Hoa thái tuế ham vui bị ác báo
Độc Giác Giao đêm thăm Quỳ hoa trang
Sau khi ra lệnh đánh Vương Thắng Tiên xong, quan Tri phủ nói:
– Đáng lẽ ta phạt ngươi nặng hơn nữa, nhưng thương tình ta thả ngươi ra.Lần sau không chịu an phận, gặp phải bản phủ, quyết sẽ trị tội nặngkhông tha.
Nói xong truyền An Thiên Thọ nhổ neo đưa tiểu thơ đi.Quan Tri phủ cũng ngồi kiệu về dinh. Vương Thắng Tiên đau đớn nghiếnrăng ken két, nghĩ lại không ngờ hôm nay mình bị khổ như thế này, tứcgiận đến nước mắt chảy ròng ròng, nói:
– Hay cho tên Tri phủ Trấn Giang! Ta không lấy được mạng ngươi, ta chưa báo được thù này của ta!
Nghĩ rằng mình không thể đến được chùa Kim Sơn, Vương Thắng Tiên ra lệnh nhổ neo quay thuyền về. Cách đó 40 dặm là Quỳnh Hoa trang, chính là nhà cũcủa Tần Thừa tướng. Tần Thừa tướng có một đứa con trai tên là Tần Khôibiệt hiệu là Lam diện thiên vương, cũng là tay không kiêng điều ác, haycướp đoạt thiếu phụ trưởng nữ nhà người. Vương Thắng Tiên nhớ lại, mìnhphải tìm thằng cháu này để thương lượng, tìm cách báo thù rửa hận mớiđược. Phần An Thiên Thọ cùng cô nương đến chùa Kim Sơn dâng hương. Hômmở thiện hội, người đến dâng hương rất nhiều. Trước đây Tế Điên ra ngoài trị bịnh cứu người mà không nhận tạ lễ, họ coi như là nợ Ơn Tế Điên,hôm nay thiện hội trùng tu chùa Kim Sơn lại là một việc thiện nên mọingười rủ nhau tới, cúng vào ít nhất cũng 100 hay 50 lượng bạc. Nhữngngười quen thân với Tế Điên đều có mặt đủ cả. Cúng rồi họ chưa chịu vềcòn hỏi Tế Điên:
– Tiền cúng vào có đủ chi dùng không? Nếu chưa đủ, chúng tôi cúng thêm cho đủ.
– Các vị đừng lo, giàu có dư dả mà.
An Thiên Thọ cùng tiểu thơ giao 500 lượng bạc cúng, đốt hương xong, ăn một bữa cơm chay rồi mới cáo từ. Khi ngồi thuyền trở về đi ngang qua QùyHoa trang, bỗng nhiên có một trận quái phong thổi mù mịt, đối mặt khôngthấy nhau, cơ hồ muốn lật thuyền, khi trận gió đi qua, nhìn lại thấy ahoàn vú em đều bị giết, tiểu thơ bị điệu lên bờ. An Thiên Thọ trong lòng gấp quá:
– Ở đây chắc có giang tặc, tại sao chẳng thấy bóng dáng ai cả. Việc này phải làm sao đây? Trở về gặp lão gia phải nói như thếnào?
Có một vị lão gia, cũng là người ở lâu năm trong nhà họ Trương tên là Trương Phước, nói:
– An đô đầu không nên nóng vội, hãy hỏi thăm các vùng phụ cận xem sao?Nếu dò được thì thôi, còn dò hỏi không được thì chúng ta trở lại chùaKim Sơn kiếm Tế Công nhờ lão nhân gia tìm tiểu thơ giùm tạ Nếu tìm không được tiểu thơ thì chúng ta không thể trở về nhà được nữa.
AnThiên Thọ không còn cách nào hơn là đậu thuyền lại, bỏ thuyền lên bờ. Đi theo bờ sông không xa thấy có một chiếc thuyền câu nhỏ, An Thiên Thọhỏi:
– Bác lái thuyền ơi, xin hỏi, thôn trang phía trước mặt tên là gì thế?
– Tên là Qùy Hoa trang.
– Người ở trong đó thường làm gì?
– Chú không phải là người ở làng này nên không biết cũng phải. Đó là nhàcủa đại thiếu gia Tần Khôi, con của Tần Thừa tướng đương triều đấy.
An Thiên Thọ nghe nói trong lòng bắt rúng động, bèn hỏi:
– Vị Tần Khôi này thường là người tốt hay người xấu?
– Thôi đừng nhắc tới, đừng nhắc tới! Chú là người làng khác nên khôngbiết. Để ta nói cho chú nghe: Vị công tử Tần Khôi này ở địa phương chúng tôi ỷ vào quyền thế hiếp đáp người, thường hay cướp đoạt thiếu phụtrưởng nữ nhà lành mà cả địa phương này không ai dám động tới.
An Thiên Thọ tự nói:
– Sao ta không vào thôn trang thám dọ thử xem? Việc này xảy ra thật là kỳ quái, khiến người khó lường!
Nói xong An Thiên Thọ đi ngay vào thôn trang thám dọ. Thấy phía trước đường có một cổng lớn hình chữ Bát, bên ngoài đặt mấy con ngựa đá, có bốn cây hòe Long trảo với mấy con lừa ngựa cột ở đó. An Thiên Thọ nhìn thấy độchừng đây là phủ Thừa tướng nên có nhà cửa phòng xá rất nhiều. Phía Namđường có một tòa quán nhỏ, treo cái bầu rượu, trên viết: “Nghe hươngxuống ngựa”, “Biết vị ngừng xe”. An Thiên Thọ lớn bước đi thẳng vào, bên trong cũng không có mấy bàn rượu. An Thiên Thọ tìm một chiếc bàn ngồixuống, phổ ky chạy lại hỏi:
– Đại gia cần mấy bầu rượu?
– Đem cho ta hai bầu rượu và hai đĩa đồ nhắm.
Phổ ky lau dọn bàn ghế, đem rượu và đồ nhắm ra. Bên ngoài trời cũng đã tối, trong nhà đã lên đèn. An Thiên Thọ lòng bứt rứt như bị dao đâm, uốngrượu cũng không vộ Đang lúc trong lòng buồn bực bỗng thấy bên ngoài cóhai người bước vào đều khoảng 30 tuổi, mặc áo hoa tía, quần chẽn, mặt có bướu thịt vằn vện, dáng điệu rất hung ác. Hai người ăn nói huyênthuyên, lưỡi muốn ríu lại vì quá chén. Một người nói:
– Này nhị ca, trang chủ chúng ta chẳng nói sao? Mỗi người được thưởng hai lượng bạc mà sao không thấy thưởng?
Người kia nói:
– Trang chủ nói không chắc đâu, nói rồi quên rồi! Cũng có thể ngày mai sẽ thưởng, hôm nay chỉ cho uống rượu mừng mà thôi.
Chưởng quỹ ở kế bên hỏi:
– Trang chủ của các anh có việc gì mà vui thế?
– Hôm nay chú của trang chủ chúng tôi là Vương Thắng Tiên đến, nhắc lạiviệc lên chùa Kim Sơn dâng hương, chỉ vì một người đẹp mà bị quan Triphủ Trấn Giang đánh cho 40 hèo, ông ta đến tìm trang chủ chúng tôi, phái người đi bắt cô nương ấy về, hôm nay kể như là ngày vui.
– Lão nhị, người kia nói, chú đừng nói nữa! Việc này không thể nói ra được.
– Không hề gì, ở địa phương này ai dám phá việc của trang chủ chúng mình chứ?
Nào ngờ An Thiên Thọ Ở kế bên nghe rõ cả, bèn nghĩ thầm: “Bọn họ dùng yêuthuật tà pháp gì mà bắt tiểu thơ nhà ta kìa? Ta phải đến nhà họ thám dọrồi sẽ tính”. Nghĩ rồi, trả tiền cơm rượu ra đi, vòng lên phía Tây bắc,ngoái nhìn bốn phía không có ai bèn phóng mình nhảy lên tường, thấy bêntrong tối om om, không cả tiếng người nói, chó sủa. An Thiên Thọ đậptường vượt nóc như đi trên đất bằng. Thám tới dọ lui một hồi ra tiềnsảnh. Viện này là bốn đại hợp phòng, Bắc thượng phòng năm gian, Namthượng phòng năm gian, Đông Tây phối phòng đều ba gian. Nơi Bắc thượngphòng có ánh đèn lấp lánh. An Thiên Thọ Ở trong tối nhìn ra thấy bêntrong ngồi ngay ghế trên ở giữa là một người mặt vàng, đầu đội khăn bốngóc, mình mặc đại hồng bào tay rộng cổ trắng, chính là Vương Thắng Tiên. Bên tay phải, một vị công tử có vẻ lãng đãng, chính là Phong nguyệtcông tử Mã Minh, lại có một vị mặt lam, hai đạo chân mày đỏ lòm, một đôi mắt tròng vàng lấp lánh, lòi ra ngoài khuôn mặt, đầu đội khăn tiêu diêu bốn góc, thòng hai dãi thêu, mình mặc đại hồng bào tay rộng, người nàychính là Lam diện thiên vương Tần Khôi. Bên dưới còn có một vị lão đạosĩ đầu đội khăn đạo sĩ cửu lương bằng đoạn màu xanh, mình mặc đạo bàobằng màu lam với cổ áo màu xanh, vớ trắng vân hài, mặt như gừng vàng,mày rậm mắt to, râu quai nón bạc trắng. Mọi người đang cùng nhau uốngrượu. An Thiên Thọ đứng rình hồi lâu, kế nghe lão đạo sĩ nói:
-Vương đại nhân, theo tôi thấy, hôm nay ngài đừng động phòng với cô tavội, hãy bảo vú em khuyên giải từ từ, để cô ấy ưng thuận mới tốt. Hơnnữa, việc này phải làm cho kín đáo, đừng để tiết lộ ra ngoài. Theo tôinghĩ bọn họ thế nào cũng đi tìm kiếm Tế Điên. Gạt ai được chớ gạt TếĐiên không được đâu! Đại khái họ không để yên vụ này đâu. Nhưng tôi cũng không sợ Tế Điên, chắc gì ông ta là đối thủ của sơn nhân. Chỉ sợ việcnày đồn tùm lum ra mình khó giải quyết thôi. Trên thuyền của họ có mộtngười có tài nghệ, nếu hắn đến đây dọ thám thì càng hay, tôi sẽ bắt hắn, trảm thảo trừ căn luôn.
Vương Thắng Tiên nói;
– Tế Điêncó đến cũng hề chi! Ông ấy phải nói chuyện tử tế thôi. Ông ta là thếtăng của anh ta, đáng lẽ ông ta không nên xen vào chuyện của ta mà giúpđỡ người ngoài mới phải? Còn ông ấy không biết điều ư? Đạo gia cứ bắtông ấy lại giết quách đi, có chuyện gì ta sẽ gánh hết! Chỉ đáng giận làtên Triệu Hàng Chương, Tri phủ Trấn Giang, hắn dám sai người đánh ta 40hèo, thù này không trả không được!
An Thiên Thọ trong tối nghe rõ hết, tự nghĩ thầm: “Mình cần phải giải cứu cho tiểu thơ nhà ta trước,thảng như tiểu thơ có điều gì luống cuống, mình còn mặt mũi nào gặp lãogia nữa?”. Nghĩ rồi dùng thuật phi thiềm tẩu bích nhảy lên nóc nhà tìmkiếm khắp nơi. Tìm đến nhà chái phía Đông, viện này Bắc thượng phòng bagian, Nam phòng ba gian, Đông Tây phối phòng đều ba gian. Gian phía Đông của Bắc thượng phòng có ánh đèn sáng trưng, bóng người lay động. AnThiên Thọ nhảy xuống thấm nước miếng soi lỗ nhìn qua cửa sổ. Trong nhàsát vách tường trong kê một chiếc giường, phía trước có mấy cái ghế.Người ngồi trên giường chính là tiểu thơ Kim Nương. Dưới đất có bốnngười vú em đều trên 30 tuổi, người nào cũng miệng lưỡi lanh lợi. Mộtngười nói:
– Cô nương ơi, thôi đừng khóc nữa, cũng đừng nghĩ quẩn lôi thôi! Cô đã tới đây rồi, muốn đi cũng không được đâu! Đây khôngphải là địa ngục mà kể như cô nương đã đến thiên đường đấy. Cô chỉ cầnthuận theo ý đại nhân chúng tôi thì hưởng phú quý vinh hoa bất tận, nhất hô bá ứng ngay thôi. Còn cô không chịu nghe theo, chọc đại nhân chúngtôi giận, ngài sẽ lất dây trói cô lại đánh đòn, không đánh chết ngayđâu, đánh đến chừng nào cô chịu nghe theo ý ngài, ngài mới không đánhnữa. Chừng đó cô ăn năn thì đã muộn rồi.
Người vú em ấy nói xong, người kia lại tiếp tục:
– Cô nương đừng khóc nữa, tôi nói cho cô biết, trai lớn phải lấy vợ, gáilớn phải lấy chồng, sớm muộn gì cô cũng lấy chồng thôi, mà có chắc làlấy ai đâu, không biết chừng lại khổ vì chồng con cũng có. Cỏn như đạinhân của chúng tôi là em của Thừa tướng đương triều, đương giữ chức Đạilý tự chánh khanh, cô ưng ngài sẽ làm phu nhân ngaỵ Đàn bà con gái ai mà không nghĩ đến cái ăn cái mặc, được người chồng như vậy, tìm chũngkhông chắc được thì cô khóc làm gì? Thôi, nghe lời tôi, cô rửa mặt chảitóc trang điểm, thay đổi xiêm y, làm vừa lòng đại nhân đi thì muốn mộtcó mười ngay.
Người này nói xong, người khác nói tiếp, đều làgiọng lanh lợi. An Thiên Thọ bên ngoài nghe thấy, tức giận tràn hông,muốn vào giết quách họ cho rồi, nhưng lại sợ kinh động tiểu thợ Chi bằng kêu họ ra giết êm hơn. Nghĩ rồi bèn nói:
– Các chị ra đây! Trang chủ kêu tôi đến hỏi, các chị khuyên dỗ thế nào rồi?
Các vú em hỏi:
– Ai đó?
– Tôi, An Thiên Thọ đáp.
Nói xong từ bên trong bước ra bầu ngực em, bị An Thiên Thọ mỗi người mộtdao chết tốt. Hai người vú em bên trong nghe tiếng lụi đụi, hỏi
– Chị Vương, chị làm sao té thế?
An Thiên Thọ nói:
– Các chị ra mà xem!
Hai người này bước ra cũng bị An Thiên Thọ giết nốt.
An Thiên Thọ bước vào phòng cứu tiểu thơ, nhưng nhìn lại tung tích tiểu thơ đâu không thấy. An Thiên Thọ sợ hết cả hồn vía.