Nhân cứu tiểu thơ, bị giặc bắt
Để dọa tặc nhân, giả quỷ thần
An Thiên Thọ giết bốn người vú em xong, bước vào trong định cứu tiểu thơ,ngờ đâu tiểu thơ không thấy tung tích đâu cả. Còn đứng ngơ ngẩn vì ngạcnhiên thì bên ngoài có tiếng hô:
– Bắt giặc!
Vương ThắngTiên từ khi bị quan Tri phủ Trấn Giang đánh 40 hèo rồi ông ta mới đikiếm Tần Khôi, bèn cùng Phong nguyệt công tử Mã Minh dẫn bọn gia nhânđến gọi cổng. Gia nhân vào trong thông báo, Tần Khôi nghe có chú mìnhđến lật đật bước ra nghinh tiếp. Tần Khôi ra cổng hành lễ chú xong,Vương Thắng Tiên mới giới thiệu Phong nguyệt công tử Mã Minh. Vào đếnbên trong, Vương Thắng Tiên ngước đầu nhìn thấy vị lão đạo sĩ đang ngồisẵn ở sảnh đường, bèn hỏi:
– Hiền điệt, vị đạo gia này là ai vậy?
– Đây là Hỗn Thiên lão tổ, sư phó tôi dạy tôi luyện Kim chung chạo vàThiết bối san. Vị lão đạo sĩ này biết yêu thuật. Ông ta còn biết phốihợp các thứ thuốc thoa vào kim sang đâm không ngã, mỹ nữ tự thoát y nữa.
Tần Khôi dù thích luyện tập, nhưng hắn là phường tửu sắc, cho nên cần lãođạo sĩ kính như thượng khách. Gặp Vương Thắng Tiên, Tần Khôi liền giớithiệu ngay:
– Đây là sư phó của tôi, lão nhân gia rành việc hôphong hoán vũ, sái đậu thành binh, dời núi lấp biển, biến hóa ngũ hành,rõ năm trăm trước, rành năm trăm năm sau, rành cả toán thuật, khéo biếtviệc quá khứ vị lai.
– Thế à! Vương Thắng Tiên nói.
– Thúc thúc, hôm nay từ đâu đến thế?
– Thôi, đừng nhắc tới nữa! Ta vốn có ý lên chùa Kim Sơn dự thiện hội.Đang đi trên sông bỗng gặp một nàng con gái thật đẹp, ngồi trên thuyềncắm cờ Chánh đường huyện Hải Triều. Ta muốn đi qua thuyền của cô ta,không ngờ bị thủ hạ cô ta là người có tài, đá ta lọt xuống sông. May mắn mạng ta còn dài, cũng không biết tại sao mà lên được. Gặp Tri phủ TrấnGiang là Triệu Hàn Chương đi tới, ta nói tên họ ta cho hắn biết, hắnkhông tin lại còn đánh ta 40 hèo nữa. Ta đau đớn thở chẳng ra hơi màngười đẹp không rờ tới được. Người đẹp này, ta thiệt yêu không rứt được! Ta đến tìm cháu giúp ta một ý kiến xem sao.
Hỗn Thiên lão tổ ở kế bên cười hà hà, nói:
– Chuyện đó dễ ợt thôi! Đại nhân muốn bắt người đẹp rất dễ, để tôi thitriển pháp thuật bắt cô ta về ngay, chẳng phải phí chút sức nào.
Vương Thắng Tiên nghe vậy vui mừng quá sức, nói:
– Tổ sư gia nếu bắt được cô ấy về cho ta, ta chắc chắn sẽ trọng thưởng.
– Đã như thế thì đại nhân hãy chờ đi, tôi đi sẽ được ngay.
Lão đạo sĩ đi ra khỏi Qùy Hoa trang, chờ đợi ở cửa sông. Không bao lâu,chiếc thuyền của huyện Hải Triều đi đến. Lão đạo sĩ miệng niệm chú lâmrâm, lập tức một trận cuồng phong nổi dậy. Lão đạo sĩ lên thuyền giếtchết a hoàn vú em và xáng một chưởng vào thiên linh cái của tiểu thơ,tức thì tiểu thơ cảm thấy mơ mơ hồ hồ. Lão đạo sĩ thi triển pháp thuậtmang tiểu thơ đi trong trận cuồng phong đó, trở về giao cho vú em, bảohọ đốt một đạo bùa rưới lên mặt, chờ cho tiểu thơ định tỉnh lại rồi từtừ khuyên giải. Lão đạo sĩ về đến đại sảnh, nói:
– Vương đại nhân, sơn nhân ta đã đem người đẹp về cho ngài rồi đấy.
Vương Thắng Tiên nói muôn lời cảm tạ. Tiệc rượu dọn lên ở đại sảnh, mọi người đều ăn uống vui vẻ. Theo ý lão đạo sĩ, hôm nay Vương Thắng Tiên khôngnên động phòng với tiểu thợ Vương Thắng Tiên uống rượu say rồi lại muốnvào động phòng. Nếu như cô ta không chịu nghe theo, hôm nay ta sẽ chongười trói cô ta lại, cũng không kể là cô ta có chịu nghe lời hay không. Lão đạo sĩ nói:
– Vương đại nhân, hôm nay muốn vào động phòng,nếu cô không ưng thuận, tôi đưa đại nhân một viên thuốc cho cô ta uốngvào, bảo đảo là cô ta sẽ tình nguyện hiến dâng thôi.
Vương ThắngTiên vui như mở cờ trong bụng, lật đật kêu gia nhân đi xuống trước hỏivú em xem khuyên giải như thế nào, nàng ta có đáp ứng hay không. Gianhân vào trong viện dự định kêu thì thấy bốn vú em bị giết nằm trên đất. Gia nhân vội chạy vào trong đại sảnh nói lớn:
– Không xong rồi! Bốn người vú em trong viện đều bị giết hết. Có một người dang tiến vào trong viện.
Tần Khôi nghe nói liền hô:
– Mau lên hai vị hộ viện đi bắt giặc, đừng để nó chạy thoát.
Trong nhà này có hai người hộ viện nguyên là hai tên giặc ở lộ Tây Xuyên. Một người tên là Kê minh quỷ Toàn ĐắcLượng, một người tên là Tháo nguyệtbằng Trình Trí Viễn. Nghe gia nhân báo, hai người đều cắp binh khí đếnkêu gióng thanh la nhóm chúng rồi kéo thẳng đến chái nhà Đông. An ThiênThọ giết bốn vú em xong, bước vào nhà tìm tiểu thơ không thấy, tìm mộthồi lâu mới trở ra ngoài. Toàn Đắc Lượng hô lên:
– Hay cho tên giặc, coi mi chạy đi đâu?
An Thiên Thọ nhìn lại thấy Toàn Đắc Lượng đầu đội khăn tráng sĩ sáu múimàu thúy lam, bên trên có gắn sáu miếng kiếng nhỏ, mình mặc tiễn tụ bàomàu lam, lưng buộc dây loan đái, mặc quần chẽn, mang giày đề mỏng, mặtnhư gừng già, hai đạo chân mày ngắn trên đôi mắt ba góc, chiếc mũi chimưng nằm giữa hai má xương xẩu, tay cầm một cây hoa thương. Đứng sau làmột người đội khăn tráng sĩ bằng đoạn màu tía, mình mặc tiễn tụ bào cùng màu, mang giày đế mỏng, tay cầm một khẩu cương đao, gương mặt màu tíađầy những nốt đỏ, mày hung mắt ác, những mụn thịt mọc đầy. An Thiên Thọtìm không thấy tiểu thơ lòng gấp như lửa đốt, thuận tay rút dao ra, nói:
– Bớ bọn giặc, tụi bây thi triển yêu thuật tà pháp gì cướp mất tiểu thơnhà ta thế? Hôm nay An đại thái gia sẽ cho tụi bây từng nhát phân thây,từng kiếm chém nát hết.
Toàn Đắc Lượng bước lên hươi thương nhắmngay tết hầu An Thiên Thọ điểm tới. An Thiên Thọ đưa dao ra đón đỡ, têngiặc quày thương lại nhắm ngay ngực đối phương điểm tới. Thương này cóba hoa chín móc, múa lên móc rung động như kim kê gật đầu lia lịa. AnThiên Thọ đao pháp thuần thục, môn hộ tinh thông, trả đòn nhanh chóng.Trình Trí Viễn xách dao nhảy vào đánh tiếp. Bọn thủ hạ ác nô đều cầm đèn cầu lửa sáng rực đứng bên ngoài hò hét. An thiên Thọ nhìn thấy họ người nhiều thế đông, dự định rút chạy, nào ngờ Tần Khôi và lão đạo sĩ cũngkéo đến. Thấy Toàn Đắc Lượng và Trình Trí Viễn đánh lâu mà không bắtđược An Thiên Thọ, lão đạo sĩ nói:
– Hai vị tránh ra đi! Cái têntiểu bối này thiệt là: Thiên Đường có nẻo không tìm tới, địa ngục kínbưng cứ lủi vào! Để sơn nhân bắt nó cho.
Bọn Toàn Đắc Lượng đứngtránh một bên, lão đạo sĩ miệng niệm chú lâm râm, hô “Sắc lịnh”, rồidùng tay chỉ một cái, trồng cứng Thiên Thọ lại. Trình Trí Viễn rút daođịnh chém, lão đạo sĩ nói:
– Đừng giết! Trói nó lại đem ra phía trước hỏi trakỹ càng xem sao.
Gia nhân lập tức trói An Thiên Thọ lại, khiêng ra trước đại sảnh. VươngThắng Tiên, Tần Khôi, Mã Minh cùng lão đạo sĩ ngồi ở bên trên. Lão đạosĩ hỏi:
– Mi họ gì, tên gì? Đến đây làm chỉ Mau khai thiệt ra!
An Thiên Thọ trợn mắt nói:
– Đại thái gia nhà ngươi đi không đổi tên, ở không đổi họ. Ta họ An, kêulà Thiên Thọ, trác hiệu là Độc giác giao, là Tam ban Đô đầu của huyệnHải Triều. Cũng bởi tụi bây làm quá nhiều tội lỗi, thi triển yêu thuậttà pháp cướp đi tiểu thơ nhà tạ Ta vâng lịnh đường dụ lão gia chúng tađến trước tìm kiếm tiểu thợ Đại thái gia đã bị bọn ngươi bắt rồi, muốngiết mổ gì ta thì cứ làm đi!
Tần Khôi nói với lão đạo sĩ:
– Tổ sư gia cần gì phải hỏi cho kỹ, cứ đem hắn giết quách là xong.
Đang nói tới đó thì bỗng nghe từ nhà sau có tiếng thanh la cheng cheng nổilên. Tần Khôi nghe thấy rất ngạc nhiên, vì mỗi khi trong nhà có việckhẩn cấp mới đánh thanh la lên. Còn đang ngạc nhiên thì có vú em đã chạy đến đại sảnh, hoảng hoảng hốt hốt nói:
– Trang chủ ơi, không xong rồi! Đằng nhà sau có quỷ lộng, mợ cả, mợ hai sợ đến ngất đi cả. Trang chủ mau vào mà xem!
Tần khôi nói:
– Cái này lạ thiệt! Chúng ta cùng đi xem thử.
Toàn Đắc Lượng, Trình Trí Viễn nói:
– Đây chắc là người lục lâm giả thần giả quỷ mà!
Tần Khôi liền cắt hai tên gia nhân ở lại canh giữ An Thiên thọ, rồi cùngVương Thắng Tiên, Phong nguyệt công tử Mã Minh, lão đạo Hỗn Thiên lão tổ dẫn Kê minh quỷ Toàn Đắc Lượng, Tháo nguyệt bằng Trình Trí Viễn đithẳng vào nhà trong. Tần khôi vừa đến nhà trong xem thấy các nàng hầuđều chết ngất, bất tỉnh nhân sự. Tần Khôi kêu mấy người vú em lớn mật đỡ mợ cả mợ hai dậy, rồi từ từ kêu tỉnh. Phải một lúc lâu họ mới mở mắt.Lão đạo sĩ đưa cho Tần khôi mấy viên thuốc định thần bảo hòa với nước âm dương cho họ uống. Sau khi họ định thần rồi, Tần khôi hỏi:
– Các vị nương, chuyện gì xẩy ra đến nỗi chết ngất hết cả vậy?
Mọ cả mới nói:
– Chúng tôi đang cùng vú em a hoàn nói chuyện phiếm dưới đèn, chờ công tử vào nghỉ ngơi. Bỗng từ bên ngoài tiến vào một con quỷ to lớn, mình caohơn một trượng, mặt mày vằn vện, chiếc đầu to tổ bố, nhảy vồ chúng tôi.Sợ quá bọn tôi ngát đi cả. Cũng không biết con quỷ đã đi đâu?
Tần Khôi nghe thuật lại, tức giận la hét om sòm:
– Hay cho con quỷ! Cả gan dám đến đây phá nhà tạ Tụi bây đổ xô đi tìm nó thử xem. Tìm được nó ta bằm nó ra làm trăm mảnh.
Các gia nhân đốt đèn lên chia nhau đi tìm kiếm. Đằng trước, đằng sau, nhàgiữa, lục soát cùng khắp mà không tìm thấy tung tích của quỷ đâu cả. Họmới trở lại nhà sau, thưa:
– Thưa trang chủ, chúng tôi đã tìm khắp nơi mà không thấy quỷ đâu cả!
Kê minh quỷ Toàn Đắc Lượng, Tháo nguyệt bằng Trình Trí Viễn vốn là ngườilục lâm, làm gì qua mắt được họ? Hai người này ở trong lục lâm việc gìcũng có làm qua, ngồi trong lu giả rồng, thoa lọ nghe. giả ông táo, họđều biết cả. Trình Trí Viễn nói:
– Thưa trang chủ, tại ngài không biết. Đây quyết không phải quỷ đâu, chắc là dư đảng của An Thiên Thọ đấy.
Tần Khôi nói:
– Ta cũng biết chớ! Giữa ban ngày ban mặt làm gì có quỷ chớ? Đây là kẻ vô danh tiểu tốt nào giả thần giả quỷ đây mà! Nếu là bạn tốt trhì đừng cóchạy đi. Đồ quỷ chó ở đâu đến làm kinh sợ ái thiếp của ta.
TầnKhôi ở trong viện cất tiếng chửi đổng, nào ngờ người anh hùng hiệp nghĩa đâu để cho người mắng chửi được. Bỗng nghe trên nóc nhà có tiếng rềnvang đáp lại:
– Thằng tù này! Mi đừng mắng chửi nữa có đượckhông? Đại thái gia đây đâu phải là quỷ, tại vì thấy tụi bây làm quánhiều điều ác, vô cớ cướp giựt phụ nữ nhà lành. Đại thái gia là kẻ anhhùng hiệp nghĩa chuyên giết thổ hào ác bá, tặc quan nịnh đảng, cứu giúpnghĩa phu tiết phụ, hiếu tử hiền tôn. Hôm nay đặc biệt đến đây kết thứctánh mạng tụi bây đây!
Kê minh quỷ Toàn Đắc Lượng, Tháo nguyệt bằng Trình Trí Viễn nói:
– Mi giỏi thì xuống đây!
Ngay lúc đó từ trên nóc nhà nhảy xuống hai vị đại anh hùng kinh thiên động địa.