Bây giờ với thực lực của Trần Thư mà tiến vào không gian Dị Thứ Nguyên, hoàn toàn là đi chịu chết.
Ba người về tới tiểu khu, hai phụ tử Trương Phong được mời đi tới nhà Trần Bì ăn cơm.
Nhà hai người là hàng xóm,từ trước đến giờ quan hệ đều cực kỳ hòa hợp.
Sau khi ăn uống no nê xong, phụ tử Trương Phong bèn rời đi, đồng thời Trần Thư và Trương Đại Lực cũng đã hẹn nhau sáng sớm ngày mai sẽ đi đến công ty Dược Dịch 666 phỏng vấn.
Trần Thư nằm ở trên giường, đồng thời mở điện thoại ra.
– Có cần phải hỏi Hứa Tiểu Vũ trước một chút không nhỉ?
Hắn không khỏi nghĩ đến điều này. Tuy rằng Hứa Tiểu Vũ không cách nào nhúng tay vào để sắp xếp cương vị Dược Tề Sư, nhưng chung quy thì cũng có mấy phần tình mọn.
Trần Thư đang muốn mở siêu tin ra, đột nhiên mấy tin nhắn liên tiếp được gửi đến.
– Sao Phương Tư tỷ lại đột nhiên gửi tin nhắn cho ta chứ?
Trần Thư nhìn về phía siêu tin, phía trên hiện lên những dòng tin nhắn thoại liên tiếp thật dài, cuối cùng thì lại đánh chữ nói “Ngươi có thể lý giải được loại cảm giác này hay không”
Nhìn thấy những tin nhắn thoại này là hắn lại đau đầu, căn bản không hề nghe mà trực tiếp tiến hành trả lời.
– Phương Tư tỷ, ta hoàn toàn có thể lý giải được. Hừ! Cái này cũng quá là cái kia rồi đó.
Trần Thư không khỏi đến nhớ tới tỷ tỷ nhà bên trong ấn tượng, Phương Tư cũng ở cùng một cái tiểu khu với hắn, thế nhưng lại lớn hơn hắn ba tuổi.
Phương Tư, Trần Thư và Trương Đại Lực chính là nhóm ba người đã làm mưa làm gió năm đó thế nhưng quát tháo ở trường trung học Nam Giang năm đó.
Không giống với thiên phú Ngự Thú của hai người Trần Thư, Phương Tư là người có thiên phú Ngự Thú chân chính.
Khế Ước Linh đầu tiên đạt tới cấp S đáng sợ, điều này đã phá vỡ lịch sử của trường trung học Nam Giang.
Dựa vào thành tích thi đại học vượt bậc với 700 điểm, nàng ta cũng thành công tiến vào Hoa Hạ học phủ cấp cao nhất, là Trạng Nguyên của thành phố Nam Giang năm đó.
Tính cách của Phương Tư rất nóng nảy, năm đó có thể nói là bá chủ một phương của trường trung học Nam Giang, bất kể là ai mà nhìn thấy đều phải run sợ trong lòng.
Tích tích tích!
Ngay lúc Trần Thư đang hồi tưởng lại thì tin nhắn siêu tin lại gửi tới.
– Mẹ nó chứ Trần Bì, ta chỉ gửi một tin nhắn thoại trống mà thôi, ngươi lại ngứa da rồi đúng không?
A cái này…
Khóe miệng Trần Thư hơi co giật, hắn bèn mở tin nhắn thoại đầu tiên ra nghe, quả nhiên đều là tin nhắn trống.
Tâm tư của hắn hơi động, cấp bách trả lời.
– Đúng, Phương Tư tỷ, chính là cảm giác trống vắng vô lực như vậy, ta cực kỳ có thể lý giải được!
– …
Đây mới gọi là mặt dày đến cực hạn này!
– Ít lắm mồm thôi, ở trường học có người bắt nạt ngươi và Đại Lực hay không? Kỳ nghỉ hè có thể tỷ sẽ trở về một đoạn thời gian, đến lúc đó ta thay các ngươi thu thập hắn ta.
– Phương Tư tỷ, không cần đâu, việc học của ngươi cũng bề bộn nhiều việc mà.
Trần Thư dùng giọng điệu uyển chuyển từ chối để trả lời, ngay sau đó lại đánh chữ “cách cách”.
– Đến lúc đó ta gửi một phần danh sách qua cho ngươi.
– …
Không ngờ ngươi lại không có một chút khách khí nào như thế, thậm chí ngay cả danh sách cũng đặc biệt liệt kê một phần.
– Trịnh Dịch, Trịnh Nam, Vương Đằng…
Trần Thư không ngừng suy tư, chuẩn bị liệt tên những người này vào trong danh sách. Cứ hễ là những ai hắn cảm thấy ngứa mắt đều bị thêm tên vào danh sách cả.
Ai bảo Phương Tư là bá chủ một phương của thành phố Nam Giang cơ chứ?
Kỳ hạn hai năm đã đến rồi, Bì Vương chính thức quy vị!
Trần Thư và Phương Kha trò chuyện được một lúc thì rời đi. Trông thì Phương Kha rất rảnh rỗi nhưng thực chất thì không phải vậy.
Hoa Hạ học phủ, nơi được xem là trường đại học Ngự Thú cao cấp nhất nên có thể dễ dàng thấy được mức độ cạnh tranh khốc liệt như thế nào.
Trần Thư nhắn tin cho Hứa Tiểu Vũ:
– Tiểu Vũ tỷ, mai ta đến phỏng vấn, có thể tiết lộ cho ta chút thông tin được không?
Mãi chưa thấy hồi đáp, Trần Thư không đợi được mà hỏi tiếp?
– Tiểu Vũ tỷ đang bận sao?
– Ta đang ăn dưa.
Khuôn mặt của Trần Thư lộ rõ vẻ hứng thú, bắt đầu bắt sóng internet.
– Ăn dưa gì vậy?
Ai ngờ Hứa Tiểu Vũ lại nhanh chóng đáp lại:
– Dưa Hami (*).
(*) một loại dưa ở vùng Tân Cương, Trung Quốc. Trần Thư cho rằng “ăn dưa” mà Tiểu Vũ nói là “tám chuyện bát quái”
Trần Thư:
– ?
Thì ra là đang ăn dưa thật à?
Vài phút sau, Hứa Tiểu Vũ bắt đầu trả lời.
– Vị trí Dược Tề Sư đúng không? Nếu như tinh thông cao trung vật liệu học thì may ra có thể trở thành trợ lý của Dược Tề Sư đó.
Lời của Hứa Tiểu Vũ nói quả không sai, việc học sinh cao trung trở thành Dược Tề Sư là chuyện bất khả thi.
– Nhân tiện đừng gọi ta là tỷ, gọi ta là Tiểu Vũ được rồi, ta vừa mới tròn mười sáu tuổi thôi…
Với người bình thường sẽ thực hiện nghi thức thức tỉnh vào năm ba cao trung, nhưng Tiểu Vũ thì đến năm nhất mới thức tỉnh, đồng thời được chuyển vào lớp Ngự Thú một.
– Vậy nếu như ta tinh chế thông thạo một loại dược tề thì sao?