Tháng Ngày Giành Ảnh Đế Với Thái Tử

Chương 2: 2: Chương 1-2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

01.
Lý Tùng Nhất.
Năm Nam Tuyên thứ hai mươi lăm, Bát Vương gia dấy binh tạo phản ở Tây Trực Môn, sau cùng bị Thái tử Tuyên Từ trấn áp.
Phủ Bát vương, gác gỗ đơn lẻ khuất sau bóng mặt trời.
Ánh nắng chói chang, nhưng trong gác lại âm u lạnh lẽo.

Chỉ có vài tia sáng lưa thưa len lỏi qua khe cửa sổ chiếu vào bàn sách.

Lý Tùng đang mài mực, xương ngón tay mảnh khảnh lẫn yếu ớt mà có thể mài ra mực nhẵn mịn.

Chợt, y nghe thấy tiếng binh đao vang lên ngoài sân.

Lẫn trong đó là tiếng bước chân vội vã và tiếng khóc thút thít của nha hoàn.
Lý Tùng thở dài.

Thua, cuối cùng vẫn thua.

Y đã khuyên Bát Vương gia phải kiên nhẫn, hiện giờ chưa phải là thời cơ chín muồi.

Nhưng vị hoàng đế già đang hấp hối, Bát Vương gia không tài nào chờ nổi.
Lý Tùng đặt thỏi mực xuống, chẳng còn tâm tư viết chữ.

Y ngồi trên ghế, khuôn mặt càng xa nắng chiều.
Vỏn vẹn nửa chén trà*, cửa gác bị đá văng ra.

Hai đội thị vệ lũ lượt xông vào, người cầm đầu một tay nắm đao, tay còn lại nâng ly rượu.

Hắn là nhất phẩm đới đao thị vệ, cũng là đầy tớ trung thành số một dưới trướng Thái tử —— Cao Chương.
[1] Một chén trà: khoảng mười lăm phút (mùa hè), mười phút (mùa đông).
Cao Chương đến gần Lý Tùng.

Hắn đặt ly rượu xuống bàn sách, thoáng nhìn nghiên mực thượng phẩm: “Lý thế tử yêu chữ, vừa lúc Thái tử ban rượu chúc mừng.

Thế thì còn gì bằng, đúng không? Thái tử bận việc nước lo việc nhà, không thể tới đây tiễn thế tử một đoạn.

Lý thế tử, lên đường bình an.”
Lý Tùng nhìn ly rượu đồng ba chân* chuyên dùng đón tiếp khách quý, xem như Thái tử còn cho y thể diện.
[2] Ly rượu đồng ba chân: thường thấy trong mấy bộ phim về Tần Thuỷ Hoàng.
“Đa tạ Thái tử ban thưởng.” Lý Tùng uống cạn.
Cao Chương tận mắt nhìn Lý Tùng uống hết rượu độc, đoạn phất tay lui ra ngoài với bọn thị vệ.
Lỳ Tùng cười khẽ, sắc mặt tái nhợt bởi quanh năm không thấy ánh sáng.

Gác gỗ đơn lẻ, trời đất bao la, một người một cõi.

E rằng dẫu y chết đi cũng chẳng ai viết điếu văn cho cả.
Lý Tùng lưu luyến chiếc nghiên mực nọ.

Y trải giấy Tuyên Thành*, bắt đầu viết.
“Ta sinh trong dòng dõi hoàng tộc, nhưng mang trong mình mệnh hạ tiện.

Ta cười nhạo hai mươi năm kiếp sống bèo dạt mây trôi.

Không có lỗi với người đời, nhưng có hận với trời cao!”
[3] Giấy Tuyên Thành: là một loại giấy có nguồn gốc ở Trung Quốc cổ đại, được sử dụng để viết và vẽ.

Giấy Tuyên nổi tiếng mềm mại và kết cấu mịn màng, phù hợp để truyền tải biểu cảm nghệ thuật cho cả thư pháp và hội họa Trung Hoa.
Hạ bút mạnh tay, một giọt mực thấm ướt trang giấy.
Lý Tùng cười lớn, ném bút xuống đất.

Y vò nát những chữ mình vừa viết xong.

Có gì hay mà viết! Kiếp này của y gắn với hai chữ “cực khổ”.

Từ bé đã khổ, lưu vong cũng khổ, ăn nhờ ở đậu càng khổ.

Cầu xin nơi ở, rồi bị giam cầm trong gác gỗ khuất bóng mặt trời.

Kết cục lại không có gì cả.

Cớ sao còn phải để lại vài dòng ảm đạm và khốn khổ cho người đời bàn tán tiêu khiển.
Thôi.

Đến trong côi cút, đi trong cô độc.

Mọi việc vẫn ổn.
Lý Tùng ngẩng đầu lên.

Phổi như bị thiêu đốt, hơi thở đã yếu ớt, chỉ còn lại nụ cười thoạt trông như khóc không ra nước mắt.
Y —— Chết.
Nam tử mắt sáng như sao sải bước vào phủ Bát vương.
Cao Chương hành lễ, bẩm báo: “Thái tử điện hạ, nam nữ trong phủ đã bị bắt giữ.

Bát Vương phi treo cổ tự vẫn.

Lý Tùng cũng bị thần ban rượu độc.”
Thái tử ngớ ra, giọng lạnh tanh: “Ai cho ngươi tự tiện?”
Cao Chương ôm quyền quỳ xuống, nói giọng nghiêm nghị: “Vi thần biết Thái tử thương tiếc tài hoa của Lý Tùng, muốn thu về dưới trướng.

Nhưng Lý Tùng là thế tử địch quốc, lòng lang dạ sói.

Sao an phận mặc Thái tử sai khiến được? Nếu không phải có Lý Tùng, Bát Vương gia lấy tự tin ở đâu để tạo phản? Người này không diệt, tất có hoạ về sau!”
Thái tử nóng giận, nhưng dầu gì Cao Chương cũng là thị vệ trung thành nhất.

Sau đó Thái tử phất tay, xem như bỏ qua việc này.
Thái tử bước vào căn gác gỗ, khẽ cau mày.

Sao một người bằng xương bằng thịt có thể sống nổi ở một nơi ẩm thấp và tối tăm như thế? Hắn trông thấy Lý Tùng ngẩng đầu ngồi trên chiếc ghế gỗ.

Sắc mặt y tái mét, đã không còn hơi thở.

Hắn đành thở dài tiếc nuối, toan rời đi thì thấy một tờ giấy bị vo tròn ở góc tường.
“Không có lỗi với người đời, nhưng có hận với trời cao.” Thái tử lắc đầu, ra khỏi căn gác gỗ.

Đoạn hắn ra lệnh —— “Hậu táng.”
*
Lý Tùng Nhất tỉnh dậy sau cơn mơ.

Căn nhà thuê thấp bé tràn ngập ánh nắng ban mai, dù sao cũng sáng sủa hơn gác gỗ hẻo lánh.

Ông lão ở toà đối diện đang ê a hát Kinh kịch*; bé gái bảy tuổi ở tầng dưới vừa kéo violin vừa khóc thét.

Nghe nói gia đình tầng dưới vốn dĩ có thể sống ở khu tầm trung bên kia, nhưng vì sự nghiệp học hành cao cả của con gái mà thắt lưng buộc bụng dọn sang khu phố cũ có “thâm niên” với giá cả phải chăng này.
[4] Kinh kịch: là một thể loại ca kịch của Trung Quốc hình thành và phát triển mạnh tại Bắc Kinh vào thời vua Càn Long của vương triều nhà Thanh, là kết quả của sự trộn lẫn giữa Huy kịch với Hán kịch.
Lý Tùng Nhất bật dậy, nhảy hai lần từ khe hở giữa chân bàn và chân giường tới phòng vệ sinh.

Cậu rửa mặt đánh răng, cầm một bịch sữa sắp hết hạn sử dụng rồi ngồi xuống mép giường bật máy tính.
Dạo gần đây cậu hay mơ thấy kiếp trước, có lẽ liên quan đến việc viết kịch bản.

Lý Tùng Nhất không phải nhà biên kịch, mà là diễn viên.

Sở dĩ cậu viết kịch bản…!Lý Tùng Nhất thở dài não nề, âu cũng vì miếng cơm thôi.
Ngờ đâu giá trị nhan sắc không thể kiếm cơm, mà còn phải dựa vào tài năng.
Lý Tùng Nhất buồn buồn.

Kiếp trước cậu sống nhờ vào tài hoa ròng rã hai chục năm, bây giờ cậu không muốn dùng não mà chỉ muốn dùng mặt.
Lý Tùng Nhất viết kịch bản dựa vào câu chuyện trải qua ở kiếp trước, nội dung chính là cuộc sống ảm đạm của con tin nơi địch quốc.

Tuy ảm đạm, nhưng chứa đầy âm mưu quỷ kế.

Lý Tùng Nhất tự tin khẳng định, nó hay hơn nhiều so với mấy phim truyền hình “máu chó” nhan nhản trên TV.
Lý Tùng Nhất kiểm tra kịch bản lần cuối, điền thông tin của mình và đính kèm hai tấm ảnh toàn thân vào phần “Đề xuất diễn viên chính”, thù lao tuỳ ý.

Cậu gửi nó đến hộp thư của Công ty Điện ảnh và Truyền hình Bình Xuyên.

Đây là một trong những công ty hàng đầu trong làng giải trí, thường sản xuất những sản phẩm chất lượng và có khả năng thu mua kịch bản theo chủ đề lịch sử của cậu nhất.
Lý Tùng Nhất là một diễn viên “nửa mùa”.

Thực ra, cậu không thích diễn xuất lắm.

Cậu thấy kiếp trước phải sống gò bó trong căn gác gỗ đơn sơ tối tăm, nên khi tái sinh mà vẫn giữ ký ức trong hình hài mới, cậu muốn bù đắp sự tiếc nuối năm xưa.

Cậu muốn nhìn thấy ánh sáng, không chỉ là ánh nắng mặt trời mà còn là đèn flash và đèn sân khấu.
Dáng vẻ cao ráo, khuôn mặt điển trai, không đáng lãng phí thời gian như thế.

Lý Tùng Nhất vội vàng soi gương, tâm trạng mới tốt hơn chút đỉnh.
Điện thoại thình lình đổ chuông.

Lý Tùng Nhất đã không nhận được cuộc gọi nào suốt một tháng qua.

Cậu suýt chút nữa quên mất mình cũng có “chim bồ câu đưa thư”, thú thật thì ban đầu cậu rất khó tiếp nhận thiết bị thông minh này.
“A lô?” Lý Tùng Nhất tự hỏi, chẳng lẽ sơ yếu lý lịch nộp cho bên kia có biến?
“Có phải Lý Tùng Nhất đóng vai Vương Tiểu Nhị trong “Kiếm chỉ trời cao” không?”
“Đúng vậy.”
“Trời ơi, cuối cùng tìm được cậu rồi!” Người bên kia thét lên.
Lý Tùng Nhất: “Cực khổ tìm tôi thế này, chắc là muốn tôi đóng nam chính hả?”
“Hứ! Có nam chính thì anh mày tự đóng nhá!”
“Nam phụ cũng được.” Lý Tùng Nhất miễn cưỡng chấp nhận.
Người bên kia im bặt.
Lý Tùng Nhất cười: “Có chuyện gì vậy? Nói đi, tôi nghe nè.”
Người nọ nói: “Tôi đóng Chu Chính trong “Kiếm chỉ trời cao”, Thai Hành đó.

Cậu nhớ không?”
“Tôi không nhớ.” Lý Tùng Nhất nói thật, chẳng qua cậu đang tra Baidu rồi.
“Kiếm chỉ trời cao” thì Lý Tùng Nhất còn ấn tượng đôi chút.

Đây là phim chính kịch* đội lốt tiên hiệp* mà cậu đã quay cách đây một năm rưỡi.

Vốn dĩ vai diễn Vương Tiểu Nhị xem như nam thứ năm, sau rốt cậu đắc tội với nhà sản xuất nên đất diễn bị cắt hết, vừa xuất hiện đã chết tức tưởi.
Gần đây, “Kiếm chỉ trời cao” đang phát sóng trên truyền hình.

Khán giả cảm động trước bộ phim dám hy sinh logic nhằm đổi lấy thăng trầm cho cốt truyện, thành thử rating* không tệ lắm.

Mấy vai chính trong phim cũng hot hẳn lên.
[5] Phim chính kịch: là một thể loại phim có nội dung chủ yếu nói về quá trình phát triển bề sâu trong tâm thức của nhân vật khi phải đối mặt với các vấn đề về tình cảm.

Nội dung thường có chủ đề nhức nhối như nghiện ma tuý, tình dục, đói nghèo…
[6] Phim thể loại tiên hiệp: là một thể loại kỳ ảo của Trung Quốc, bắt nguồn từ hệ thống tu hành của Đạo giáo và chịu ảnh hưởng từ Phật giáo, võ thuật, y học và các yếu tố truyền thống khác của Trung Quốc.
[7] Rating: là một đơn vị đo lường khán giả, dùng để chỉ số lượng khán giả bình quân trên 1 phút của một phương tiện truyền thông, của một chương trình hay thậm chí một mẩu quảng cáo tính bằng % dân số hoặc nhóm đối tượng mục tiêu cụ thể.
Đáng tiếc, chẳng những cảnh diễn của Lý Tùng Nhất đã ít mà tạo hình còn kén người xem.

Sau cùng, không thể chen một chân trong đợt càn quét đó.
Lý Tùng Nhất tìm thấy thông tin của Thai Hành trên Baidu.

Nói thế nào nhỉ? Mặt mày khôi ngô, dáng vẻ đứng đắn nhưng quanh năm đóng vai quần chúng.

Cảnh diễn của hắn trong “Kiếm chỉ trời cao” chỉ nhiều hơn đôi ba câu lời thoại so với cậu mà thôi.
Thai Hành nói với giọng phấn khích: “Tôi và cậu có cảnh diễn chung đó! Lúc hai môn phái tuyên chiến, tôi đánh với cậu.

Tôi còn cắt cổ cậu nữa!”
“Ờ.” Lý Tùng Nhất nói.

“Vậy bây giờ anh tìm tôi để tham khảo cảm nhận sau khi bị cắt cổ hả?”
“Ê, cậu biết giỡn thật nha.

Tôi tìm hiểu rồi, hình như dạo này cậu chưa nhận vai nào.” Thai Hành cười khì khì, đoạn giở giọng thần bí.

“Nè, cậu muốn hot không?”
Lý Tùng Nhất xốc lại tinh thần, nhìn thoáng qua ông lão đang lén lút ở toà nhà đối diện.

Cậu thấp giọng: “Ý anh là sao?”
Thai Hành cười khúc khích, nghĩ rằng đã chọc trúng tim đen của Lý Tùng Nhất.

Đoạn hắn nói chậm rãi: “Mấy nay tôi lướt diễn đàn, thấy cái topic mới.

Phải công nhận người đăng có con mắt chuẩn thật, bảo rằng đã phát hiện hai người duy nhất có kỹ năng diễn trong “Kiếm chỉ trời cao”, còn đăng hai tấm chụp màn hình nữa.

Chú em, tôi nói cho cậu biết.

Đó là cảnh tụi mình diễn chung, tôi cắt cổ cậu đó! Má! Lúc đó tôi đang đè cậu, mặt mày cậu dính đầy tương cà.

Nhưng quan trọng ánh mắt cậu đáng sợ thật, xém xíu nữa bắt kịp tôi rồi!”
Lý Tùng Nhất sốt ruột: “Chả nhẽ người đăng là đạo diễn? Định mời chúng ta đóng phim mới của ảnh?”
“…” Thai Hành nói.

“Mơ đi, không sao cả.

Không ai đánh thuế giấc mơ đâu.

Nhưng trước khi ăn bữa cơm miễn phí*, chúng ta phải tự giành lấy cơ hội trước.

Tôi phát hiện mấy comments vui lắm, trong đó có một cái hay cực —— Yêu nhau lắm cắn nhau đau! Dựa vào “thiên nhãn” của mình, tôi đã phát hiện có hai cô gái đang gào thét trong thầm lặng.”
Lý Tùng Nhất nghiệm ra: “Văn hoá hủ?”
Thai Hành giải thích: “Bingo! Chắc cậu cũng hiểu từ bán hủ* ha? Bây giờ lực lượng hủ nữ chiếm nửa bầu trời, cậu còn đẹp nữa chứ.

Nếu thị trường bán hủ đang sốt thì hai anh em mình gia nhập chút đi.

Biết đâu hot lên, đạo diễn book chúng ta quay bộ đam mỹ…!Bậy bậy…!Web drama* tình anh em thì sao? Chúng ta vừa đẹp trai vừa diễn hay, hot một phát đách sợ thiếu phim nữa.”
[8] Ăn bữa cơm miễn phí: Từ câu “Trên đời này làm gì có bữa cơm miễn phí”.

Ở đây ý nói (có phần châm chọc) rằng trước khi muốn ngồi không hưởng lợi thì mau mau tự thân vận động.
[10] Web drama: Web drama là dạng phim điện ảnh được phát sóng trực tiếp trên mạng mà không cần đến truyền hình truyền thống.
Dù nghe có vẻ tốt đẹp, nhưng Lý Tùng Nhất từ chối ngay mà chẳng mảy may suy nghĩ: “Đây là lừa gạt tình cảm của người khác.

Nếu bị lộ tẩy thì không phải chuyện đùa đâu.”
“Gì vậy ba!” Thai Hành nóng nảy.

“Lừa gạt cái gì? Một người sẵn lòng “bán”, một người đồng ý “mua”.

Chúng ta có làm gì đâu? Tương tác trên Weibo nhiều hơn chút xíu, “bán” cho nhau miếng tình hữu nghị.

Còn lại thì các cô tự biên tự diễn.

Các cô thoả mãn, chúng ta trở nên nổi tiếng, đôi bên cùng có lợi mà.

Mấy nay cậu không lướt Weibo à, xấu muốn chết còn tung hint bách hợp.

Chúng ta đẹp trai thế này mà sợ gì? Cùng lắm thì sau này nổi rồi, chúng ta đóng mấy bộ đền đáp cho xã hội.”
Lý Tùng Nhất giữ vững lập trường: “Anh có thể tự công tự thụ, dạo này hot vụ đó lắm.

Nhưng tôi thấy anh nên tìm cách khác đi.” Thuật ngữ này là những gì Lý Tùng Nhất vừa nhìn thấy trong văn hoá hủ trên Baidu.

Quả thật ngắn gọn súc tích, sâu sắc gợi tả.
“Hầy…” Thai Hành thở dài, bỗng nghiêm túc hỏi.

“Cậu nhiêu tuổi rồi?”
“Hai mươi hai.”
“Hai mươi hai là tuổi đẹp đấy, anh mày hai mươi sáu rồi.” Thai Hành nói.

“Năm tôi mười bảy là đang học trường điện ảnh.

Tuổi đó mới đẹp nhất, trắng trẻo xinh trai.

Trước khi vào đại học, tôi đã đóng phim.

Nói thật với cậu, tôi cũng nằm trong top đầu của mấy cuộc thi chuyên nghiệp đó.

Nhưng cậu nhìn tôi bây giờ đi.

Hết năm này tới năm khác, thời gian không chờ ai cả.”
Lý Tùng Nhất không lên tiếng, cậu đoán Thai Hành muốn chơi chiêu tình cảm.
Tông giọng của Thai Hành quả nhiên bắt đầu thấp xuống: “Châu Nghệ, tiểu hoa đán* nóng bỏng tay.

Cậu biết không? Ai cũng nói cổ hên.

Dù cổ diễn phim dở thì cũng là phim dở hot nhất! Nhưng hồi đó cổ là bạn cùng lớp của tôi, còn muốn cưa tôi! Cổ có mắt nhìn, nhận ra tôi là người có triển vọng nhất trong khoa.

Nhưng tôi từ chối rồi.

Ha ha, không ngờ cũng có lúc cổ mù.

Bây giờ tôi mong cổ mù thêm lần nữa, ngỏ lời bao nuôi tôi.

Tôi nhất định quỳ xuống vuốt váy cho cổ liền!”
“So với việc bán thân lấy tiền và cầu đại gia bao nuôi, chuyện chúng ta làm có gì ghê gớm đâu? Vào giới giải trí, cậu phải chuẩn bị tâm lý cho những thứ này.

Đừng nói với tôi “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”.

Ở đây đều là bùn, cậu không có cơ hội ngoi lên đâu.

Cậu muốn tồn tại thì phải biến mình thành bùn.”
“Trên đời này có vài việc không phải cứ nỗ lực là được, còn tuỳ vào số phận của cậu.

Tôi và cậu có số phận kém, đẹp trai thì có ích gì? Vẫn không hot đấy thôi.

Chú em, đây là cơ hội ngàn năm có một.

Tôi của bây giờ là tương lai của cậu.

Người ta hay nói tuổi thọ của nam diễn viên cao hơn so với nữ diễn viên.

Nhưng ở ngay độ tuổi đẹp nhất mà không đóng phim, già rồi còn mong mỏi gì nữa?”
“Tôi hai mươi sáu không khác gì với tôi hai mươi.

Tôi không ngại chờ, nhưng tôi sợ chờ cũng vô dụng.

Nếu ông trời bảo tôi năm bốn mươi tuổi nhất định đóng vai chính, tôi bảo đảm ngoan ngoãn chờ đợi.

Nhưng tôi không nhìn thấy hy vọng gì ở tuổi bốn mươi cả.”
Lý Tùng Nhất thừa nhận Thai Hành nói đúng.

Nếu chẳng phải do duyên số, vậy tại sao cậu không thể nổi tiếng bằng khuôn mặt này? Nhưng Lý Tùng Nhất vẫn quyết định tin vào tài năng của mình một lần nữa.

Kịch bản của cậu có triển vọng, không rơi vào tình thế quẫn bách thì cậu tuyệt nhiên không dùng lối tắt.
Thai Hành tận tình khuyên bảo cả hồi lâu, song vẫn nhận lấy câu trả lời không hợp tác.

Hắn thiếu điều ọc máu chết tại chỗ: “Nè, tôi biết cậu thích đóng phim.

Thực ra tôi có ấn tượng với cậu lắm, vì cậu diễn rất nghiêm túc.

Cậu là diễn viên giỏi, không nên bị vùi dập.

Tôi tin một ngày nào đó mình nổi tiếng, mọi người sẽ tha thứ cho hành vi của chúng ta hôm nay.”
“Tâng bốc tôi cũng vô dụng.” Lý Tùng Nhất vẫn vững như kiềng ba chân.
“Tôi nói thật đó.” Thai Hành thở dài, đột nhiên giọng điệu mỏi mệt.

“Cậu nghĩ kỹ đi.

Nghĩ xong rồi thì gọi cho tôi.

Tôi không ngại chờ đâu.”
Hết chương 1
Chú thích:
[9] Bán hủ: Nôm na là tung hint couple nam x nam.

Mình thấy một bài phân tích của page “Mãi mãi là em pé của mẹ Hoa” trên facebook về thế nào gọi là “bán hủ” khá hay.

Mình cũng đồng ý với quan điểm của bạn, cũng phù hợp với tình tiết trong truyện.

⇒ (…) Vậy khi nào thì gọi là “bán hủ”? Đó là khi hai người đã tách ra, có con đường phát triển riêng, nhưng người đó thỉnh thoảng lại “cue” người kia trong các hoàn cảnh ko liên quan bằng một số cách nào đó để “rải đường” cho fan CP nhằm mục đích phục vụ cho lợi ích cá nhân.

Ví dụ như: đẩy doanh số bán hàng, mở khóa sản phẩm hay vote giải thưởng hoặc để gián tiếp bôi đen người còn lại.

Đối với mình, tương tác tạo chemistry và bán hủ hoàn toàn khác nhau, nên nói cứ đóng đam mỹ là bán hủ thì mình ko đồng tình với ý kiến này, có bán hủ hay ko, phải xem sau khi phim chiếu xong mới rõ được.
[11] Tiểu hoa đán: Hoa đán là từ dùng để chỉ những nữ diễn viên nổi tiếng, có sức ảnh hưởng rộng, độ quốc dân cao, thiên về hình tượng ngôi sao của đại chúng.

Hoa đán bao gồm nhiều cấp bậc như tiểu hoa, trung hoa, đại hoa.

Trong đó, nói một cách dễ hiểu thì tiểu hoa là khởi điểm của các sao nữ khi bước chân vào showbiz.

Từ những ngôi sao vô danh tới những mỹ nhân được săn đón hiện nay đều có thể gọi chung là tiểu hoa.

Ngoài ra, trung hoa chỉ những nữ diễn viên có giải thưởng, được đánh giá cao về diễn xuất.

Đại hoa chỉ những nữ diễn viên có đủ tuổi nghề, độ nhận diện công chúng cao và được công nhận khả năng diễn xuất.
[2] Ly rượu đồng ba chân:

*
Q: Chào mừng các bạn đến với chiếc hố mới của mình, hê hê ~
Ở đây mình xin phép nói về tên nhân vật, Lý Tùng (李丛/Lǐ cóng) và Lý Tùng Nhất (李从一/Lǐ cóng yī).

Thực ra chữ Tùng (从) này có tất cả sáu cách đọc theo từ điển Hán Nôm, có thể là “Lý Tòng Nhất”.

Và ban đầu mình cũng dùng chữ “Tòng”, nhưng thú thật khi edit đến chương 44 liên quan đến cách gọi và cách viết thì để “Lý Tùng Nhất” lại hợp ngữ cảnh và dễ hiểu hơn nhiều ^-^
Ngoài ra, bộ này có nhiều chú thích lắm.

Các bạn nên xem trên WordPress để có thanh Spoiler cho dễ nè..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Tháng Ngày Giành Ảnh Đế Với Thái Tử

Chương 2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

02.

Selfie.

Thai Hành ngắt cuộc gọi với Lý Tùng Nhất, ôm tâm trạng chán nản mua hộp cơm khác. Ngoại trừ dầu cống*, không gì có thể che giấu nội tâm buồn khổ của hắn.

[1] Dầu cống (地沟油): Dầu ăn được tái chế từ rác thải, đây không phải là dầu thực phẩm và không được phép dùng chế biến thực phẩm. Nó được vớt từ nước thải, lẫn trong nước cống cùng rất nhiều rác thải và chất cặn bã. Sau khi vớt, đầu được làm trong, xử lý tiếp nhưng vẫn rất bẩn vì không lọc được hết tạp chất. Dầu này ban đầu được dùng làm nguyên liệu trong các sản phẩm ngành công nghiệp như sản xuất đồ gốm, hay một lượng rất nhỏ trong thức ăn chăn nuôi. Nó là dung môi hoà tan các chất độc hại nằm trong nước thải, cống rãnh (từ các hoá chất tẩy rửa tới cặn kim loại nặng, thuốc nhuộm, dầu mỡ dùng bôi trơn máy móc…).

Anh Khôn gọi điện.

Thai Hành tròn mắt. Hắn vội bắt máy, giọng điệu nịnh nọt: “A lô, anh Khôn. Có gì hay định giới thiệu cho em ạ? Sao, lần này là vai phản diện xuyên suốt phim! Vâng, ít thoại hả? Không sao, ít thoại thì em dùng ánh mắt hold. Vai giáo chủ Ma giáo thiếu tình thương lạnh nhạt vô tình kín tiếng ít nói, hả anh? Ồ, phim chiến tranh gián điệp… Quân phiệt có vợ bị cưỡng hiếp nên mất niềm tin? À, quỷ Nhật… Ngu học nữa hả? Thoại chính về gái bán hoa với chửi thề… Không sao, không sao! Anh Khôn phải tin vào tài diễn xuất của em! Em bảo đảm diễn ngu đến nỗi cha mẹ nhận không ra luôn! Cảm ơn anh Khôn. Hôm nào em mời anh ăn cơm nha!”

Thai Hành ném phăng điện thoại xuống giường. Thằng Khôn này nhỏ hơn hắn một tuổi, nhưng người ta có nguồn tài nguyên* dồi dào nên phải ăn nói khép nép. Thai Hành vừa lùa cơm vừa tìm video hướng dẫn nói tiếng Nhật và bắt đầu học cách chửi thề sao cho mát tai. Dù là một tên ngốc Nhật Bản thì hắn vẫn phải diễn tròn vai.

[2] Tài nguyên: Đây là một thuật ngữ trong giới giải trí nói chung về cơ hội thăng tiến, bao gồm hợp đồng quay phim, quảng cáo…

*

Lý Tùng Nhất nộp sơ yếu lý lịch vào hộp thư của vài đoàn phim. Cậu thắc mắc, đáng lẽ mấy người này phải choáng ngợp khi nhìn thấy ảnh chân dung, rồi khóc lóc năn nỉ cậu đóng vai chính chứ? Sao ngay cả vai quần chúng cũng không tìm cậu? Lý Tùng Nhất thở dài, thiên hạ ngày càng xuống dốc, thói đời ngày nay không “xem mặt bắt quàng làm họ” nữa.

Lý Tùng Nhất vừa chờ phản hồi từ đoàn phim, vừa chờ trông kết quả của công ty Bình Xuyên. Nhưng chờ hoài không thấy, thay vào đó nhận một tin nhắn từ số lạ.

Nhất Nhất, ngày thứ 425 không quay phim. Nhớ em, nhớ em. Anh đang có vai chính, vốn đầu tư 300 triệu. Muốn thắp nến tâm sự suốt đêm* với em, mong em trả lời anh! (300 triệu RMB = 1,078,761,462,300 VNĐ)

Chương trình Hỏi & Đáp bắt đầu: Phép tu từ nào được sử dụng trong “thắp nến tâm sự suốt đêm”? Ẩn dụ? Sai! Thủ pháp Bạch Miêu* mới đúng! Người ta có sở thích đặc biệt, tìm hiểu vận tốc sáp nến chảy.

[3] Thắp nên tâm sự suốt đêm (秉烛夜谈): Thường được dùng cho phép ẩn dụ một người học tập và làm việc chăm chỉ. Hoặc mở rộng ra là những người cùng chí hướng thảo luận sâu về một chủ đề tới tận khuya. Nói chung là phép ẩn dụ mang tính tích cực.

[4] Thủ pháp Bạch Miêu (白描): Miêu tả thẳng sự việc.

Lý Tùng Nhất liếc xéo tin nhắn nọ, đoạn kéo vào danh sách chặn.

Người này là nhà sản xuất mà Lý Tùng Nhất vừa đắc tội. Bất kể người nào trong một trăm lẻ tám anh hùng hảo hán ở danh sách chặn, họ cũng là nhà sản xuất hàng thật giá thật.

Năm đó, Lý Tùng Nhất với nhan sắc mơn mởn tham gia “Kiếm chỉ trời cao” đã bị nhà sản xuất đưa ra yêu cầu “quy tắc ngầm”. Quy tắc ngầm không có gì lạ, dẫu sao khuôn mặt và dáng người của Lý Tùng Nhất cũng nổi bật, không muốn quy tắc ngầm mới lạ đó.

Nhưng khi nhà sản xuất nghe thấy lời từ chối bèn doạ đuổi cậu ra khỏi làng giải trí, Lý Tùng Nhất sức mấy mà nhịn nổi. Kết quả không nhịn nổi biểu hiện cụ thể trong bốn trăm hai mươi lăm ngày không quay phim —— Lý Tùng Nhất đã dùng tiếng phổ thông rặc khẩu âm Quảng Đông, kết hợp với tiếng Anh cấp bốn và phương ngữ thuần tuý hòng thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà sản xuất.

Chẳng qua nhà sản xuất đã bám theo Lý Tùng Nhất suốt một năm rưỡi mà vẫn ngoan cố, điều đó cũng chứng tỏ sức hấp dẫn không thể chối từ của cậu nhỉ?

Lý Tùng Nhất gật gù đưa ra kết luận, an ủi cho linh hồn vô vọng của mình.

*

Nửa tháng trôi qua. Sơ yếu lý lịch như đá chìm đáy biển, kịch bản cũng không có phản hồi.

Lý Tùng Nhất rơi vào thảm cảnh “viêm màng túi”. Cậu nghi ngờ bản thân có thể chết đói trong chốn đô thị phồn hoa này, và góp thêm một oan hồn vào gia tộc Bắc phiêu*.

[5] Bắc phiêu (北漂): chỉ những người sinh sống và làm việc ở Bắc Kinh nhưng không có hộ khẩu ở Bắc Kinh.

Tình thế quẫn bách. Lý Tùng Nhất nhớ đến Thai Hành đã gọi cho cậu nửa tháng trước, tự hỏi tính khả thi trong đề nghị của hắn.

Lý Tùng Nhất vừa lên mạng đã thấy video cảnh diễn của mình và Thai Hành, đoạn bật cười.

Trong một nhóm những người đàn ông hung hăng mặt mày bặm trợn đang xắn tay áo đi tính sổ vườn rau nát tươm do đàn heo ở thôn bên cạnh gây ra, bộ dáng cứng còng của Thai Hành trông đặc biệt buồn cười. Nó cũng khiến cậu nhớ lại cảnh diễn này —— Hai môn phái quyết chiến sinh tử. Trong hàng loạt người ở phim trường, chỉ mỗi Thai Hành diễn xuất nghiêm túc. Hắn khiến người ta cảm thấy cô đơn không giải thích được. Hắn diễn rất cô đơn.

Đổi cảnh. Lý Tùng Nhất xuất hiện trong một môn phái khác.

Cậu thấy biểu cảm của mình thực ra chẳng khá hơn bao nhiêu so với mấy người lượn lờ xung quanh. Cảnh diễn và thù lao đều bị cắt hết, cậu chỉ đơn giản diễn chiếu lệ thôi. Nhưng khi bắt đầu đánh tay đôi với Thai Hành, không biết vì sao mà cậu nhập diễn. Kết quả là, nó trở thành cảnh phối hợp duy nhất gánh diễn xuất cho cả bộ phim mà dân mạng đã nói.

Đó là lần đầu tiên Lý Tùng Nhất cảm thấy diễn xuất khá vui. Cảnh kết thúc, cơ thể cậu vẫn còn nong nóng. Thai Hành đã thực sự lây nhiễm cảm xúc cho cậu. Đáng tiếc cậu không còn nhận thêm vai nào kể từ “Kiếm chỉ trời cao”.

Lý Tùng Nhất biết, không thể nổi tiếng trong giới giải trí có lẽ là do duyên số. Nhưng không có vai diễn chắc chắn là do người làm, e rằng nhà sản xuất đã giở trò quỷ. Nhà sản xuất có khả năng chặn hết đường sống của cậu, song gã còn có khả năng trấn áp ngàn vạn hủ nữ ư?

Hoàng hôn buông xuống, căn nhà thuê chật hẹp trở nên tối tăm vô cùng. Và nó, hệt như gian nhà gỗ kiếp trước. Lý Tùng Nhất ghét cay ghét đắng hoàn cảnh như thế, song cậu không tài nào thay đổi nó. Trong bóng đêm vô tận, Lý Tùng Nhất khẽ cười.

Kiếp trước cậu sống trong gia đình đế vương, sinh tử không do cậu nắm. Nhưng cậu vẫn kéo dài hơi tàn dưới sự che chở của Bát Vương gia thêm mấy năm. Tuy rằng cậu không đích thân giết người, nhưng Bát Vương gia dấy binh tạo phản và bất hoà với Thái tử ít nhiều gì đều do một tay cậu dựng nên.

Cậu muốn trở thành diễn viên, đơn thuần chỉ vì ý thích. Phần lớn kiến thức về thế giới này đều do cậu tiếp thu thông qua sóng truyền hình, và từ đó cậu có ấn tượng tốt về nghề ấy. Tuy nhiên, một số người làm khó dễ đã khơi dậy sự u ám trong kiếp trước của Lý Tùng Nhất. Sống lại với cuộc đời mới, chỉ có chuyện cậu không muốn làm chứ không có chuyện cấm cậu làm. Dù đó là số phận, Lý Tùng Nhất cũng không nhận.

Khi Thai Hành nhận cuộc gọi từ Lý Tùng Nhất, đoàn phim hãy đang gấp rút chạy cảnh.

Thai Hành mặc quân phục của quân đội Nhật, lấy điện thoại ra khỏi chiếc sơ mi bó sát cách khó khăn. Vừa thấy đó là Lý Tùng Nhất, hắn đã biết tương lai mình sắp có bước ngoặt mới. Thai Hành toan bắt máy thì trông thấy dáng vẻ vội vàng của hai cô gái, còn nghe một cô bảo: “Chị Tiểu Xảo, em nói chị nghe cái này. Người ban nãy gọi chị là gái bán hoa đó, em thấy ổng nhìn chị mà chảy nước miếng. Ghê lắm, dơ nữa. Chị đừng tới gần ổng nha.”

Thai Hành tròn mắt, thầm mắng —— “Không biết thì dựa cột mà nghe. Đây không phải ghê tởm mà là kỹ thuật diễn, hiểu không? Hai người các cô đóng vai thiếu nữ nông thôn mà make up theo style Hàn Quốc. Lông mày ngang, kính áp tròng màu mè, móng tay móng chân đỏ choét. Nếu trong phim kháng Nhật chuẩn chỉnh thì hai cô đã bị bắt vì cái tội mang dáng dấp gián điệp rồi!”

Thai Hành và Lý Tùng Nhất hẹn gặp nhau, lẽ dĩ nhiên là Thai Hành mời nước.

Địa điểm tổ chức “họp kín” là một quán cà phê khang trang. Lý Tùng Nhất rảnh rỗi nên đến sớm, gọi vài chiếc bánh ngọt cốt nhâm nhi giết thời gian.

Chàng thanh niên gói mình trong chiếc hoodie và quần jean vừa bước vào cửa hàng đã thu hút toàn bộ sự chú ý của thực khách. Lý Tùng Nhất cũng thấy hắn, đoạn đưa tay ngoắt.

Thai Hành bước nhanh tới, cười nói: “Trời, cậu còn đẹp hơn năm trước nữa.”

Câu này thành công làm hài lòng Lý Tùng Nhất.

Thai Hành thấy bàn trống trơn, nói giọng khách sáo: “Sao cậu không gọi nước hay bánh trái gì hết? Em ơi…”

Lý Tùng Nhất không nói với Thai Hành, rằng cậu đã gọi đầy một bàn. Cậu ăn hết từ nãy, và nhân viên phục vụ cũng dọn dẹp xong xuôi.

Trong khi chờ lên món, Thai Hành đưa một bức ảnh tốt nghiệp cho Lý Tùng Nhất.

Lý Tùng Nhất biết Thai Hành không nói dối, hắn và Châu Nghệ quả thật là bạn cùng lớp. Không những thế, hai người còn theo học một trường nghệ thuật biểu diễn nổi tiếng.

“Cậu nhận ra mấy người?” Thai Hành đắc ý.

“Châu Nghệ, với cậu.”

Thai Hành cười: “Đây là Từ Khánh Doanh, tiểu hoa đang hot đó. Nhưng cổ phẫu thuật, cậu không nhận ra cũng phải. Lớp ba chục người, mỗi hai cổ là sáng sủa nhất. Đa phần đổi sang kinh doanh hay làm bầu show rồi. Mấy người còn lại thì giống tôi, giãy giụa trong cái giới này.”

Thai Hành cười tự giễu, sực nhớ bữa hẹn hôm nay chẳng phải để khoe khoang trình độ học vấn. Hắn lấy điện thoại ra, vội nói: “Weibo cậu tên gì? Follow lẹ lên. Từ bây giờ, chúng ta phải tranh thủ cơ hội bán!”

“Tên Lý Tùng Nhất.” Lý Tùng Nhất cũng lấy điện thoại ra.

“Ê, sao cậu không chứng thực* Weibo? Bữa giờ tôi tìm tên cậu mà không thấy.” Thai Hành bấm theo dõi Lý Tùng Nhất, phát hiện cậu chỉ có vài chục fans mà hầu hết còn là tài khoản ảo. Tất nhiên, hắn cũng chẳng khá hơn là bao. Tổng cộng có bốn mươi ngàn ba trăm fans, trong đó bốn mươi ngàn fans kia do hắn bỏ tiền mua.

[6] Chứng thực Weibo: Dấu tích V. Màu vàng là tài khoản đã xác thực thân phận của người dùng, không phải là tài khoản giả mạo. Màu đỏ là tài khoản có lượt tương tác cực kỳ cao, như tài khoản của người nổi tiếng, blogger… (Tương tự như tích xanh của Facebook). Màu xanh là tài khoản của doanh nghiệp, đơn vị, cơ quan nhà nước.

Một câu hỏi tưởng chừng như nhẹ nhàng lại đánh trúng điểm đau của Lý Tùng Nhất. Có lẽ tư duy kiếp trước đã ăn sâu vào máu khiến cậu “chậm tiêu” trong các sản phẩm công nghệ như điện thoại, thành thử vẫn chưa rành Weibo. Chẳng qua có một chức năng trong đó khiến cậu thích muốn chết, đó là selfie. Bất kể dùng camera trước hay sau, bất kể góc chụp từ trên xuống hay từ dưới lên, hình ảnh ra lò đều đẹp ngỡ ngàng.

Vào một ngày đẹp trời, Lý Tùng Nhất đưa ra một kết luận sâu sắc —— Chủ yếu là khuôn mặt này không có góc chết đó mà.

“Giờ tôi đăng Weibo, cậu nhớ share với comment nha.” Thai Hành chụp nửa mặt dưới của Lý Tùng Nhất và bàn thức uống. “Khoan lộ mặt, ra vẻ thần bí mới câu views câu likes được! Mấy nay tôi trà trộn vào thị trường bán hủ, học lỏm nhiều thứ hay lắm. Cậu cứ nghe tôi là được…”

“Học lỏm bằng cách nào?” Lý Tùng Nhất tò mò.

Thai Hành tự hào: “Nửa tháng qua, tôi đọc hàng trăm cuốn tiểu thuyết đam mỹ nổi tiếng. Nắm rõ thuộc tính công thụ trong lòng bàn tay. Muốn đáng yêu có đáng yêu, muốn ngầu có ngầu, muốn anh mày “rải đường” cũng được luôn!”

“Nếu anh dồn năng lượng đó vào diễn xuất…”

“Sao cậu biết tôi không làm?” Thai Hành cúi đầu soạn Weibo, thản nhiên nói.

Lý Tùng Nhất im bặt. Cậu bỗng nghĩ tới một Thai Hành diễn cô độc. So với kiểu ngẫu hứng của mình thì Thai Hành yêu diễn xuất mà thất bại càng buồn hơn. Lý Tùng Nhất đang nghĩ miên man, bỗng điện thoại vang lên tiếng nhắc nhở có Weibo mới.

Thai Hành V: Hôm nay tôi tình cờ gặp @ Lý Tùng Nhất, cậu bạn đóng chung bộ phim “Kiếm chỉ trời cao” cách đây một năm rưỡi. Cả hai vừa uống cà phê vừa nhớ lại khoảng thời gian năm đó. Mỗi vở kịch là một lần duyên phận đẩy đưa, có thể gặp lại âu cũng do duyên số. Có phim để đóng, có bạn để gặp, đây mới là cuộc sống. [ảnh]

Lý Tùng Nhất cười, văn thơ các kiểu nữa chứ. Cậu chia sẻ lại, đoạn bình luận hai câu.

Thai Hành nhận thông báo có bình luận mới, nói: “Cậu hả? Tôi còn chưa dặn cái gì mà cậu đăng rồi?”

Lý Tùng Nhất: Xong chưa? Chụp xong rồi thì trả đĩa bánh cho anh trai bên cạnh đi. Chúng ta mua hamburger, ăn lẹ kẻo lạnh.

Thai Hành tự hỏi, sao bước phát triển này khác hoàn toàn với những gì hắn nghĩ thế? Thôi kệ, dầu gì hủ nữ cũng thích thuộc tính độc mồm độc miệng.

“Lát nữa tôi về mở acc clone, comment đẩy bài viết kia lên. Khà khà khà, cậu chuẩn bị tinh thần nổi tiếng chưa?” Thai Hành hất cằm.

Lý Tùng Nhất đột nhiên nhớ tới gì đó, vội nói: “À quên nữa, tôi đắc tội người khác. Có ảnh hưởng tới anh không?”

“Ai vậy?” Thai Hành căng thẳng.

Lý Tùng Nhất nhăn trán, đoạn lắc đầu: “Tôi không nhớ tên, chỉ biết là nhà sản xuất của “Kiếm chỉ trời cao”. Chắc ổng cũng máu mặt lắm, muốn quy tắc ngầm mà tôi không chịu. Mấy ngày gần đây không có phim đóng là do ổng hết.”

“Thế không sao.” Thai Hành phất tay, cóc thèm quan tâm. “Tôi gặp mấy vụ này nhiều rồi. Sợ trước sợ sau, sao mà hot được!”

Nếu Thai Hành đã nói vậy, Lý Tùng Nhất đành mặc cho hắn tuỳ ý sắp xếp. Mấy ngày sau, cậu nghe theo dân chuyên Thai Hành căn dặn, đăng Weibo tương tác.

Nói không ngoa, hiệu quả thật đấy. Ít nhất thì fans trên Weibo của Lý Tùng Nhất đã tăng thêm vài trăm người, hầu hết cũng bấm theo dõi Thai Hành. Đây có lẽ là fan CP trong truyền thuyết, nhỉ?

Lý Tùng Nhất hiếm khi đăng Weibo, thông thường chỉ chia sẻ dòng trạng thái của Thai Hành. Vì thế các fans bất mãn, kêu gào đăng ảnh selfie dưới phần bình luận.

Selfie ấy à? Đây là sở trường của cậu mà! Lý Tùng Nhất cười hì hì, đăng ảnh ghép chín ô*.

[7] Ảnh ghép chín ô: Thực ra bản gốc là “cửu cung cách” (九宫格), từ này hình như là trò Sudoku. Nhưng trong ngữ cảnh đăng Weibo thì có hình như cuối chương nhé.

Hôm nay, lượt bình luận nhiều hơn mọi khi. Điện thoại không ngừng vang lên âm thanh nhắc nhở, tất cả đồng thanh gọi một tiếng “nam thần”.

Bắp cải đau khổ: Từ từ, cho tui một phút bình tĩnh. Dạo này tui thức đêm học bài, hình như mắt bị yếu.

→ Bắp cải lắc lư: Tui về rồi nè! Ứ ừ. Hồi nãy tui gào lên, bạn cùng phòng tưởng tui ôn bài nhiều nên điên rồi! Mấy bà đó sao biết, trên trời mới rơi xuống “mỹ nhan thịnh thế” chứ! Trời ơi, anh xứng với bốn chữ “mỹ nhan thịnh thế” thiệt đó! Vẻ đẹp không lẫn chút tạp chất nào luôn!

Yêu đến già: Em tưởng anh xấu nên không dám up ảnh selfie. Thì ra anh sợ gây sốc tụi em, sợ lừa gạt tình cảm của tụi em! Mấy bà ơi, tui quyết định chính thức chuyển từ người qua đường* thành fan chân chính nha!

Nếu là lúc đó: Tui mới chia tay với bạn trai đã quen 5 năm. Buồn muốn chết, ai dè vừa lên Weibo đã thấy ảnh selfie của cậu. Tự dưng tui giận cực, bạn trai cũ xấu xa đi ra chỗ khác! Tui không cần anh nữa!

Mary Mary Sue: Toang rồi chị em ơi. Đây chính là cảm giác rung động trong truyền thuyết hả?♥♥♥

[8] Người qua đường: vốn là từ được Cnet sử dụng rộng rãi, ý chỉ những người vốn không phải fan hay antifan của bất kỳ ngôi sao nào cả.

Mức độ hiểu biết của các cô gái về ảnh chỉnh sửa có lẽ chỉ đứng sau các nhà thiết kế. Nhìn một cái, các cô phát hiện ra ngay không hề có sự can thiệp của cà mặt trong đó. Quả tình, Lý Tùng Nhất là tấm gương sáng trong giới selfie. Khen một câu “mỹ nhan thịnh thế” cũng chẳng ngượng mồm —— Mắt to, mũi cao, cái miệng chúm chím! Trời ơi, trai đẹp!

Các cô tức mình, stylist của “Kiếm chỉ trời cao” làm ăn sống nhăn quá! Biến một trai đẹp thành Vương Tiểu Nhị đen nhẻm và luộm thuộm là sao? Có trời mới biết các cô đã phải đấu tranh nội tâm cỡ nào mới dám trở thành fan CP khi thấy ảnh tạo hình của Vương Tiểu Nhị.

Lý Tùng Nhất nhìn quần chúng nhân dân thét gào, hoá ra con gái thời nay thích ảnh selfie thế à? Ây da, hình như album ảnh của cậu đủ đăng trong một, hai năm luôn nhỉ?

Hết chương 2

Q: Nói chứ truyện này ít bình luận từ giang cư mận lắm, tác giả toàn nói về kịch bản và những vấn đề khác thôi à.

Hình ảnh ghép chín ô:

chapter content


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.