“Giai Ninh, haizzz con bé này. Con mau trả đồ chơi cho Việt Phong.” Hàm Như Yến- mẹ của Cố Giai Ninh nói.
“Nó phải là của con, không chịu đâu”. Giai Ninh giật lại chiếc máy bay đồ chơi từ tay Việt Phong.
“Tiểu Phong, con nhường cho em nha.” Nhật Kim Liên- mẹ của Việt Phong nhẹ nhàng nói.
“Không, nó là của con. Sao con phải nhường cho em ấy chứ?” Việt Phong xông tới giành lại đồ chơi của mình.
Cứ như vậy, hai đứa trẻ 6 tuổi cứ thế tranh giành đồ chơi của nhau.
“Nhất Thiên, cậu xem hai đứa nó kìa không ai chịu ai cả?” Trịnh Hải Long- ba của Việt Phong lên tiếng.
“Tôi thấy chúng ta có thể làm thông gia được đấy, haha”. Cố Nhất Thiên- ba của Giai Ninh nói.
“Ồ, em cũng thấy thế đấy”. Cả hai người phụ nữ tiến lại chỗ hai người đàn ông đang nhâm nhi ly rượu trên tay rồi nói.
“Được, một lời đã định. Sau này khi Việt Phong và Giai Ninh trưởng thành tôi sẽ mang sính lễ tới đón con dâu”. Hải Long nâng ly rượu lên cạch ly với Nhất Thiên như một lời đã định.
Buổi cắm trại hôm đó tràn ngập tiếng cười của cả hai gia đình. Họ vốn là bạn thân từ lâu, rồi hai người phụ nữ sinh cùng tháng, Việt Phong chỉ ra đời trước Giai Ninh vài ngày nhưng ba mẹ lại bắt cô gọi hắn là anh làm cô tức điên lên.
“Giai Ninh, dậy đi con trễ học rồi đấy. Tiểu Phong đang chờ con dưới nhà đó.” mẹ Hàm vừa gọi vừa kéo chăn của cô.
“Con không muốn đi học đâu.” Giai Ninh uể oải nói.
Thực ra, cô ghét nhất là đi học mặc dù cô học rất giỏi. Đến lớp chỉ nằm gục xuống bàn ngủ nhưng khi giáo viên gọi lên bảng thì Giai Ninh lại giải đúng.
Nhưng cũng chính bản tính ấy mà cô xung đột với khá nhiều bạn bè trong lớp. Giai Ninh chỉ mới 7 tuổi nhưng cô được ba Nhất Thiên cho đi học võ để tự vệ từ rất sớm.
“Đi thôi.” cô khoác chiếc balo kéo Việt Phong ra xe.
“Nè, con nói chuyện với Tiểu Phong như vậy à.” mẹ Hàm trách mắng.
Việt Phong thì quá quen với cách xưng hô của cô rồi. Ở trường nếu không phải vì được cậu bao che thì cô đã bị ba Nhất Thiên nhốt ở nhà từ lâu rồi.
Giai Ninh khá là cá tính, khi lên 10tuổi hôm ấy có buổi bế mạc đầu tuần nhưng vì có một cô bé rất thích Việt Phong nên đã nhờ Giai Ninh đem hộp quà nhỏ tặng cậu ấy.
Giai Ninh và Việt Phong đi đâu cũng có nhau nên cô tự ý mở hộp quà ra. Bên trong là một con gấu bông nhỏ kèm bức thư:
” Việt Phong, thực ra tớ rất thích cậu. Cậu có thể làm bạn trai tớ được không.”
“Ha ha ha… cười chết mất. Phong Phong chết tiệt này vậy mà lại có người thích hay sao, ha ha…” Giai Ninh chui vào một góc phòng thể dục đọc mà phá lên cười một mình.
” Nè, em làm gì ở đây?” Việt Phong tiến lại gần hỏi.
“Khô…không, không có gì.” Giai Ninh bị giật mình, vội nhét hộp quà vào trong balo rồi kéo Việt Phong ra xe.
Trên xe, thấy Việt Phong lim dim ngủ, Giai Ninh liền lấy con nhện giả trong balo của mình ra rồi bỏ vào trong hộp quà đó rồi gọi Việt Phong dậy.
” Anh Phong, nè…Tiểu Mỹ lớp bên cạnh nhờ em đưa cho anh đấy.” cô đưa rồi quay mặt đi lén cười.
“Vứt đi, anh không xem.” Việt Phong vẫn giữ nét lạnh lùng khoanh tay nói.
“Anh xem, em đã mất công nhận lời cậu ấy rồi thì phải chuyển đến tận tay chứ.” Giai Ninh ngồi bên cạnh nài nỉ.
“Đưa đây.” Việt Phong đau đầu với cô em gái này.
“Á…Cố Giai Ninh em muốn chết đúng không?” Việt Phong tức giận nói.
“Ha ha ha…”
“Hai đứa trẻ này đúng là…haizzz” chú Lâm lái xe lắc đầu.