Vẻ mặt Trịnh Dịch khó xử, làm lớp trưởng như hắn cũng mới chỉ là Ngự Thú Sư cấp bốn.
– Không cần sợ, chúng ta có hơn hai mươi người, coi như là thay nhau đánh cũng đều đủ để thắng lợi.
Vừa dứt lời, Trịnh Dịch liền triệu hoán khế ước linh của bản thân ra.
Một bàn tay Khô Lâu giữ cốt đao nháy mắt xuất hiện, vị trí con ngươi mang hai ngọn lửa màu xanh biếc, thoạt nhìn cực kỳ khiến người ta sợ hãi.
Tuy rằng được gọi là Ngự Thú sư, nhưng chủng loại khế ước linh cực kỳ phức tạp, không đơn giản hạn chế ở các loại yêu thú.
Khô Lâu của Trịnh Dịch thuộc loại vong linh, mà Slime của Trần Thư là loại đặc thù.
Trong lúc nhất thời, những người còn lại đều triệu hồi khế ước linh của bản thân ra.
Khỉ Lực, Bùn Quái, các loại Trùng lưng xanh, mỗi một khế ước linh thoạt nhìn đều có đủ sức chiến đấu nhất định.
Vẻ mặt Trần Thư u oán, dùng sức vuốt vuốt “béo phệ” trong tay hắn.
– Òm ọp!
Vẻ mặt Slime màu vàng hưởng thụ, không ngừng đong đưa đầu to.
Đúng lúc này, đại chiến trong sân nháy mắt bạo phát.
Hạ Băng hết sức chăm chú, điều khiển Sói Băng tiến hành công kích.
Trí lực của bản thân khế ước linh không cao, phương thức chiến đấu cực kỳ nguyên thủy thô bạo.
Muốn phát huy toàn bộ sức chiến đấu của khế ước linh ra, Ngự Thú Sư phải thường xuyên khống chế khế ước linh.
Nhất là đối với Ngự Thú Sư cao giai mà nói.
Khế ước linh của bọn họ không chỉ một con, phải từ Ngự Thú Sư đến thao túng, khiến kỹ năng khế ước linh phối hợp lại, như vậy mới có thể phát huy ra thực lực càng mạnh.
Chỉ thấy thân hình Sói Băng linh hoạt, móng vuốt sắc bén, khế ước linh tới gần nó đều sẽ bị chậm tốc độ lại.
Hiển nhiên, đây là một phạm vi kỹ năng cực kỳ mạnh mẽ.
Năng lực đáng sợ như vậy nháy mắt đánh bay mấy con khế ước linh.
– Đều hợp lực vây công nó!
Trịnh Dịch hô lớn.
Khô Lâu cầm cốt đao trong tay, cho dù là lực phòng ngự hay lực công kích đều cực kỳ không tầm thường.
Ngay lúc trên trường tỷ thí đang đánh khí thế ngất trời, Trần Thư lại lần nữa phát động lựa chọn.
[Chọn mục 1: Ở trên đây hô to cố lên, hò hét trợ uy cho Hạ Băng. Hoàn thành ban thưởng: Độ phục tùng của Slime màu vàng tăng thêm 1]
[Chọn mục 2: Vẫy hai tay, đồng thời cao giọng hét lên: “Không được đánh, các ngươi không được đánh nữa.” Hoàn thành ban thưởng: Một túi đồ ăn cho khế ước linh.]
[Chọn mục 3: Thừa dịp bất ngờ, đánh lén Trịnh Dịch, hành hung một trận. Hoàn thành ban thưởng: Đại lượng lực ngự thú.]
Cái này còn cần suy nghĩ chọn thế nào?
Vẻ mặt Trần Thư quyết đoán, thừa dịp lực chú ý của mọi người đều ở trên trận chiến khế ước linh.
Hắn lén lút đi tới vị trí lớp ngự thú ba.
Lúc này Trịnh Dịch hết sức chăm chú, điều khiển Khô Lâu binh chiến đấu, không ngừng giao phong với Sói Băng.
Đúng lúc này, một cánh tay đầy tội ác đột nhiên vươn ra, gắt gao che miệng hắn ta.
– A…A…
Thân hình Trần Thư cao lớn, vô thanh vô tức ném Trịnh Dịch vào trong đám người.
Lúc này thậm chí lớp ngự thú ba không một người nào phát hiện chủ lực của bọn họ không thấy.
– Ha ha ha…
Chỉ thấy Trần Thư cười gian ác, kéo Trịnh Dịch vào trong nhà WC của sân tỷ thí.
Đồng thời hắn thuần thục lấy một túi phân urê từ sau lưng ra, trực tiếp trùm vào đầu đối phương.
Trước mắt Tinh Dịch tối sầm, không ngừng giãy dụa, nhưng không làm nên chuyện gì.
Hắn ta muốn triệu hoán khế ước linh của bản thân tới bảo vệ, nhưng lúc này Khô Lâu binh đang bị Sói Băng kéo chặt lấy.
Ầm ầm ầm!
Trong nhà vệ sinh lập tức xuất hiện một trận âm thanh hành hung.
Trong mắt Trịnh Dịch mang theo tức giận, càng nhiều hơn chính là khó hiểu và nghi hoặc.
Hắn ta sống mười bảy năm, chưa từng gặp qua Ngự Thú Sư sẽ đích thân chiến đấu.
Đây không phải đơn giản là bệnh nặng hay sao?
Lúc này Khô Lâu đã mất đi sự điều khiển của chủ nhân, sức chiến đấu giảm lớn, rất nhanh bị Sói Băng đánh đi xuống.
Lớp trưởng đều đã thua, sĩ khí của những người còn lại ở lớp ngự thú ba giảm xuống, dần dần xuất hiện xu thế thua.
– Mẹ nó, con sói này sao mạnh như vậy, lực lượng cao, kỹ năng lại treo, đánh như thế nào?
– Ngay cả Trịnh Dịch đều thua, chúng ta từ bỏ đi.
– Lớp trưởng, ta muốn xin nằm ngửa, có thế chứ?
Mọi người ở lớp ngự thú ba đều nghị luận ầm ĩ, quay đầu muốn tìm vị trí của Trịnh Dịch, đột nhiên phát hiện không thích hợp.
Đánh kiểu gì mà người không có nữa?
– Cứu ta, cứu ta.
Chỉ thấy lúc này một thân ảnh thất tha thất thểu đi ra từ nhà vệ sinh, trên đầu mang một cái túi phân urê to.
– Thứ đồ gì?
Một đám người nhìn về phía túi phân urê kia di chuyển, cẩn thận lui về sau mấy bước.
– Đây là khế ước linh nhà ai?
– Là ta.
Trịnh Dịch gỡ cái túi xuống, trên mặt mảng xanh mảng tím.
– Trịnh ca, tình huống gì đây?
Người của lớp ngự thú ba đều tiến lên, vô cùng quan tâm, nhưng nhìn thế nào cũng đang nghẹn cười.
Bọn họ thật không ngờ vậy mà có người đánh lén trên đường, còn tròng cho Trịnh Dịch một túi phân urê to, đoạt măng rồi.
– Nhất định là người của lớp ngự thú năm các ngươi!
Mặt mũi Trịnh Dịch bầm dập, trong mắt có hận ý, thương thế của hắn ta còn nặng hơn Vương Mạnh không ít.