Ban nãy Hoàng Phi Hạc nói, trừ chàng ra, hình như còn bốn người nữa cũng có linh thuật. Bọn họ mỗi ngày đều chạy trên phố tìm những con người bình thường, cứu họ khỏi tay yêu quái, mang về đây.
Hoàng Phi Hạc là hệ gió, cứu người cũng thuận tiện, chàng mang về nhiều người nhất, được xung quanh kính sợ và nể phục nhất. Lý Thập Tam ngước mắt nhìn chàng đầy ngưỡng mộ. Thái tử đúng là rất tài giỏi. Ngay cả ở hai kiếp trước, chàng cũng đã rất lợi hại, nếu không phải vì bị hắn làm vướng chân vướng tay, có lẽ chàng cũng không đến nỗi phải chịu cảnh bị yêu quái xâu xé. Như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng sau lưng, Hoàng Phi Hạc quay lại nhìn Lý Thập Tam một cái. Lý Thập Tam đang có tật giật mình, vội vã nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Bộ dáng trốn tránh giấu đầu lòi đuôi của hắn khiến cho Hoàng Phi Hạc dở khóc dở cười, không biết phản ứng thế nào, tiếp tục phát huy sở trường lạnh lùng của mình, ra vẻ hờ hững nói với Mai Thu Phương ở một bên:
– Ta phải đi ra ngoài một lát, ngươi giúp ta chăm sóc hắn ấy.
– Ta? Chăm sóc hắn ta? Chàng bảo ta chăm sóc cho hắn ta sao?
Mai Thu Phương há cái miệng nhỏ, mở trừng hai mắt, vô cùng khoa trương mà tỏ vẻ kích động chỉ vào Lý Thập Tam. Bộ dáng kia lọt vào mắt của Lý Thập Tam khiến hắn rùng mình một cái. “Vị hôn thê” của Hoàng Phi Hạc còn khoa trương hơn cả những diễn viên hí kịch nữa cơ.
Tuy nhiên, lần này Mai Thu Phương không giả vờ. Nàng ta thật sự vô cùng kích động. Hoàng Phi Hạc vậy mà còn để cho nàng chăm sóc cho Lý Thập Tam. Ác cảm rõ rệt kia, cùng với mối nghi ngờ về khả năng cả hai là tình địch của nhau vẫn còn chưa hoàn toàn chấm dứt. Mai Thu Phương không muốn ở bên cạnh Lý Thập Tam một chút nào. Thật trùng hợp, Lý Thập Tam cũng vậy. Thế là, không cần hẹn trước, hai người đều đồng thanh:
– Không cần đâu!
– Không được đâu!
Sự phản đối của hai người đổi lại cái nhìn không hài lòng của Hoàng Phi Hạc. Ánh mắt ấy lạnh như băng khiến Lý Thập Tam chột dạ mím môi im miệng. Hắn bây giờ đang ở vị thế của kẻ chịu ơn, làm gì có tư cách chọn lựa hay khen chê, lời từ chối kia nghe ra lại có vẻ giả tạo, sáo rỗng, bày trò. Ngược lại, Mai Thu Phương cũng chột dạ, nhưng nàng ta không im lặng mà vội vã cất lời:
– Hoàng Phi Hạc, không phải ta ích kỷ đâu, nhưng mà, Bằng hữu của chàng đang bị bệnh, ta lại không phải là y sư, cũng đâu giúp đỡ được gì, có khi lại còn làm cho người ta khó chịu nữa.
Lý Thập Tam khẽ bĩu môi. Con nhãi này đang muốn nói cạnh nói khóe hắn đấy. Hoàng Phi Hạc nhìn thấy cánh môi hồng của Lý Thập Tam bĩu ra, trong đầu bỗng nhớ tới một vài hình ảnh nóng bỏng nào đó khiến cơ thể của chàng như có ngọn lửa vô hình hun nóng lên. Không dám nấn ná lại lâu hơn nữa, Hoàng Phi Hạc cố gắng dùng giọng lạnh nhạt, cắt ngang màn kể lể của Mai Thu Phương:
– Ngươi chỉ cần ở bên cạnh, để tâm quan sát hắn một chút, không cần phải giúp đỡ gì cả. Đừng để hắn bị chút tổn hại nào là được.
Hoàng Phi Hạc nói mà không đợi Mai Thu Phương trả lời, cũng không dám nhìn Lý Thập Tam. Miệng vừa nói, tay chàng vừa cởi lấy áo khoác phủ lên cơ thể của Lý Thập Tam, dưới chân chàng nhanh chóng xoáy ra một trận gió, vội vã bay đi.
– Hoàng Phi Hạc, chờ một chút…
Tiếng hô của Mai Thu Phương vang lên lanh lảnh nhưng vô ích, Hoàng Phi Hạc đã biến mất không dấu vết. Nàng ta căm giận quay đầu lại nhìn về phía Lý Thập Tam, đúng lúc Lý Thập Tam cũng mở mắt nhìn lên.
Hai người trừng mắt nhìn nhau trong chốc lát, Mai Thu Phương cố gắng kéo khóe miệng lên, tạo thành nụ cười vô cùng mất tự nhiên, giọng nói cũng sượng sùng không ít:
– Ngươi có thấy không khỏe ở đâu không? Có cần ta giúp gì không?
– Không, ta chỉ muốn ngủ một lát.
Lý Thập Tam cũng không mấy thoải mái, cơn mệt mỏi lại kéo đến, hắn đành chậm rãi nằm xuống ôm lấy áo khoác của Hoàng Phi Hạc. Trên áo dường như vẫn còn vương lại hơi ấm và mùi mồ hôi quen thuộc của chàng. Bỗng nhiên Lý Thập Tam mủi lòng muốn khóc. Nhưng cơn xúc động của hắn ngay lập tức bị đẩy lùi, vì giọng nói trong veo của Mai Thu Phương lại vang lên bên tai:
– Ngươi có vẻ rất mệt, ngươi bị bệnh sao? Sao ngươi không nói với Hoàng Phi Hạc để chàng ấy giúp ngươi? Chàng ấy có vẻ rất quan tâm đến ngươi lắm đấy. Một bằng hữu thân thiết như ngươi thế này mà chàng ấy lại không nói cho ta biết, thật kỳ lạ. Ngươi và chàng ấy quen biết nhau thế nào vậy?
Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, Mai Thu Phương tươi cười như hoa, ngồi bên cạnh Lý Thập Tam, bắt đầu phát huy khả năng buôn chuyện. Nhưng đáng tiếc, Lý Thập Tam ở chung với Hoàng Phi Hạc ba năm, bản tính vốn ít nói của hắn càng được tôi luyện đến đẳng cấp quái dị. Huống chi, Lý Thập Tam vốn không có cảm tình với Mai Thu Phương, càng không có tâm trí để giả vờ đóng kịch thân thiện ngoài mặt với nàng ta.