Đem y phục quanh thân tháo xuống dưới, Vũ Thế Kiệt nhanh chóng mang lại quấn quanh thi thể trần trụi một vòng kín.
Đường kiếm vung ra vạch xuống mặt đất một dải dài mà đào xuống một hố đất vừa phải, chợt Vũ Thế Kiệt liếc nhìn thi thể nữ tử được quấn trong y phục rồi nhanh chóng đem nàng chôn.
Tùy tiện kiếm một đá tảng hình chữ nhật rồi khắc xuống ba chữ, linh quy tiên.
Cứ như thế đem bia mộ chỉnh lại một lượt, thoáng cái Vũ Thế Kiệt cũng tỏ ra hài lòng mà gật nhẹ đầu.
“Coi như cũng đã là chút thành ý của ta đối với nàng, còn về phần nhân quả của nàng ta không muốn mang trên người.”
Mặc dù hắn tỏ ra quan tâm một chút tới thi thể nhưng không hề có cảm xúc tiếc thương nào, dù sao thấy cảnh tượng như vậy vẫn không đành lòng để yên, ít nhất là về hình thức bên ngoài.
Dứt lời, Vũ Thế Kiệt vận dụng Liệt Báo ảnh chẳng mấy chốc đã mất hút sau tầng tầng tán cây che khuất.
Mang theo tài liệu yêu thú trên lưng, Vũ Thế Kiệt một đường thuận lợi trở về Hoắc Vũ thành, vừa hay sắc trời cũng bắt đầu bao phủ bởi hắc ám.
Tại Vũ gia, cống hiến đường.
Vũ Thế Kiệt đem bao vải lớn sau lưng tháo xuống đồng thời thả ra tài liệu yêu thú chất đống một góc, ước chừng số liệu cũng phải gần hai chục đầu hóa phàm chi đỉnh trở xuống, thậm chí thảo dược cũng có đến ba gốc.
Một phen trao đổi đem toàn bộ thành điểm cống hiến.
Da lông yêu thú, hai mươi bộ lành lặn tương đương một nghìn sáu trăm điểm cống hiến, xương cốt các loại là bảy trăm điểm cống hiến, huyết dịch của một ít loài quý hiếm được một nghìn điểm cống hiến, ba gốc thảo dược trân quý được năm trăm điểm cống hiến.
Chẳng mấy chốc tài sản của Vũ Thế Kiệt nhiều lên ba nghìn tám điểm cống hiến, tương đương một vị đệ tử bình thường của Vũ gia chăm chỉ làm nhiệm vụ trong ba tháng liên tiếp, thì đủ thấy lượng cống hiến này lớn cỡ nào.
Bất quá, rất mau điểm cống hiến lấy mắt thường cũng thấy được sự tiêu hao đến đáng sợ.
Một bả cực phẩm tinh cương kiếm giá hai nghìn điểm cống hiến, bố vân ngoa giá một nghìn điểm cống hiến một đôi, ích cốc đan giá tám trăm điểm cống hiến một trăm rưỡi viên.
Trực tiếp đem toàn bộ ngần ấy điểm cống hiển đổi xuống một loạt đồ vật, coi như Vũ Thế Kiệt quay lại trạng thái rỗng túi như ban đầu, dù sao hắn cũng sắp rời Vũ gia thì giữ lại những điểm cống hiến này còn có ích gì.
Đương nhiên vấn đề quan trọng nhất vẫn là tu vi càng cao thì tiền bạc kiếm được lại càng nhiều, tương phản mức độ tiêu hao cũng thăng lên vài cái cấp độ.
Cầm lên tinh cương kiếm mới đổi, Vũ Thế Kiệt không tự chủ vận dụng sát chiêu nhằm thẳng thân cây gần đó, linh lực thôi động tách ra một phần quấn quanh lưỡi kiếm, một phần như máy gia tốc đề thăng tốc độ của cánh tay cầm kiếm.
Nháy mắt ba đường kiếm đã chém lên phía trước, chưa kịp định thần thì thân cây to lớn bị phân thành bốn khúc rơi xuống mỗi chỗ khác nhau.
Tuy nhiên kiếm khí theo đó chưa tan hết mà theo đà quán tính đánh ra đằng sau, va chạm trực tiếp với tường đá tạo nên âm thanh trầm đục khó nghe.
Tường đá cứ như vậy bị đào ra một hố sâu hun hút ở chính giữa, đường kiếm hằn vết rõ rệt.
“Kiếm tốt, uy lực sát chiêu tăng lên hai thành, tốc độ xuất ra trực tiếp gấp đôi.”
Vũ Thế Kiệt lẩm bẩm trong miệng vẻ mặt tỏ ra vô cùng hài lòng, đồng thời kiếm trong tay đã thu vào vỏ.
…
Đêm này trăng tròn vô cùng, chiếu xuống tầng tầng ánh dạ phủ khắp đại địa.
Tại ma vụ sơn mạch chỗ sâu vốn vẫn tràn ngập trong tiếng yêu thú gào thét, thì bất ngờ một luồng uy áp khủng bố tỏa ra bao trùm nguyên một nửa sơn mạch, không khí thoáng cái lạnh như tờ, không gian im phăng phắc không còn tiếng động.
Chợt ba đạo bóng đen từ đâu xuất hiện đứng tại trên một nấm mồ vẫn còn mới nguyên chưa phủ rêu xanh.
Một trong số đó cất lên cái giọng khàn khàn vô cùng khó nghe:
“Mùi đến đây là đứt đoạn, tại chính nấm mồ này.”
Ngay lập tức vị bên canh nhấc lên cánh tay nhằm thẳng hướng nấm mồ, một cỗ lực hút to lớn theo đó tỏa ra như muôn vàn xúc tua đâm sâu xuống mặt đất mà đào xơi lên.
Rất nhanh sau đó một cỗ thi thể bọc trong thanh y cứ như thế sinh sinh bị đào lên, trực tiếp bị đem đến mà trôi lơ lửng trước mặt ba bóng đen.
Thần thức mạnh mẽ tỏa ra bao trùm lấy thi thể, thật lâu mới dứt ra.
“Là nàng, có điều đã chết cách đây không lâu, tử khí tỏa ra vẫn còn rất yếu ớt.”
Chợt một vị không nhịn được mà tiến lại giật phăng ra thanh y che phủ lộ ra thân hình nữ nhân tuyệt đẹp, da nàng trắng như sữa pha chút nhợt nhạt kết hợp khuôn mặt trái xoan tạo ra cảm giác vô cùng quyến rũ, bắt mắt hơn cả vẫn là cặp ngực đầy đặn căng tràn đang nhấp nhô không ngừng, bất quá một đạo lỗ máu ngay tim thâm tím lại khiến cho vẻ quyến rũ giảm đi không ít.
Hắc y nhân như tên dã thú mà ôm trầm lấy thi thể vị nữ tử này, hắn liên tục giở trò đồi bại thậm chí làm các kiểu tư thế phối hợp chỉ để thỏa mãn thú tính, dục vọng của bản thân.
“Làm nhanh lên, nhiệm vụ lần này dù cho đã hoàn thành phân nửa nhưng nửa cuối cùng mới đau đầu nhất.”
Hai tên còn lại nhanh chóng nhắc nhở, trạng thái tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, hiển nhiên y đã chứng kiến khung cảnh kia không ít lần nên đã sinh ra chán ghét, bất quá không hề bài xích nó.
Thoáng cái nửa canh giờ đã trôi qua, vẫn còn nguyên vẹn thi thể nữ tử giờ đây nhàu nát vô cùng, vốn cho cặp ngừng căng tràn làm điểm nhấn thì nó đã bị biến dạng đến nhàu nát, nhìn không ra hình dáng.
Khắp nơi trên cơ thể tràn ngập vết tím đen thẫm lại, trông xấu xí vô cùng.
“Chơi chán rồi, tiểu thư của Dương gia hóa ra cũng chỉ đến vậy.”
Y thốt lên một câu rồi thu thi thể nữ tử vào trong nhẫn trữ vậy, bản thân thì chỉnh lại y phục mà nhanh chóng cùng đồng bọn hành động.
Một cơn gió lạnh thổi nhẹ qua, chợt ba thân ảnh đã biến mất vô ảnh tung, khí thế cùng uy áp khùng bố theo đó cũng nhạt dần rồi hòa vào hư không mà tan biến.
Hống hống hống…
Như thoát khỏi xiềng xích giam cầm, vạn đầu yêu thú tại ma vụ sơn mạch gầm lên giận dữ như để trút ra cỗ áp bức ban nãy. Nhất thời ma vụ sơn mạch truyền ra âm thanh gầm thét rung trời, chưa từng có tiền lệ xảy ra.
Chỉ có điều vẫn không ai chú ý rằng, thanh y của Vũ Thế Kiệt tại nấm mồ cũng biến mất vô ảnh tung.
…
Trăng tỏa ra thứ ánh sáng huyền ảo, không gian bốn bề yên tĩnh, Hoắc Vũ thành như chìm vào mộng đẹp.
Chợt không ai chú ý đến ba thân ảnh xa lạ đăng lẳng lặng đứng trên đỉnh tường thành mà quan sát hết thảy.
Một trong ba tên bất ngờ lôi ra một thanh y đã nhuốm màu đất, tà áo theo gió trôi dạt ra đằng sau, hai chữ Vũ gia chói lóa hiển hiện giữa lưng.
Một vị cất giọng nói.
“Vũ gia, cai quản Hoắc Vũ thành, thậm chí mấy khu vực lân cận cũng có chút tiếng tăm.”
Một vị khác nói tiếp mang theo ngữ điệu tràn ngập sát khí.
“Nếu như bọn chúng nhúm tay vào vụ này thì bất kể là ai cũng đừng hòng thoát khỏi, đồ mà Âm Phong tông chú ý đến không phải thứ sâu bọ có thể động vào.”
Vị còn lại cười nham hiểm:
“Nữ nhân trong thành không ít, mong có thể nhô ra vài người nghiêng nước nghiêng thành để ta chơi đùa một lúc.”
Xa xa, tại tiểu viện rách nát trong Vũ gia, Vũ Thế Kiệt vẫn đang miệt mài luyện kiếm thì bất chợt hắn nhíu mày lại thật sâu, ngước ánh mắt ra vô hướng nhìn quanh rồi nghiêm mặt.
Vừa rồi hắn đích xác cảm nhận được một tia sát khí nồng đậm xuất hiện, tuy đã biến mất nhưng cảm giác chắc chắn không sai.
Thượng cổ thần thể, thanh mộc tử diệp hóa trời sinh mẫn cảm với sát khí, dù cho cách xa vạn dặm nhưng trong nháy mắt vẫn có thể phân biệt được ra.
Có thể thần thể trong Vũ Thế Kiệt vẫn chưa bộc phát hết uy lực nhưng mức độ cảm nhận sát khí vẫn rất rộng, đủ bao quát toàn bộ Hoắc Vũ thành, mà hiển nhiên sát khí chính là xuất hiện tại khu vực trong thành.