Tần Triều Mỹ Mãn Sinh Hoạt

Chương 28: 28: Chương 27



Tuy rằng sau này Tần Huệ Công lấy lý do tôn thất oán hận, tru diệt biến pháp Thương Ưởng, ký Vệ Ưởng, nhưng Tần pháp cũng đã chế định, cho dù về sau Tần Huệ Công sửa “Công” làm “Vương”, thành người đầu tiên xưng vương của Tần quốc, cũng không thể thay đổi địa vị của Tần pháp trong Tần triều.
Bởi vì đó là cha của hắn lập pháp!
Vẻ lại còn hữu hiệu!
Đừng nhìn hắn giế.t chết Thương Ưởng, lại rất xem trọng Tần pháp của Thương Ưởng.
Cho nên ở Tần triều, mặc kệ là vương công quý tộc hay là bình dân dân chúng, ngươi nhất định phải thủ pháp!
– Thiếu gia, lão nô tuy cùng lão gia học qua một ít, nhưng..

cũng không phải thật tinh thông..
Ban đầu Lý Trung nói chuyện thật kiêu ngạo, dù sao thời đại này quản gia chủ yếu đều biết chữ, nhưng có thể nhận thức được nhiều như hắn, thiếu!
Nhưng sau đó chứng kiến đồ vật trong tay Lý Quý Dương, hắn liền nhụt chí.
Bởi vì hắn cũng chỉ là nhận thức chữ thường dùng, mà luật pháp hay công văn đều phải có người đặc biệt nhìn xem, hắn cũng nhận thức một ít chữ bên trong, không biết nhiều lắm.
Lý Quý Dương nghe xong lời của hắn, cũng biến thành ủ rũ.
– Vậy thì sao bây giờ, ở đâu có người nhận thức đây?
Lý Quý Dương nghĩ nghĩ, chưa từ bỏ ý định.
– Tiên sinh của ngài hẳn là nhận thức, chẳng lẽ hắn không có dạy ngài sao?
Lý Trung hỏi.
– Dạy!

Lý Quý Dương hít hít mũi:
– Nhưng ta còn chưa học xong đã được tiếp trở về rồi đâu!
Lý do này hắn đã sớm nghĩ kỹ!
Mình là một gà mờ, vừa lúc phù hợp với thân phận mười bốn tuổi hiện tại của hắn, còn chưa tới tuổi học thành tài!
Thời đại này đối với giáo viên xưng hô là “tiên sinh” mà không phải “lão sư”.
Lão, thời cổ đại là xưng tôn với công khanh đại phụ “Lễ ký – vương chế”: “Thuộc loại lão nhị thiên tử”.

“Tả truyện – Chiêu Công mười ba năm”: “Thiên tử chi lão, thỉnh soái vương phú”.

Mà “Lão” quân vi thượng công, đại phu.
Cho nên “lão sư” là xưng hô tôn trọng của thiên tử đối với tiên sinh của mình, mà “tiên sinh” là xưng hô của người đối với ân sư thụ nghiệp của mình.
Mà “sư” dùng cho xưng hô giáo viên vốn có từ thời Đường Hàn Dũ (Sư nói): “Sư người, là truyền đạo thụ nghiệp giải thích nghi hoặc vậy”.

Mặt khác “Sư nói”: Văn đạo hữu trước sau, thuật nghiệp có chuyên công.

Ý nói biết đạo lý cũng có phân trước sau, mỗi người có chuyên nghiệp khác nhau, bọn họ đều là lão sư của chúng ta, “Tiên sinh” vẫn sớm biết đạo lý hơn “hậu sinh”, cho nên “tiên sinh” chính là ý tứ lão sư.
Nhưng hiện tại là đang ở Tiền Tần, còn chưa có chuyện gì của Đường triều đâu!
Nhưng xưng hô giáo viên vẫn là “Tiên sinh”.
– Vậy tiên sinh của ngài đang ở nơi nào? Hay là chúng ta mời hắn trở về đảm nhiệm giảng bài?
Lý Trung vừa nghe nói bài học của thiếu gia chỉ mới tiến hành được một nửa đã bị tiếp trở về, còn bị ba nô bộc kia khi dễ, lập tức liền đau lòng.
– Mời không được a!
Lý Quý Dương cười khổ:
– Lúc người trong nhà tìm ta trở về, các..

tiên sinh phải rời khỏi, đi du ngoạn, nếu ta đi theo thì không thể quay về trong nhà, nếu không đi theo thì cuộc đời này chỉ sợ cũng không còn cách gặp lại.
Còn gặp cái gì?
Cách hơn hai ngàn năm thời gian, gặp cái gì đây?
Cũng không biết là hắn đã chết, hoặc là xương cốt không còn, các đạo sư có tưởng niệm hắn hay không? Vẫn là cho rằng hắn ôm bảo bối bỏ trốn đây?
Có lẽ còn có lệnh truy nã?
Cũng không biết là trong cả nước hay là toàn cầu, nhưng hắn cũng không có cấp cao như thế a?

Vậy làm sao bây giờ?
Lý Trung sốt ruột:
– Hay là chúng ta đi mời một tiên sinh trở về?
Tuy Lý gia trang không lớn, nhưng cũng có tích tụ, mời tiên sinh trở về giảng dạy thiếu gia cũng không phải là không thể được, nhưng phải tiêu phí nhiều một ít, vả lại bình thường tiên sinh có thể dạy người chỉ sợ sẽ mang theo đệ tử, lại thêm một số tiêu phí..
– Để cho ta suy nghĩ lại!
Lý Quý Dương không lập tức đáp ứng, cúi đầu tiếp tục xem thẻ tre.
Thẻ tre là dùng đao khắc chữ, lại chà một chút nước sơn, cho nên thoạt nhìn cũng không tệ lắm, chủ yếu chính là, đây mới thật là Tần giản!
Nguyên nước nguyên vị!
Lý Quý Dương thập phần thỏa mãn!
Tốt hơn lúc trước hắn nhìn qua ảnh chụp Vân Mộng Tần giản rất nhiều!
Chẳng những có thể xem, còn có thể sờ! Tùy tiện sờ! Không cần tiền!
Thậm chí ôm thẻ tre này ngủ một giấc, ngủ thật lâu, cũng không có vấn đề gì!
Lý Trung lặng lẽ lui ra ngoài, thuận tiện tìm người đi xem Hàm Dương thành, nhìn xem có thể mời một tiên sinh trở về, hiện tại thiếu gia là chủ nhân Lý gia trang, không biết đầy đủ chữ thì làm sao bây giờ?
Năm đó lão gia cũng là biết chữ mới thành quan, hơn nữa cũng bởi vì biết chữ nên được liệt vào hậu cần, không cần ra chiến trường, chỉ phụ trách quản lý đồ vật, nếu không phải bị tập kích, lão gia bị trọng thương, không muốn tiếp tục làm quan, cũng không tới nỗi quay về địa phương này.
Kỳ thật lão gia là chính xác, những người đi cùng lão gia hoặc là trở thành quan càng lớn hơn nữa, cuối cùng thua ở tham lam, hoặc là chết trận sa trường, hoặc là do nguyên nhân khác đa số đều chết hết, chỉ còn lại lão gia còn có thể nuôi lớn năm con trai trong nhà..
Cho nên nói, Lý Trung bội phục nhất, tôn kính nhất chính là lão gia!
Lý Quý Dương cầm thẻ tre nhìn cho tới trưa, kết quả xem choáng đầu hoa mắt, lại đói bụng!
Nhưng đây lại không phải là giờ cơm!
Lý Quý Dương nghiến răng nghiến lợi đi vào phòng, Thuần Nhã thật nhu thuận ngồi coi chừng cửa, ba ngày nay nàng cũng đã quen rồi.
Đi vào phòng nằm xuống, hắn tiến vào không gian.
Trước khi thu thập cây nông nghiệp, hắn ăn hai quả đào.
Hết thảy trong không gian này cũng giống như Lý Quý Dương xem qua trong tiểu thuyết, chỉ là có chút im lặng, bởi vì ngoại trừ hắn không còn có người sống!

Còn có chuyện xấu hổ, hắn không có giấy vệ sinh để dùng!
Cổ đại dùng là “xí trù”..

không nhắc, ghê tởm!
Vì suy nghĩ cho mông của mình, mấy ngày nay hắn dùng lá ngô đâu!
Thật sự là đáng thương!
Hay là trước tiên làm ra giấy?
Nhưng ở trong lịch sử, sớm nhất là Tây Hán ma giấy, nói cách khác, giấy xuất hiện thời gian sớm nhất là Tây Hán, hiện tại ngay cả thủ đô Đại Tần còn chưa có đâu, ở đâu có Hán nha!
Hắn sợ mình thay đổi lộ trình lịch sử, vạn nhất sẽ gây ra kết quả không tốt đây?
Rất nhiều người đều nghĩ qua, nếu Đại Tần đế quốc không bị diệt ở Tần nhị thế, sẽ như thế nào đây?
Nếu hắn trước tiên làm ra tứ đại phát minh, có phải sau này trong lịch sử sẽ có ghi chép về hắn?
Vậy hắn còn là hắn sao?
Sẽ sinh ra ảnh hưởng không tốt sao?
Sẽ không khiến cho phản ứng dây chuyền gì?
Nghĩ không ra, hắn chạy vào hệ thống đem phiền não nói với thanh âm máy móc.
Hơn nữa Lý Quý Dương đem thanh âm máy móc xem như là thùng rác tâm linh, lải nhải than thở không ngừng nghỉ!.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Tần Triều Mỹ Mãn Sinh Hoạt

Chương 28



– Ngu xuẩn!

Thanh âm máy móc ngạo kiều cho hắn một câu đánh giá!

– Sao có thể nói là ngu xuẩn đây?

Lý Quý Dương không phục:

– Biết quân bài domino sao? Phản ứng dây chuyền biết không? Tôi cải biến tiến trình lịch sử, có thể sẽ bị gạt bỏ hay không? Có thể gặp báo ứng hay không? Tôi thật vất vả sống tới bây giờ!

Hắn dễ dàng sao?

Phi thường không dễ dàng!

Bị người đuổi giết, hắn trêu chọc ai sao?

Hơn nữa truy hắn còn không phải một nhóm người!

Tối thiểu có tới mấy nhóm người, hơn nữa bọn hắn khẳng định còn có nội gián trong đội khảo cổ!

Cũng không biết đạo sư bọn họ thế nào? Người nhà của hắn đây?

– Đó đều là chuyện thời không của anh, lúc anh mang theo.. khụ khụ!

Thanh âm dừng một chút:

– Ngay một khắc anh xuyên không tới nơi này, thời không đã bị xoay, cho dù anh ở thế giới này làm ra phi thuyền vũ trụ, cũng không còn liên quan gì với thế giới của anh!

Thanh âm máy móc nói xong lời cuối cùng, có điểm ý tứ nghiến răng nghiến lợi, nhưng thanh âm không có chút phập phồng.

Nhưng mà Lý Quý Dương đã hiểu!

Lý Quý Dương không nghĩ tới là luận điệu này, nếu hắn làm bất cứ chuyện gì thế giới này cũng sẽ không sao, vậy hắn còn gì để băn khoăn?

Đại triển quyền cước?

Nói hay lắm!

Lý Quý Dương cúi đầu nhìn nhìn tiểu thân thể của mình.

Xưng bá thế giới?

Thôi đừng mơ!

Lý Quý Dương suy sút nhìn ngó địa bàn Thánh Vực hệ thống.

Vốn không phải bọ cánh cam, đừng làm việc lãm đồ sứ!

– Biết không?

Thanh âm máy móc hỏi Lý Quý Dương.

– Đã biết, đã biết!

Lý Quý Dương phờ phạc khoát tay:

– Tôi hiểu được, ngài khổ cực, mời ngài nghỉ ngơi, cáo từ, cáo từ!

Đã không còn lo lắng mình sẽ bị hủy diệt, Lý Quý Dương chạy ra hệ thống, rõ ràng nằm lên giường, ngủ trưa.

Hắn là bị Thuần Nhã đánh thức:

– Thiếu gia? Thiếu gia?

– Thuần Nhã a, lần sau ngươi lớn tiếng một chút, thiếu gia nhà ngươi không phải tiểu thiếu gia, sẽ không bị hù đến!

Lý Quý Dương kéo cửa ra, chứng kiến Thuần Nhã, lúc nàng gọi hắn thanh âm cũng không lớn hơn mèo con bao nhiêu.

– Nếu lớn tiếng sẽ ồn ào tiểu thiếu gia.

Thuần Nhã thản nhiên cười.

Vừa lúc Lan nãi mẫu mang theo tã mới giặt xong đem ra phơi nắng, đều do Lan nãi mẫu tự giặt tự phơi, không cho người đụng chạm.

Nàng nghe được lời của Thuần Nhã, liền khẽ cười.

Đích thật là vậy, tiểu hài tử còn chưa trăng tròn, lại là tang mẫu lại là bà nội qua đời, cuối cùng vẫn là bị tiểu thúc thúc nhận nuôi, trải qua nhiều sự tình nên bọn họ sợ nhi đồng buổi tối bị kinh đêm, không dám làm ra chút tiểu động tĩnh.

Mà Thuần Nhã săn sóc làm cho Lan nãi mẫu cao hứng.

– Thuần Nhã nói rất đúng, thiếu gia, tiểu thiếu gia còn nhỏ, một chút động tĩnh cũng sẽ bị kinh sợ.

Đây là lần đầu tiên Lan nãi mẫu nói chuyện với thiếu gia, tuy rằng luôn cúi đầu, khom người, nhưng so sánh với mấy ngày trước đụng một chút lại quỳ rạp tốt hơn nhiều.

– Nga, nga!

Lý Quý Dương chợt nhớ tới kiếp trước, khu trẻ sơ sinh trong bệnh viện đều thật im lặng.

Lan nãi mẫu đi vào chiếu cố nhi đồng, Thuần Nhã vội vàng tiến đến:

– Thiếu gia, đồ vật ngài cần làm đã làm xong.

– Là vật gì vậy?

Lý Quý Dương có chút ngẩn ra.

– Vật này, ngài xem có phải là đồ vật mà ngài nói với nô tì hay không?

Thuần Nhã lấy ra đồ vật, quơ quơ trước mặt Lý Quý Dương.

Lý Quý Dương liền đỏ mặt!

Đó là một hình tam giác, không nhuộm màu, mang theo dây buộc, có điểm giống yếm, là nam sĩ, là quần lót làm bằng tay thuần thủ công!

Lý Quý Dương đoạt lấy:

– Không được tùy tiện lấy ra!

– Vật này thật quý trọng?

Thuần Nhã sợ hãi, lập tức liền quỳ xuống:

– Thiếu gia tha mạng, thiếu gia tha mạng!

– Đừng khóc!

Tay chân Lý Quý Dương run lên:

– Ta không phải ý tứ kia!

Một cái quần lót mà thôi, hắn chỉ là không muốn chứng kiến một tiểu la lỵ có hình dáng đáng khinh như vậy!

– Thiếu gia không trách nô tì sao?

Thuần Nhã run rẩy ngẩng đầu nhìn Lý Quý Dương.

– Vật này là nam nhân, ách, là đồ vật mặc sát cơ thể nam tử, ngươi là tiểu nữ tử, sau này không được không lễ phép như vậy, cầm đồ vật thiếp bên người nam tử tùy tiện lắc lư, hiểu không?

Lý Quý Dương tận tình khuyên bảo giải thích:

– Cho dù là.. ân, cho dù là ta cũng không thể khiến người cầm vật này loạn lắc!

Ở hiện đại, cũng có nhiều cửa hàng bán nội y của nam sĩ là do nữ nhân viên mậu dịch bán hàng, nhưng cũng không nhìn thấy có nữ nhân viên nào cầm quần lót của nam sĩ nhiệt tình lắc lư a!

Đó không phải nữ nhân viên bán hàng, đó là nữ lưu manh!

– Đây là mặc?

Thuần Nhã nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Lý Quý Dương:

– Thế nhưng vải dệt quá ít, làm sao mặc?

Lý Quý Dương hít sâu một hơi:

– Chính mình mặc, ngươi..

– Ở cửa coi chừng, không cho người đi vào!

Thuần Nhã rất nhanh mở miệng.

– Đúng!

Lý Quý Dương cầm quần lót đi vào trong, đồng thời trong lòng rơi lệ đầy mặt: Dựa vào cái gì muốn một đại nam nhân như hắn, cùng một tiểu la lỵ giải thích “quần lót” mặc như thế nào?

Thoạt nhìn thật giống như một tên “biến thái” đáng khinh a!

Nhanh chóng cởi quần áo ra.. Tần triều không có quần lót, chỉ có tấm bố che đũng quần!

Tương tự loại đồ vật dành cho tuyển thủ đô vật Nhật Bản, nhưng cần triền vài vòng, Lý Quý Dương không biết, càng không có khả năng làm cho tiểu la lạy làm thứ này cho hắn, cho nên hắn luôn ở trong trạng thái chân không đeo tấm bố, người khác không biết, Lý Quý Dương lại không chịu được, dù sao động bất động tiểu điểu nhi bởi vì không có cửa mà tùy tiện tản bộ đi ra, đối với một người văn minh mà nói, rất là.. khụ khụ!

Rất nhanh đem quần lót mang vào trong không gian, cũng không xa xỉ dùng nước linh tuyền rửa sạch, hắn chỉ dùng bầu múc nước xối quần lót, xem như rửa qua, sau đó run lên, quần lót liền khô, thập phần nhanh chóng!

Sau đó đi ra không gian, chậm rãi mặc vào. Thời đại này không có dây thun, dùng cây đay sảm tơ tằm như là vải dệt, sẽ không cạo tổn thương làn da, nói thật, mặc vào còn thật thoải mái!

Hắn rốt cục không hề chân không ra trận!

Mặc xong đi ra cửa, Thuần Nhã lập tức tiến lên sửa sang lại quần áo cho hắn, Lý Quý Dương lại khôi phục lại tư thế.

– Làm không sai, nhưng ta còn có chuyện muốn nói.

Lý Quý Dương chịu đựng mặt đỏ nói cho Thuần Nhã nghe qua sự khác nhau giữa quần lót nam sĩ cùng nữ sĩ, hơn nữa nhấn mạnh:

– Bất luận nam nữ, người trong nhà nhất định mỗi người mười cái quần lót tắm rửa, nửa năm đổi mới một lần!

– Việc này ngài cần cùng quản gia nói một tiếng.

Thuần Nhã khó xử nhắc nhở Lý Quý Dương, phần vải vóc dùng cho thiếu gia cũng dùng không hết, nhưng phải cung cấp cho toàn bộ người trong thôn trang mỗi người mười cái, tuy rằng cần vải dệt không nhiều lắm, nhưng cấp bậc hoàn toàn khác nhau, Thuần Nhã còn chưa có quyền lợi lớn như vậy, chuyện này nhất định phải là quản gia ra mặt.

– Nga, có rảnh ta nói với hắn một tiếng.

Lý Quý Dương gật đầu, hiện tại hắn cảm giác mình thật thư thái, không buồn ngủ, liền muốn đi ra ngoài tản bộ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.