Tháng Chín Gió Về

Chương 9: 9: Chương 6



Sau này, cuối cùng Thẩm Mặc Lam cũng tìm được cơ hội rời khỏi trấn nhỏ.

Hôm đó, y theo đám thanh thiếu niên đến sân tập như thường lệ, tập cho mấy lão kiếm khách đó xem một lúc lâu.

Khi đám thanh thiếu niên kia về gần hết, một lão bén lại chỗ y, hỏi y có muốn theo lão học võ hay không.

Theo lão giới thiệu thì lão là người truyền thừa kiếm pháp của Mặc gia nổi danh khắp giang hồ.

Lão có tuổi rồi, nhưng mấy đồ đệ lão đã nhận thì lão vẫn chưa ưng lắm, chợt lão thấy nền tảng của y không tồi.
Y hơi dao động, nhưng y không nỡ bỏ mặc mẫu thân y ở lại một mình.

Phụ thân y mất sớm, một tay mẫu thân y nuôi y lớn, lúc này mẫu thân y đã đến tuổi rồi, nhiều năm làm lụng vất vả khiến người ốm yếu, y còn đang chăm sóc người.
Lão kiếm khách cũng không ép y vội, chỉ để lại mảnh giấy, bảo y quyết định theo lão bất cứ lúc nào cũng được.
Mẫu thân y vẫn luôn khuyên y đi ngắm nhìn thế giới bao la đến đâu.

Đêm ấy y nghĩ mãi, nghĩ đến việc Phong Vô Ngân đã rời khỏi cái trấn này, cuối cùng y quyết định sắp xếp một chút cho cuộc sống của mẫu thân y sau này, rồi y rời đi.

Y dựa vào mảnh giấy kia, tìm lão kiếm khách.

Nhưng mà sau đó, lại vì tính tình của y nên y không được đám con cháu Mặc gia hoan nghênh cho lắm.

Thế nên y chẳng ở đó lâu, cỡ mấy năm là y rời khỏi Mặc gia, chính thức bước vào giang hồ.
Chủ yếu là y cướp của nhà giàu, chia cho nhà nghèo, hành hiệp trượng nghĩa.

Y thường mặc đồ đen, kiếm pháp nhanh gọn, tục xưng “Mặc Sát”.

Trong quá trình hành tẩu giang hồ, tình cờ y quen biết con trai độc nhất của Trần gia Trần Thiếu Thanh ở Cô Tô, cũng là Thu Diệp Khách có chút tiếng tăm trong giang hồ.

Thiếu Thanh là một thanh niên mạnh mẽ, trong sáng đến mức hắn vừa gặp gã là lòng hắn dấy lên cảm giác quen thuộc khó tả.

Từ đó y không còn hoạt động một mình nữa: y và gã tung hoành giang hồ với nhau.

Tính tình gã vội vã, thích gây chuyện khắp nơi, thỉnh thoảng y còn phải chạy đi dọn tàn cục của gã.

Hai người ở chung sớm chiều, lại dính nhau như sam, nếu là anh em chắc thân nhau lắm.

Y từng phân vân xem y có nên đến Phong trang thăm Phong Vô Ngân hay không, song y thấy không cần thiết.

Tính hắn cố chấp, hắn giữ y đến thế thì hắn sẽ thương tổn Trần Thiếu Thanh cũng chừng; với lại, thời gian dài vậy rồi không thấy hắn tìm y, chắc hắn chẳng còn để ý y gì đâu, y như đang tự ảo tưởng vị trí của y trong lòng hắn thôi… thế nên việc ghé Phong trang của y cứ bị trì hoãn suốt.
Mãi đến khi y nhận được thư từ trấn xưa gửi đến.

Thư rằng, mẫu thân y lâm bệnh nặng, mong y về sớm.
Sức khỏe mẫu thân y lúc tốt lúc xấu.

Năm đó, trước khi y đi, y đã viết đôi dòng nhờ mấy nàng với các dì hàng xóm để ý mẫu thân y.

Thỉnh thoảng y có về thăm nhà, lần nào cũng thấy mẫu thân y khỏe mạnh không khác gì trước kia.

Bỗng dưng nhận được bức thư này, y cứng đờ.
Y chạy về trấn nhỏ.

Lúc về đến, mẫu thân y thoi thóp, không biết có qua được đêm nay không không nữa.

Sau khi hỏi dì thường chăm sóc mẫu thân y nhất, y mới biết, thì ra mẫu thân y bị cảm lạnh, nay phát sốt.

Mùa đông ở trấn nhỏ phía Nam này vừa ẩm vừa lạnh, bệnh của mẫu thân y nguy kịch lắm rồi, thầy thuốc ghé qua cũng chỉ đuổi được cơn cảm, còn lại bất lực, không cứu được gì.
Dường như mẫu thân y biết thời gian người chẳng còn bao nhiều, người nhờ người ta viết thư gọi y về, gặp y lần cuối.
Ấy là lần đầu tiên kể từ khi y trưởng thành, y chứng kiến một cái chết trực tiếp ngay trước mắt y.
Chuyện phụ thân y mất lúc trước do một sự cố ngoài ý muốn, khi đó y cũng chưa có quá nhiều ấn tượng về vị phụ thân này.

Y biết trong nhà chỉ có mình y là thanh niên trai tráng, ngay từ lúc nhỏ y mong mình nhanh lớn để chăm sóc mẫu thân thật tốt.

Nào ngờ, trong lúc mọi chuyện đang diễn ra thuận lợi, y cũng dần có tiếng tốt trong giang hồ, thì mẫu thân y không thể gượng thêm được.
Trước khi mẫu thân y đi, người nắm tay y, hỏi y Phong Vô Ngân sao rồi.

Từ lúc mẫu tử Phong chuyển đến, mẫu thân hắn ít chăm hắn, mẫu thân y lại chăm bù – chăm cả hắn lẫn y.

Người cũng biết kể từ khi hắn đi thì hắn cũng chưa từng về lại trấn nhỏ bao giờ, thế nên người rất muốn biết tình hình hiện tại của hắn.
Lòng y đau xót, song vẫn thành thật trả lời rằng hai năm qua y chưa từng gặp hắn.
Mẫu thân y trước giờ vẫn luôn hiền hậu, người khẽ thở dài:
– Vô Ngân nó quý con lắm.
Y kinh ngạc, sợ mẫu thân y biết chuyện đó.

Ngôn Tình Sắc
– Thẩm gia ta chỉ có mình con, không có đệ đệ hay muội muội nào khác.

Nương luôn xem Vô Ngân như đệ đệ của con vậy, nhìn các con hòa thuận, nương vui lắm…
Y khẽ thở phào, vẫn không lên tiếng, chỉ nắm tay mẫu thân y.
Y nên biết nếu y dẫn theo Phong Vô Ngân về thì mẫu thân y sẽ phấn chấn hơn.

Chỉ là lúc ấy nhận thư gấp quá, hắn quên chuyển tiếp thư đó cho Phong trang.

Chẳng hiểu sao y cảm thấy hắn vẫn sẽ nhận được tin dữ này thôi, kế đó bất ngờ xuất hiện ở trấn nhỏ, bước vào Thẩm trạch, nhoẻn miệng cười, sà vào lòng mẫu thân y mà làm nũng, rồi hắn sẽ như đệ đệ thật sự của y, cùng y gánh nỗi đau đớn này.
Đến tận lúc mẫu thân y khép đôi mi lại, hắn vẫn chưa xuất hiện.
Y lo liệu hậu sự cho mẫu thân y, xong việc cũng không định viết thư cho Phong trang.

Hết thảy muộn cả rồi, với lại lâu rồi y với hắn cũng chưa từng liên lạc với nhau, quan hệ không còn như trước, liệu hắn có còn quan tâm?

Với lại lòng tự trọng của y không muốn y tha thứ cho cái con người ra đi không một lời tạm biệt kia.
Lần kế đó y gặp Thiếu Thanh là cỡ nửa năm sau.

Khi ấy, y chuẩn bị vài chuyện liên quan đến Thẩm trạch, y không định ở lại trấn này, y sẽ lang bạt đó đây, Thẩm trạch thì y nhờ ai đó thỉnh thoảng dọn giúp y, để y có chốn thờ cúng tổ tiên, phụ thân và mẫu thân là được.
– Đoán đi, ai nào!
Khinh công của Thu Diệp Khách khá lợi hại, gã lẳng lặng đứng sau lưng y mà không phát ra tiếng động nào.

Chính y cũng đang miên man suy nghĩ, chẳng phát hiện gã.
Y giật mình.

Trong khoảnh khắc ấy, y ngỡ Phong Vô Ngân đã đến.

Chỉ là công phu của hắn chưa đến tầm đấy, y khựng lại, trả lời:
– Thiếu Thanh.
Gã tỏ vẻ thất vọng sâu sắc:
– Vẫn không gạt được Thẩm đại ca.
Y mỉm cười, hỏi gã:
– Sao ngươi tìm được chỗ này?
– Ta nghe giang hồ đồn ngươi về quê… Mẫu thân ngươi mất rồi…
Y nhẹ nhàng lắc đầu, không muốn nói tiếp, chỉ hỏi gã xem khoảng thời gian trước hắn phiêu bạt ở đâu.

Sắc mặt gã trở nên căm phẫn:
– Gần đây giang hồ truyền tai nhau, rằng Nam Cương có một cuốn bí tịch đã được cổ vật thôi hóa, dùng để luyện thần binh Bảo Khí.

Ta đi tìm, giữa đường gặp phải một ả xấu xí.

Ta định lừa ả dẫn ta đến cuốn bí tịch ấy, nào ngờ ả ngỏ lời thương ta, còn bảo ả nhất định sẽ lấy ta… Tởm thật chứ, ả không tự soi xem ả trông như nào à? Sau đó ả không định thả ta đi, còn lấy bí tịch níu ta lại, ta đành đả thương ả, chạy về Trung Nguyên.

Ta vẫn chưa chạm vào cuốn bí tịch đó nữa, tức thật…
Y vẫn luôn bất lực trước gã thiếu niên hành động bộp chộp, cậy chiều mà kiêu này.

Tuy là người con trai độc nhất của Trần gia giàu có khắp Cô Tô đó, nhưng gã chẳng có hứng với đối với thanh danh gia tộc cũng như niềm vinh dự của con cháu Trần gia.

Thay vào đó, gã toàn tâm toàn ý theo đuổi các loại thần binh Bảo Khí cũng như các thế võ mạnh.

Gã tự xưng là “Thu Diệp Khách”, có tiếng trong giang hồ, nhưng gã cũng không quá để ý.

So với vinh hoa phú quý thì gã thích chu du muôn nơi, ân oán rạch ròi, thế nên y mới thấy gã hợp cạ y.
Chuyện vụn vặt thế này, lúc ấy y chẳng để trong lòng làm gì cho mệt.

Một tháng sau, y đã sắp xếp xong xuôi cho Thẩm trạch, bắt đầu rời khỏi trấn nhỏ một lần nữa.

Lần này, bên y có Thiếu Thanh.

Người trong trấn tiễn các y đi, tiếc là mẫu thân y không còn đứng trong đám đông ấy.

Kế đó, dường như người theo y chẳng phải Phong Vô Ngân, ai nấy cũng hỏi thăm hắn.
Y không kiên nhẫn, trả lời qua loa.

Gã lại tò mò, hỏi y về vị thiếu niên Phong gia mà mọi người nhắc đến.

Y tự vấn hồi lâu, rồi đáp:
– Người quen cũ ấy mà.
Y và gã lên Kinh Thành.

Thuở nhỏ, y rất muốn đến đây.

Nay y lớn, đến được rồi, lại không còn tâm trạng ngóng trông như xưa nữa.

Đúng là Kinh Thành phồn hoa, náo nhiệt hơn trấn nhỏ rất nhiều, chính y cũng thấy thế.

Y và gã vẫn vậy, làm việc tốt, giúp đỡ người khác, gặp chuyện bất bình – rút dao tương trợ, danh vang muôn nơi, dường như ai ai cũng biết Mặc Sát và Thu Diệp Khách đang tung hoành khắp Kinh Thành vậy.
Thế nên, mấy hôm sau, có người ghé quán trọ kiếm y.
Dường như y đoán được ai đến, y ngước mắt nhìn qua cửa sổ, thấy bóng dáng thanh niên vận đồ trắng.
– Mặc Lam?
Cuối cùng hắn cũng tới..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Tháng Chín Gió Về

Chương 9: [phần đầu]



Thẩm Mặc Lam y bí bách lắm rồi, nên mới đến Phong trang. Dẫu vậy, chính y cũng không chắc.

Lần đầu y ghé trang viên này mà.

Sau khi Phong Vô Ngân nghe y đã đến Phong trang, hắn vội chạy qua đại đường đón khách, vẻ mặt rạng rỡ. Lúc ấy, y thẳng thốt, lâu rồi y không thấy mặt hắn mừng đến vậy.

Nhưng y nhớ đến Trần Thiếu Thanh hôn mê mãi chưa tỉnh, bèn cúi đầu giải thích lý do vì sao y ghé đây, vội vàng khẩn cầu hắn xem liệu hắn có cách cứu Thiếu Thanh không.

Hắn thấy y gấp gáp đến vậy thì hơi ngạc nhiên, hắn không biết nên làm gì tiếp theo. Hắn do dự một lúc.

– Mặc Lam, huynh bình tĩnh cái đã… Lỡ có cách thật thì sao… Lúc mẫu thân đệ còn sống, người có nhiều loại sách cổ ghi lại ít… – Hắn không biết nên dùng từ như nào nữa, rủ mắt nhìn y. Lâu rồi y không được nghỉ ngơi cho ổn, tơ máu giăng đầy mắt y, hắn mấp môi, vẻ mặt hắn xìu xuống.

Y nghe “lỡ có cách” mà mừng:

– Đa tạ… Chỉ cần cứu được hắn, ngươi muốn gì cũng được.

– Gì cũng được sao… – Hắn cúi đầu, mỉm cười, hân hoan tràn dưới đáy mắt hắn.

Y không để ý. Y chỉ quan tâm đến Thiếu Thanh vẫn đang hôn mê. Với lại, lâu rồi y cũng không nghỉ ngơi tử tế nên y rất mệt. Vừa nghe hắn chịu giúp, cõi lòng căng như dây đàn của y thả lòng, y như muốn khuỵu xuống luôn vậy.

Hắn sắp xếp phòng ở tạm thời cho y và gã trong trang viên. Y nhìn hắn quan sát biểu hiện bên ngoài của Thiếu Thanh, rồi tự kể thêm vài chuyện y biết cho hắn nghe. Y thấy hắn nhíu mày suy tư, lòng y nhẹ nhõm hẳn.

Hắn ngẫm một lúc, chợt dời mắt, nhìn y, hỏi y:

– Nếu đệ… như này, Mặc Lam huynh cũng sẽ lo lắng đến vậy sao?

Y không ngờ hắn còn nghĩ đến chuyện đó, cau mày gắt hắn:

– Ngươi… Lúc nào rồi mà ngươi còn đùa bỡn ta.

Nghe thế, hắn mỉm cười.

Mấy ngày sau, y cũng không gặp lại hắn. Nghe lão quản gia nói trang chủ của lão nhốt mình trong thư phòng, chẳng buồn ăn uống, bỗng y cũng lo theo. Y thầm nghĩ, giờ mà hắn muốn thứ bảo vật tuyệt thế nào, y cũng sẽ lùng sục hết đời này để tìm giúp hắn.

Lần tiếp theo hắn cho người gọi y đến thư phòng gặp hắn. Chân mày hắn giãn ra, tuy tơ máu lan khắp mắt hắn, nhưng tâm trạng hắn tốt lắm, hắn phấn chấn sai người gọi y đến nhanh một chút.

Khi y đến, trên bàn là đủ loại thức ăn nhẹ, đa dạng sắc màu, dáng hình phong phú. Bàn này chỉ có hai người y với hắn, thật quá hoang phí mà.

Y nhắc thẳng:

– Chuyện Thiếu Thanh…

– Mặc Lam nếm thử miếng xá xíu này xem, xôi nữa… do đệ… ban bếp trong trang viên chuẩn bị đấy, đệ nghĩ huynh sẽ thích. Mấy ngày nay huynh cũng ăn không ngon miệng ha. – Hắn nhẹ nhàng cắt lời y.

Y cau mày, đinh nói thì thấy ánh mắt màu hổ phách sáng rực kia, tay y bất giác nhấc đũa, gắp đồ ăn.

– Ngon thật… – Vỏ xá xíu mềm, nhân thịt tươi ngon, ăn chung với xôi thì hết xẩy.

Đôi mắt hắn cong tít, hắn cười.

Trong thời gian này y cũng chịu khổ không ít. Y ăn một hơi là hết một bàn thức ăn nhẹ này. Ăn xong thì sực nhớ tới chuyện của Thiếu Thanh, bèn hỏi:

– Thiếu Thanh…

– Đệ tìm được cách rồi… – Hắn không cười nữa, hít sâu một hơi, rồi nhìn thẳng vào mắt y – Huynh đồng ý với đệ một chuyện, đệ chấp nhận cứu Thiếu Thanh.

Chợt y ngẩng đầu, nhìn hắn chằm chằm, mặt mày mừng rỡ:

– Chuyện gì?

Hắn nhìn y chăm chú, hơi ngừng một chút, rồi lạnh nhạt.

– Ở bên đệ… đến khi độc tố trong người Trần Thiếu Thanh rã hết.

Ánh mắt mừng rỡ của y biến mất, thay vào đó là vẻ mặt không dám tin, chán ghét hắn. Hắn lơ đi, cười nhạt:

– Trong khoảng thời gian này không được gặp Trần Thiếu Thanh. Chính đệ sẽ cứu chữa y, rồi trả tự do cho huynh.

Y không ngờ đây là điều kiện trao đổi mà hắn đưa ra, y ngây người tại chỗ.

Hắn nhướng mày:

– Không muốn? Thế thôi. Đệ cũng không ép huynh được.

Lại một lúc im ắng.

– Không, ta chấp nhận. – Ánh mắt y bén tựa dao, nhìn hắn lạnh lùng – Không ngờ Phong thiếu trang chủ lại để mắt đến tại hạ, sao tại hạ lại không muốn cơ chứ?

Hắn khẽ cười.

Y muốn hất cái bàn này, rồi bỏ đi. Thế mà hắn lại nhắc y:

– Thế huynh đừng quên huynh là tình nhân của đệ rồi, một ngày ba bữa chớ quên ngồi ăn với đệ.

Y cười mỉa. Y biết thừa hắn giữ y như giữ của từ nhỏ, không ngờ lớn tồng ngồng vậy rồi mà hắn vẫn giữ y, dùng cách chà đạp lòng tự tôn y đổi lấy mạng người… để kiểm soát y.

Song y chẳng nói gì, chỉ phất tay áo, rời khỏi phòng.

Miệng y chấp nhận.

… hành động lại kháng cự hắn.

Biết ngay mà. Phong Vô Ngân cúi đầu, nhìn đống cơm thừa canh cặn trên bàn, ánh mắt hắn tối sầm.

Khoảng thời gian sau đó, đối với y mà nói, ấy là khoảng thời gian hỗn loạn, mê muội, ức chế… và mục rữa.

Mấy tháng đầu, hắn còn có hứng với chuyện y làm tình nhân của hắn: hắn chăm y từng li từng tí. Một ngày ba bữa, hỏi han ân cần. Hắn thuê người may vài bộ vừa với thân y mà hợp đồ hắn mặc, từ trang phục, mũ nón, tất giày. Ngoài hợp từng dáng áo dạng nón với đồ của hắn, thì hoa văn điểm trên trang phục cũng xứng, như đồ tình lữ với nhau vậy.

Y chưa bao giờ khước từ. Y nợ hắn tính mạng Thiếu Thanh, dẫu thái độ y xa cách vạn dặm.

Bấy lâu nay, y quen hành hiệp trượng nghĩa, cứu giúp dân nghèo. Kể cả khi người trúng độc nặng trước mắt y không phải là Trần Thiếu Thanh mà là bất kì ai, y cũng sẽ dốc sức cứu họ. Y không phải là Bồ Tát hạ phàm, chỉ là y miệng cứng lòng mềm, làm nhiều việc tốt trong giang hồ là ý niệm thuở nhỏ của y, vì y hiểu mạng người quý giá đến nhường nào.

Y cứ ngỡ hắn sẽ đòi vàng bạc châu báu trù phú, hoặc hắn khách sáo cần lòng trượng nghĩa như nữ hiệp trong giang hồ, thế thì y chẳng ngạo núi đao biển lửa mà dốc sức trao hắn.

Y thật sự, thật sự chán ghét cái việc hắn đem tính mạng của Thiếu Thanh để giới hạn y. Cuộc trao đổi này – với y mà nói – chính là sỉ nhục y.

Về tiếng, y trở thành tình nhân bên gối hắn. Quanh đi quẩn lại cái trang viên này chỉ nghe Phong trang chủ uy nghiêm, lẫm liệt, còn y bị giam lỏng ở nơi mỹ lệ này, lúc nào cũng bị người ta nhìn chằm chằm. Hắn sợ y lén gặp Thiếu Thanh, nên hắn sắp xếp cả đống người dõi theo y, cho dù võ công y cao cường đến đâu, cũng không đấu lại đám ảnh vệ của hắn.

Chuyện y có thể trả miếng uất hận này – chính là thái độ và… hành động. Thái độ ấy à, thoạt trông y theo mọi mệnh lệnh của hắn, thực chất y khước từ hắn mãi, thậm chí y chẳng buồn nhìn hắn nữa. Y thầm thề với lòng, y sẽ không vì dáng vẻ yếu ớt, tủi hờn bất chợt của hắn mà mềm lòng, bao dung hắn.

Còn miếng hành động của y – y ra sức lăn lộn hắn. Đó là lúc duy nhất chỉ có hắn và y, ảnh vệ bị hắn đuổi hết đi. Y có thể mặc sức mà thô bạo với tấm thân trắng như ngọc trai này, phát tiết dục vọng cô đọng trong nhiều năm với hắn. Hắn ấy à, dù đau hắn vẫn cắn môi chịu đựng – chính biểu cảm này khiến y đạt được khoái cảm trả thù. Dần dà, không biết hắn lẳng lơ bẩm sinh hay sao, cơ thể hắn uốn éo theo từng nhịp chuyển động của y, y phẫn nộ, nhưng y thấy cảm giác giao lưu này khang khác, mặt y trầm xuống, thậm chí y còn mắng hắn phóng đãng trên giường cho ai xem.

Hắn lại chẳng màng lời mắng chửi của y, còn hùa theo đó mà chọc y, khiến y càng lúc càng tức giận.

Y không muốn thừa nhận rằng y thật sự đạt được khoái cảm trong gần ba thập kỉ của đời y, khi rong ruổi trên người hắn, khiến y càng ăn càng thèm.

Bỗng một ngày tháng Năm nào đó, y nhận ra ảnh vệ quanh người y thưa dần, có những lúc chẳng có ai dõi theo y nữa. Thái độ của hắn chậm rãi đổi thay: lúc trước hắn bạo dạn trêu y trắng trợn, tầm này hắn thường lảng tránh ánh mắt của y, thi thoảng có những lúc hắn chưa kịp kiểm soát ánh mắt – ánh mắt hắn lúc ấy buồn bã khiến lòng y bực bội.

Y cũng không muốn để ý quá nhiều đến việc thái độ hắn tự diễn biến tự chuyển hóa như vậy đâu, chuyện này liên quan gì đến y chứ. Mọi thay đổi của hắn trong mắt y là dối trá, là bày trò. Y cảm thấy, sau khi y mềm lòng với hắn, hắn sẽ lại sỉ nhục y gấp bội, khiến y trở tay không kịp.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.