Tháng Sáu Năm Ấy Mưa Rơi

Chương 31



Sự việc diễn ra quá bất ngờ, trong một ngày Hàn Thuần trở thành tâm điểm bàn tán của mọi người, tất cả đều đồng cảm với việc nàng bị chủ tài khoản Hoa Anh đạo văn. Giang Huyền Tranh cực kỳ thông minh mà đem Hàn Thuần ra làm điểm tựa, nữ nhân này đang là đại minh tinh, tiếng nói có sức ảnh hưởng cực kỳ lớn có thể khiến mọi người chú ý đến.

Nhưng Hàn Thuần cũng rất biết cách lợi dụng tình hình hiện tại, tham gia phỏng vấn ghi hình, chiếm trọn trang nhất của các tờ báo nổi tiếng.

Trong suốt quá trình ghi hình đều là một bộ dáng vị tha, không tranh chấp với chủ tài khoản Hoa Anh, khiến cho người người nhà nhà cảm động. Lợi dụng chuyện này làm bàn đạp tiến thân, một bước lên cao hơn, khiến lượng fan hâm mộ của Hàn Thuần tăng lên đáng kể.

Chuyện này cả Hàn Thuần và Bạch Sanh đều có lợi, đến cả Giang Huyền Tranh cũng trở nên nổi tiếng trong một đêm. Mọi người lên mạng săn lùng rất lâu vẫn tìm không ra tài khoản weibo của tiểu quán quân, mà vạn vạn không biết được Giang Huyền Tranh không có sử dùng weibo.

Chuyện đẩy lên cao trào khiến chủ tài khoản Hoa Anh phải xóa tác phẩm của mình, lên tiếng xin lỗi đoàn phim. Nhưng Giang Huyền Tranh không có ý buông tha, trao đổi với đạo diễn Lý rất lâu, không tự nhiên nội dung kịch bản bị lan truyền ra ngoài, hơn ai hết cả hai đều hiểu trong đoàn phim có kẻ tung nội dung ra ngoài.

Dù là ai cũng phải nhất định lôi bằng được tên gian tế đó ra ngoài!!!

Nhưng thời gian trôi qua, vẫn không tìm ra được, chủ nhân nick Hoa Anh kia không phải sương khói cũng tự nhiên biến mất không tìm ra được manh mối nào.

Bên phía Lan Linh cũng không an ổn như vậy, mang theo tâm trạng hưng phấn bừng bừng đến tập đoàn SP, nhưng chưa được 15 phút đã triệt để bị đập tan nát. Lan Linh chưa kịp tiếp nhận vị trí trưởng phòng đã bị lôi lên phòng chủ tịch ở tầng cao nhất, sau đó còn bắt gặp Lâm Thác màn thầu đang ngồi chễm chệ trên ghế chủ tịch ăn bánh gấu.

Lẽ nào chủ tịch của tập đoàn SP hùng mạnh là một tiểu loli? Còn Từ chủ tịch chỉ là một bức bình phong che giấu sự thật kinh khủng phía sau?

Nhìn thấy Lan Linh, Lâm Thác cự kỳ vui vẻ từ trên ghế chủ tịch nhảy xuống, hướng nàng vẫy vẫy tay: “Chị đến đây đi.”

Lan Linh cảm thấy hoa mắt rồi, chột dạ đến gần Lâm Thác: “Ách, Lâm… Lâm chủ tịch gọi tôi có việc gì?”

“Lâm chủ tịch?” Lâm Thác nhìn quanh, chỉ có nàng và Lan Linh ở đây, vậy thì vị Lâm chủ tịch mà Lan Linh nói là ai a?

Còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra lại nghe thấy tiếng nói từ phía sau phát ra: “Thác Thác không phải Lâm chủ tịch, mà là Từ phu nhân.”

Lan Linh giật mình quay đầu lại, ngay lúc đó một bóng đen nhanh hơn nàng lướt qua, lao thẳng vào vòng tay ấm áp của Từ chủ tịch.

“Giai Thượng! Sao đến trễ như vậy? Hại em chờ lâu muốn chết!”

Từ Giai Thượng ngọt ngào mỉm cười: “Lúc đi thì bị phóng viên chặn đường, mất một lúc mới đến được đây.”

“Thế bọn họ có làm gì chị không?”

“Tất nhiên là không rồi.” Từ Giai Thượng kéo Lâm Thác vào lòng, đưa mắt nhìn Lan Linh hóa đá đứng ở một góc, cười nói: “Tôi là Từ Giai Thượng, chủ tịch của SP, xin chào cô Lan tiểu thư.”

Lan Linh lắc đầu hai cái, chống đỡ cười nói: “Không dám, tôi là Lan Linh, mong chủ tịch giúp đỡ.”

Trong lòng nàng gào thét, hôm trước nàng cư nhiên nhéo mặt của phu nhân chủ tịch, không biết có để lại hận thù gì trong lòng nha đầu Lâm Thác đó không. Mới vào công ty đã bị dày vò như vậy, không biết có thể chống đỡ qua ba tháng thử việc không nữa.

“Thác Thác nói với tôi, cô là một Beauty blogger, đối với mỹ phẩm rất có hiểu biết đúng không?”

Lan Linh gật đầu, nói: “Sản phẩm của SP tôi đã dùng thử.”

Lâm Thác nghiêng đầu thì thầm gì đó vào tai Từ Giai Thượng, nàng gật gù mấy cái, đối Lan Linh nói: “Nghe nói cô có bất mãn với dòng son DanRose mới của SP, tôi muốn nghe chút ý kiến.”

Lan Linh chột dạ, đúng là hôm qua nàng có đăng một video nói lên cảm nhận sau khi dùng thử son của SP, xem ra là bị màn thầu Thác Thác bắt được rồi.

“Cái này…”

Lâm Thác trấn an nói: “Chị cứ nói, không phải em muốn bắt bẻ chị, chỉ là muốn nghe chút ý kiến.”

“Nếu vậy thì.” Lan Linh hít một hơi thật sâu, cao giọng nói: “Dòng son DanRose mới này có rất nhiều nhược điểm!”

“Ồ?” Từ Giai Thượng nửa ngạc nhiên nửa nghi hoặc: “Lan tiểu thư, cô nói thử xem.”

Lan Linh ngập ngừng một lúc, nói: “Có thể cho tôi mượn một thỏi DanRose không? Thỏi màu số #8.”

Thỏi son mà Lan Linh mua được đã cất cẩn thân trong một cái hộp thủy tinh, xem như báu vật mà bao bọc kỹ càng, cho nên nàng không dám đem theo nó đến công ty.

Lâm Thác đứng dậy đi đến bàn chủ tịch, đem ngăn kéo mở ra, theo lời Lan Linh lấy một thỏi #8.

Lan Linh cầm lấy thỏi son, chậm rãi mở ra, nói: “Đầu son không có gì đáng bàn cãi, chỉ là việc trang trí trên son thì tôi không mấy ưng ý. Chủ tịch nghĩ thử xem, son môi là vật bất ly thân của phụ nữ, sử dụng 5-7 lần trong một ngày, vậy thì hình vẽ trang trí trên son đều bị bôi mờ cả rồi. Tôi không biết dụng ý của việc này là gì, nhưng là một người dùng son nhiều năm như tôi thì việc in vẽ trên son là vô cùng thừa thải.”

“Thứ hai.” Lan Linh tô son lên tay, rồi tô lên môi, nói tiếp: “Màu son trên tay và trên môi bất đồng, màu son hiện trên tay là đỏ ánh tím, nhưng trên môi lại là đỏ ánh bạc. Tôi đã đứng ở các vị trí khác nhau, ở chỗ đèn sáng đèn mờ đèn màu, vẫn không thay đổi gì. Có nhiều người khi mua son đều sẽ tô lên tay trước, thấy hợp màu sẽ mang về nhưng khi mang về tô lên môi lại khác lúc tô lên tay, xui xẻo hơn lại dùng không hợp vậy xem như mất tiền oan uổng rồi.”

Từ Giai Thượng gật gù, đúng là nàng cũng không phát hiện ra chuyện này, xem ra phải cẩn thận nhắc nhở nhân viên cẩn thận hơn nữa.

“Tiếp theo là.” Lan Linh hôn vào mu bàn tay mình, đưa cả mu bàn tay dính đầy son ra: “Ấn môi một cái đã trôi nhiều như vậy, xem ra không phải dòng lì rồi, có khi ăn xong môi cũng không còn son nữa. Chỉ duy nhất một màu #8 gặp vấn đề này, tôi xem những Beauty blogger khác tô màu son khác với #8 đều không gặp vấn đề trôi son này.”

“Cái này em cũng phát hiện.” Lâm Thác chỉ vào môi mình: “Sáng nay em tô thỏi #8, ăn xong gói bánh thì trôi hơn một nửa rồi.”

“Đúng là dòng son này cần cải thiện.” Từ Giai Thượng đứng dậy, nói: “Những gì cô nói tôi đều hiểu, nhưng vấn đề về đầu son thì bên tổ sáng tạo đề cử in logo của tập đoàn vào. Nếu như không in vẽ lên đầu son vậy phải in vào đâu đây? Chúng tôi muốn khi khách hàng cầm thỏi son lên sẽ thấy ngay logo của tập đoàn đầu tiên.”

“Vậy thì có gì khó đâu?” Lan Linh đi thẳng đến cái gương trong phòng chủ tịch, nâng son lên làm động tác tô son, nói: “Có cô gái nào không dùng gương để tô son đâu, chỉ cần chúng ta in logo ngược thì mỗi lần họ tô son nhìn vào gương sẽ thấy ngay logo của tập đoàn.”

“Đúng là ý hay a.” Lâm Thác phấn khích vỗ tay: “Chị Lan Linh thật giỏi!!”

Lan Linh xấu hổ cười, gãi gãi mũi: “Là do dùng mỹ phẩm nhiều năm nên mới biết được mấy cái này thôi, không dám nhận lời khen của phu nhân.”

“Ây, gọi em là Thác Thác được rồi.” Lâm Thác nhảy xuống ghế sofa, ôm lấy cánh tay của Từ Giai Thượng: “Chị thấy thế nào? Em đề cử không sai đúng không?”

“Vẫn là Thác Thác có mắt nhìn người.”

Lan Linh giật nảy một cái, là Lâm Thác đề cử nàng với Từ chủ tịch sao?

Đưa mắt nhìn khối thịt trắng trắng tròn tròn kia, trong lòng Lan Linh lặng lẽ rơi lệ, đã khả ái còn tốt bụng, nhất định là phúc tinh của nàng~

“Được rồi, từ hôm nay cô sẽ là trưởng phòng sáng tạo, việc cải tiến dòng DanRose này sẽ giao cho cô.”

Mới vừa vào công ty đã nhận nhiệm vụ lớn như vậy, Lan Linh thụ sủng nhược kinh, rối rít cảm ơn.

Ngay lúc đó thư ký của Từ Giai Thượng gõ cửa, nói vọng vào: “Chủ tịch, có Đặng tổng của Đặng thị đến.”

Ý cười trong mắt của Lan Linh tan hơn phân nửa, dù gì hiện tại nàng cũng không muốn chạm mặt nàng ấy, vẫn không nên gặp nhau thì hơn.

Nhưng lời chưa nói ra miệng đã bị Lâm Thác nói trước: “Lan Linh chị ở lại cùng gặp Đặng tổng đi.”

Lan Linh: “…”

Ngoài cửa Đặng Khuynh đã tiêu sái bước vào, thấy Lan Linh cũng đồng dạng kinh ngạc, vạn bất đắc dĩ mà tiếp tục đi.

“Từ chủ tịch gọi tôi đến có việc gì?”

“À, giới thiệu với Đặng tổng, đây là Lan Linh Lan trưởng phòng, sau này sẽ cùng cô tiến hành kế hoạch ra mặt dòng mỹ phẩm Dx.”

Lan Linh sửng sốt: “Dx?”

SP có dòng sản phẩm này sao? Sao nàng không biết vậy?

Đặng Khuynh hắng giọng ho thu hút chú ý của Lan Linh, sẵn giọng: “Dx là dòng mỹ phẩm chưa được ra mắt của SP, có thể xem Dx là một bước đột phá trong công nghệ mỹ phẩm.”

“Đột phá?”

“Là như thế này.” Lâm Thác đứng ra giải thích cho Lan Linh hiểu: “Dx là ý tưởng của Đặng thị, mong muốn mang ra thị trường một dòng mỹ phẩm có thể vừa dưỡng da vừa làm đẹp được.”

“Vừa dưỡng da vừa làm đẹp…” Lan Linh sửng sốt: “Đặng tổng cũng có suy nghĩ này sao? Tôi đã từng nghĩ nếu có một loại mỹ phẩm vừa dưỡng vừa làm đẹp được thì tốt biết mấy, chỉ cần bỏ tiền mua một lần là được, không cần tha về đủ thứ sản phẩm dưỡng da rồi lại mua thêm mỹ phẩm dễ gây tổn thương da mặt.”

“Xem ra là ý tưởng lớn gặp nhau rồi.” Lâm Thác vui mừng nói: “Mong hai người sẽ hợp tác vui vẻ.”

Đặng Khuynh nhã nhặn đưa tay ra trước mặt Lan Linh: “Trưởng phòng Lan, hợp tác vui vẻ.”

Lan Linh cũng đáp lại cái bắt tay xã giao của nàng: “Đặng tổng khách sáo rồi, sau này còn mong giúp đỡ.”

Từ ngày vào SP, Lan Linh không ngừng cố gắng bộc lộ khả năng của mình, thức đêm nghĩ giải pháp đem dòng son DanRose cải tiến. Song song với đó, buổi sáng còn phải cùng Đặng Khuynh suy nghĩ cách làm ra dòng sản phẩm vừa có thể dưỡng vừa có thể làm đẹp.

Tất cả đều bắt đầu từ son môi.

Lan Linh đem suy nghĩ của mình nói rõ với nhân viên phòng sáng tạo, gấp rút trong nửa tháng gửi nàng mẫu son hoàn hảo nhất. Đến cả cơm trưa cũng không kịp ăn, dùng thời gian lên kế hoạch thay đổi những khuyết điểm của DanRose.

Hôm nay Lan Linh có cuộc gặp với Đặng Khuynh, đối nhân viên lớn tuổi nhất trong phòng—Cô Lưu, nói: “Cô Lưu mau chóng giúp tôi kiểm tra bản thiết kế, 2 tiếng nữa mang đến phòng họp của phòng sáng tạo. À, còn nữa, cô Châu, nhờ cô giúp tôi pha hai tách cà phê, cũng mang đến phòng họp.”

Đáng tiếc Lan Linh lại không biết nhân viên trong phòng lại chán ghét nàng ra mặt, đều chỉ mới đến công ty đã lên giọng sai khiến bọn họ, xem ra mặt mũi đều bị quét sạch cả rồi.

Cô Lưu hậm hực đi chuẩn bị bản thiết kế.

Châu Yên là nhân viên nhỏ tuổi nhất, giống Lan Linh đều mới ra trường, nhưng vị trí cách biệt rõ xa. Trong lòng sớm đã cho rằng loại omega như Lan Linh chỉ biết dựa vào thân thể để leo lên vị trí này, còn không phải nàng chỉ là beta hay sao? Thật sự ghen tỵ muốn chết!!

Lúc này Lan Linh đã đến phòng họp trước, không ngờ Đặng Khuynh còn đến sớm hơn nàng.

“Đặng tổng buổi sáng tốt lành.”

Lan Linh đem rèm cửa đẩy ra, ánh sáng chói mắt tràn vào phòng.

Đặng Khuynh vẫn đăng chăm chú nhìn bản thiết kế từ bên Đặng thị nên không để ý Lan Linh đã đi vào, mãi đến khi nghe tiếng nói của đối phương mới ngẩng đầu lên nhìn.

“Ân, trưởng phòng Lan cũng vậy.”

Lan Linh nện giày cao gót xuống sàn nhà, ngồi trước mặt Đặng Khuynh: “Bên tôi vẫn còn đang chuẩn bị bản thiết kế, không biết Đặng tổng có thể nói trước không?”

Đặng Khuynh gật đầu, cầm bản thiết kế đưa cho Lan Linh: “Vẫn ý kiến cũ, tôi cho rằng chỉ một lượng nhỏ chì trong son cũng không tính là gì, dù sao lượng chì chúng ta nạp vào cơ thể mỗi ngày còn nhiều hơn ăn một cây son.”

“Kỳ thật tôi cũng nghĩ qua, nhưng dùng nhiều chì trong son môi cũng không được.” Lan Linh gõ gõ vào bản thiết kế, nói: “Đừng làm dạng thỏi, làm son dạng lỏng đi.”

“Lý do?”

Ngay lúc đó cô Lưu cũng đi vào, đem bản thiết kế cho Lan Linh.

“Cảm ơn, cô có thể đi rồi.”

Cô Lưu không nán lại lâu, rất nhanh liền đi khỏi.

Lan Linh mở bản thiết kế của mình ra, nói: “Nếu làm son dạng thỏi, để bám được màu lên môi cần rất nhiều chì, dù cho trong mức độ cho phép vẫn không thể dưỡng môi được. Tôi đề nghị làm ra một dòng son dạng kem hoặc dạng nước, chỉ cần quét một cái đã giữ được màu.”

“Liệu dòng son cô nói đủ độ bám màu hay không?”

“Yên tâm, nhất định đủ.” Lan Linh cười nói: “Mức chì cho phép, nếu như cô thấy không đủ vẫn có thể thêm vào sáp ong để tăng độ kết dính, đồng thời kết hợp với vài dưỡng chất cần thiết, tôi nghĩ đây có thể là thỏi son vừa dưỡng lại vừa làm đẹp được. Bất quá màu son không thể đậm như dòng lì, nhưng so với dòng son tint thì màu lên đẹp hơn nhiều.”

“Làm sao cô dám chắc như thế?” Đặng Khuynh cầm bản thiết kế lên: “Tất cả đều nằm trên giấy vẽ, lời cô nói cũng chỉ là lý thuyết suông mà thôi.”

Lan Linh bật cười, chồm người đến gần Đặng Khuynh, hơi thở phảng phất mùi hoa lan.

Đặng Khuynh giật mình lùi về sau, vạn vạn không nghĩ Lan Linh sẽ chủ động thân cận, còn định tìm lời nặng nhẹ nhắc nhở nàng ấy lại nghe đối phương thản nhiên mở miệng trước.

“Thấy không? Màu son của tôi, là được làm từ ý tưởng trên đó.”

Hóa ra là đang…

Đặng Khuynh nhướn nhướn mày nhích người ra một chút, quan sát màu môi của Lan Linh, đúng là màu sắc không thể so với dòng lì nhưng nhất định sẽ hơn dòng tint.

“Thế nào?” Lan Linh đắc ý nói: “Màu đẹp đúng không? Tôi dùng nó lúc 6h sáng hôm nay, đến bây giờ là 10h vẫn chưa mờ đi chút nào.”

Nói xong còn tự hôn lên tay mình một cái, chìa ra trước mặt Đặng Khuynh: “Có dính một chút, nhưng tạm chấp nhận được, đúng không?”

Đặng Khuynh bắt lấy cổ tay của Lan Linh, quan sát màu sắc và độ dính tay một chút, sau đó nói: “Chỉ một màu này?”

“Ân, chỉ mới làm thử một màu.” Lan Linh nhăn mặt: “Màu sáng một chút thì lên màu sẽ theo kế hoạch, nhưng mấy màu tối thì e là không ổn…”

“Nếu vậy chúng ta sử dụng lượng chì nhiều hơn các màu còn lại một chút, cũng tăng độ bám màu của các dòng màu tối.”

“Như vậy cũng được.”

Lan Linh cùng Đặng Khuynh thảo luận đến hăng say, không biết Châu Yên đã đi vào, ‘vô tình’ bất cẩn hất đổ cà phê lên người Lan Linh.

Cà phê vừa pha vẫn còn rất nóng, Lan Linh giật mình đựng dậy, da tay bị cà phê đổ trúng đều đỏ bừng hết lên.

Đặng Khuynh cũng đứng dậy đưa khăn tay cho Lan Linh: “Mau lau đi, có sao hay không?”

Châu Yên hốt hoảng nói: “Tôi không cố ý, trưởng phòng Lan cô có sao không?”

“Sao lại không cẩn thận như vậy.” Lan Linh nhướn mày: “Đổ vào tôi thì đỡ rồi, nếu đổ trúng Đặng tổng thì làm sao đây? Mặt mũi của tập đoàn đều bị cô hủy rồi.”

“Tôi xin lỗi.”

“Không sao, cô ra ngoài đi.”

Châu Yên vâng dạ xoay người rời đi, đến cửa thì cười khẩy một tiếng, đáng đời!

“Thật sự không sao chứ?” Đặng Khuynh chỉ vào bàn tay của Lan Linh: “Đỏ như vậy, có khi là phỏng rồi.”

“Không sao, không sao.” Lan Linh khoát khoát tay: “Xin lỗi, đến đây thôi, tôi xin phép đi thay đồ trước.”

Đặng Khuynh chỉ có thể gật đầu, nhìn theo Lan Linh rời khỏi phòng.

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.