mang theo chút hỗn loạn. Chính là vào khắc đó Thương Thu hiểu rõ, nàng năm ấy ở tầng thứ 7 lấy được cái gì, hiện nay, lại mất đi điều gì.
Rất nhiều năm sau đó, nàng nghĩ, Bách Lý Dực chân chính giống như Đế Vương chính là từ lúc trên thuyền về phương Bắc phóng tầm mắt nhìn thiên hạ đó. Bắt đầu từ thời khắc đó, Bách Lý Dực đem đáy lòng mềm yếu của mình bao bọc bằng sắt thép, đánh đâu thắng đó không gì có thể cản nổi.