Thụy vương
Vương cung gần với cung của Đại Hạ Quốc vốn xây cho Trưởng Công chúa Đại Hạ Quốc. Nhưng mấy tháng trước tòa phủ đệ này đã được sơn phủ lên một tầng nước sơn mới, chính là để nghênh đón tân chủ nhân mới.
Đây là đại sự mới phát sinh, Bắc Hoa ở phương bắc muốn mượn binh của Đại Hạ Quốc ở phía nam. Vì lẽ đó Hoa Vũ Đế đem con trai của Đế Hậu đưa đến Đại Hạ làm con tin, lấy làm bảo đảm cho minh ước hai bên yên ổn.
Vua đứng đầu Đại Hạ cũng là một người hiền lành, vì lẽ đó liền an bài cho vị hoàng tử nước bạn này một nơi ở tốt đẹp. Ừ, chí ít dưới cái nhìn của hắn, đây hẳn là một nơi tốt đẹp đi.
Đúng rồi, vị hoàng tử mang đến tình nghĩa hảo hữu cho hai nước kia được vua cha Hoa Vũ Đế của nàng phong là Thụy Vương, tước vị này với hàm ý sâu xa là muốn mang đến thuận lợi cùng điềm lành. Mà vị nhị hoàng tử này, thật khéo chính là công tử của Vinh Nhị, Bách Lý Dực.
Tòa phủ đệ này được khoác lên màu áo mới, cũng lấy chữ ‘Triện’ viết tên phủ là “Thụy Vương Phủ”, ở trước phủ, Lâm tổng quản đang dẫn theo một đám hộ vệ đứng dưới mái hiên dài cổ ngóng quanh.
Hắn lại phả hơi thở của mình vào lòng bàn tay mà chà chà, sau đó giậm chân mạnh mẽ, rốt cục tiếng vó ngựa ở không xa vương phủ truyền đến cùng với tiếng “Cộc Cộc” của bánh xe. Tinh thần hắn chấn động, vội vã dặn dò bọn hộ vệ, “Nhanh đứng thẳng đi, đứng thẳng đi, Đại Vương trở về.” Bọn hộ vệ lập tức đứng thẳng sống lưng lên, lấy lại tư thế trang trọng.
Vinh Nhị đánh xe ngựa tới, rốt cục cũng đến phủ đệ công tử nhà hắn được Đại Hạ ban tặng. Xe ngựa dừng lại trước cổng chính, Vinh Nhị vội vàng xuống ngựa, nâng lên màn che chờ Công tử nhà hắn xuống, “Công tử, đến nơi rồi.”
Vị thiếu niên trong xe kia, chính là Thụy Vương của Bắc Hoa —– Bách Lý Dực, nhẹ giọng trả lời một câu, liền ôm đứa bé sáng nay nhặt được trên đường xuống ngựa.
Lâm tổng quản đứng ở bên cạnh thấy được xe ngựa Thụy Vương, lập tức ba ba tiến lên nghênh tiếp, nhìn khuôn mặt nhỏ của Thụy Vương tươi cười không ngớt nói, “Đại Vương, ngài cuối cùng cũng coi như trở về…… Cái này là?” Hắn nhìn đứa bé trong lồng ngực của vương gia hắn, gương mặt kinh ngạc.
Vinh Nhị đứng ở một bên lên tiếng giải thích, “Đây chính là đứa bé Đại Vương chúng ta trên đường nhặt được.”
Tiểu Thụy vương cũng không đáp lại bọn họ, chỉ ôm đứa bé đi vào phía trong, ở phía sau, Lâm tổng quản cùng Vinh Nhị trao đổi tầm mắt một chút, cúi đầu cắn dưới lỗ tai, híp mắt tràn đầy sắc bén, “Việc này, để Triệu Đại Lang đi làm.”
Lâm tổng quản đứng thẳng người lên, vỗ vỗ vai Vinh Nhị, “Được rồi, ngươi trước tiên đem ngựa chạy trở về đi. Ta đi thúc bọn nha đầu chuẩn bị nước nóng, ta trở lại còn phải bồi tiếp Đại vương thong thả tắm a.”
Vinh Nhị cười cợt, “Nghe lời ngươi.”
Lâm tổng quản hài lòng gật gật đầu, không biết nghĩ được cái gì, sau đó vỗ đầu một cái, “Ai u, ta vừa nãy còn để Đại vương một mình đi vào?”
Vinh Nhị nhún nhún vai, “Không phải là……”
Lâm tổng quản quay người lại, vội vã đuổi theo, vừa chạy còn không quên nói với Vinh Nhị, “Ta không rảnh cãi cọ với nhà ngươi, ngươi nhanh một chút cút đi a.”
Sau đó hướng về thân ảnh thiếu niên kia hô to, “Ai u, Đại Vương của ta, ngài chậm một chút a, đứa bé kia vẫn là để ta ôm đi a.”
Vinh Nhị đứng ở trước cửa, nhìn bộ dạng không đứng đắn của Lâm tổng quản, dựa vào ngựa lắc lắc đầu. Khước từ bọn thị vệ giúp một tay, sau đó nắm lấy dây cương, vòng qua cửa phủ tinh xảo của Thụy Vương, liền hướng tới hẻm nhỏ đi, đem ngựa dắt đến tiểu viện.
Bách Lý Dực ôm đứa bé đi một đường tiến về phía trước, chỉ đối với Lâm tổng quản đang lảm nhảm bên cạnh coi như không nhìn thấy, đợi đứa bé trong lồng ngực nàng an tĩnh lại, nước mắt trên mặt cũng khô đi rồi, chỉ nhìn thấy đứa bé đang nắm chặt lấy vạt áo của Bách Lý Dực mới có thể nhìn ra được là đứa bé đang vô cùng hoảng loạn và bất an.
Bách Lý Dực ôm chặt lấy đứa bé, cố gắng làm cho nàng thả lỏng ra một chút. “Đừng sợ.” Đứa bé vẫn co chặt thân thể, nhưng vẻ mặt an định hơn chút.
Lâm tổng quản ở bên cạnh nhìn thấy bộ dạng của công tử nhà mình lúc này, lại liếc nhìn đứa bé trong ngực công tử nhà hắn, không nhịn được lắc lắc đầu. Sớm biết chỉ cần một đứa bé có thể khiến cho công tử nhà hắn mở miệng nói nhiều một chút, hắn đã mang mấy đứa trẻ tới……….Thật thiệt thòi hắn trước còn…………..
Ai, quả nhiên là thế giới của trẻ con người lớn không hiểu a ~~~~~~~~~~~~
Xuyên qua tầng tầng hành lang uốn khúc, chỉ lát nữa là đi tới nhà chính, Đại Vương nhà hắn cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện với hắn, “Chuẩn bị nước…….”
Lâm tổng quản mặt mày hớn hở, “Đã sớm chuẩn bị nước nóng rồi…………”
Nhị công tử mím mím môi, ôm đứa bé nhanh chóng đi vào phòng mình, làm cho lòng vị đại thúc Lâm tổng quản một trận nguội lạnh. Nhưng thấy đã đứng ngoài cửa phòng công tử, hắn dừng bước lại, đứng ở ngoài cửa mà ngó vào nhìn thân ảnh công tử nhà hắn biến mất sau tấm bình phong.
Các thị nữ canh ngoài cửa nhìn thấy Đại Vương nhà mình đi đến, tự giác khom lưng thỉnh an. Tiểu Thụy vương chỉ khẽ đáp lời, liền ôm đứa bé tiến vào cửa phòng. Vị thị nữ tên An hầu hạ vị Điện hạ này từ nhỏ tới lớn nhìn thấy Tiểu Thụy Vương đang tiến vào, liền cung kính vấn an, “Công tử.”
Thụy vương ôm đứa bé đi tới bên giường nhỏ, sau đó đưa nàng đặt lên, xoay đầu hướng tới người phía sau nói, “Nàng muốn tắm rửa.”
An thị nữ kinh ngạc nhìn Bách Lý Dực một chút, sau đó khẽ cười một cái gật gật đầu, liền muốn tiến lên ôm đứa bé kia đi. Đứa bé nhìn thấy nàng đang tiến đến, cảnh giác hơi di chuyển về phía Thụy Vương, siết chặt lấy vạt áo của Bách Lý Dực.
Thụy vương thấy thế, đưa tay đem tay của đứa bé đang siết chặt lấy vạt áo của nàng lấy xuống, nhìn thẳng vào trong mắt đứa bé, nhẹ nhàng trấn an, “Đừng sợ……”, Thụy vương suy nghĩ một chút, lại tặng thêm một câu, “Trên người ngươi bẩn, tắm rửa một chút.”
Đứa bé bất an nhìn nàng một cái, sau đó lại quay đầu liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của thị nữ kia đang cười cười nhìn mình, mới hơi do dự gật đầu một cái. An thị nữ đứng một bên thấy thế, mỉm cười tiến lên, đưa tay ôm lấy đứa bé trong ngực Bách Lý Dực.
Đứa bé nằm nhoài trong ngực An thị nữ, quay đầu hướng Bách Lý Dực nhìn một chút, Bách Lý Dực đưa tay ra, sờ sờ đầu nàng, “Đừng sợ, được không?” Sau đó ngẩng đầu liếc mắt nhìn An thị nữ, “An tỷ tỷ, dẫn nàng đi xuống đi……”
Hai mắt An Thị nữ đang ủ rũ, liền lập tức sáng lên, ôn nhu cười, “Được.” Sau đó ánh mắt quyến luyến nhìn đứa bé trong ngực không rời, nhẹ nhàng rời đi……….Đứa bé nằm ngoài trên bả vai An thị nữ, nhìn về Bách Lý Dực phía sau, càng lúc càng xa, mãi đến tận khi đi qua bức bình phong, không nhìn thấy hình bóng của nàng mới thôi………
Tiểu Thụy Vương đứng thẳng lên sống lưng, mãi cho đến khi tầm mắt đứa bé khuất bóng. Sau đó mới buông lỏng thân thể, quay đầu nói với thị nữ bên cạnh, “Để Lâm tổng quản vào đi.”
Thị nữ có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn đáp một tiếng “Vâng.” Quay lưng đi ra sau bức bình phong. Chỉ chốc lát sau, thân ảnh màu xanh của của Lâm tổng quản xuất hiện ở trước bình phong. Hắn nhanh bước vào phía trong, đứng cách Bách Lý Dực ba bước, khom người thỉnh an, “Công tử……”
Bách Lý Dực đáp một tiếng ừ, sau đó mím mím môi, “Đứa bé kia……”
Tổng quản đại nhân lập tức vui vẻ ra mặt, tiến lên tranh công, “Ta đã để Triệu Đại Lang đi làm rồi……”
Bách Lý Dực gật gật đầu, “Vậy thì tốt……”
Lâm tổng quản cúi đầu nhìn Bách Lý Dực đang đứng thẳng tắp, trong khoảnh khắc có chút do dự nói, “Công tử, đứa bé kia…… Để bọn ta nuôi?”
Bách Lý Dực lắc lắc đầu, “Không cần.”
“Chuyện này……” Trên mặt Lâm tổng quản hiện lên vẻ khó xử, “Công tử chính là muốn lưu lại bên người sao?” Thế này không hợp lễ a………..
Bách Lý Dực gật đầu, “Tất nhiên.”
“Oạch…….” Lần này Lâm tổng quản có chút lúng túng, “Công tử, dáng dấp của ngài như vậy……..”
“Làm sao?” Bách Lý Dực nghi hoặc nhìn Lâm tổng quản một chút.
Lâm tổng quản liền vội vàng lắc đầu, “Không, công tử ngài muốn là được rồi.”
Bách Lý Dực lúc này mới không nói gì, chỉ hướng Lâm tổng quản khoát tay áo một cái, “Vậy ngươi, đi xuống đi.”
Lâm tổng quản đứng nguyên tại chỗ không có cử động, Bách Lý Dực ngẩng đầu nhìn hắn một chút, có chút nghi hoặc, “Làm sao vậy?”
“Công tử lại tùy hứng………”
“Hả?”
“Ra ngoài nên dẫn theo năm người bọn ta, công tử ngày hôm trước chỉ dẫn theo một mình Vinh Nhị…….” Ngữ khí có chút ai oán……Được rồi, Lâm tổng quan thừa nhận hắn đây có chút oán giận rồi……….Công tử a, ngài ra ngoài tốt xấu cũng phải dẫn theo ta đi cùng a.
Thụy Vương nhìn thấy biểu hiện ai oán này trong mắt hắn cũng không để tâm, nhưng cũng cảm thấy hơi áy náy khi hắn làm việc bên mình lâu như vậy mà lại không dẫn hắn theo, lúc này mới nói một câu hiếm thấy, “Có việc đi hơi vội. Không phải là không có ý mang ngươi theo, mà là gấp quá không kịp ———”
Thấy Lâm tổng quản đang muốn tiếp tục nói, nàng rất nhanh nói một câu lấp kín đi cái miệng đang định lải nhải kia, “Lần sau, ta sẽ chú ý, ngươi lui ra đi.”
Lâm tổng quản bất đắc dĩ khom người lại, “Vâng.” Liền nhận lệnh lui ra, Chờ ra ngoài cửa phòng, mới ngửa mặt lên trời thở dài một hơi. Thị nữ hai bên thấy bộ dạng thê lương của tổng quản, không khỏi hơi nghi ngờ. Rốt cục có chuyện gì xảy ra đã làm mất đi phong độ của vị tổng quản này a.
“Ai.” Lâm tổng quản lắc ống tay áo, nhớ đến chuyện bị tiểu công tử khi dễ, than thở đi ra hành lang.
Hắn hắn hắn, hắn dễ dàng lắm sao, thiên sơn vạn thủy còn phải chăm sóc bảo vệ lấy tiểu công tử nhà hắn, còn phải nịnh nọt để lấy niềm vui cho công tử nhà hắn…..Không đúng, đây không phải trọng điểm…… Trọng điểm là công tử nhà hắn mới 12 tuổi đã muốn mang theo bên người một đứa bé…… Thôi thôi, chăm sóc đứa bé cái gì, đó không phải là chức trách của vú em a?
Ai u, thực sự là số khổ ơ…… Vẫn là nhận lệnh đi. Liền vỗ tay một cái, vung lên chưởng, để Triệu Đại Lang nhổ cỏ tận gốc miễn cho đến xuân lại đâm trồi sống dậy a —— có điều, trước đó, hắn còn phải sai người đi may y phục a……..Trong vương phủ này làm gì có y phục nào vừa cho đứa bé này của công tử a……….