Tạo Hóa Chi Chủ

Chương 11: Âm Phong tông



“Chỉ là một bán thiên nguyên cảnh yếu đuối cũng dám lên giọng chất vấn.”

Hắc y nhân nắm chặt lấy đỉnh đầu của một vị lão giả mà siết mạnh.

Chỉ thấy Vũ Minh Hằng từ đằng xa vội vã chạy ra, giọng có phần gấp rút sợ hãi:

“Xin các vị nương tay, mọi chuyện đều có thể giải quyết trong êm đẹp.”

“Tha có thể được, nhưng sống khó thoát.”

Hắc y nhân cười gằn, tại phía bàn tay thả ra một luồng kình lực xâm nhập vào thể nội của lão giả, kình lực đi đến đâu tàn phá tới đó, kinh mạch đan điền dưới sức ép khủng bố rốt cuộc cũng bị phế hoàn toàn.

Lão giả thét thảm một tiếng trong đau đớn tột cùng rồi mất đi ý thức, bị hắc y nhân tùy ý vất sang bên canh.

Thấy cảnh này Vũ Minh Hằng sợ hãi nhiều hơn là lo lắng cho lão giả, thủ đoạn của người đối diện này quá mức tàn nhẫn rồi, đây chính là muốn triệt con đường tu luyện của người khác.

Bất quá ngoài mặt hắn vẫn cung kính cất giọng, không dám bất mãn nửa lời:

“Không biết quý tính các vị…”

Nhưng chưa để Vũ Minh Hằng nói nốt câu thì một tên hắc ý nhân khác tỏ ra vẻ lạnh lùng, giọng phát ra trầm thấp:

“Thiên nguyên cảnh nhị tinh, tốn ba phút sưu hồn để có thể lấy ra toàn bộ thông tin.”

Trong thời gian một nháy mắt này, vẻ mặt Vũ Minh Hằng đại biến chẳng mấy chốc đã tái xanh, cơ thể không tự chủ khuấy động lên toàn bộ linh lực trong đan điền tùy thời có thể phản kích.

Sưu hồn, hai chữ này trong giới cường giả chẳng khác nào tử mệnh, một khi bị đối phương sưu hồn thành công thì bản thân cũng mất đi trí lực trở thành một ngươi điên, coi như tương lai chắc chắn đã đóng lại.

Hơn nữa sưu hồn chỉ cường giả tạo hóa cảnh trở nên mới có khả năng sử dụng, nói cách khác ba ngươi thần bí trước mặt ít nhất đều đạt cảnh giới tạo hóa.

Mồ hôi trên trán chảy ầm ầm, Vũ Minh Hằng như nhớ ra điều gì mà nói ra một cách gấp rút, trong nội tâm lóe lên một tia hi vọng.

“Đại nhân, Vũ gia ta chịu đặc ân của Hạo Thiên tông, hơn nữa sắp tới sẽ diễn ra đợt tuyển chọn nhân tài có người của bên đó qua đây làm giám khảo. Mong các ngài giơ cao đánh khẽ.”

Hạo Thiên tông là đệ nhất tông môn tại Vô Minh đế quốc, danh tiếng có thể nói là lan xa khắp đại lục Hắc Cổ, đối phương dù là người của Âm Phong tông nào đó ắt sẽ kiêng kị mà không dám làm càn.

Chỉ là Vũ Minh Hằng không ngờ tới rằng ba ngươi kia một chút phản ứng cũng không có, giương ra ánh mắt như nhìn kẻ ngốc giống nhau.

“Nói mới nhớ, tên Hồ Quy Nguyên đệ tử chân truyền của Hạo Thiên tông mới bị chúng ta móc mắt, lột sạch da treo lên trước đại môn của Âm Phong tông.”

“Bây giờ chắc thành cách xác khô đang lủng lẳng theo gió trên đấy rồi, khặc khặc.”

“Còn cả thánh nữ Yến Khuynh Tuyết gì gì đó nữa bị ba ngàn đệ tử ngoại môn của Âm Phong tông thay nhau chà đạp, vấy bẩn, hiện tại đã là mẫu thân của mấy trăm đứa trẻ rồi, hắc hắc thân hình của nàng lúc đấy tàn tạ vô cùng.”

Vũ Minh Hằng nghe xong như sét đánh ngang tai, nhận thức trong nháy mắt bị đảo lộn hoàn toàn.

Bất quá một thân ý chí tôi rèn qua mấy chục năm vẫn rất hùng hậu, rất nhanh hắn cắn chặt răng dứt khoát làm ra quyết định cuối cùng.

“Hồng Liên tạo hóa công.”

Vũ Minh Hằng hét lớn, vận dụng ra sát chiêu mạnh nhất, thần thông theo đó cũng tung ra không giữ lại, nháy mắt bạo phá một luồng kình lực khủng bổ quét ngang mọi vật.

Chỉ là hắc y nhân đối với những thứ này hoàn toàn không có để trong mắt, một tên trong đó nâng lên bàn tay mà thả ra cỗ hấp lực cực lớn nhằm thẳng vào Vũ Minh Hằng đằng xa.

Hai cỗ sức mạnh xa lạ trong nháy mắt va chạm, có điều kình lực của Vũ Minh Hằng chẳng khác nào giấy vụn không chịu nổi quá hai giây mà trực tiếp tan vỡ.

Hấp lực tiện đà như mũi tên lao nhanh thoăn thoắt, thoáng cái đã tiếp cận rồi bao phủ toàn bộ người Vũ Minh Hằng, đồng thời ngay lập tức đem hắn kéo lại bên người hắc y nhân vừa tung chiêu.

Đối diện nguy hiểm đã cận kề, Vũ Minh Hằng chẳng khác nào đã như dê con sa lầy, hoàn toàn không chạy thoát được, có điều nhất niệm cường giả thiên nguyên cảnh không cho phép hắn từ bỏ.

“Bối vương quyền.”

Hoàng giai đỉnh thẩm quyền pháp, một quyền mang chín thành linh lực của hắn trong đó, đây là chiêu chỉ khi bị ép tới đường cùng mới tung ra sử dụng.

Quyền đến nặng tới năm ngàn cân dũng mãnh vô cùng, hư ảnh thú vương theo đó mập mờ tái hiện, đây là đã luyện tới bán đại thành mới có thể làm đến nước này.

Tuy nhiên để đối đầu với hắc y nhân cũng y nguyên chưa đủ hỏa hầu, chứ đừng nói xuất hiện uy hiếp.

“Quyền pháp bán đại thành, không tệ.”

Hắc y nhân tùy ý thả ra một cỗ hấp lực đem kình lực trong quyền khu trừ sạch sẽ, trực tiếp đẩy lệch hướng di chuyển ba trăm sáu mươi độ.

Xương cánh tay vỡ vụn, linh lực khô cạn, Vũ Minh Hằng cứ như thế bất lực trong đau đớn thống khổ mà quỳ rạp trên mặt đất.

“Ngoan ngoãn ở yên một chỗ, chờ ta sưu hồn xong sẽ cho ngươi một cái chết nhẹ nhàng nhất.”

Hắc y nhân nói một cách lạnh lùng, đồng thời hắn giơ ra bàn tay đặt lên đỉnh đầu Vũ Minh Hằng, linh lực cùng pháp quyết ngay sau đó được thôi động.

Rắc!

Tên hắc y nhân này trực tiếp bóp nát đầu của Vũ Minh Hằng kết liễu đối phương một cách nhanh gọn lẹ, sâu trong ánh mắt hiện lên muôn vàn ý niệm cổ quái, sau cùng hắn vẫn cất giọng:

“Không thu được gì, Vũ gia có lẽ không liên quan đến chuyện này, bất quá thanh y kia trăm phần trăm là thuộc Vũ gia.”

“Lục tung Hoắc Vũ thành lên, đem toàn bộ sưu hồn sạch sẽ, ngày mai nơi này cũng chính thức không còn tồn tại.”

Cả ba trao đổi một hồi lâu rồi cũng tách ra mỗi người một hướng, nháy mắt hóa ba đạo bóng mờ lướt vụn vút qua khắp ngõ ngách nơi này.

Trong đêm tối cả Hoắc Vũ thành thi thoảng vang lên vài tiếng hét thảm thiết rồi nhanh chóng tắt vụt, cứ như vậy tuần hoàn liên tục thẳng đến khi một canh giờ trôi qua không gian lại quay trở lại tĩnh mịch, bất quá một mùi máu tanh nồng theo đó tỏa ra tràn ngập khắp không khí.

“Đây là…”

“Nàng mang tiên thiên kiếm thể, một mầm mống cực kì tốt, nếu như bồi dưỡng cẩn thận có thể trở thành trụ cột của Âm Phong tông, tốt nhất ngươi nên dừng vọng tưởng trên người nàng.”

Hắc y nhân còn lại nghe thấy tiên thiên kiếm thể thì cũng kinh ngạc một lúc rồi rất nhanh đã khôi phục, nếu đồng bạn làm ra quyết định như vậy thì hắn cũng lười can thiệp, dù sao đã đạt đến tạo hóa cảnh thì đều đã có tư tưởng rõ ràng của riêng mình, một khi đã quyết định khó thay đổi được.

Vũ Y Tiến vốn còn có chút sợ hãi nhưng nghe thấy cuộc đối thoại cũng yên tâm phần nào, bất quá nhớ lại cha cùng người thân trong miệng hắc y nhân nói đã bị giết chết thì nàng càng thêm thống hận chúng, chỉ là bây giờ quá yếu để có thể báo thù.

Hơn nữa kẻ bị đám hắc y nhân chú ý đến còn có Vũ Hoa Phiên, duy kết cục thảm hơn nàng nên giờ đây đang bất tỉnh khó lòng lấy lại ý thức trong thời gian ngắn.

Bất giác Vũ Y Tiên ngẩng đầu lên nhìn phía trước, trong đầu không biết đang suy nghĩ điều gì.

Ba đạo bóng mờ từ xa lao vút lại tụ hợp cùng nhau, nơi bọn chúng dừng là trước một tiểu viện rách nát không kém phần tồi tàn, nhìn qua một lượt đúng là không khác nhà hoang là bao.

“Quái lạ, không cảm thấy bất cứ sự sống gì quanh đây, ngươi có chắc là nơi này có người không.”

Một vị không nhịn được cất giọng hỏi.

Đáp lại chính là tên đã sưu hồn Vũ Minh Hằng, hắn chậm rãi nói:

“Theo như kí ức của tên thiên nguyên cảnh đó thì nơi này là chỗ sinh sống của thiên tài số một Vũ gia, chắc chắn không nhầm được.”

Chợt vị còn lại quay sang nhìn Vũ Y Tiên mà tỏa ra uy áp khủng bố.

Chỉ thấy Vũ Y Tiên không ngừng thở dốc, nàng cố gắng hết sức gật đầu đồng ý câu nói kia, miệng mãi mới thốt lên được:

“Đúng, đúng thế hắn tên là Vũ Thế Kiệt.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.