Tháng Chín Gió Về

Chương 8: 8: Thân Truyện “một Giấc Chiêm Bao” Bằng Những Tháng Ngày Trong Mắt Mặc Lam



Thẩm Mặc Lam vẫn luôn cảm thấy, nếu không vì Phong Vô Ngân, y sẽ cưới một cô nương hiền hậu, dịu dàng, có mấy đứa nhỏ duy trì dòng máu nhà họ Thẩm, mấy đứa nhỏ lớn lên một chút thì y có thể dạy võ công cho chúng, hoặc là dạy chúng viết chữ, đọc sách.

Y còn nhớ rõ y trăm phương nghìn kế khiến Tây Thi cô nương trong nhà bán đậu phụ ở trấn trên chú ý đến y khi y còn nhỏ, sau Tây Thi cô nương gả vào Kinh Thành thì y còn buồn ơi là buồn, chứng tỏ y thích nữ nhân.
Rồi năm mười sáu ấy, y bị Phong Vô Ngân cưỡng hôn, y bắt đầu mất hứng với nữ nhân, đồng thời lẳng lặng chú ý chàng thiếu niên tập võ cùng với y.

Y cực kì muốn khiển trách hắn, tự dưng lên cơn khiến y không còn hiểu nổi chính y nữa – kể từ lúc hắn cưỡng hôn y xong là chạy theo phụ thân hắn liền, phóng khoáng phất tay áo biến mất khỏi cuộc sống của y.
Ngay từ lúc còn nhỏ, y với hắn vẫn hay đi chơi với nhau.

Y còn nhớ rõ lần đầu y gặp hắn, ấy là vào một ngày cuối thu mát mẻ.

Thân hình hắn nhỏ con, e ấp sau lưng mẫu thân hắn.

Thớ vải mộc mạc trên người mẫu thân hắn cũng chẳng che lấp được gương mặt xinh đẹp của bà.
Sau này, khi tung hoành giang hồ, y mới biết, bà là Độc Tam Nương Mộ Vân khét tiếng muôn nơi.
Nhưng lúc nhỏ, hình như bà không mấy kiên nhẫn với hắn lắm.

Bà thường xách hắn về thẳng nhà, cả quãng đường chả buồn mở miệng nói chuyện với hắn.

Phong Vô Ngân bé nhỏ cũng quen với thái độ gay gắt của mẫu thân hắn, hắn chỉ cúi đầu, hiển nhiên không dám nhìn y.
Y cảm thấy quan hệ mẫu tử nhà hắn cứ là lạ thế nào.

Dù sao thì họ cũng là láng giềng nhà y trong tương lai gần.

Mẫu thân y cũng bảo có hàng xóm mới về, dặn y nhớ lễ phép chào hỏi người ta.

Y thấy hắn có vẻ nhỏ hơn y, đành tỏ vẻ già dặn:
– Ừm… huynh là Thẩm Mặc Lam, đệ tên gì?
Dường như hắn cũng không biết y sẽ chủ động chào hắn, hắn ngạc nhiên, tròn mắt nhìn y.

Lúc đó, y cảm thấy con ngươi hổ phách ấy trong trẻo, đẹp lắm.

– Phong Vô Ngân… – Hắn dừng một lát – Phong Vô Ngân trong “phong quá vô ngân”.
Họ Phong à, thật hiếm lạ, y thầm ghi nhớ cái tên này.
– Nhà ta gần nhau, nếu đệ chán thì cứ đến nhà huynh chơi.

– Dứt lời, y thấy y hoàn thành nhiệm vụ mẫu thân y giao rồi, chuẩn bị rời đi.
Chợt có bàn tay nhỏ níu lấy tay áo y, y nhướng mày quay lại, không ngờ cậu nhóc thoạt trông nhút nhát này lại bạo dạn đến vậy.
– Bây giờ chơi với huynh luôn được không? – Đôi mắt long lanh của hắn nhìn y, khiến y chẳng nỡ nói câu chối từ.
Kể từ ngày đó, sau lưng y có thêm một cái đuôi nhỏ.

Y làm gì – hắn làm nấy, y đi đâu – hắn theo đó, dần dà, mọi người trên trấn đã quen với hình ảnh hai đứa nhỏ này cứ dính lấy nhau, còn trêu là hai đứa thân hơn của huynh đệ ruột thịt vậy.

Y vẫn lạnh nhạt, kiệm lời, hắn thường mỉm cười, hễ nghe y nói gì là hắn vui lắm, hắn còn cố ý kề tai hắn vào miệng y, thân thiết kiểu “anh em thân ái, tôn trọng lẫn nhau”.

Đối với ai, hắn cũng cười, y không quá quen với kiểu đối nhân xử thế này của hắn, y thấy hắn ra vẻ thôi.
Không sai, ra vẻ, y thấy hắn ra vẻ tách y với chúng bạn của y, y cũng không biết hắn nổi máu giữ y như giữ của tự bao giờ.

Chẳng hạn như y và hắn cùng đến chỗ ông đồ học chữ, đọc sách, bình thường hắn tủm tỉm cười hùa, hễ ai bắt chuyện với y là hắn lẳng lặng chen vào rồi lái chủ đề đến hắn.
Y biết hết, nhưng tính cách lạnh nhạt của y thấy cũng chẳng có vấn đề gì.

Chỉ là, lâu dần, y thấy mệt mỏi, chán nản.
Y bắt đầu nhớ những tháng ngày không có cái đuôi nhỏ này bám theo.
Thậm chí lòng y cũng tự thấy điềm gì bất ổn, y hơi lảng tránh ánh nhìn nóng bỏng của hắn.
Mãi đến cái hôm mà y vừa ra chợ mua đồ giúp mẫu thân y về, thì nghe người lớn trong trấn xì xào rằng phụ thân hắn muốn dẫn mẫu thân hắn lẫn hắn về nhà.

Y cũng từng gặp phụ thân hắn mấy lần.

Ông thường đến thăm mẫu tử nhà hắn, nhưng y không biết có một ngày hắn sẽ đi, y chỉ nghe hắn kể là mẫu thân hắn vẫn luôn đợi phụ thân hắn đón về.
Cuối cùng, sau mười mấy năm trời, ai cũng không ngờ ngày đó đột ngột xuất hiện.
Y cứ nghĩ y chẳng để tâm gì sất, chỉ là thiếu niên thì thiếu kiên nhẫn.

Hồi đó ngày nào hắn cũng tìm y để chơi bời, bỗng nay bặt vô âm tín, y mới đến nhà hắn xem hắn đi chưa.

Tầm này mặt trời xuống núi rồi, con người làm việc có giờ có giấc đàng hoàng như mẫu thân y đã ngủ.

Y rón rén trèo vào Phong trạch, thấy phòng hắn còn hắt ánh nến, y thở phào, hắn chưa đi.
Y chuẩn bị về thì nghe trong phòng y có tiếng nước chảy.

Y sửng sốt, không nhịn được, tiến lên, khẽ gõ cửa.
– Vô Ngân?
Bên kia cánh cửa im một lúc, rồi tiếng hắn vang lên:
– Mặc Lam à, đệ đang… Thôi, huynh vào đi.
Y do dự đẩy cửa, phát hiện hắn đang tắm khuya.

Trong thùng tắm là nước nóng bốc hơi hầm hập, kế bên có bồ kết để chung với cánh hoa thảo dược đã được nghiền sẵn và khăn lau.
Này thật lạ.

Hắn với y thường ra cái hồ gần trấn tắm chung, mẫu thân hắn không quan tâm hai đứa này có bị cảm hay không, còn mẫu thân y thỉnh thoảng sẽ đun nước cho hai đứa này tắm, nhưng cả hai chưa từng đụng vào mới món đồ phức tạp khi đi tắm của mấy cô nương như mấy thứ này.
Chưa kể, đây là lần đầu y thấy hắn tắm.
Do hơi nước mịt mù, y cũng không thấy rõ mặt hắn, bèn nói:
– Lần đầu huynh thấy đệ cầu kì đến thế.
Hắn im một chốc, rồi cười khổ:
– Chắc đệ sắp đi rồi, Mặc Lam.

Này là mẫu thân đệ chuẩn bị cho đệ, ấy cũng là lần đầu người quan tâm đến đệ nhiều như vậy.
Đi? Đi đâu… Nay y nghe người ta bảo Phong trang, cách đây không xa, nhưng y chưa từng nghe đến nơi này.
Y ngẫm một chút.
– Đi một ngày đàng, học một sàng khôn.

Cũng tốt mà.

– Y chân thành an ủi hắn, dù sao y cũng muốn đi đây đi đó, làm này làm kia.

Hắn nghe vậy, mãi chẳng đáp y.
Y nói tiếp:
– Huynh không quấy rầy đệ nữa.
Y thấy tình cảnh này hơi lạ, trong bốn bức tường này, hắn đang tắm, y ngồi đợi, hắn lại chẳng nói gì, y không quen lắm.
Chợt hắn nói:
– Mặc Lam, huynh lại đây một chút.
Y tưởng hắn định nhờ y làm gì, nên y lại gần thùng tắm.

Không ngờ hắn đứng dậy, cơ thể trần trụi ấy dán vào người y, cánh tay hắn vòng quay cổ y.
… mấy chuyện trên chỉ diễn ra trong mấy giây, y còn chưa kịp phản ứng thì môi y truyền về xúc cảm ấm áp, kế đó là một vật mềm mại, ẩm ướt lướt qua miệng y, quấn lấy lưỡi y.

Y ngây người, cảm giác thân thể trần trụi, nóng bỏng kia uyển chuyển cọ vào người y, không biết có phải tại hơi nước hay không, y thấy nóng trong người.
Người gì mà trơn tuột như lươn.
Bỗng đầu y bật ra suy nghĩ này, khiến y sực tỉnh.
Y ra sức đẩy hắn ra, chẳng rõ đang tức hay thấy tởm, miệng y bảo hắn tránh xa y, đồng thời nói thẳng y không thích nam nhân.
Có lẽ y không thích thật, nhưng y không thể chịu đựng được một sự thật là thân dưới của y bật dậy, khiến y giấu đầu lòi đuôi, giọng điệu y càng lúc càng chán ghét.
Hắn không để ý gì, còn cười với y:
– Đệ thích Mặc Lam lắm… Lỡ đệ thích huynh thì huynh thích lại đệ luôn thì sao?
Y phẫn nộ đá cửa, bỏ chạy.

Khoảnh khắc ấy, y nghe hắn vụng về thủ thỉ:
– Đệ sợ đệ đi rồi, thì…
Hắn vẫn đi.
Y vẫn còn tức cái hành động bồng bột ấy của hắn.

Nói đúng hơn, y tức cái phản ứng của bản thân y.

Không ngờ hai hôm sau hắn đi thật, đến lời tạm biệt cũng chẳng thèm nói y.
Đoạn thời gian sau đó y chỉ còn có một mình, y không quen.
Suốt thời gian qua, đến chỗ ông đồ, qua sân tập, ngõ lớn ngõ nhỏ, dường như ai ai cũng thấy hắn với y như hình với bóng.

Thật ra y ghét cái việc hắn giữ y như giữ của.

Y cũng biết hắn âm thầm chen vào đám bạn của y, nhiều lúc hắn khiến y ngột ngạt.

Y từng nghĩ, nếu hắn không còn ở bên y thì y sẽ kết được thêm bao người bạn mới, hoặc y phóng khoáng một mình một kiếm, hành tẩu giang hồ, ân oán rạch ròi trong tương lai.
Nghĩ thế thôi.

Lúc hắn nghe mộng lớn của y, hắn cũng đáp hắn muốn lang bạt giang hồ với y.

Lúc hắn với y đang nằm trên bãi cỏ bên bờ sông, ngắm sao, quả là một đêm thích hợp để hoạch định tương lai.

Y hơi chống cự một chút, nhưng dường như đáy lòng y âm thầm chấp nhận một viễn cảnh như thế.

Dù sao thì tính y cũng mềm mỏng như mẫu thân y, an phận thủ thường.

Có biết bao năm của y trôi qua bên hắn, dù y chán, dù y mất kiên nhẫn, nhưng hắn vẫn ở bên y, về sau hắn vẫn muốn tiếp tục ở bên y, y cũng không quá ghét.
Mười mấy năm y chỉ còn một người bạn duy nhất là hắn.

Y cứ ngỡ, trừ y thì hắn có nhiều bạn lắm, hắn có già dặn như ông cụ non giống y đâu.

Hắn luôn tỏ vẻ lêu lổng, vẻ ngoài thân thiện, tính cách dễ gần khiến ai cũng quý hắn, tiếc là hắn chỉ chơi với y.

Hễ hắn thấy các bạn không chơi với y nữa, hắn cũng lạnh nhạt với bọn họ, thoạt trông hắn đang cản các bạn giao lưu với y – người hắn thích nhất cả đời hắn.
Y từng thấy hắn kì quái.

Sau nụ hôn đêm đó, y đã hiểu.
Thì ra hắn vẫn luôn có suy nghĩ đó với y, khiến y muốn chiếm lấy hắn – không biết y học từ đâu.

Chỉ cần khống chế được ham muốn này, mọi chuyện đều dễ dàng hơn.
Sau khi y nghĩ thấu đáo hết thảy, hắn phóng khoáng bỏ đi, biến mất hoàn toàn.
Y giãy giụa vài ngày, bối rối tột độ.

Cuối cùng, y không nhịn được, quen đường quen nẻo chạy qua Phong trạch.

Rồi y thấy, trạch trống không chẳng còn ai, thậm chí đồ đạc trong trạch cũng không còn món nào.
Từ ấy, hắn không về nữa.
Sau một thời gian, y nhớ ngày đó hắn bảo hắn thích y, tấm thân ẩm ướt, nóng bỏng khiến y cũng muốn hôn lấy hắn, y nhớ hắn hẹn y cùng nhau lang bạt giang hồ, dính nhau như hình với bóng tựa thuở còn bé.
Suy cho cùng, âu cũng chỉ là một giấc chiêm bao, một cơn mộng mị..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Tháng Chín Gió Về

Chương 8: [phần đầu]



Vụ hái hoa tặc ở Từ Châu ồn ào huyên náo vô cùng, Thẩm Mặc Lam và Trần Thiếu Thanh ở Kinh Thành còn nghe thấy tiếng tăm của vụ đấy. Nghe nói tên hái hoa tặc kia võ công cao cường, đêm hôm khuya khoắt thì tiến vào khuê phòng của thiếu nữ còn trinh trong địa phương, xong việc là đi, không để lại vết gì. Cái tên xấu xa ấy thận trọng đến vậy, thoạt đầu không có manh mối gì cả, chỉ có các cô tự dưng thất thân, không ít cô treo mình tự vẫn. Tri phủ Từ Châu có quan hệ không tệ với Trần gia ở Cô Tô, đồng thời tri phủ cũng biết hai người Trần, Thẩm võ công phi phàm. Thế nên, tri phủ gửi thư ủy thác họ, mong họ tra xong án này.

Trần Thiếu Thanh ghét ác như thù nóng lòng vào việc, gã không chần chừ gì mà nhận ủy thác này từ tri phủ. Tiếc là dạo trước tình trạng của gã chưa ổn lắm, tuy đang ở Kinh Thành nhưng gã háo hức đến Từ Châu trừng trị cái ác. Nay gã thấy ổn rồi, không muốn ngẩn người đợi chờ ở Kinh Thành thêm giây nào nữa.

Thế là gã giục giã, gã và y thúc ngựa đi Từ Châu. Từ Châu nằm ở phía Nam vùng Hoa Đông, quãng đường đi từ Kinh Thành đến đó mất bảy, tám ngày. Y cứ luôn lo lắng cho tình trạng của gã, không biết gã chịu nổi không, dẫu hai hôm nay thoạt trông tâm trạng gã tốt lắm.

Điều y lo lắng đã trở thành sự thật: gã thường cảm thấy mệt nhọc, nhưng cắn răng chẳng rằng, đến ngày thứ ba thì ngã từ yên ngựa xuống đất may mà y vẫn theo gã. Trong khoảnh khắc ấy, y khinh công lên, đỡ lấy gã, hai chú ngựa chạy được một đoạn mới phát hiện chủ nhân chúng bị bỏ lại phía sau, chúng mới từ từ quay về chỗ chủ nhân chúng.

– Thiếu Thanh, ngươi không ổn. – Y nói thẳng điều y lo suốt mấy ngày nay.

Mặt gã tái nhợt, gã thở hồng hộc. Lát sau, gã tỉnh táo lại, trầm giọng:

– Thẩm đại ca, ta… – Việc đi đường tiêu tốn quá nhiều sức lực của gã, gã cố nâng bàn tay của gã lên, để y thấy mu bàn tay của gã.

Trên mu bàn tay gã là những nốt tròn xanh nhạt như phù chú, loang đến nửa ngón út của gã. Da gã lại trắng nõn, những nốt ấy nổi bần bật.

Đồng tử y co lại, y mím môi nhìn mu bàn tay còn lại của gã. Quả nhiên, bên này cũng có mấy nốt như vậy.

– Ngươi trúng độc. – Y thuật lại.

Thật ra mấy hôm trước gã đã thấy mấy nốt này. Chỉ là, gã rất muốn đến Từ Châu trừ ác nên gạt Thẩm đại ca, song không gạt nổi nữa, bèn uất hận xác nhận:

– Chính ả…

Hại gã gặp tình cảnh này.

Gã mới thốt lên hai tiếng kia thôi mà nội tạng gã quặn lại, gã ho sặc sụa, ấy thế mà ho ra cả máu.

Ả nào?

Y nhíu mày, nhưng tình trạng của Thiếu Thanh tệ lắm, gã không nói nên lời nữa. Việc gấp lúc này là để gã nghỉ ngơi đủ đầy, rồi hỏi thầy thuốc cách giải độc.

Y bế gã lên ngựa, ngồi sau gã, đỡ tấm thân lay lắt như muốn té của gã. Sau khi ổn định ngựa – người xong xuôi, y rời khỏi nơi này.

Từ Châu mà Thiếu Thanh hướng đến kia, hiện tại chưa đi được.

Kế đó y mời được thầy thuốc. Như bao thầy khác, thầy này cũng nói gã nhọc nên mới dẫn đến tình trạng ấy. Y tức giận, vén mấy nốt xanh trên mu bàn tay gã lên cho thầy nhìn, bảo thầy rằng đây là dấu hiệu trúng độc. Thầy vẫn mơ hồ như cũ, cuối cùng chỉ dúi cho bọn y ít thuốc.

Y gửi thư cho tri phủ Từ Châu, nói thẳng rằng cơ thể Thiếu Thanh không khỏe nên hiện tại họ không đến Từ Châu được. Bao thần thuốc không nhìn ra gã trúng phải thứ độc gì, y đành chờ gã tỉnh lại rồi hỏi gã kỹ hơn.

Lần này gã nằm suốt ba ngày ba đêm. Lúc gã tỉnh lại, ấy đã nửa đêm. Tình trạng suy nhược của gã lúc này như điếu thuốc tàn trước gió vậy, thậm chí đầu hắn bắt đầu điểm chút bạc.

– Thẩm đại ca! – Gã tỉnh dậy, thấy bản thân nằm trong một căn phòng xa lạ, vội thét lên.

Mấy ngày nay y vẫn túc trực bên gã, hiện tại y đang gật gù vừa ngủ vừa tỉnh. Nghe gã thét, y tỉnh liền, đứng dậy, bén gần giường gã, hỏi:

– Thấy tốt lên chưa?

Gã mở to mắt, hỏi ngược:

– Chúng ta đang ở đâu? Từ Châu…

Y mím môi, không dám nhìn thẳng vào mắt gã:

– Ta gửi thư cho tri phủ Từ Châu rồi, tạm thời chưa đến đó được. Ngươi… trúng độc, không đi được. – Hắn biết thanh niên kiêu ngạo này sẽ không chịu nổi.

Quả nhiên gã im lặng, tức giận đấm giường. Nếu như bình thường thì chiếc giường này bị gã đấm gãy ngay lập tức. Nay thì không, sau khi trúng độc, sức gã tựa mấy đứa nít ranh bảy, tám tuổi vậy, chiếc giường này cũng chả bị sứt mẻ gì cả.

Gã ngây người, đỏ mắt, sự thật này đánh thẳng vào người gã, khiến gã ho ra máu. Y không biết nên an ủi gã thế nào nữa, đành lặng lẽ túc trực bên gã, chờ gã bình tĩnh lại.

– Chính ả!!! – Gã phát tiết xong thì uất hận thét lên.

Y hỏi liền:

– Ả nào?

Gã ngước mắt nhìn y, lạnh lùng trả lời:

– Ả tiện nhân Miêu Cương xấu xí đó. Hôm đó ta từ chối ả, lúc ta đánh ả thì bỗng thấy tay mình tê rần, ả thả cổ trùng… hoặc là thả thứ gì ấy, nó nhanh lắm, ta nhìn không kịp. Sau đó không có dấu hiệu trúng độc gì cả, ta cứ nghĩ ta ảo giác ra cảnh ấy… hiện tại xem ra…

Y không ngờ chuyện gã từng kể bâng quơ trầm trọng đến vậy, y trầm giọng:

– Nếu là cổ… thì mọi chuyện liên kết với nhau được rồi. Bất luận là thầy thuốc trong Kinh Thành hay thầy thuốc nơi đây cũng không tra ra bệnh ngươi nhiễm… Ngươi có nhớ ả tên gì không?

Gã siết chặt tay, đương lúc mở miệng thì ho khan kịch liệt, lát sau mới bình tĩnh trả lời:

– Ta chỉ nhớ, người ta gọi ả là Uẩn Nương…

– Vậy tìm ả thôi… Xin lỗi Thiếu Thanh, chúng ta nên đến Miêu Cương.

Trong nháy mắt, y muốn vứt cái ý định trong câu y vừa nói đi. Y sợ đang đi thì Thiếu Thanh lại nhiễm độc trầm trọng hơn. Chưa kể từ đây đến Miêu Cương cũng mất chục ngày đi đường, y không chắc gã còn chống đỡ được bao lâu.

Gã cắn môi một lúc, mãi mới uất ức gật đầu.

Gã lúc này, thật sự, sống không bằng chết.

Tức quá.

Y thuê xe ngựa, sáng hôm sau ôm gã đang mê man lên xe rồi đi về hướng Tây Nam.

Dưới tình trạng của Thiếu Thanh, y nóng lòng muốn cứu gã. Cả quãng đường họ chỉ có lương khô và nước, lấy trời làm chăn, dùng đất làm nệm, chưa đến mười ngày mà họ đã tới Miêu Cương. Tiếc là lúc họ đến nhà của Uẩn Nương thì ả không còn ở đó nữa, trong nhà ả còn vết máu lẫn vết đánh nhau.

– Chẳng lẽ khi đó ta đánh mạnh quá, đánh ả chết rồi? – Gã lẩm bẩm, giọng tuyệt vọng.

Tinh thần gã mấy ngày nay vẫn kiệt quệ như cũ. Trước đó vì có hy vọng trước mắt nên ham muốn sống sót trong gã trỗi dậy, một lòng tìm ra Uẩn Nương để còn được giải độc. Nay thấy nhà ả trống hoác, nhìn là biết mấy hôm rồi chẳng ai về lại nhà này, gã không chịu nổi nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.