Edit: Trang Kiều
Beta: Mều Chan, Raph
Việc giáo chủ thánh giáo tu luyện môn pháp Ngô Thiên Quyết thì Thanh Thương đã sớm biết, đây cũng không phải là chuyện bí mật trong giáo, gần như ai cũng tỏ, thậm chí còn được mọi người tôn sùng kính trọng. Vừa vào Đồng Lân Quán không lâu, Thanh Thương cùng vô số giáo chúng tại hội nghị đã được nhìn thấy tiền nhiệm giáo chủ Lạc Phác Ngọc đang nâng cái bụng to tọa lạc thượng vị, nhưng khi đó chỉ đứng ở xa, không thấy rõ được bộ dạng của giáo chủ, chỉ cảm thấy dáng người giáo chủ thon gầy cao ngất, nhưng phía trước bụng lại lớn bất thường, trước người nặng nề như vậy, nhất định rất khó chịu đi, khó trách giáo chủ phải dùng tay chống lưng, còn thỉnh thoảng đỡ bụng lên chút.
Không bao lâu sau y liền nghe nói giáo chủ đã hoàn thành việc tu luyện Ngô Thiên Quyết, đã đạt đến trình độ thượng thừa, cả giáo đều đến chúc mừng, mở tiệc chiêu đãi, ngay cả bọn nhỏ ở Đồng Lân Quán cả ngày khổ luyện cũng được ban thưởng hậu hĩnh. Ngày đó trong buổi tiệc sư phụ nói cho bọn họ, trước toàn bộ giáo chúng trên hội nghị, trong bụng giáo chủ chính là hài tử thứ mười, khi đó đã được chín tháng, bất cứ lúc nào cũng có thể sinh, chính là bí quyết vô cùng quan trọng để tu luyện Ngô Thiên Quyết. Tiểu Thanh Thương nghe sự tình thần kì mà phát ngốc, y không suy nghĩ nhiều đến loại võ công khiến nam nhân có thể mang thai sinh tử, mà là nhớ mãi không quên tiểu bảo bảo trong bụng giáo chủ, vừa mới chào đời, hẳn là rất thích khóc nháo và khả ái đi. Nhiều năm về sau, Thanh Thương mới ý thức được rằng bảo bảo mà mình luôn thương nhớ đã trưởng thành, trở thành tân nhậm giáo chủ, cùng mình có quan hê khó nói, y bắt đầu nghi ngờ, bản thân ái mộ Lạc Thừa Ảnh, có phải từ năm đó qua bụng của lão giáo chủ, liền bắt đầu rồi không…
Khi y quỳ xuống chờ tứ đại trưởng lão phân phó, vốn tưởng rằng có nhiệm vụ trọng yếu gì, ngờ đâu lại là năm chữ “cận thị của giáo chủ”, y cực độ kinh ngạc. Đây là mệnh lệnh, là sự thật, y không thể cự tuyệt. Huống hồ, cảm giác của y cũng chỉ là khó tin, có điều vô luận là khách quan hay chủ quan y đều không có lí do gì cự tuyệt, điều duy nhất y lo lắng lại là… Chính mình mới gặp qua giáo chủ kế nhiệm Lạc Thừa Ảnh một lần trên đại điển, nhưng vẫn nhìn ra được, đó là một người thanh lãnh cô tuyệt, cao cao tại thượng*, không biết một người cao ngạo như vậy, có ghét bỏ mình hay không…*Cao cao tại thượng: người có địa vị cao (khiến bản thân không thể nào với tới).
“Cận thị của giáo chủ được chọn lựa trực tiếp từ Đồng Lân Quán, độ tuổi tương đương với giáo chủ, điểm này ngươi rất rõ ràng. Nay ngươi đã ra khỏi Đồng Lân Quán, hơn nữa lớn hơn giáo chủ năm tuổi, vốn là không đủ tư cách đảm nhiệm cận thị của giáo chủ. Nhưng sở dĩ chúng ta quyết định như vậy, vì ngươi luận nhân phẩm, tu dưỡng, võ công, tri thức, các phương diện xử sự đều tốt hơn người khác một bậc, biểu hiện sau khi tiến vào giáo làm ta vô cùng vừa lòng, cho nên mới đặc biệt nhận ngươi. Bất quá chúng ta vẫn phải cảnh tỉnh ngươi, cận thị của giáo chủ không chỉ phò trợ giáo chủ tu luyện Ngô Thiên Quyết, mà quan trọng hơn, còn là người thân cận nhất bên người giáo chủ, sự vụ lớn nhỏ trong giáo tất nhiên cũng sẽ có chỗ tham dự, cho nên, phù trợ giáo chủ, đem lại dương quang cho giáo, trách nhiệm của ngươi là vô cùng trọng đại.”
Bốn vị trưởng lão nghiêm túc truyền đạt lại lời nói đầy thấm thía, khiến Thanh Thương lần đầu tiên cảm nhận được gánh nặng trên người.
“Dạ, xin bốn vị trưởng lão yên tâm, thuộc hạ chắc chắn sẽ tận lực.”
“Được, một khi đã như vậy, trở về thu thập một chút, rồi chuẩn bị đi.”
Một tháng sau đó, Thanh Thương học hỏi sự dạy bảo của cận thị tiền nhiệm giáo chủ, như là sinh hoạt thường ngày của giáo chủ phải chú ý những gì, trình tự quá trình hoàn thành độ tinh cho giáo chủ, tiếp xúc có chừng mực với thân thể của giáo chủ, cách thức để chế dựng tử* “Lưu Ly”, giáo chủ khi mang thai sẽ có những phản ứng gì, những tình huống nào có thể xuất hiện, làm sao để ứng biến,… đều tỉ mỉ hướng dẫn. Cho đến bây giờ y mới tỏ tường sự tinh diệu của Ngô Thiên Quyết, quả nhiên là thần công có một không hai trong thiên hạ, chỉ là quá trình tu luyện quả thực không thể tưởng tượng nổi, nếu không phải từ nhỏ đã sống tại Lạc Lam thánh giáo, đột nhiên nói với y rằng có một loại phương pháp tu luyện võ công như vậy, đánh chết y cũng không tin. Biết bản thân sẽ được thực hiện, Thanh Thương không khỏi có chút chờ mong, cũng không hề sợ hãi bất an, mà là bình tĩnh vững vàng, nói chung, làm tử sĩ yêu cầu võ công thượng thừa và thông thạo các loại kĩ xảo truy tìm dấu vết cùng bắt giữ kẻ địch, Thanh Thương hiểu được, y làm cận thị giáo chủ có thể nói là trách nhiệm lớn nhất trong giáo, hầu hạ giáo chủ không thể có nửa điểm qua loa hay phân tâm. Sau khi thông thạo tất cả các sự tình, Thanh Thương rốt cuộc cũng bước tới cửa Thí Kiếm Các, Lạc Thừa Ảnh, đang ở bên trong chờ y.
“Khởi bẩm giáo chủ, thuộc hạ Thanh Long dẫn cận thị đến bái kiến.” Thuộc hạ của một trong tứ đại trưởng lão Thanh Long cùng y đi vào trong Thí Kiếm Các, Lạc Thừa Ảnh hướng vào trong cửa phòng dập đầu hạ bái, trong phòng liền truyền đến một tràng tiếng vang.”Rào” một tiếng, tiếng đàn đình chỉ, trúc môn* hai bên mở ra, chưởng phong Lạc Thừa Ảnh phóng tới, tuy chỉ là để mở cửa, cho nên không mạnh, nhưng lại lộ rõ khí thế sắc bén.
Hai người tiến vào phòng, Lạc Thừa Ảnh mặc một bộ trường bào mỏng màu xanh nhạt ngồi ngay ngắn bên đàn cổ, hai tay vẫn đang gảy đàn chăm chú, khẽ gật đầu, vân đạm phong khinh. Thanh Long cùng Thanh Thương quỳ xuống, cung kính hô: “Thuộc hạ có lỗi, quấy rầy nhã hứng của giáo chủ.”
“Thanh Long trưởng lão quá lời, nghe nói gần đây trưởng lão chọn được một cận thị rất tốt?” Lạc Thừa Ảnh vẫn như trước không hề ngẩng đầu, thậm chí ánh mắt cũng không hề lay động dù chỉ một chút.
“Không sai. Lần này là cửu đại hộ pháp, tứ đại trưởng lão cùng với các đường chủ cùng nhau lựa chọn, nhất định giáo chủ sẽ hài lòng.”
“Các vị vất vả.”
“Có điều giáo chủ, vị cận thị này…”
“Như thế nào?” Cho dù là đặt câu hỏi, Lạc Thừa Ảnh vẫn như trước không có chút rung động nào, bầu không khí lạnh như băng khiến một người rất ổn trọng như Thanh Thương cũng khó thích ứng.
“Tân nhậm cận thị hơn giáo chủ năm tuổi, cho nên không phải xuất thân từ Đồng Lân Quán, mà là tử sĩ bên trong Úc Tùng Đường.”
“Không sao. Nếu có thể được tuyển nhất định có chỗ hơn người, có vài quy định không nhất thiết phải nghe theo.” Lạc Thừa Ảnh dừng một lúc, rốt cuộc cũng nói ra lời khiến Thanh Thương an tâm.
“Vậy giáo chủ, thuộc hạ đã đưa tân nhậm cận thị đến, thuộc hạ xin cáo lui.”
“Thanh Long trưởng lão xin tự nhiên.” Tứ đại trưởng lão dù sao cũng là công thần mấy đời trong giáo, Lạc Thừa Ảnh dù sao cũng phải có phần tôn kính. Sau khi Thanh Long rời đi, chỉ còn lại Thanh Thương cùng Lạc Thừa Ảnh. Thanh Thương đang quỳ thấy Lạc Thừa Ảnh không có động tĩnh gì, liền mở miệng trước.
“Thuộc hạ Kim Mãn tham kiến giáo chủ.” Vào thời điểm đó, y vẫn được gọi là Kim Mãn, đó là danh tự từ nhỏ của y.
“Kim Mãn?… Ngươi họ Kim sao?” Lạc Thừa Ảnh rốt cuộc cũng có phản ứng, tuy là không ngẩng đầu, nhưng dựa vào tu vi Thanh Thương vẫn nhìn ra được ánh mắt của Lạc Thừa Ảnh quét lại đây, không khỏi cảm thấy có chút vui sướng.
“Bẩm giáo chủ, thuộc hạ là cô nhi, nên không rõ mình họ gì.” Thanh Thương bình thản đáp, đột nhiên lại có chút chua sót về tuổi thơ lẻ loi hiu quạnh. “Thế à… Tên ngươi, bổn tọa gọi không quen… Chi bằng bổn tọa gọi ngươi…” Lạc Thừa Ảnh có chút suy tư, chậm rãi nói, mở miệng cũng có chút ngại ngùng, chung quy hắn cũng không phải là kẻ cường quyền, không thích đem suy nghĩ của mình áp đặt lên người khác, “Bổn tọa gọi ngươi… Thanh Thương, ngươi có nguyện ý hay không?” Cung – thương – giác – trưng – vũ*, cùng quân* cất nhạc âm… Lạc Thừa Ảnh nhìn cổ cầm* trước mắt, thử hỏi.
“Thuộc hạ nguyện ý, thuộc hạ đa tạ giáo chủ.” Thanh Thương cao giọng đáp, từ đó, y có một cái tên hoàn toàn mới, một cuộc sống hoàn toàn mới, lúc này, y cùng Lạc Thừa Ảnh liền gắn kết mật thiết với nhau.