Một ngày đi chơi kết thúc, TFBOYS, nó và Williams về phòng của mình nghỉ. Không hiểu sao tối ấy nó cứ trằn trọc suy nghĩ đến chàng trai đó, nghĩ đến Thiên Thiên. Cậu cho nó một cảm giác vừa quen thuộc vừa là lạ. Cái áo len đó, lời nói, cử chỉ, không thể nào, rất quen nhưng tại sao lại không thể nhớ ra chút gì chứ, kì thực vô cùng, vô cùng khó chịu. Nó gõ đầu mình một cái rồi nằm xuống ngủ nhưng cũng không thể ngủ được. Ngồi bật dậy, khoác một cái áo mỏng lên người rồi ra ngoài hóng gió. Trời đông thật lạnh, nó thong thả bước đi trên đường, thả hồn theo điệu nhạc.
Ánh trăng hôm nay thật đẹp, thật sáng, một chàng trai an tĩnh nghe nhạc, trên tay cầm tấm ảnh của ai đó ngắm nhìn. Nó bất chợt ngơ một lúc, gương mặt cậu rất thanh, thoang thoáng một nét u buồn như cậu vừa trải qua một bi kịch hay nỗi đau khó có thể liền lại được. Nó bước đến, ngồi bên cậu làm cậu giật mình:
– An An, cậu…?
– Ừm, tôi không ngủ được nên ra ngoài chút. Mà tôi có một chuyện muốn hỏi, tôi có thể nói không?_ Nó quay qua nhìn cậu
– Cứ tự nhiên_ Cậu cười
– Cậu đang buồn? Cô gái sáng nay cậu nhắc tên là ai? Giống tôi lắm sao? Cô ấy quan trọng với cậu đúng không? Cô ấy đi đâu rồi? _ Nó hỏi một tràn. Cậu vẫn ngồi đó, trầm tư suy nghĩ. Thấy cậu không nói gì nó vội quay qua xin lỗi” Tôi không cố ý đâu, cứ xem như cậu chưa nghe thấy tôi nói gì a~”
– An Nhiên chính là người quan trọng với tôi nhất. 5 năm trước cậu ấy bị bệnh nặng và đã….
– Vậy sao? Tôi hy vọng cậu đừng buồn nữa. Chỉ cần cậu vui vẻ, mỉm cười thi thoảng dành chút thời gian nghĩ về cô ấy thì chắc chắn rằng cô ấy sẽ rất vui đó_ Nó mỉm cười, vỗ vai an ủi cậu
– Cậu nói đúng, cô ấy cũng từng nói với tôi y như cậu đã nói với tôi vậy. Cho đến khi cô ấy rời khỏi nơi này cô ấy vẫn nghĩ cho tôi, vẫn quan tâm tới tôi, tôi cảm thấy bản thân vô cùng bất lực_ Cậu nói giọng cậu như nghẹn lại
– Thôi được rồi, cậu không được buồn nữa, cậu mà khóc chắc tôi cũng khóc theo cậu mất thôi_ Nó tiếp tục an ủi
Ngồi một lúc, nó lôi cậu đứng dậy, kéo cậu đi ăn kem, đi chơi,..vv. Nó muốn thấy cậu vui vẻ, cũng không hiểu tại sao nó lại có mong muốn như vậy. Còn với cậu, hôm nay chính là ngày vui nhất sau 5 năm nó mất tích. Cậu cười, cậu được an ủi, trái tim cậu như được sưởi ấm nhưng bản thân vẫn cố gắng thức tỉnh” Cậu ấy là An An không phải An Nhiên, mình không nên biến cậu ấy thành người thay thế “
– Vui không? Mùa đông ăn kem cảm giác rất đã đúng không?_ Nó cười
– Ờ, lâu lắm không rồi mới được vui thế này_ Cậu cũng vui vẻ trả lời lại
– Tôi đã nói mà, tôi chính là “Thiên sứ vui vẻ”, đi với tôi đương nhiên phải cười rồi. Với lại tôi…tôi…_ Nó chưa nói hết câu, hai tay đan vào nhau, người co lại như bị lạnh
– Haizzz, mùa đông mà ăn mặc như cậu chắc cảm chết luôn đấy_ Nói rồi cậu lấy áo khoác ngoài của mình choàng lên người nó. Nó đỏ mặt, cảm giác ấm áp hơn nhiều, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nó cười
– Cậu tốt quá, cảm ơn nhiều nha
– Tôi trước giờ luôn thế mà, tại cậu mắt kém bây giờ mới nhìn ra_ Cậu đùa
– Tự luyến vừa thôi ông_ Nó lắc đầu
Hai người giỡn với nhau và kết thúc một buổi tối đáng nhớ…..