Thanh Ảnh

Chương 34: Bảo bảo chào đời



Editor: Trang Kiều

Beta: Mều Chan, Raph

Hai tay Lạc Thừa Ảnh nắm chặt lấy ga giường, cố gắng nâng người lên hết lần này đến lần khác, “Thanh Thương… Nhanh lên… Mau mổ bụng ta, đứa trẻ… sắp không chịu nổi rồi…”

Thai nhi đã tới sản đạo, đang cố gắng chui xuống. Thân dưới Lạc Thừa Ảnh bị ép tới phát đau, hai chân cố gắng mở rộng ra hết sức, nhưng dù cho cố gắng bao nhiêu, đứa nhỏ cũng không chui ra được. Mắt thấy tóc máu của đứa bé đã ở sản khẩu, mỗi lần tưởng như sắp đi ra lại rụt trở về. Những thời điểm như vậy là lúc hắn cảm thấy khó khăn nhất, toàn thân đều không cử động được. Huống chi nước ối đã vỡ hết, nếu không mau sinh đứa nhỏ ra, đứa bé chắc chắn sẽ ngạt thở mà chết. Đến lúc đó chỉ sợ Lạc Thừa Ảnh cũng không đủ sức đưa thai nhi ra ngoài. Điều này quả thực là làm khó cho Thanh Thương, bảo đảm mạng sống cho đứa trẻ, khác gì đưa Lạc Thừa Ảnh đến quỷ môn quan, nhưng nếu không nhanh chóng khiến đứa nhỏ đi ra, thì chính là một xác hai mạng…

Làm sao bây giờ… Mổ bụng lấy thai, thử hỏi làm sao mình có thể xuống tay…

“Ngươi… nhanh lên… A… Bảo vệ đứa trẻ… Nếu không, ta sẽ không… tha thứ cho ngươi…”

Lạc Thừa Ảnh túm chặt lấy quần áo của Thanh Thương, nếu hiện tại hắn còn chút sức lực nào, nhất định sẽ cướp lấy dao từ Thanh Thương, sau đó tự mình mổ để lôi đứa nhỏ ra.

“Đừng… Không… Ta, ta không làm được…” Thanh Thương dùng sức lắc đầu, giãy ra khỏi tay Lạc Thừa Ảnh, “Giáo chủ, chúng ta… thử lại lần nữa đi…” Y quỳ gối trước hai chân Lạc Thừa Ảnh, cẩn thận cúi xuống, cẩn thận xem xét tình huống hiện tại của thai nhi. Xem ra đứa nhỏ có vẻ cũng rất có sức, cố gắng hướng ra bên ngoài, mỗi lần như vậy đều khiến huyệt khẩu của hắn mở ra hết cỡ, nhưng cũng không mang lại kết quả, đứa nhỏ căng huyệt khẩu đến cực hạn rồi lại rụt trở về.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Thanh Thương lại vươn tay ra, nhẹ nhàng sờ vào đầu đứa nhỏ, ngón tay men theo huyệt khẩu có ý muốn chui vào, ý định muốn mở rộng sản huyệt.

“A… Ngươi…” Lạc Thừa Ảnh bị Thanh Thương làm như vậy, cả người thoát lực, da đầu tê rần, thai nhi nhân cơ hội này cố gắng muốn ra ngoài. Ánh mắt Thanh Thương sáng ngời, trong lòng mừng thầm, đã có biện pháp, Lạc Thừa Ảnh và đứa nhỏ đều có thể an toàn. Y ngay lập tức nhảy xuống giường, thắp đèn lên, chậm rãi hơ dao trên ngọn lửa. Lạc Thừa Ảnh nghĩ rằng cuối cùng y cũng hạ quyết tâm mổ bụng mình, bỗng chốc một chút lưu luyến cùng với không cam tâm chậm rãi trào lên trong lòng, lần này thật sự phải chết sao… Sau khi chết là cảm giác gì, có phải sẽ có linh hồn giống như mọi người đã nói hay không, có thể gặp bất cứ người nào mà mình muốn? Nếu không thể nói ra lời, cứ như vậy hôn mê bất tỉnh, vậy thật đáng tiếc… Bỗng nhiên phát giác, biết bao nhiêu dự định của mình còn chưa làm được, bây giờ đã không còn cơ hội nữa. Nhưng có thể cứu sống đứa nhỏ, nếu có thể, mình chỉ muốn nhìn đứa trẻ một chút thôi, như vậy là đủ rồi, thật sự là đủ rồi. Về Thanh Thương… Lạc Thừa Ảnh trong lòng thắt lại, nhất thời đầu óc loạn thành một nùi, không biết phải đối mặt ra sao…

Trong lúc Lạc Thừa Ảnh mải mê suy nghĩ, Thanh Thương đã quỳ xuống trước hai chân Lạc Thừa Ảnh, thầm hạ quyết tâm: lần này nhất định phải thành công! Lạc Thừa Ảnh hồi thần, đang muốn hỏi Thanh Thương định làm gì, vậy mà chưa kịp mở miệng, Thanh Thương nhắm ngay lúc huyệt khẩu Lạc Thừa Ảnh co rút, xoay nhẹ cổ tay, quang mang chợt lóe, sản đạo dưới thân Lạc Thừa Ảnh bị rạch ngang ra khoảng hai đốt ngón tay, máu tươi ngay lập tức tuôn ra.

“A ngươi…” Lạc Thừa Ảnh bị cơn đau bất thình lình đánh úp khiến cơ thể co rút lại.

“Giáo chủ mau dùng sức! Phải để đầu đứa nhỏ ra!” Thanh Thương nắm chặt thời gian, hai tay đặt vào thân dưới Lạc Thừa Ảnh, ấn xuống.

“A…” Lạc Thừa Ảnh bị đau nên cả người cong lên, nhưng nghe thấy đứa trẻ muốn ra, tất cả đau đớn dường như biến mất, trong đầu chỉ còn sót lại suy nghĩ, chỉ cần dùng sức, đứa nhỏ sẽ chào đời.

“A… hừ… ưm… ha…” Toàn bộ sức lực bị rút cạn trước đó dường như đang quay trở lại, Lạc Thừa Ảnh hít sâu, hàm răng cắn chặt đồng thời hai tay dùng sức dồn lực xuống phía dưới, hắn biết cơ hội lần này chỉ có một, mình không nên dễ dàng bỏ cuộc.

“Giáo chủ, thêm lần nữa!” Thanh Thương hưng phấn nói, nửa đầu của đứa trẻ đã ra, y cược thắng lần này, Lạc Thừa Ảnh và đứa nhỏ đều có thể bình an.

Lạc Thừa Ảnh cũng cảm nhận được rõ ràng đứa nhỏ từng chút một cố gắng chui ra khỏi sản đạo chật hẹp. Vì mất đi nước ối nên cảm giác ma sát rõ rệt, từng động tác nhỏ nhất cũng đều khiến hắn cảm thấy toàn thân đau đớn, nhưng càng như vậy, hắn càng phải kiên trì, qua được cửa này, đứa nhỏ sẽ an toàn…

Thanh Thương dùng một tay nâng đầu đứa trẻ, đây là lần đầu tiên y thấy con của y ra đời, một loại cảm xúc lạ kì mà lại lâng lâng hạnh phúc, đầu tiểu tử này quả thực là lớn, xem ra thân thể cũng không tồi. Quả là như vậy mới có thể gây sức ép cho Lạc Thừa Ảnh thành cái dạng này, nghĩ vậy, Thanh Thương hận không thể đánh mông nó vài cái cho hả giận.

“Giáo chủ, đầu đứa trẻ ra rồi, đứa nhỏ vẫn ổn… Giáo chủ hãy tiếp tục dùng sức!” Biết Lạc Thừa Ảnh cũng lo lắng cho đứa trẻ, Thanh Thương báo cho hắn một tiếng để hắn không cần lo lắng.

Lạc Thừa Ảnh hiện giờ cái gì cũng nghe theo, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, dùng sức, hạ sinh đứa nhỏ…

Thanh Thương chậm rãi dùng lực, nhẹ nhàng đưa cơ thể đứa trẻ ra khỏi cơ thể mẹ, tay y nhẹ nhàng di chuyển, lôi vai đứa trẻ ra ngoài, sau đó lại nhẹ nhàng dùng sức. Vai của đứa nhỏ đã ra ngoài. Hai tay nâng cơ thể đứa trẻ, Thanh Thương không khỏi thổn thức, cục bột nho nhỏ này, chỉ to bằng bàn tay mình, cả người mềm mại, thậm chí hai tay Thanh Thương còn hơi run, sợ không cẩn thận làm đau đứa trẻ. Nương theo lực đạo của Lạc Thừa Ảnh, Thanh Thương cẩn thận kéo đứa trẻ ra, cho đến khi cả người đều đi ra. Hai tay Lạc Thừa Ảnh ấn bụng, kéo cả cuống rốn ra ngoài. Nghe thấy đứa nhỏ cất tiếng khóc, Lạc Thừa Ảnh nhẹ cười, sau đó, cả người như bị rút cạn, ngay cả chút sức nâng tay lên cũng không còn, vốn định gọi Thanh Thương mang đứa nhỏ tới cho mình ôm, nhưng sau đó cảm thấy người ngày càng mệt, không còn sức để gọi, thầm nghĩ chỉ muốn ngủ một giấc.

Thanh Thương cắt cuống rốn của đứa nhỏ, đưa nó vào bồn dược lau người qua, lấy một chiếc khăn nhỏ bọc lại. Y nhìn Lạc Thừa Ảnh, vậy mà hắn đã ngủ rồi, nhìn hơi thở phập phồng của Lạc Thừa Ảnh có thể thấy được hắn đang mệt mỏi và suy yếu đến nhường nào. Thanh Thương không dám trì hoãn thêm, sự việc còn chưa giải quyết xong, bản thân cũng không nắm được tình hình hiện giờ của Lạc Thừa Ảnh ra sao, vả lại bây giờ y cũng không thể giúp được gì cho hắn.

Đắp chăn lên người Lạc Thừa Ảnh, Thanh Thương ôm đứa nhỏ đi ra ngoài theo cửa sau sản thất, tình cảnh hiện giờ so với y tưởng tượng giống hệt nhau, toàn bộ người có tiếng nói và thân phận trong giáo phái đều đã tới, mọi người dàn trận như sẵn sàng nghênh đón địch khiến y có chút dở khóc dở cười, Trên mặt Thanh Thương không hề có chút biến sắc, bước nhanh tới chỗ đám người đó, Lạc Phong Hòa cùng các vị đại phu tại Lạc Lam thánh giáo cũng đang ở đây.

“Giáo chủ vừa mới sinh xong, hiện giờ thân thể suy yếu vô cùng, mong các vị có thể nhanh chóng vào trong cứu chữa cho hắn.”

Lạc Phong đáp lời, bế đứa nhỏ trong tay Thanh Thương đưa cho đồ đệ, giao cho hắn ôm đứa nhỏ tới Sơ Niên Uyển cho bà vú trông nom, sau đó cùng vài vị đại phu cùng đi vào sản thất. Tảng đá trong lòng Thanh Thương cuối cùng cũng rơi xuống, y tin vào y thuật của mấy người Lạc Phong, vậy nên, Lạc Thừa Ảnh chắc chắn sẽ không có chuyện gì.

“Người đâu, mang Thanh Thương vào trong địa lao.”

Một trong bốn trưởng lão, Thanh Long trưởng lão ra lệnh, năm đó là bản thân hắn hết lòng muốn Thanh Thương làm cận vệ cho giáo chủ, giờ phút này, trong lòng hắn cũng xúc động không thôi. Mấy người thị vệ xông lên trói hai tay Thanh Thương ra sau lưng, Thanh Thương cũng không phản kháng. Lạc Long Uyên vốn định ngăn lại, nhưng lại suy nghĩ, bốn vị trưởng lão làm vậy là đúng tình hợp lý, huống hồ Lạc Thừa Ảnh hiện giờ đã không có việc gì, đến lúc đó xử trí ra sao cũng chỉ cần một câu của Lạc Thừa Ảnh, bây giờ bắt giữ Thanh Thương cũng không phải quá quyết tuyệt. Thấy đám người Thanh Thương đi ngang qua người mình, Lạc Long Uyên ra hiệu cho y, ý là y hãy yên tâm, nhưng nhìn vào mắt Thanh Thương, hắn lại không nhìn ra chút vui buồn nào, thậm chí là không hề có chút hy vọng. Lạc Long Uyên trong lòng cả kinh: Thanh Thương, không biết trong đầu đang suy nghĩ gì đây…

Bọn Lạc Phong đi vào sản thất, đi đến bên người Lạc Thừa Ảnh, khắp phòng nồng nặc mùi máu tươi, dưới đất đầy nước ối, máu, và cả Lạc Thừa Ảnh một thân mồ hôi cùng với sắc mặt trắng bệch đang trong tình trạng hôn mê bất tỉnh, dù là ai cũng có thể tưởng tượng ra bốn ngày này Lạc Thừa Ảnh bị tra tấn đến mức nào. Trải qua một hồi sinh tử kịch liệt như vậy mà vẫn có thể sống sót, Lạc Thừa Ảnh quả thực là phúc lớn mệnh lớn.

Lạc Phong cẩn thận kiểm tra cho Lạc Thừa Ảnh, phát hiện vết thương phía sau Lạc Thừa Ảnh, bấy giờ mới hiểu được đứa nhỏ sinh ra như thế nào, nhờ Thanh Thương Lạc Thừa Ảnh mới có thể qua khỏi. Dặn dò mấy người chăm sóc vết thương hắn thật cẩn thận, sau đó nhẹ nhàng đưa vào bồn dược để sơ tẩy, hy vọng dược liệu bên trong chiếc bồn này có thể khiến vết thương của hắn mau chóng khép miệng, bên cạnh đó cũng giúp công lực khôi phục được phần nào.

Mọi người đang tẩy rửa cho hắn, đột nhiên cả người Lạc Thừa Ảnh phiếm hồng, nhiệt độ cơ thể cũng ngày càng cao, y vội vàng bắt mạch, phát hiện ra trong người hắn đang có một dòng nhiệt lưu vô cùng cường đại đang đi qua khắp kinh mạch toàn thân, mọi người hiểu ra, đây là toàn bộ công lực tụ lại sau quá trình tu luyện bí pháp Ngô Thiên Quyết. Mọi người đều vô cùng vui vẻ, cũng bị Lạc Thừa Ảnh dọa cho ra một thân mồ hôi, không nghĩ tới sau khi áp bụng như vậy, vết cắt ở sản đạo lại không hề ảnh hưởng tới công lực của hắn, quả thật không hiểu là bí pháp có thể cho làm như vậy hay y được ông trời chiếu cố nữa. Nhưng cuối cùng cũng là hữu kinh vô hiểm, Lạc Thừa Ảnh luyện thành thần công, đây đúng là việc vui mừng trong giáo.

“Thanh Thương đâu?” Đây là câu đầu tiên Lạc Thừa Ảnh nói sau khi tỉnh lại, mờ mịt nhìn mọi người đang quỳ trong ngoài Thí Kiếm Các, “Chúc mừng giáo chủ luyện thành thần công”, thế nhưng hắn lại không nhìn thấy người hắn muốn gặp nhất.

Lạc Phong gần giường nhất lập tức tiến lên trả lời, “Bốn vị trưởng lão đã nhốt Thanh Thương trong địa lao, chờ giáo chủ xử lí.”

Lạc Thừa Ảnh ngẩn người, hắn sớm biết kết quả sẽ là như vậy…

“Đứa trẻ đâu?” Nhớ tới hài tử hắn còn chưa kịp nhìn mặt, không ngờ khi tỉnh lại đã là cảnh còn người mất.

“Đứa trẻ đang được bà vú chăm sóc tại Sơ Niên uyển.” Lạc Phong tiếp tục đáp lại, vị giáo chủ trước mắt đây không biết đang thất thần suy nghĩ gì.

Lạc Thừa Ảnh mờ mịt một hồi, sau đó lấy hơi đề khí, bí pháp Ngô Thiên Quyết đã có thể thuần thục sử dụng. Sau khi mọi người tản đi hết, chỉ còn mình hắn tựa vào thành giường ngẩn người, chờ mãi cũng không thấy được người mà luôn hành động theo cảm tính nhưng nhiều lúc lại khiến mình cảm thấy ấm áp vô cùng.

Mình cứu y thì dễ, nhưng cứu như nào, nói không đúng, sẽ liên lụy cả đời…

Một đêm không ngủ, Lạc Thừa Ảnh cuối cùng cũng quyết định, sau đó mới phát hiện, hóa ra mình cũng sẽ đau lòng…

Mình quả thật quá mức ngây thơ, muốn nói xin lỗi tới y, chỉ sợ là không còn cơ hội…

Cuối cùng đến khi nhận ra, tình yêu sai lầm này, chỉ có thể nói lời vĩnh biệt, hẹn ngày gặp lại, mãi mãi, chỉ có thể nhớ nhung trong lòng mà thôi…

Thông qua cửa số trong địa lao, Thanh Thương nhìn lên ánh trăng trên bầu trời, đẹp đến vô ngần, bỗng nhiên nhớ tới mười đại danh kiếm thượng cổ được miêu tả trong sách, không tự chủ mà lẩm bẩm: “Nhị viết Thừa Ảnh, vị sảng chi giao, nhật tịch hôn hữu chi tế, bắc diện sát chi, đạm viêm yên nhược hữu vật tồn, mạc hữu kì trạng. Kì xúc vật dã, thiết nhiên hữu thanh, kinh vật nhi vật bất kiến**… Kiếm Thừa Ảnh tao nhã mà tinh xảo…”

Kiếm Thừa Ảnh tao nhã mà tinh xảo… Thanh Thương nhẹ cười, quả nhiên như vậy… Người cũng như tên…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.