Editor: Trang Kiều
Beta: Mều Chan, Raph
—
Ở trên giường trông coi, Thanh Thương bất giác lại nhớ về chuyện cũ. Bên cạnh giáo chủ, vào thời điểm không có việc để làm, y kiểu gì cũng sẽ nghĩ đến chuyện trước kia, bây giờ nhận ra, dường như có vẻ không chân thực. Mười năm, chẳng lẽ mười năm này, giáo chủ… một chút cũng không hề nhận ra tâm ý của chính mình hay sao… Không phải mình che dấu quá tốt, thậm chí là lợi dụng điều kiện có lợi khi làm cận thị, đối với giáo chủ biểu hiện lo lắng cũng là thuận lí thành chương. Giáo chủ quả nhiên không để ý tới, đều coi như nước chảy mây trôi.
Nếu như cách xa giáo chủ, vậy cũng được, lao vào những công việc khác để phân tâm, có lẽ dựa vào tấm lòng sùng kính này, tình yêu cháy bỏng xưa kia có thể theo đó mà tan theo mây khói. Nhưng hôm nay… trời cao chiếu cố, lại để cho y cùng giáo chủ sớm chiều ở chung mới thật buồn cười làm sao, cho mình ở gần lâu như vậy, nhưng cũng đồng thời đem chút ít hi vọng kia đóng lại chặt chẽ.
Nói tới nói lui, y chung quy cũng là một kẻ đáng thương, từ nhỏ đến giờ, ngoại trừ lão nhân đã chăm sóc mình từ nhỏ, thì tình cảm đau khổ trong lòng không còn có thể nói với ai khác, chỉ sợ con người thanh lãnh như Lạc Thừa Ảnh, lại càng không hiểu tình là gì đi… Cũng được, đã như vậy, làm sao cưỡng cầu được đây? Từ trước đến nay chẳng cầu mong thứ gì, chỉ cần mình còn bên giáo chủ, chỉ cần mình còn có thể chiếu cố giáo chủ, đời này không còn gì hối tiếc…
Chăn đệm trên giường khẽ động, đôi mày lạnh lùng như băng nhíu lại, Thanh Thương lập tức từ trong buồn lo vô cớ lấy lại tinh thần. Lập tức tiến tới vén lên sa trướng, một bàn tay từ áo ngủ bằng gấm vươn ra, duỗi ra ba ngón hướng về cổ tay, trên mặt sáng tỏ. Đây chính là chỗ kì diệu của Ngô Thiên Quyết, người tu luyện sau khi sinh, nội tức chí âm cùng với chân khí chí dương của Ngô Thiên Quyết tự động hòa vào nhau, có ôn tuyền trong thánh giáo và dược lực phụ trợ, người tu luyện khi đang ngủ có thể tự điều động chân khí trong cơ thể, đưa công lực đẩy lên cực hạn. Giờ phút này, chắc hẳn là thời điểm chân khí hòa trộn hoàn tất. Ngay sau đó, hàng mi dài của Lạc Thừa Ảnh chớp chớp, hai con ngươi trong trẻo khẽ hé mở.
“Giáo chủ tỉnh…”
“Ân…”
Lạc Thừa Ảnh trầm thấp lên tiếng, nương theo cánh tay Thanh Thương ngồi dậy, lập tức khoanh chân ngồi trên giường điều động chân khí, nửa ngày, mới thu hồi công lực, chậm rãi mở mắt ra, trên mặt hiện lên một nụ cười mỉm khó phát hiện. Có điều, biểu tình nhỏ xíu như vậy cũng không trốn thoát khỏi mắt Thanh Thương, chỉ là nụ cười nhàn nhạt ấy lại khiến lòng hắn nổi lên chua xót, cưỡng chế lại, hắn quỳ một gối xuống trước giường: “Chúc mừng giáo chủ công lực đại tăng!”
“Đứng lên đi, những ngày này cũng vất vả ngươi.” Lạc Thừa Ảnh khẽ gật đầu, liền muốn xuống giường, Thanh Thương đứng dậy muốn nâng, bị Lạc Thừa Ảnh đưa tay ngăn lại.
“Ngươi đã thấy công lực của bản tọa, làm điều này làm chi?” Câu bông đùa bất thình lình này khiến trong lòng Thanh Thương ấm áp: “Thuộc hạ chỉ là không yên lòng giáo chủ.”
“Ngươi thật sự cẩn thận, lúc trước bốn đại trưởng lão có thể tuyển chọn ngươi quả nhiên là có nhãn lực.” Lạc Thừa Ảnh than một tiếng, khẽ nói.
“Đa tạ giáo chủ khích lệ, thuộc hạ cũng chỉ làm tròn bổn phận.”
“Ngươi lúc nào cũng khiêm tốn như vậy, tốt thì tốt, nhưng có lúc lại khéo quá hóa vụng.” Lạc Thừa Ảnh nói mang chút bất đắc dĩ, đi đến cầm án, ngồi xuống.
“Thuộc hạ ghi nhớ lời giáo chủ chỉ điểm.” Thanh Thương khom người xuống, lại nghe thấy Lạc Thừa Ảnh cáu giận nói: “Tới đây…” Lạc Thừa Ảnh không tiếp tục dây dưa thêm nữa, vỗ nhẹ lên đàn, Thanh Thương đứng một bên, cười thầm: Thỉnh thoảng khi hắn cùng người khác thể hiện thân thiết, thậm chí còn lộ ra tính tình tiểu hài tử.
Lạc Thừa Ảnh năm nay hai mươi sáu tuổi, được nuôi dưỡng từ nhỏ trong thánh giáo, còn nhỏ siêng năng đọc sách luyện công, đến khi kế thừ ngôi vị giáo chủ, biết được trách nhiệm trọng đại của mình, ngoại trừ dốc lòng tu luyện Ngô Thiên Quyết, thì chính là giải quyết sự vụ trong giáo, tuy nói có bốn đại trưởng lão, cửu đại hộ pháp cùng các đường chủ làm thủ hạ, nhưng cũng không thể thay thế chức vụ của giáo chủ, huống chi, trong lòng Thanh Thương hiểu rõ, Lạc Thừa Ảnh không chỉ muốn quản lí tốt thánh giáo phụ thân mình truyền lại, mà còn phải đưa thánh giáo trở nên dương quang phát đại, thánh giáo có thể không màng thế sự, ẩn mình, nhưng không thể bị coi là lén lút! Ý nghĩ như vậy, qua bao năm cũng chỉ có Lạc Thừa Ảnh thực lòng nghĩ đến.
Bọn họ giống nhau đều có một tuổi thơ không vui vẻ, tuổi còn trẻ đã phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm nặng cề. Cho nên, mình lại càng phải ở bên cạnh hắn, không rời không bỏ! Cũng chính vì vậy, y rất trân trọng những thời khắc hắn vô tình thả lỏng, bắt gặp vài lời nói ấm áp của hắn, thậm chí cả sự lười nhác mà hắn tuyệt không có khả năng hắn biểu lộ với người ngoài, có thể có được những thứ này, vậy là đủ rồi.
Sau khi sinh, giáo chủ ngoại trừ luyện công thì cũng không có chuyện gì lớn, thời gian yên lặng trôi, nhưng thỉnh thoảng cũng có cảm giác mưa gió ập tới, theo tính tình của Lạc Thừa Ảnh, hiện nay việc tu luyện Ngô Thiên Quyết đã tiến vào thời kì cuối cùng, y sợ là muốn gấp rút hoàn thành. Như vậy xem ra, đại khái chừng một năm, nhiệm vụ làm cận thị giáo chủ cũng phải kết thúc, đến lúc đó công thành lui thân, bất luận được phân đến nơi nào nhậm chức, cũng phải rời khỏi giáo chủ. Thánh giáo quy định, sau khi cận thị giáo chủ phụ trợ giáo chủ luyện thành Ngô Thiên Quyết xong, nhất định phải rời khỏi nơi ở của giáo chủ, đến nơi khác nhậm chức.
Vốn cũng không có gì đáng trách, dù sao, Ngô Thiên Quyết cũng là môn pháp thần công của Lạc Lam thánh giáo, phàm là có quan hệ đều nhận được sự tôn sùng. Ngay đến cận thị phụ trợ giáo chủ tu luyện quanh năm suốt tháng cũng là người có địa vị khá cao trong thánh giáo, quan hệ giữa họ cũng có thể nói là thần thánh. Như vậy, cận thị không phải là nam sủng, cũng không phải là bạn lữ, sau khi hoàn thành trách nhiệm rồi rời đi cũng là chuyện đương nhiên. Thế nhưng còn Thanh Thương? Cùng người thương sớm chiều ở chung, cùng nhau thân mật tầm mười năm, mắt thấy thời gian đã chuẩn bị đếm ngược, không lâu về sau, mình liền giống như công cụ bị lợi dụng rồi đuổi khỏi cửa, cũng thật buồn cười a, Thừa Ảnh… Nếu ta đi, có khi nào ngươi sẽ có chút không nỡ?
Chuyện cho tới bây giờ, y lại có chút oán trách quyết định của bốn vị trưởng lão lúc trước, nếu năm đó không tuyển mình làm cận thị, đó có khi lại là điều tốt! Thế nhưng con mắt tinh đời của tứ đại trưởng lão… Ha ha… Con mắt tinh đời… Mặc dù tính tình bản thân phù hợp để làm cận thị giáo chủ, nhưng bọn họ lại xem nhẹ khuyết điểm lớn nhất của mình, đó là si tình… Hai chữ “si tình” này, có thể gạt bỏ hết thảy ưu điểm trên người y, Thanh Thương y chỉ sợ là… Người không thích hợp làm cận thị giáo chủ nhất toàn bộ Lạc Lam thánh giáo mới đúng!
Tiếng đàn đột nhiên vang lên bên tai, Thanh Thương ngồi giữa thiên thính lo lắng, chắc là giáo chủ đã luyện công hoàn tất, nên đánh đàn thư giãn đi. Nhìn trời, hoàng hôn cũng sắp buông xuống, nên dùng vãn thiện rồi. Đứng dậy đến phòng ăn phân phó vài câu, cũng thuận tiện bưng thức ăn trở về. Tiếng đàn của Lạc Thừa Ảnh cũng không hề ngừng, Thanh Thương biết hắn từ nhỏ đã thích đàn tranh, mười năm nay tiếng đàn chưa bao giờ đứt đoạn, mỗi lần nghe được tiếng đàn của hắn, khóe miệng y bất giác lại khẽ mỉm cười. Nhất là hôm nay, y không như mọi khi tấu khúc đàn thong thả xa xăm, khúc nhạc hôm nay có chút sinh động vui tươi, xem ra tâm tình của giáo chủ rất tốt. Đợi nghe rõ giai điệu, Thanh Thương nhịn không được miên man suy nghĩ, hắn đang đánh khúc này là… …
Biết Lạc Thừa Ảnh không thích bị làm phiền khi đang đánh đàn, Thanh Thương chưa bẩm báo liền nhẹ nhàng đẩy cửa vào tiền thính Thí Kiếm Các, nhìn thân ảnh tiêm gầy của hắn ngồi bên cửa sổ trước cầm án đánh đàn, tà dương ấm áp chiếu lên người, lộ ra vẻ mệt mỏi sau khi luyện công, vẻ mặt suy yếu an nhàn hiếm khi được thấy lại đẹp không sao tả xiết. Lẳng lặng chờ hắn đàn xong khúc này, y liền chớp thời cơ đứng lên.
“Giáo chủ, nên dùng bữa.”
“Được.” Lạc Thừa Ảnh thản nhiên đáp, ngay cả một ánh mắt Thanh Thương cũng không nhận được. Đứng dậy đi đến bên bàn giữa phòng rồi ngồi xuống, Lạc Thừa Ảnh thấy món ăn tuy không phong phú nhưng lại cực kì tinh xảo, hắn biết đây chính là kiệt tác của Thanh Thương. Mười năm qua, bất luận tiểu tiết gì y đều chưa từng qua loa, chỉ từ bữa ăn sáng hàng ngày cũng có thể thấy được Thanh Thương dù với một thân nam tử, nhưng so ở phương diện này thì đều hơn hẳn tất cả các nữ tử, cũng khó trách, năm đó hắn được chọn ra từ trong đám tử sĩ. Nghĩ vậy, đáy lòng Lạc Thừa Ảnh không khỏi dâng lên một luồng ấm áp, những năm gần đây, thật sự may mắn khi có y ở bên.
“Ngồi đi, cùng ta ăn một chút đi.” Lạc Thừa Ảnh tùy ý phân phó.
“Đa tạ giáo chủ.” Thanh Thương thuận theo Lạc Thừa Ảnh ngồi xuống, lòng mừng thầm, lần này giáo chủ nói chuyện với y không còn dùng “bổn tọa”, mà là dùng “ta”, toàn bộ người trong thánh giáo, chữ “ta” này, có lẽ chỉ có mình y được nghe qua…