Trong cơn mông lung đó, Bách Lý Dực nghe thấy có ai đó hoán mình, Bách Lý Dực liền từ trong giấc mộng tỉnh dậy. Mở mắt ra chính là nhìn thấy An thị nữ, căng thẳng trong lòng cũng tan biến đi. An thị nữ thấy nàng tỉnh, lại thấy trong đáy mắt của nàng vô cùng mệt mỏi, cũng đau lòng thay, đưa tay vuốt ve vạt áo nhăn nheo của Bách Lý Dực, càu nhàu nói, “Công tử làm sao lại ngủ ở chỗ này, muốn ngủ liền về tẩm điện ngủ mới đúng. Công tử ngủ ở đây các thị nữ làm sao có thể chăm sóc được người, nếu nhiễm phong hàn thì phải sao đây?”
An thị nữ thường ngày vẫn là người chăm sóc sinh hoạt của nàng, nói là nhũ mẫu thì cũng không quá. Đối với Bách Lý Dực mà nói, những lời càu nhàu này của An thị nữ, nàng cũng nghe nhiều thành quen, vung tay hướng về phía An thị nữ cười cười, “Ta nào có yếu đuối như vậy, bất quá là ngủ gật mà thôi, sẽ không xảy ra chuyện gì.”
An thị nữ nhìn thấy bộ dạng này của nàng, đưa tay sửa lại vạt áo của nàng một chút, “Công tử mấy ngày gần đây sắc mặt không tốt, hẳn là thân thể không khỏe, có muốn ta gọi y công tới hay không?” Buổi tối mấy ngày nay vô cùng bận rộn, sắc mặt Bách Lý Dực cực kì kém. An thị nữ cũng hiểu được nàng đang muốn làm điều gì, nhưng bây giờ ám vệ cũng đã rút đi, trong phủ có nhiều tai mắt không tiện nhiều lời, chỉ đành khuyên nhủ nàng bảo trọng thân thể một chút.
“Không cần phiền phức, An tỷ tỷ không cần lo lắng, bất quá là do mấy ngày hôm nay mất ngủ thôi, Thanh Vũ đã cho người chuẩn bị cho ta một ít trà hoa kim mật đường, trước khi ngủ uống một chút có thể ngủ ngon lành rồi.” Bách Lý Dực nhẹ giọng nói, hiếm thấy nàng nhiều lời như vậy, tựa hồ trong hai năm qua, Bách Lý Dực cũng càng ngày càng thay đổi, đặc biệt là lúc ở trước mặt Thanh Vũ, Thụy Vương mặt lạnh như băng trong truyền thuyết hẳn không phải là nàng rồi. Nếu không phải các thị nữ mỗi ngày đều đi theo nàng, chỉ sợ là lời đồn đãi Thụy Vương này là tráo đổi người khác cũng thành sự thật.
An thị nữ nghe nàng nói như vậy, cũng biết không lay động được nàng. Chỉ đành nghĩ sau khi trở về sẽ bảo Thanh Vũ chiếu cố Bách Lý Dực một chút. Hành hạ thân thể như thế cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.
“Giờ là giờ nào rồi?” Bách Lý Dực liếc mắt ra ngoài cửa sổ hỏi, sắc trời vẫn còn sáng, cùng với thời điểm Thanh Vũ ra khỏi phủ cũng không khác là bao. Nhớ đến thời tiết đang rất lạnh, lại nhớ đến thân thể Thanh Vũ vốn dĩ không khỏe, huống chi ngày hôm này còn đối mặt với nhiều chuyện như vậy, tâm không khỏi lo lắng. Tuy là Triệu Đại Lang nói với hắn đã thu xếp ổn thỏa, nhưng đáy lòng nàng vẫn có chút không yên tâm.
“Nhìn bầu trời lúc này, hẳn là tới giờ Thân rồi.” An thị nữ suy tư một lúc chợt lên tiếng nói, nhìn Bách Lý Dực cười đáp, “Chắc là Thanh Vũ công tử bên kia cũng đã xong việc, chắc khoảng một canh giờ nữa sẽ trở về. Công tử muốn đi tắm chuẩn bị dùng bữa sao?”
Bị đối phương nhìn rõ tâm tư, Bách Lý Dực cũng không muốn giấu diếm tâm tư của mình, nàng gật gật đầu đáp lời, “Cũng tốt, Thanh Vũ trở về chắc hẳn cũng sẽ rất lạnh.”
“Công tử cũng mau mau đứng lên, đừng ngồi ở đây không khéo lại ngủ thiếp đi.” An thị nữ cười nhìn nàng, ngữ khí nhu hòa, “Ta liền sai người đi chuẩn bị nước.” Dứt lời liền lui ra.
Bách Lý Dực nhìn nàng cúi đầu lui đi, lại nhìn tóc mai của nàng có vài sợi tóc trắng, ngưng mắt suy tư một hồi, “An tỷ tỷ, năm nay cũng 30 tuổi rồi, còn chưa có ý trung nhân?”
Đột ngột bị Bách Lý Dực hỏi như thế, An thị nữ đang chuẩn bị lui ra bỗng chốc cứng đờ. An thị nữ cúi đầu, để Bách Lý Dực không thấy rõ thần sắc của nàng, “Tạ công tử quan tâm, nô tỳ từng hướng về chủ nhân thề, đời này kiếp này sẽ đi theo công tử đến già.”
“Thế à……” Bách Lý Dực nhìn nàng, đáy mắt là một vệt cười, “Hồng Phong lễ sang năm, ta nhất định sẽ tìm một như ý lang quân cho An tỷ tỷ.”
An thị nữ ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn nàng, rầm một tiếng quỳ xuống, “Vạn mong công tử thu lại lời vừa rồi, An Nhu đời này chỉ có duy nhất một nguyện ước được đi theo công tử suốt đời.”
Bách Lý Dực thấy bộ dạng của nàng như vậy, thở dài một hơi, đứng dậy đi tới trước mặt nàng, đưa tay đỡ nàng đứng dậy, “Được rồi được rồi, nói thế nào quỳ liền quỳ đây. Ngươi nói không lấy chồng sẽ không gả, nhưng ta đã đáp ứng lời của mẫu thân phải kéo dài nhiều năm rồi. Sắp….. Mười năm đi”
Bách Lý Dực nâng An thị nữ dậy, đã 10 năm trôi qua, bây giờ An tỷ tỷ cũng bằng tuổi mẫu thân năm đó. “Tỷ tỷ xem, Tóc của tỷ cũng bắt đầu có sợi trắng rồi, qua mấy năm nữa, Dực cũng sẽ giống tỷ tỷ tóc trắng hai bên rồi.” Nàng nắm tay An thị nữ, thấp giọng nói, “Khi còn nhỏ, mẫu thân từng nói với Dực, muốn Dực xem tỷ tỷ như là di nương của Dực. Tỷ cũng đã theo Dực hơn 20 năm, tuy nói là chủ tớ, nhưng tình cảm như người thân trong nhà. Làm cháu gái như Dực làm sao có thể để di nương cô đơn suốt cuộc đời.”
An thị nữ mím môi, không nói được lời nào. Tay của nàng đang nằm gọn trong lòng bàn tay Bách Lý Dực, run rẩy không buông ra. Bách Lý Dực nhìn nàng, liền cười đáp, “Năm sau, An tỷ tỷ sẽ theo Thanh Vũ. Có thể chiếu cố nàng một chút, thứ hai cũng có thể giúp cho đứa cháu gái này tìm cho di nương một vị hôn phu rồi. Nhìn tỷ tỷ hạnh phúc, cũng là tâm nguyện của mẫu thân a.”
An thị nữ nhìn đứa bé bây giờ đã cao lớn hơn nàng, đưa tay sờ sờ hai thái dương của Bách Lý Dực, cuối cùng nhoẻn miệng cười nói, “Dực nhi lớn rồi……….” Nàng đưa tay, ôm chạy lấy đại hài tử này, thật giống như 10 năm về trước, trong đêm tối sáng như ban ngày, đưa tay ôm lấy đứa bé đang nhìn mẫu thân của mình bị thiêu trong biển lửa, ôm chặt lấy Bách Lý Dực, “Dực nhi, nếu Diệp tỷ tỷ còn sống, nhìn thấy ngươi như bây giờ, hẳn cũng rất hài lòng đi.” Sang năm liền trở về đi. Nàng hẳn là rất nhớ ngươi, nhớ cũng 8 năm rồi.
“Được.” Không có ai ở đây, Bách Lý Dực lúc này vành mắt cũng đã đỏ rồi.
Từ 12 tuổi đến 20 tuổi, thiếu niên đến thanh niên, trong khoảng thời gian nàng còn bé, nếu không phải có những gia thần hết mực trung thành với mẫu thân của nàng, vì vậy cũng dốc sức bảo vệ nàng, nàng cũng đã sớm bị xoáy trong vòng tranh đấu của hai quốc gia dìm chết từ lâu rồi. Nào còn có thể giương cờ lên phản kháng như bây giờ. Nếu đã đi tới bước này, mặc dù biết phía trước là núi đao biển lửa, Bách Lý Dực cũng sẽ không lùi bước………
Đây là số mệnh……
Khi nàng 10 tuổi trơ mắt nhìn mẫu thân của nàng bị nhấn chìm trong biển lửa đã không còn lựa chọn được con đường nào khác……
Trong làn hơi nước mông lung trong phòng tắm của vương phủ, thị nữ nho nhỏ đang quỳ phía sau Thanh Vũ, giúp nàng tẩy sạch sống lưng. “Thanh Vũ công tử quả là mỹ nhân hiếm gặp trên thế gian, chẳng trách Thụy Vương Điện Hạ đối với công tử vô cùng sủng ái. Ta nghe Tiểu Nhuận Tử nói, ngày hôm nay ở Lãm Nguyệt Các, các công tử tiểu thư đều nhìn Thanh Vũ công tử đến thất thần.” Nàng cứ thao thao bất tuyệt, cũng không quản đối phương có nghe mình lảm nhảm hay không…….
Thanh Vũ không nói được, đương nhiên cũng sẽ không trả lời nàng. Đang nghe đối phương thao thao bất tuyệt ca ngợi mình, nàng đưa lưng về phía đối phương, cười cợt. Giờ khắc này trong lòng nàng cũng đang có tâm sự, cũng không để tâm tới lời nha đầu kia đang lải nhải nữa…..
Bể tắm trong Vương phủ là dùng đá cẩm thạch bao quanh suối nước nóng mà tạo thành, một năm bốn mùa đều duy trì nhiệt độ thích hợp. Trong nhiệt độ ấm áp như vậy, thật làm cho người ta muốn ngồi ở nơi này mãi không đứng lên…..Chỉ là, thông thường chỉ có thời điểm Bách Lý Dực thị tẩm mới dùng tới bể này, để cho các thị nữ tắm rửa sạch sẽ ở nơi này rồi mới được đưa tới trong phòng ngủ. Mà hiện nay, Bách Lý Dực đã đưa chúng ca cơ làm quà tặng người khác, đã sớm không còn sử dụng tới nơi này. Bây giờ, lại dùng lại nơi này, chẳng lẽ…..
Nghĩ tới đây, Thanh Vũ chỉ cảm thấy hai gò má nóng lợi hại, như là có gì thiêu đốt, trong hơi nước mờ ảo lại càng tăng thêm vẻ kiều diễm. 10 tuổi năm đó, bởi vì Bách Lý Dực bị ám sát, nàng ngầm cùng đại phu trong phủ của Bách Lý Dực học y thuật, thông hiểu các huyệt vị trên thân thể, đương nhiên sáng tỏ chuyện nam nữ………Cũng chính là vào lúc ấy, nàng liền hiểu rõ tình cảm của mình đối với Bách Lý Dực.
Hiện nay nàng đã qua sinh nhật 14 tuổi, thân thể cũng đã dần dần trưởng thành, chỗ cần lớn cũng đã lớn rất khá. Rất nhiều lần nàng có thể nhìn thấy ánh mắt nóng rực của Bách Lý Dực đặt lên người nàng. Ánh mắt ấy của Bách Lý Dực làm cho nàng mừng rỡ cùng thẹn thùng, cơ hồ mang theo một chút chờ đợi, nhưng là, một chút hành động của Bách Lý Dực cũng không có……..Nhưng hôm nay……
Nhìn làn nước ấm trong suốt trong ao, Thanh Vũ nghĩ tới thái độ của Bách Lý Dực, Quả thực là có chút thẹn thùng, thế này quả thực làm cho nàng không thể không suy nghĩ…………
Trong suy tư của nàng, hoàn toàn không để tâm tới việc thư giãn trong ao. Cũng là không để ý được sau tấm bình phong kia, Bách Lý Dực đang mặc trung y mỏng mảnh, qua làn sương khói mông lung mơ mơ hồ hồ có thể nhìn thấy thân thể Thanh Vũ như ẩn như hiện, đôi mắt nóng rực……
Bách Lý Dực lẳng lặng không một tiếng động đi tới phía sau thị nữ, vỗ vỗ bờ vai của nàng. Quả nhiên, thị nữ kia quay đầu nhìn Bách Lý Dực trợn mắt ngoác mồm, nàng nhìn Đại vương đột nhiên xuất hiện ở nơi này run rẩy không nói được một câu. Bách Lý Dực đưa tay, ngón trỏ đặt lên môi, ra hiệu cho đối phương không cần lên tiếng. Bị kinh hãi một hồi, lại thấy Bách Lý Dực ra hiệu như thế, thị nữ đành nuốt xuống lời đang định nói, nghe lời đứng dậy, luống cuống tay chân thối lui khỏi bể………
Ra bể, sau khi thối lui ra sau tấm bình phong kia, hàn khí liền làm cho thị nữ tỉnh táo được một chút, thị nữ mới hồi tưởng lại chuyện vừa rồi….chuyện mà nàng vừa nhìn thấy…….
Vừa rồi là Đại Vương? Thật không nhìn lầm đi, là Đại Vương….Là Đại Vương tiến vào bể, là muốn giúp Thanh Vũ công tử tẩy sạch thân thể sao? Nghĩ tới đây, khuôn mặt tiểu thị nữ đỏ chót một mảnh, vừa nghĩ tới sau tấm bình phong này không biết cảnh xuân kiều diễm như nào, làm nàng càng thêm chóng mặt rồi…………
Thực sự là…… Quá, quá, quá…… Quá kích thích rồi!
– ——————————————————————–
Lời của Edit: Chương sau là có thịt cho mọi người ăn rồi, chả hiểu sao cái chương nhiều thịt nhất lại bị đánh sập hết ở tất cả các bản Raw:'( còn đang tưởng mình phải bỏ qua chương 30 edit 31 cơ:'( khó khăn lắm mị mới tìm được 1 bản có chương 30 T____T mừng rơi nước mắt:'( Đợi ta….Đợi ta….ngày mai là có thịt ăn rồi ^;….;^ kaka