Thanh Vũ

Chương 2: Bách lý dực



Bách Lý Dực

Bánh xe chậm rãi đè lên phiến đá xanh ngọc mà đi, Vinh Nhị đi theo hướng đứa bé chỉ. Đi xuyên qua đường phố phồn hoa của Châu Thành, cỗ xe của Vinh Nhị đang rẽ vào ngõ nhỏ sâu thẳm. Ngõ nhỏ rất hẹp, căn bản không thể đánh xe ngựa đi qua, Vinh Nhị liền giữ chặt dây cương trước ngõ nhỏ.

Vinh Nhị nhìn ngó vào trong ngõ nhỏ sâu thẳm, bốn phía đều là nhà cũ lao đảo như chỉ cần một cơn gió cũng có thể quật ngã, chỉ cảm thấy nơi này rách nát có chút đáng sợ. Hắn liền kéo dây cương hướng về phía sau lên tiếng, “Công tử, có muốn vào hay không?”

Thiếu niên ngồi phía sau hắn cũng không trả lời, mà nắm thật chặt lồng ngực của mình, cúi đầu dò hỏi đứa bé trong ngực, “Nơi này?”

Đứa bé có gương mặt trắng xám, trên mặt còn lưu lại một tầng nước mắt, nàng ngẩng đầu nhìn vị ca ca y phục hào hoa phú quý ra sức gật đầu. Thiếu niên thấy được đáp án của nàng, liền quay về Vinh Nhị ra lệnh, “Vào đi thôi.”

“Vâng ạ.” Vinh Nhị quăng dây cương thong dong nhảy xuống xe ngựa sau đó cung kinh trả lời. Hộ vệ đi phía sau bọn họ cũng mau chóng tung người xuống ngựa, sau đó chỉnh tề nắm chặt lấy đao kiếm bên hông.

Thiếu niên ôm bé gái cúi đầu nhìn mặt đất một chút, sau đó buông lỏng tay đang ôm lấy bé gái ra, nhảy xuống ngựa. Đứa bé bởi vì nàng đột nhiên buông tay bất an liếc mắt nhìn hắn, vẻ mặt có chút bối rối.

Thiếu niên xuống xe ngựa xong, sau đó lập tức quay người hướng tới đứa bé duỗi ra cánh tay, Vinh Nhị một bên nhìn thấy lập tức tiến lên, “Ai da, công tử của ta a, chuyện như vậy cứ để ta làm. ”

Thiếu niên không để ý tới hắn, chỉ hướng tới đứa bé giang tay rộng ra, “Xuống đây đi.”

Đứa bé cẩn thận từng li từng tí một tới gần, sau đó dùng cánh tay nhỏ nhỏ của mình ôm chặt lấy cổ thiếu niên kia, thiếu niên dùng sức giữ ở hai khuỷu chân nàng, liền đưa nàng từ trên xe ngựa xuống. Vinh Nhị đứng một bên nhìn đến trợn mắt ngoác mồm.

Thiếu niên đem đứa bé ôm xuống xe, hơi xoay chuyển thân thể nàng trong lồng ngực một chút, liền trực tiếp ôm nàng đi lên phía trước, “Dẫn Đường”.

Đứa bé trong lồng ngực nghe lời nàng nói chỉ gật gật đầu sau đó liền đưa ngón trỏ ra hướng về phía trước chỉ đường.

Vinh Nhị phía sau mau chóng đi theo, “Công tử, đứa nhỏ này để ta ôm đi.”

Thiếu niên không hề liếc mắt nhìn hắn chút nào, chỉ đem đứa bé điều chỉnh lại tư thế ôm cho thoải mái, “Không cần.” Vinh Nhị luôn luôn hiểu rõ tâm tư của công tử nhà mình, đành lủi thủi đi phía sau vị thiếu niên kia. Phía sau đám hộ vệ cũng theo thứ tự mà đi theo.

Hai bên ngõ nhỏ đều là những gian nhà rách nát, bị tuyết phủ kín lên một tầng dày đặc, nơi này không ngờ còn rất nhiều người trú ngụ. Dọc đường đi tuyết đóng băng không ít cửa nhà, những vẫn thấy nhiều người bận rộn đi lại trong ngõ nhỏ. Người đi ngang qua nhìn thấy vị thiếu niên kia đều kinh hồn bạt vía, sau đó lén lén đánh giá thân phận vị thiếu niên kia cùng đám hộ vệ bên cạnh, còn có đứa bé được ôm vững vàng trong lồng ngực thiếu niên.

Theo hướng đứa bé chỉ, đám người bọn họ chuyển hướng đi tới hẻm nhỏ sâu nhất, tiến vào một cổng sân nhỏ.

Thiếu niên ôm đứa bé nhìn cổng sân bị tuyết dày đặc đọng lại tàn phá khá nghiêm trọng, đứa bé nhìn cổng này một hồi, cố gắng thoát khỏi cái ôm của thiếu niên kia.

Thiếu niên nhẹ nhàng lay động thân thể đứa bé, cúi đầu hỏi dò, “Xuống?” Đứa bé gật gật đầu, sau đó thiếu niên liền đem đứa bé đặt xuống đất.

Hai chân đứa bé vừa chạm xuống mặt đất lạnh lẽo liền nhanh chóng chạy về phía cổng, người thiếu niên nhìn theo bóng đứa bé đang chạy sượt sượt tuyết trên mặt đất. Đứa bé chạy được hai ba bước, dừng bước, nhìn cánh cổng kia. Sau đó quay đầu nhìn vị thiếu niên.

Đứa bé từng bước từng bước sượt lại đây, sau đó đưa tay níu lấy thắt lưng thiếu niên, ngẩng đầu nhìn lên vị thiếu niên cao hơn nàng rất nhiều. Thiếu niên cúi đầu, đối đầu với cặp mắt long lanh kia của đứa bé, trong mắt lóe lên không biết là tâm tư nào, “Đi vào?”

Đứa bé gật gù.

Thiếu niên hỏi lại, “Ta?”

Đứa bé lần thứ hai ra sức gật đầu. Thiếu niên nhìn bộ dạng này của nàng, hiếm thấy nở ra một nụ cười ung dung, chỉ tội cho Vinh Nhị đứng bên cạnh nhìn không thể tin nổi vào mắt mình, giống như nuốt vào quả trứng gà nghẹn ở họng không thể nuốt xuống.

Thiếu niên nhẹ nhàng nở nụ cười, nụ cười này làm lung lay không biết bao ánh mắt, nàng đưa tay nắm lấy tay đứa bé, “Đi thôi.”

Đứa bé cảm thấy độ ấm từ lòng bàn tay hắn truyền tới, nhìn thiếu niên mỉm cười, cùng nàng song song bước đi.

Vinh Nhị phía sau lần thứ hai bị chấn động, lúc này hắn cũng không kịp mở miệng nói gì, chỉ yên lặng đi theo phía sau. Vừa đi còn vừa suy nghĩ không biết phải giải thích việc này như thế nào với Dương Tam Lang, công tử nhà hắn ngày hôm nay thực sự khác thường. Lẽ nào ra ngoài một chuyến liền có hiệu quả như vậy sao? Có thể khiến cho tâm tình người khác cao hứng như vậy? Không phải vậy tại sao công tử mặt lạnh nhà hắn đối với một hài tử không quen biết cười hiền lành như vậy? Hắn luôn miệng lầm bầm, thế nhưng tốc độ bước chân không giảm một nhịp.

Đẩy ra cửa lớn mốc meo, bước qua sân hoang vắng, đi thẳng một đường tới nhà chính. Đứa bé chạy càng lúc càng nhanh hơn, đẩy ra cánh cửa nhà chính, đứa bé chạy tới bên giường, cầm lấy một chiếc côn bằng gỗ nhỏ gõ lên mặt bàn ba tiếng. Thiếu niên đi theo phía sau, nhìn thấy tình huống như vậy nhíu nhíu mày.

Trong phòng rất cũ nát, chỉ có một bàn gỗ, hai cái ghế, bên dưới còn có chút rơm rạ, trên chỉ có một cái chăn. Nằm ở trên giường là một nữ nhân, cẩn thận quan sát sắc mặt thuần khiết của nữ nhân kia, không có chút sức sống. Đứa bé gõ bàn một cái, không có ai đáp lại, liền nghi hoặc nhìn nữ nhân nằm trên giường một chút, sau đó lại càng dùng lực gõ gõ. Vẫn không thấy đáp lại, đứa bé duỗi ra cánh tay nhỏ tóm lấy vai nữ tử, sau đó dùng sức đẩy nữ tử.

Vinh Nhị đứng phía sau nhìn thấy dáng vẻ cau mày của công tử hắn, sau đó liếc mắt nhìn nữ nhân đang nằm trên giường. Cẩn thận từng li từng tí nhìn chủ nhà một chút, sau đó đưa tay đặt lên trên cổ nữ nhân xem mạch, vừa đụng vào, quả nhiên……

Thiếu niên tiến lên đỡ lấy vai đứa bé, làm cho đứa bé bình tĩnh lại, ra hiệu cho Vinh Nhị. Vinh Nhị thu tay về, sau đó hướng về thiếu niên nói, “Công tử, lạnh rồi……….”

Thiếu niên kia nắm chặt lấy hai vai đứa bé, nàng quay đầu, đưa tay kéo lại cánh tay đứa bé đang ôm chặt lấy vai nữ nhân kia. Đứa bé không phản ứng, chỉ là chăm chú gắt gao ôm lấy không buông ra. Thiếu niên thấy không có kết quả, liền bắt đầu dùng sức, đổi lấy chỉ là ánh mắt cố chấp của đứa bé.

Ánh mắt cố chấp như vậy hoàn toàn không dễ khuất phục, làm cho vị thiếu niên vì lẽ đó chấn động. Nàng liền buông lỏng bàn tay của đứa bé, cất giọng an ủi hiếm thấy, “Buông tay, nàng chết rồi……”

Đứa bé kia vẫn giữ chặt lấy vai nữ nhân, ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn. Rất hiển nhiên, đối với đứa bé nhỏ như nàng, chết là một khái niệm gì đó nàng chưa hiểu.

Thiếu niên lặp lại câu trước lần nữa rồi giải thích, “Nàng chết rồi, sẽ không bao giờ gọi ngươi được nữa, không nghe được ngươi gõ bàn, cũng sẽ không đáp lại ngươi……..Nàng sẽ không nấu cơm cho ngươi, cũng sẽ không ăn đồ mà ngươi mang tới. Nàng chết rồi, rất nhiều chuyện đều không làm được, vì lẽ đó, buông tay đi……” Thiếu niên nói đứt quãng, nỗ lực giải thích “Cái chết” phức tạp thành câu chữ đơn giản cho đứa bé…..

Vinh nhị đứng một bên, nhìn thấy chủ nhân của hắn hiếm khi nói nhiều như vậy, trong đôi mắt đều chất chứa kinh ngạc.

Rất hiển nhiên, nàng lần này giải thích có hiệu quả, bởi vì đôi mắt của đứa bé kia đã bắt đầu tràn ngập sương mù, tay nắm lấy vai nữ nhân kia cũng bắt đầu buông ra. Thiếu niên thừa dịp này ôm lấy nàng, để cả thân thể nàng chôn chặt trong lồng mình, “Khóc đi, không xấu.”

Cánh tay vừa nắm chặt lấy thân thể nữ nhân kia giờ đây nắm chặt lấy vạt áo thiếu niên, một đôi mắt đầy nước ngước nhìn nữ nhân trên giường. Thiếu niên nhẹ giọng thở dài một hơi, ôm nàng quay đi, dùng tay giữ chặt đầu nàng không cho nàng nhìn lại cất bước ra ngoài, ra lệnh, “Chôn đi thôi….”

Vinh Nhị nhìn bóng lưng không cao lắm của công tử nhà hắn, sau đó liếc nhìn nữ nhân trên giường, hít một hơi, “Vâng” Sau đó khoát tay, dặn dò bọn thị vệ ngoài cửa, đem nữ nhân chôn trong sân.

Lúc Vinh Nhị trở lại xe ngựa, liền nhìn thấy công tử của hắn ôm chặt lấy đứa bé ngồi trong xe ngựa. Công tử nhà hắn ôm đứa bé nhỏ này, toát lên vẻ nhu hòa hiếm thấy trên khuôn mặt trước giờ không cảm xúc, nhẹ giọng nói chuyện cùng đứa bé…………..

Vinh Nhị chau mày, “Công tử…… Chuyện này……”

Công tử nhà hắn ngữ khí bình thản không gợn sóng, “Nàng không biết nói chuyện……” Cổ họng Vinh Nhị nghẹn lại, cũng không nói ra lời. Liền quay người, đánh ngựa trở về phủ đệ.

Tháng 12 năm đó, Thanh Vũ sáu tuổi đã không còn mẫu thân, hoàn toàn trở thành cô nhi. Cũng là năm đó, nàng có một cái tên, Bách Lý Thanh Vũ. Cũng bắt đầu nhớ kỹ một cái tên “Bách Lý Dực”.

Mãi đến tận rất nhiều năm sau đó, nàng mới có thể hồi nhớ lại cảnh tượng đó…….Trong xe ngựa lắc lư, Thiếu niên kia mang đến cho nàng cảm giác ấm áp, đang vững vàng ôm nàng trong lồng ngực, một đôi mắt hổ phách chăm chú nhìn nàng ôn hòa mở miệng, Bách Lý Dực nói, “Bách Lý Dực, bắt đầu từ bây giờ, ngươi phải nhớ kĩ tên của ta —— Bách Lý Dực.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.