Thường ngày căn biệt thự luôn vắng lạnh, thế mà hôm nay lại được ai đó trang trí, khó nhận ra dáng vẻ vốn có của nó.
Tạ Tiểu Vũ đi theo Tiêu Huyền tới sân vườn treo đầy bóng hơi cùng dây đèn nhỏ màu bạc, mở to hai mắt không nói ra lời.
Lá cây đại thụ đã vàng óng ửng đỏ, được bao bọc bởi ánh sáng dịu nhẹ như vậy, trông như một cảnh đẹp chỉ có trong mơ.
Ban nhạc phương Tây đẹp đẽ ngồi ở trên thảm thật dày, trình diễn những giai điệu êm tai.
Một bàn ăn trải khăn ca-rô ở giữa sân, trên bàn trang trí hoa tươi rực rỡ.
Hầu gái nhìn thấy Tiêu Huyền trở về, nhanh nhẹn đưa rượu vang và đĩa bạc lên.
Khung cảnh đẹp như vậy, long trọng như vậy.
Thật giống như đang mở dạ hội.
Phí hết tâm tư chuẩn bị không kém hơn trong phim chút nào.
Ánh sáng dập dờn ở hồ bơi phản chiếu lên khuôn mặt sạch sẽ của Tạ Tiểu Vũ, cậu vui vẻ chạy đến cạnh bàn. Sau đó chợt nhận ra những cái này là cho điều gì, cảm giác vui sướng lan tràn trong lòng trong phút chốc không có lời nào để diễn tả.
Tiêu Huyền cởi áo khoác, lẳng lặng đến gần cậu: “Sinh nhật vui vẻ. Có phải… tôi chưa từng đón sinh nhật với cậu không?”
Tạ Tiểu Vũ lấy lại tinh thần, im lặng nhìn hắn sau đó nhẹ giọng trả lời: “Đã từng…”
Tiêu Huyền mất mát mỉm cười: “Vậy do tôi không nhớ rồi.”
Ánh mắt Tạ Tiểu Vũ nhất thời ngơ ngác.
Boss hỏi: “Sao vậy?”
Tạ Tiểu Vũ cũng đơn thuần lộ ra má lúm đồng tiền: “Anh ít khi cười lắm, nhưng mà anh cười lên rất đẹp.”
Hương vị thơm ngon của món Pháp khiến cho Tạ Tiểu Vũ – người hiếm khi được ăn mấy món xa xỉ rất hạnh phúc.
Cậu không quen cầm nĩa ăn thịt vịt, rồi sau đó không có lòng tin hỏi: “Lần trước mời em ăn cũng giống vậy, các món nước ngoài đều ăn thế này sao?”
Tiêu Huyền ít khi thích ăn gì đó, hắn để dao lên bàn hỏi: “Không ngon?”
Tạ Tiểu Vũ không nhìn thẳng, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay của boss lộ ra khi ống tay áo sơ mi được cuốn lên: “Ngon lắm. Em nói rồi em thích.”
Tiêu Huyền nói: “Chính là đầu bếp của nhà hàng đó.”
Tạ Tiểu Vũ ngẩn người, chưa từng có ai sẽ phí nhiều tâm sức làm điều gì đó cho cậu, mà hiện tại người thực hiện lại là Tiêu Huyền, khiến cậu cảm động gấp bội.
Nhưng boss thích đả kích người khác, hắn lạnh nhạt bổ sung: “Dù sao tôi cũng ít khi hưởng thụ ngày lễ. Thỉnh thoảng cũng muốn nghỉ ngơi.”
Tạ Tiểu Vũ cười: “Vậy sao. Mỗi lần đến ngày lễ coi TV đều thấy anh diễn.”
Tiêu Huyền nói: “Diễn xong tôi về nhà. Ăn cơm nguội, tự mình đi ngủ.”
Tạ Tiểu Vũ ngạc nhiên trong một lúc không biết nên nói gì: “Đừng, đừng nói đáng thương như vậy…”
Tiêu Huyền đột ngột yêu cầu: “Chuyển đến nhà tôi ở đi.”
Tạ Tiểu Vũ đang uống rượu bị sặc.
Cậu che miệng nhớ đến chuyện còn dang dở trong phòng tắm ngày đó, đỏ mặt ra sức lắc đầu: “Không cần, không cần.”
Tiêu Huyền rủ mắt, lạnh lùng không để ý tới cậu nữa.
Tạ Tiểu Vũ rất xót khi hắn cô đơn như vậy, cẩn thận hỏi: “Vậy Tết, nếu anh không bận hay là về quê với em đi. Ở đó vui lắm…”
Tiêu Huyền ngẩng đầu hỏi: “Quê cậu ở đâu?”
Tạ Tiểu Vũ đáp: “Đông Bắc.”
BOSS lập tức nổi giận: “Cậu muốn tôi chết cóng sao?”
Tạ Tiểu Vũ ngượng ngùng im miệng.
Không ngờ lát sau Tiêu Huyền lại nói: “Nếu Giang Bạch không có sắp lịch trình, tôi sẽ đi.”
Mặt Tạ Tiểu Vũ sáng bừng: “Thật không?! Vậy các bà con nhất định vui chết mất, bọn họ cũng rất thích anh.”
Tiêu Huyền lãnh đạm đáp: “Tôi không phải đi gặp bà con của cậu. Cậu nhớ phải tiếp đãi tôi thật tốt.”
Tạ Tiểu Vũ gật đầu bảo đảm: “Chắc chắn, chắc chắn.”
Ăn tối xong, Tiêu Huyền cho ban nhạc và đầu bếp về.
Trong sân mới nãy còn ồn ào giờ đây trở nên vắng vẻ, trống trải.
Trái cây trên bàn đã được cắt tỉa sạch sẽ,, Tạ Tiểu Vũ ăn miếng xoài, ăn hết rồi nói: “Cám ơn anh đã đãi em. Giờ em phải về rồi, muộn quá không có xe.”
Tiêu Huyền nói khẽ: “Cậu còn chưa nhận quà của tôi.”
Tạ Tiểu Vũ thấp thỏm: “Mới nãy đã làm phiền…”
Nhưng boss không trả lời, chân thành đi đến trước loa nhấn nút mở.
Tiếng nhạc trong trẻo và yên bình vang lên.
Vẻ mặt Tạ Tiểu Vũ mơ hồ ngồi ở chỗ cũ, nhìn Tiêu Huyền đi đến trước mặt mình duỗi cánh tay xinh đẹp ra, không hề nghĩ ngợi đã đặt lên ngay.
Một giây tiếp theo, Tiêu Huyền kéo cậu vào trong ngực.
Tạ Tiểu Vũ rất hồi hộp: “Em… không biết khiêu vũ.”
Tiêu Huyền không tức giận, giọng nói dịu nhẹ lạ thường an ủi: “Theo tôi là được.”
Tạ Tiểu Vũ cảm nhận được b0 nguc phập phồng cùng với hô hấp ấm áp, gò má nóng lên không nghĩ ra được đề tài gì để nói.
Mộng ảo trong sân chỉ còn lại giai điệu tuyệt đẹp kia.
Giọng hát của Tiêu Huyền vang lên cùng với tiếng nhạc. Giọng hát kia vẫn đả động lòng người mà không cần dùng chút sức, nhưng lời nhạc rất lạ, có lẽ là bài hát mới.
Tạ Tiểu Vũ có thể hát tất cả bài hát của hắn, vào giờ phút này ngạc nhiên vui mừng ngẩng đầu đối diện với đôi đồng tử của Tiêu Huyền, tim đập rộn lên, mất khả năng nói chuyện.
Một điệu nhảy nhanh chóng kết thúc, đứa ngốc đang ở trong hạnh phúc tới mức đầu óc ngừng hoạt động.
Nhưng khi tiếng nhạc dừng lại, Tiêu Huyền vẫn không buông tay cậu ra.
Giọng nói của boss tiếp tục truyền ra từ trong loa.
“Tiểu Vũ, sinh nhật vui vẻ. Đây là bài hát tôi viết riêng cho cậu, sau này cũng chỉ sẽ thuộc về một mình cậu. Xin lỗi, những chuyện đã xảy ra trong quá khứ đã hoàn toàn biến mất khỏi trí nhớ của tôi. Nếu như tôi không làm cậu thất vọng, không để lại bất cứ tổn thương nào không thể bù đắp, vậy từ lúc này chúng ta làm quen lại lần nữa cũng không muộn đúng không? Tôi…”
Tôi cái gì, Tiêu Huyền không có ghi âm vào.
Tạ Tiểu Vũ hoàn toàn không có cách nào tin được, cậu thấy Tiêu Huyền nhìn mình như có chuyện muốn nói nhưng lại thôi không nói nữa, đầu óc gần như chập mạch, hoàn toàn mất khống chế lớn tiếng: “Em, em thích anh.”
Lời còn chưa dứt, một nụ hôn thật sâu đã chiếm đoạt hết tất cả dưỡng khí của Tạ Tiểu Vũ.
Tiêu Huyền dùng sức đỡ cổ cậu, gần như hạ xuống một cái cắn nhẹ rồi quấn lấy đôi môi cùng đầu lưỡi của cậu.
Hô hấp hỗn loạn khiến đêm thu rét lạnh này trở nên vô cùng ấm áp.
Đối với đứa ngốc, giờ phút này, chuyện quan trọng hơn nhận được hứa hẹn của Tiêu Huyền, là nói ra tiếng lòng của mình.
Chuyện này chính là l0 mãng và dũng cảm mà mỗi một giây còn sống cũng không hối hận.
Khi kim giờ chỉ qua số chín, cửa chống trộm yên tĩnh đột ngột bị mở ra.
Hạ Duy ngồi ngay trước bàn ăn đối diện là bánh kem và các món ăn nguội lạnh, tâm trạng tệ vô cùng, thấy cậu về lập tức đứng dậy hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”
Ai ngờ Tạ Tiểu Vũ không tim không phổi nhào lên ôm anh: “Hôm nay tôi hạnh phúc lắm luôn. Tôi tỏ tình với Tiêu Huyền rồi.”
Hạ Duy giống như bị sét đánh, kinh ngạc hỏi lại: “Cậu nói gì?”
Tạ Tiểu Vũ không lặp lại, chỉ là cười ha ha.
Sắc mặt Hạ Duy khó coi: “Vậy anh ta nói gì?”
Tạ Tiểu Vũ lắc đầu: “Không nói gì cả.”
Hạ Duy cực kỳ tức giận: “Cậu bị ngốc hả. Anh ta sẽ tổn thương cậu đó.”
Tạ Tiểu Vũ hết hồn, rồi sau đó mới bật cười không có chút ý xấu nào: “Nhưng mà tôi rất vui. Thật sự rất vui, anh ấy chịu nghe tôi nói cũng đủ rồi.”