Thám Tử Bóng Đêm

Chương 2: Thomas Johnson



Trên bàn làm việc, dưới ánh đèn vàng. Thomas bắt đầu viết những dòng đầu tiên trong ngày hôm nay.

Từ sau khi bố mất, cậu thường ghi chép nhiều hơn. Đa phần là những câu chuyện ở cô nhi viện, cũng có thể là những câu chuyện chẳng liên quan, hoặc cũng có thể là những vụ án mà cậu đã tham gia hoặc chứng kiến.

Đó là khi Thomas 14, 15 tuổi. Trong cô nhi viện cậu là người lớn tuổi nhất và cũng là người hay suy nghĩ nhiều nhất. Cậu suy nghĩ về tương lai, về công việc. Bố cậu là một luật sư nên cậu muốn làm một công việc liên quan đến pháp luật. Nhưng cậu vẫn chưa biết nên làm nghề gì. Cảnh sát, luật sư hay là công tố viên. Những suy nghĩ của cậu chẳng đi đến đâu cho đến khi cậu gặp Jonan Hansel.

Jonan là một thám tử. Thomas gặp ông trong một lần giao thư, chính xác thì là rất nhiều lần giao thư. Lúc đó cậu đang làm thêm ở bưu điện trong thị trấn. Ban đầu cậu chỉ thắc mắc tại sao người đàn ông này lại có nhiều thư đến vậy. Sau cùng cậu biết được ông ta là một thám tử nổi tiếng và những bức thư đó là từ những khách hàng hoặc cảnh sát ở nhiều nơi trên cả nước gửi đến cho ông ta.

Lúc đó, Thomas quyết định nhận Jonan làm thầy dạy cậu cách suy luận. Lúc đầu Jonan có chút suy nghĩ nhưng cuối cùng ông cũng bằng lòng.

Ông nói trong buổi học đầu tiên

– Đừng gọi tôi là “thầy”. Kể cả các học trò của tôi cũng chả bao giờ gọi tôi như vậy cả.

– Vậy tôi phải gọi bằng gì?

– “Ngài thám tử” – Jonan nói – Họ gọi tôi như vậy, tôi nghĩ họ gọi tội là “thám tử nhiều đến nỗi quên mất tên thật của tôi rồi.

Jonan có mái tóc nâu, đôi mắt xanh và một bộ ria được tỉa tót tỉ mỉ. Nếu không có bộ ria đó thì trông Jonan còn trẻ hơn nhiều nhưng có lẽ ông quyết định để bộ ria lại để trông phù hợp với độ tuổi của mình hơn.

Những buổi học của Thomas bắt đầu từ 7 giờ tối. Thomas không biết buổi sáng ông làm gì nhưng ông chỉ nhận các vụ án vào buổi tối. Những ngày đầu Thomas chỉ đi theo ông quan sát ông phá án. Sau một năm cuối cùng Thomas cũng có thể tự mình giải quyết một vụ án.

Vụ án đầu tiên mà Thomas phá lại diễn ra hết sức tình cờ.

Khi đó, cậu đang đem một tệp thư của ngài thám tử về cô nhi viện để trả lời. Sự thật là Jonan đồng ý dạy miễn phí cho cậu nhưng với một điều kiện là cậu phải trả lời một đống thư cảm ơn được gửi đến cho ông. Thư gửi đến cho ngài thám tử thì vô vàn. Tuy nhiên những lá thư thường được chia làm hai loại. 1 là những bức thư nhờ ông phá án. 2 là những bức thư cảm ơn ông vì đã phá án. Những bức thư loại 1 được ông cất giữ cẩn thận còn những bức thư loại 2 ông đưa cho Thomas trả lời.

Thomas xem xét cẩn thận từng lá thư rồi gấp lại. Cậu mở đến bức thư tiếp theo. Nhưng khoan, đây không phải là một bức thư cảm ơn, đây là một bức thư nhờ ông điều tra vụ án. Là Jonan nhầm lẫn ư? Thomas mở ra và đọc tiếp nội dung bức thư.

“Ngài thám tử thân mến, tôi viết bức thư này cho ngài trong một tình trạng vô cùng nguy hiểm. Quả thực tôi cũng không biết câu chuyện bắt đầu từ đâu. Nếu phải chọn một cách nào đó để mở đầu câu chuyện này thì có lẽ nên bắt đầu từ cuộc tự sát bất thành của tôi.

Tôi sinh ra tại một thị trấn nhỏ ở miền đông Vinega, đó là nếu như tôi nhớ không nhầm. Gia đình tôi làm nghề chài cá nhưng tôi lại muốn theo đuổi con đường học tập chính vì thế 3 năm trước tôi đã lên thành phố theo học một trường đại học. Tuy nhiên việc học không dễ như tôi tưởng. Môi trường cạnh tranh ở đây hoàn toàn khác với những gì mà tôi tưởng tượng. Kết quả học tập của tôi sa sút. Áp lực của việc học phí quá cao khiến tôi phải đi làm thêm. Trong thời gian đó trường tôi có một học sinh tự sát vì áp lực thi cử. Tôi thấy thế và suy nghĩ về bản thân mình. Tôi nghĩ rằng mình đang làm gì, đây có phải là con đường mình nên chọn hay không? Những ý nghĩ tiêu cực cứ thế xuất hiện trong đầu tôi. Kết thúc kì thi tôi chán nản và muốn kết liễu cuộc đời mình. Tôi quyết định tìm đến cái chết. Đứng trước một vách đá nhìn ra biển tôi nhớ về vùng quê của tôi. Tôi viết lại mấy dòng để lại một số giấy tờ chứng minh thân phận của tôi, đè một hòn đá lên rồi gieo mình xuống biển.

Tất nhiên là tôi không chết. Tôi được những người ngư dân cứu giúp và đưa về đất liền. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là tôi không bị việc gì. Tôi bị mất trí nhớ và đã quên mất mình là ai. Trong suốt nhiều tháng trời tôi đi lang thang để cố nhớ ra mình là ai. Có những lúc tôi làm ăn xin dọc đường. Có những lúc tôi ngủ dưới chân cầu cùng những người vô gia cư khác. Và có những lúc một vài hình ảnh lóe qua đầu tôi khiến đầu tôi đau như búa bổ.

Mọi chuyện cứ thế cho đến một ngày tôi đang đi lang thang như thường lệ thì có một người đàn ông cất tiếng gọi tôi:

– Mathew! Mathew!

Phải một lúc sau tôi mới biết ông ta đang gọi mình và quay lại. Đó là một người đàn ông to béo. Tôi ngơ ngác hỏi:

– Ông đang gọi tôi ư?

Người đàn ông ngờ vực:

– Cậu không phải Mathew ư?

Tôi không trả lời. Người đàn ông đột nhiên có cái gì đó rất kỳ lạ nói:

– Xin lỗi! Tôi nhận lầm người.

Ông ta xoay người. Trong lúc đó, tôi có một cảm giác kỳ lạ như đã gặp người đàn ông này rồi. Tôi với tay gọi nhưng ông ta đã hòa mình vào trong đám đông.

Từ lúc đó, tôi luôn bắt mình phải nhớ ra người đàn ông đó là ai. Tôi đi trên đường và tự đập tay vào trán mình. Rồi đột nhiên tôi nhận ra một điều gì đó. Con đường mà tôi đang đi chính là con đường về phòng trọ của tôi. Như được khai thông đầu óc những hình ảnh quá khứ lập tức hiện về. Tôi đi theo trí nhớ của mình và trở về phòng trọ. Tôi vui mừng như một đứa trẻ. Tôi phá cửa để vào phòng vì tôi đã làm mất chìa khóa ở trên biển rồi. Tôi vào phòng và ngả mình xuống giường. Căn phòng và đồ đạc vẫn y nguyên như lúc tôi đi chỉ bị phủ một lớp bụi.

Đúng rồi, còn người đàn ông. Tôi đã nhớ ra đó là ai. Đó là bác Fritz, một người bạn của bố mẹ tôi. Khi tôi lên thành phố học đại học Fritz từng giúp đỡ tôi rất nhiều. Nhờ bác ấy mà tôi mới nhớ lại mọi chuyện. Tôi nên đến cảm ơn bác ấy.

Sáng hôm sau, tôi tìm đến nhà Fritz. Vừa đến nơi tôi đã thấy có gì đó không ổn . Căn nhà mở toang. Tôi cất tiếng gọi nhưng không ai trả lời. Tôi bước vào nhà. Một mùi hương thoang thoảng khiến tôi khó chịu. Đầu óc tôi choáng váng. Tôi không còn đứng vững nữa và ngã gục xuống đất.

Khi tỉnh dậy, đầu tôi đau nhói. Tôi ngước nhìn xung quanh và giật mình kinh hãi. Fritz đang nằm ở góc phòng, đầu ông ấy bị đập nát bét bởi một cây búa nằm bên cạnh. Tôi lại gần nhưng ông ấy đã chết. Sợ hãi tôi chạy ra phía cánh cửa. Cửa bị cài then từ bên trong. Tôi mở cửa và chạy ra ngoài kêu cứu.

Cảnh sát xuất hiện ngay sau đó. Họ lấy lời khai của tôi tại căn phòng tầng trên của ngôi nhà (hiện trường ở tầng dưới). Tôi khai hết những gì mình biết. Nhưng cảnh sát không tin. Họ nói rằng nếu như hiện trường là một căn phòng kín đúng như tôi nói thì không thể có kẻ ở ngoài giết chết Fritz được. Họ nghi tôi là hung thủ. Tôi càng nói càng rối. Đây là lần đầu tiên tôi gặp áp lực như vậy. Cơn đau đầu hành hạ tôi mấy tháng qua đột nhiên quay lại. Tôi kêu lên một tiếng “A” rồi đẩy viên cảnh sát ra. Trong lúc viên cảnh sát chưa hiểu chuyện gì tôi nhảy qua cửa sổ ra ngoài. Căn phòng ở trên tầng 2, tôi rơi xuống và bị gãy chân. Ngay lập tức cảnh sát huy động người truy bắt tôi trong đêm. Với một chân bị thương tôi núp vào trong bóng đêm và ẩn mình trong dòng người trên phố rồi chạy thoát.

Cảnh sát đăng hình truy nã tôi trên ti vi. Tôi đang ở trọ tại một nhà trọ khác với một cái tên giả. Khi đi trên đường tôi luôn có cảm giác ai đó đang theo dõi tôi. Lúc đầu tôi nghĩ có thể chỉ là cảm giác bởi tôi đang bị truy nã nhưng cảm giác đó ngày một gần hơn. Tôi không còn dám ra ngoài và đêm cũng không dám ngủ. Và sự thật tôi đã đúng. Đêm hôm đó tôi nấp ở sau cánh cửa tủ. Tôi nhìn rõ một kẻ bịt mặt đang cầm một con dao bước vào phòng tôi. Tôi sợ hãi đập một lọ hoa gần đó vào hắn. Tên đó quay lại đâm dao vào tôi. Tôi đỡ tay hắn lại. Một cuộc vật lộn diễn ra. Đúng lúc đó những khách ở trọ khác nghe thấy tiếng động chạy vào. Tên bịt mặt thấy thế bỏ chạy nhảy qua cửa sổ như cái cách tôi đã chạy trốn khỏi cảnh sát.

Việc xảy ra chỉ mới một tuần trước. Tôi đã rời khỏi nhà trọ đó và trốn sang thị trấn Bigillage. Tại đây tôi được nghe về một vị thám tử thường xuyên giúp cảnh sát phá án. Tôi lấy hết can đảm để viết thư này không sợ bị cảnh sát bắt bởi vậy tôi hy vọng có thể gặp trực tiếp ngài để trao đổi trực tiếp. Địa chỉ tôi ghi trên phong bì. Người gửi Mathew Lane”

Thomas gấp bức thư lại và hít một hơi thật sâu. Quả là một câu chuyện kỳ lạ, có lẽ cậu nên đến gặp người trong bức thư này. Bigillage ở không xa lắm liệu cậu có thể đến được không. Suy đi tính lại cuối cùng cậu quyết định đi chuyến tàu cuối ngày để đến Bigillage sau khi để lại một bức thư ở cô nhi viện.

Sáng hôm sau, Thomas đã có mặt ở Bigillage. Cậu chỉnh lại áo khoác và mũ trước khi gõ cửa.

“Cốc! Cốc!”

Một chàng trai ngó đầu ra

– Có chuyện gì vậy?

– Tôi muốn gặp Mathew.

Chàng trai tỏ vẻ nghi ngờ.

– Cậu là ai?

Thomas giơ bức thư lên.

– Tôi đến theo lời của ngài thám tử.

Vội vàng, chàng trai mở khóa chống trộm và mời Thomas vào.

– Hãy vào trong rồi nói.

Chàng trai đó chính là Mathew. Mái tóc rối bù, mắt thâm quầng. Có vẻ từ khi chạy trốn anh ta chưa cạo râu lần nào. Cuối cùng anh ta mời Thomas xuống bàn và cả hai cùng nói chuyện.

– Ngài thám tử sẽ đến đây chứ! – Mathew nôn nóng hỏi

– Không! Ông ấy sẽ không đến đây. – Thomas nhấp tách cafe trên bàn và từ tốn nói

-Cái gì! – Mathew phản ứng một cách thái quá.

– Ông ấy có một vụ án khác nên không thể đến được. – Thomas vẫn bình tĩnh nói – Thế nên ông ấy bảo em đến đây để hỏi về vụ án.

– Ôi không! – Mathew kêu lên và đập tay lên trán – Em không hiểu đâu cậu bé. Số phận của anh phụ thuộc vào ông ấy cả đấy.

– Đó là lý do anh nên kể cho em biết về vụ án ngay lập tức. – Thomas nói và bắt đầu lấy giấy bút ra.

15 phút trôi qua, Mathew kể cho Thomas nghe toàn bộ vụ việc

– Vậy đó! – Mathew nói bằng một giọng ảo não – Tất cả vụ việc đều giống như anh viết ở trong thư.

– Uhm! – Thomas gật đầu và nhấp thêm tách cafe nữa – Anh kể thêm về hiện trường vụ án giết Fritz được không?

– Tôi đã nói rồi mà! – Mathew buồn rầu

– Nhưng em muốn nghe thêm về căn phòng, nó có thật sự là một căn phòng kín không?

– Đúng vậy đấy! – Mathew buồn rầu uống thêm một tách cafe và kể lại. – Khi tôi tỉnh lại căn phòng đã được đóng kín từ bên trong. Tôi phải mở cửa mới ra được.

– Không thể nào! – Thomas nói – Vậy hung thủ thoát ra bằng đường nào?

– Đó chính là lý do cảnh sát nghĩ tôi là hung thủ đấy! Họ cho rằng lời khai của tôi đáng nghi. Biết thế tôi đã không nói ra việc căn phòng bị cài từ bên trong.

– Vậy còn tầng hai thì sao? – Thomas hỏi và viết gì đó vào sổ tay – Anh nói ngôi nhà đó có hai tầng kia mà.

– Từ phòng khách ở tầng một muốn lên tầng hai phải đi qua cánh cửa sau ở phòng khách nhưng lúc đó tôi chắc chắn cánh cửa đó cũng đang bị đóng.

– Anh chắc chắn chứ?

– Chắc chắn vì khi tỉnh lại tôi đã nhìn một lượt quanh phòng khách sau đó mới chạy ra ngoài kêu cứu.

– Anh có thể dẫn em đến hiện trường chứ? – Thomas hỏi.

Cậu bị điên à? – Mathew nói và nhảy dựng lên – Tôi mà đến đó là bị bắt ngay

– OK! Vậy là không được. – Thomas nói và lại ghi gì đó vào sổ tay.

Bình tĩnh lại Mathew đột nhiên nói:

– Nhưng tôi vốn không hiểu tại sao tất cả mọi chuyện lại trở nên như thế này? Mọi thứ xảy ra quá nhanh.

Thomas đang viết sổ tay ngước lên hỏi:

– Anh chắc chắn là trong quá khứ anh không gây thù chuốc oán với ai rồi lúc bị mất trí nhớ anh quên đi đấy chứ?

– Không biết nữa – Mathew lắc đầu – Bây giờ tôi chỉ muốn mọi chuyện qua thật nhanh.

Thomas nhìn anh ta với vẻ đồng cảm.

– Bây giờ anh có dự tính gì không?

– Tôi muốn về quê. Mọi việc ở đây là quá đủ rồi.

Hai người nói chuyện một lúc nữa rồi Thomas ra về. Trước khi đi hai người trao đổi địa chỉ với nhau.

Sau đó, Thomas đến hiện trường vụ án. Một tiếng đi tàu và cuối cùng cũng đã tới nơi. Căn nhà kín mít không có ai ở. Có lẽ Fritz sống một mình. Kể từ sau vụ án nó chính thức bị bỏ hoang.

Thomas tìm một điểm tựa để trèo qua tường. Không tốn nhiều thời gian cậu đã vào được bên trong. Nhanh chóng cậu tới mở cửa và bước vào phòng. Hiện trường là một căn phòng khép kín rộng từ 30 – 36 m2. Có hai cửa ra vào, một là cửa ra vào phòng khách, một cửa là cánh cửa sau dẫn lên tầng hai. Bên trái cánh cửa ra vào là một chiếc cửa sổ. Thomas lại gần cửa sổ. Cậu lấy tay mở cửa sổ ra. Không được. Cửa sổ chỉ có thể mở ra một khe nhỏ mà kể cả có mở ra được thì cũng không thể nào thoát ra ngoài bằng cửa sổ được vì cửa sổ có các song sắt kín mít. Thomas thở dài. Mathew nhảy qua cửa sổ tầng hai để tẩu thoát chứng tỏ cửa sổ tầng hai không có song sắt nhưng cửa sổ tầng một lại có.

Rời khỏi hiện trường vụ án, Thomas đến nhà trọ của Mathew. Không có gì đáng ngờ, cậu thầm nghĩ và nằm trên giường của Mathew. Đôi mắt cậu nhắm lại nhưng không ngủ. Không đúng. Thomas mở mắt ra, cậu đã nghĩ ra một cái gì đó.

Kiểm tra xong Thomas lặng lẽ ra khỏi căn nhà. Nhìn lại bên trong cậu thầm nghĩ

“Có lẽ nên điều tra thêm thôi.”

*

Một lúc khác, Mathew đang bước đến một nơi tối tăm. Anh nhớ ngôi nhà của mình hơn bao giờ hết nhưng liệu trở về vào ban đêm thế này có khiến bố mẹ tức giận. Anh còn phải giải thích cho họ hiểu những chuyện đã xảy ra nữa. Anh đã thất bại, đã phụ lòng bố mẹ, liệu khi nghe chuyện anh tự sát họ sẽ nghĩ gì, họ có thông cảm cho anh không. Anh cũng không biết nữa. Nghĩ đến đây Mathew cảm thấy thật mệt mỏi.

Anh lấy hết can đảm gọi vào bên trong.

– Bố! Mẹ!

Không có ai trả lời. Mathew bỗng cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ. Cửa không khóa. Một dự cảm không hay xảy ra trong lòng anh. Y như khi anh phát hiện ra cái chết của Fritz. Mathew bước vào. Nhà tối đen như mực. Anh cất tiếng.

– Bố! Mẹ!

Không có ai trả lời, chỉ có tiếng muỗi vo ve và âm thanh rờn rợn từ bên trong.

*

Một ngày trôi qua, Thomas đã trở về cô nhi viện. Ban ngày cậu vẫn đưa thư như bình thường. Ban đêm lại cùng ngài thám tử đi đến hiện trường vụ án. Lúc rảnh rỗi cậu nhớ tới vụ án của Mathew. Cậu mở sổ tay điểm lại những điểm nghi vấn trong vụ án rồi gọi điện cho một người.

– A lô! Thanh tra Hopkins à?

Thanh tra Hopkins là người mà Thomas được gặp khi điều tra cùng ngài thám tử.

– Cháu là Thomas đây! Hãy điều tra giúp cháu một việc được không?

Thanh tra Hopkins nghe ở đầu dây bên kia.

– Đó là yêu cầu của ngài thám tử à?

– À… không… – Thomas tỏ vẻ lúng túng – Mà… đúng vậy… Nó như là bài tập mà ngài thám tử giao cho cháu vậy.

Thomas dặn thêm:

– À, đúng rồi! Bác có thể giữ kín chuyện này với ngài thám tử được không?

Hopkins đồng ý và Thomas đặt điện thoại xuống. Cậu thở dài. Vậy là xong được một việc.

*

Chiều hôm đó, Thomas nhận được một bức thư từ Mathew mà cậu không ngờ tới.

“Bố, mẹ anh đều bị bắt rồi. Kẻ bắt cóc hẹn anh tới một địa điểm trên bản đồ. Cứu anh với Thomas – Mathew”.

Bức thư chỉ ngắn có chừng ấy nhưng đã khiến Thomas vội vã bỏ bức thư xuống. Cậu mở tấm bản đồ được gửi cùng bức thư ra. “Vậy là không xong rồi!” Thomas lẩm bẩm.

*

Ở một nơi tối tăm nào đó, Mathew dần tỉnh dậy. Máu trên đầu anh bắt đầu khô dần. Một cảm giác đau nhói trải dài ở sống lưng. Mathew ngồi dậy ngước nhìn xung quanh. Đây là đâu? Anh đang làm gì ở đây? Đúng rồi, bố mẹ anh đã bị bắt cóc. Anh đến địa chỉ kẻ bắt cóc yêu cầu rồi bị đánh một nhát ở đằng sau dẫn đến bất tỉnh.

Mathew đứng lên nhìn căn phòng. Anh đang ở trong một căn phòng bừa bộn, cứ như một căn nhà đã bị bỏ hoang từ lâu. Căn phòng tối om chỉ có những ánh sáng từ bên ngoài le lói chiếu vào. Anh thận trọng bước tới cánh cửa phòng phía trước. Cầm lấy tay nắm cửa, cánh cửa không mở. Mathew dùng sức. Có ai đó đang đẩy ở phía sau cánh cửa.

“Rầm!” Cánh cửa tung ra khỏi bức tường.

Mathew chưa kịp định thần, một bóng người nhỏ bé tới che miệng cho anh ta.

– Suỵt! – Người đó ra hiệu cho Mathew im lặng – Em là Thomas đây. – Thomas nói bằng giọng thì thầm.

Lúc này Thomas mới bỏ tay ra khiến Mathew thở hổn hển. Anh nhìn lại đúng là Thomas.

– Sao em lại ở đây? – Mathew nói thầm

– Không phải anh gửi thư cho em sao?

– Thì đúng thế nhưng không ngờ là em lại đến tận đây.

Thomas không nói nhiều nữa rút ra một chiếc đèn pin nhỏ chiếu ra hành lang bên ngoài căn phòng.

– Anh biết đây là đâu không? – Thomas hỏi.

– Không biết! Anh chỉ theo bản đồ đến đây.

Hai người bước sang một căn phòng khác. Căn phòng này có vẻ lớn hơn và cũng có vẻ ngăn nắp hơn. Trong phòng là những tủ kính được trưng bày trông như một viện bảo tàng thu nhỏ. Bên trong những tủ kính là gì? Thomas chiếc đèn pin soi thử. Cả Mathew và Thomas đều giật mình. Đó là một người tóc tai rũ rượi đang gục đầu vào tủ kính.

– Đó là búp bê ư? Hay là tượng sáp? – Mathew sợ hãi hỏi.

– Không! Đó là xác chết. – Thomas lấy lại bình tĩnh nói – Vì em đã nhìn thấy rất nhiều xác chết nên em có thể khẳng định như vậy.

Mathew lắp bắp lùi ra đằng sau.

– Chuyện này là sao?

– Chúng ta rơi vào hang ổ của một tên giết người rồi! – Thomas bình tĩnh nói.

Mathew lùi lại đằng sau chạm vào một tủ kính. Tủ kính đổ vỡ. Mathew kêu lên

– A…

Thomas quay lại.

– Cẩn thận.

Từ trong bóng tối một ánh dao lóe ra. Một kẻ nào đó nhảy ra nhào về phía Mathew. Mathew giật mình chặn tay hắn lại.

– A… – Mathew kêu lên.

Thomas thấy không ổn soi xuống đất. Một kẻ bịt mặt đang vật lộn với Mathew

– Khốn kiếp! – Thomas chạy tới.

Mathew và kẻ kia vật lộn dưới đất chạm vào một tủ kính. Tủ kính rơi vỡ trúng vào Thomas. Thomas bất chợt ngả ra đằng sau làm rơi đèn pin. Trong bóng tối, Mathew và kẻ kia vẫn lăn qua lăn lại trên mặt đất. Kẻ kia có được lợi thế ghì chặt Mathew dưới đất rồi giơ con dao lên. Trong gang tấc Thomas từ sau chạy tới cầm ở đâu một cây gậy đánh trúng kẻ bịt mặt. Kẻ kia thất thế bị nghiêng sang một bên. Mathew nhân cơ hội đẩy kẻ đang đè lên mình ra. Kẻ kia ngã ngửa đứng lên tìm đường chạy thoát.

– Đứng lại! – Thomas kêu lên chạy theo.

Trong bóng tối, Thomas túm lấy khăn bịt mặt của kẻ đó. Kẻ đó không may ngã xõng xoài trên mặt đất. Không bỏ lỡ cơ hội Thomas nhảy đè lên người hắn ghì chặt kẻ đó dưới đất.

– Thằng nhóc! Bỏ tao ra! – Kẻ đó nói bằng một giọng the thé.

Lúc này, Thomas đã hoàn toàn khống chế kẻ đó và nói với Mathew:

– Mathew! Ở cửa ra vào có công tắc điện, anh bật lên đi.

Mathew lúc này mới hoàn hồn làm theo lời Thomas. Ánh đèn sáng lên chiếu vào mặt kẻ đang ở dưới đất. Mathew kinh ngạc bất giác kêu lên.

– Kẻ này!

– Đúng! – Thomas nói – Đây chính là kẻ đã giết Fritz, muốn giết anh và bắt cóc bố mẹ anh.

– Nhưng hắn… – Mathew vẫn không tin vào mắt mình.

– Đúng vậy! – Thomas nói – Hắn có có gương mặt giống hệt anh.

Ánh sáng chiếu thẳng vào kẻ đang nằm trên mặt đất. Hắn đúng là kẻ có gương mặt giống hệt Mathew. Thomas từ từ giải thích.

– Mathew! Anh nói khi anh nhảy xuống biển tự sát anh đã để lại một bức thư và giấy tờ chứng minh thân phận đúng không?

– Đúng vậy! – Mathew nói

– Vậy anh có biết nó đâu không?

– Sao biết được? – Mathew nói – Có thể có ai đã nhặt được nó hoặc nó bay đi đâu mất rồi.

– Đúng thế! – Thomas nói – Có người đã nhặt được bức thư và giấy tờ anh để lại. Đó chính là kẻ này.

– … – Mathew nhìn xuống kẻ đang ở dưới mặt đất.

– Kẻ này vốn là một tên tội phạm giết người. Hắn đang bị cảnh sát truy nã và chạy trốn khắp nơi. Có lẽ khi anh tự sát hắn đã tìm thấy những giấy tờ anh để lại. Hắn quyết định sẽ lấy cắp thân phận của anh bằng cách đi phẫu thuật cho gương mặt giống hệt anh.

– … – Mathew vẫn chưa hết sững sờ

– Anh đã mất trí nhớ trong bao nhiêu lâu?

– 4… hoặc 5 tháng… – Mathew không chắc chắn lắm.

– Thế là đúng rồi! – Thomas nói – Anh không ngạc nhiên sao? Hết tháng trọ chủ nhân căn phòng biến mất chủ nhà trọ không đòi tiền anh hay sao? Chủ nhà trọ của anh ở đâu?

– Đúng vậy! – Mathew tự nói – Bà chủ nhà trọ của anh không ở trong ngôi nhà đó nhưng lúc nào cuối tháng cũng đến đòi tiền phòng.

– Anh không thấy lạ sao? Anh mất tích mấy tháng trời nhưng đồ đạc trong phòng vẫn còn nguyên. Nếu em là chủ nhà em sẽ nghĩ “chắc người này không trả tiền phòng nên bỏ đi rồi” rồi đem hết đồ đạc trong phòng đi để trừ vào tiền phòng.

– Đúng thế! – Mathew gật gù công nhận

Anh ta chỉ về phòng trọ có một đêm rồi sau đó lại liên tục chạy trốn nên đã không để ý đến việc này. Thomas nói tiếp:

– Nhưng khi anh về đồ đạc vẫn còn nguyên chứng tỏ sau khi anh đi đã có người đến đó ở và người đó đã dùng lại những đồ dùng của anh. Nghĩ đến điều đó nên em đã tìm đến chủ nhà trọ và đến đây thì sự thật đã sáng tỏ. Có kẻ nào đó đã mạo nhận danh tính của anh sau khi anh tự sát.

– Không thể nào… – Mathew vẫn chưa hết bàng hoàng – Nhưng tại sao khi anh trở về lại không thấy hắn ở đó.

– Vì hắn đã bỏ đi rồi. Có lẽ hắn mới bỏ đi trong tháng nên chủ nhà chưa đến thu tiền trọ, và may mắn là anh và hắn đã không gặp nhau.

– Nhưng tại sao hắn lại ở phòng trọ của anh rồi bỏ đi đột ngột như vậy?

– Có lẽ đã xảy ra điều gì ngoài ý muốn của hắn. Có thể hàng xóm xung quanh đã phát hiện thấy điều gì lạ từ hắn. Dù sao hắn cũng không biết lúc trước anh là người như thế nào để diễn cho đạt được. Tất nhiên hắn có thể phớt lờ hàng xóm nhưng như vậy chỉ khiến những nghi vấn càng ngày càng lớn. Cuối cùng, có lẽ là chỉ hai tuần trước khi anh trở về hắn đã bỏ đi.

– …

– Sau khi bỏ đi khỏi nhà trọ đó thì hắn sẽ đi đâu? Ở thành phố anh chỉ có một người thân duy nhất để nhờ vả, đó là Fritz. Và đó cũng là người mà hắn tìm đến. Hắn không biết Fritz có nghi ngờ gì không nhưng đó là giải pháp duy nhất lúc đó. Và quả thật Fritz đã không nghi ngờ gì cho hắn ở chung cho đến khi Fritz gặp anh ở ngoài đường. Fritz lấy làm lạ và đã đem chuyện này về kể cho hắn. Khi nghe được việc Fritz gặp một người giống hệt mình hắn đã rất hoảng sợ và để lộ ra điều gì đó. Fritz đã nghi ngờ hắn. Đêm hôm đó, hắn thấp thỏm không yên, sáng hôm sau hắn đã giết chết Fritz để bịt miệng. Đó cũng chính là lúc anh đến nhà Fritz đấy.

Mathew bàng hoàng đưa tay lên miệng:

– Tôi đã hại chết bác ấy.

– Đúng lúc anh đến nơi, thế là hắn liền đổ tội giết người lên đầu anh.

Mathew bàng hoàng nhưng vẫn còn thắc mắc.

– Không đúng! Cảnh sát nói tôi là hung thủ vì hiện trường là một căn phòng kín kia mà.

Thomas giải thích

– Rất đơn giản. Cánh cửa đó được cài then đúng không? Bên cạnh cửa ra vào có một cửa sổ. Đầu tiên hắn mở toang cửa ra lấy một sợi chỉ xuyên một đầu qua cái lỗ trên then cửa rồi luồn cả hai đầu sợi chỉ qua cái lỗ cài then trên cánh cửa còn lại, tiếp đó hướng hai đầu sợi chỉ qua khe hở trên cửa sổ. Sau đó, cánh cửa vẫn đang mở hắn chỉ cần luồn qua cánh cửa sao cho không động vào sợi chỉ hắn đã ngang qua. Sau khi ra ngoài hắn từ từ khép cánh cửa lại rồi bước tới chỗ cửa sổ kéo hai đầu sợi chỉ thế là cánh cửa đã tự cài then. Sau đó hắn bỏ một đầu sợi chỉ ra rồi thu sợi chỉ lại thế là xong.

Mathew thốt lên

– Thật đáng sợ.

Thomas gật đầu

– Tuy nhiên hắn đã phạm phải một sai lầm chí mạng. Hắn không ngờ rằng anh đã chạy trốn và cảnh sát truy nã anh. Bây giờ hắn đã có gương mặt của anh, dùng giấy tờ mang tên anh, anh bị truy bắt có khác gì hắn bị truy bắt đâu. Vậy nên hắn quyết định giết chết anh cho bằng được. Hắn đã vô tình tìm thấy anh vào một nhà trọ và đột nhập vào phòng để giết anh. Tuy nhiên, anh đã thoát và rời khỏi nhà trọ đó nên hắn không thể nào tìm thấy anh được nữa. Không còn cách nào khác hắn đành bắt cóc bố mẹ anh để dụ anh xuất hiện vì hắn tin chắc anh sẽ trở về nhà.

Thomas kể xong cũng là lúc tiếng xe cảnh sát vang lên bên ngoài cửa sổ.

– Cảnh sát đến rồi. – Mathew nói – Em đã gọi cảnh sát ư?

Thomas giữ tên kia dưới đất và nhìn ra cửa sổ.

– Hãy để cảnh sát giải quyết những việc còn lại.

*

Một buổi sớm, báo đăng tin “Đã bắt được sát nhân Tony Russo”

Trong một quán cà phê Mathew nói chuyện với Thomas.

– Bố mẹ anh đã được giải cứu ngay sau đó, thực sự cảm ơn em.

Thomas uống tách cafe rồi nói:

– Em đã hỏi người bên cảnh sát. Hắn ta là một tên giết người đã giết 10 mạng người. Mùa xuân năm ngoái hắn bị phát hiện và chạy trốn không rõ tung tích. Khi anh bị truy nã hắn biết mình đã làm một việc ngu ngốc nên quyết săn đuổi anh cho bằng được. Tại hang ổ của hắn cảnh sát phát hiện một “bức thư thú tội”. Trong đó có ghi lại việc hắn chiếm đoạt nhân dạng của anh, giết Fritz và tạo ra căn phòng kín để vu oan cho anh như thế nào. Có thể hiểu hắn định giết anh, hỏa thiêu thi thể sau đó đặt bức thư cạnh xác. Như vậy anh sẽ chết thay cho hắn và hắn sẽ chiếm đoạt nhân dạng của anh mãi mãi. Hắn cũng khai định giết luôn bố mẹ anh sau khi xong việc.

Mathew nhớ lại những gì đã qua và nói:

– Thật đáng sợ! – Anh trầm ngâm – Trước kia tôi thấy áp lực của việc học tập thật kinh khủng nhưng sau những gì đã trải qua tôi lại thấy nó chả là gì.

– Anh định sau này sẽ làm gì?

– Tôi sẽ quay lại trường và tiếp tục việc học.

– Xin chúc mừng! – Thomas mỉm cười nói.

*

Kết thúc vụ án, Thomas trở lại với cuộc sống bình thường. Cuộc sống cứ thế trôi qua cho đến một ngày cậu ở trong văn phòng của ngài thám tử.

– Này! Thomas, – ông cầm một lá thư trên tay – tôi nhận được một bức thư từ một người tên Mathew Manhunter. Anh ta nói rằng mình sắp học xong chương trình học và muốn cảm ơn vì đã nhận lời phá vụ án trước đó nhưng sao tôi không nhớ đó là ai và vụ án nào nhỉ.

Thomas đang ngồi trên bàn viết thư trả lời liền đưa đầu bút lên miệng cắn

– Điều kỳ lạ là cuối bức thư anh ta ghi “Ngài có một học trò tuyệt vời.

Thomas không nói gì và tiếp tục làm thinh.

Mùa thu năm đó, trong văn phòng ngài thám tử, ông đã nói lời tạm biệt với Thomas.

– Thomas ! Đây sẽ là buổi học cuối cùng của chúng ta.

Thomas chấn động, cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ngài thám tử chưa vội giải thích ông giơ bức thư bữa trước ra.

– Vụ án này là do cậu giải quyết đúng không?

Thomas hốt hoảng giải thích

– Đúng vậy! Nhưng không lẽ chỉ vì…

Ngài thám tử vội cản Thomas lại.

– Tôi không trách cậu vì cái vụ vớ vẩn đó.

Nói đoạn ông bước tới giá sách thu mấy quyển sách lại.

– Nhưng chắc cậu cũng biết tôi sẽ không cố định ở lại đây lâu dài. Tôi chỉ dừng chân tại thị trấn này, giờ là lúc chúng ta phải chia tay rồi.

– Ngài định đi đâu? – Thomas hỏi

Ngài thám tử phủi lớp bụi trên những quyển sách và nói:

– Tôi đã nói với cậu chưa nhỉ, tôi phải tìm một người rất quan trọng. Giờ tôi đã có tin tức của người đó rồi, tôi không thể bỏ lỡ một phút giây nào nữa. Nhưng trước khi đi, tôi có một chuyện quan trọng cần nói với cậu.

– Chuyện gì? – Thomas bồn chồn.

– Cậu có biết tại sao tôi lại nhận cậu làm học trò không

– … – Thomas không nói gì

Ngài thám tử tiếp tục:

– Thật ra, Thomas à, tôi và bố cậu có quen biết nên khi nhìn thấy cậu lần đầu tôi đã biết cậu là ai.

Thomas sững sờ, đôi mắt cậu mở to

– Vậy… vậy cái chết của bố tôi.

Ngài thám tử cất những quyển sách vào vali.

– Tôi không biết chi tiết. Tôi chỉ có thể tiết lộ cho cậu biết rằng vụ án đó, vụ án cuối cùng của bố cậu, có liên quan đến một thám tử bóng đêm.

– Thám tử bóng đêm? – Thomas nhắc lại

– Cậu không biết đến thám tử bóng đêm? – Ngài thám tử hỏi – Ở thị trấn này có vẻ khó kiếm được những thông tin như vậy nhỉ nhưng ở trên thành phố thì có rất nhiều. 70 năm trước một thám tử bóng đêm tên là Dr. Noir đã xuất hiện, đó được coi là thám tử bóng đêm đầu tiên xuất hiện trước công chúng. Từ đó có rất nhiều thám tử bóng đêm khác xuất hiện trên thế giới. Vụ án của bố cậu cũng liên quan đến một thám tử bóng đêm như vậy.

Đó là buổi học cuối cùng của Thomas và ngài thám tử và cũng là lần đầu tiên cậu nghe tới “thám tử bóng đêm”. Cũng trong tuần đó ngài thám tử rời khỏi thị trấn. Trước khi đi ông quay lại nói với Thomas.

– Thomas! Nếu sau này cậu lên thành phố Gothic hãy gặp một người tên Maggie Tenrani, cô ấy cũng là học trò của tôi, cô ấy sẽ giúp tôi gặp lại cậu.

Ông nói vậy và bước lên xe. Thomas đứng trước ngôi nhà của ngài thám tử nhìn theo chiếc xe trở ông đi cho đến khi nó khuất dạng. Trong lúc đó, cậu thầm nghĩ đến thám tử bóng đêm, cậu sẽ không quên từ này. Ít nhất là cho đến khi cậu tìm ra sự thật trong vụ án đó.

Mùa đông năm đó, Thomas rời khỏi cô nhi viện và lên thành phố học tập.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.