Hắn có thể tuyên bố tin tức này, kỳ thật càng nhiều là muốn hấp dẫn người thay mặt tu chân vị diện, nhưng không nghĩ tới đã tuyên bố nhiều năm như vậy, lại chưa từng gặp được người thay mặt tu chân vị diện nào!
– Đương nhiên sẽ đến!
Lý Quý Dương xòe tay:
– Tôi toàn bộ nhờ vào việc này kiếm tinh tệ đâu! Không đến làm sao nảy sinh cái mới?
Nảy sinh cái mới gì đó, Al không hiểu, nhưng Al biết hắn sẽ tới là được!
– Nhất định phải tới a!
Al dặn đi dặn lại, sợ Lý Quý Dương bỏ chạy, nếu không phải ngăn cách tinh cầu, chỉ sợ Al cũng muốn bay qua địa cầu!
– Nhất định, nhất định, ngày hôm qua tôi bảo hôm nay, đây không phải tới rồi đó sao?
Lý Quý Dương xua tay:
– Ngày mai gặp!
– Nga nga, ngày mai gặp!
Al gắt gao nhìn chằm chằm kho hàng phía sau Lý Quý Dương.
Nơi đó bày thật nhiều nhánh cây!
Lý Quý Dương run lên, nhanh chóng đóng cửa màn hình thông tin.
– Hôm nay không sai, lần thứ hai giao dịch.
Thanh âm máy móc rốt cục lên tiếng.
– Ân, một ngày giao dịch như thế, không lâu sau là tôi có thể thăng cấp!
Lý Quý Dương vươn vai nói.
Vẫn chưa xong, đi ra hệ thống tiến vào không gian, chuyển cành đào bên trong vào hệ thống, cất vào trong kho hàng:
– Đã có kho hàng cũng đừng nhàn rỗi, chứa đi, dù sao một ngày một loại, giao dịch xong lại tìm tiếp!
Chuyển xong rồi, Lý Quý Dương vỗ vỗ tay nói:
– Anh còn có việc gì không?
– Vô sự!
Ngữ khí thanh âm vẫn cứng ngắc.
– Tôi đi ra ngoài, ngày mai tới thăm anh!
Lý Quý Dương lắc mình đi ra ngoài.
Đi ra ngoài không có việc gì làm, hắn liền tiến không gian, được, cây nông nghiệp lại thành thục!
Nhanh chóng thu thập xong nói sau!
Nhắc tới cũng kỳ quái, hắn làm ruộng suốt hai ngày bàn tay cũng không có kén, vẫn trắng nõn vô cùng.
Trồng xong rồi, hắn lại bắt đầu thu thập hoa màu, bỏ vào kho hàng.
Kỳ thật hắn cũng không thiếu lương thực, nhưng hắn muốn làm việc, làm cho mình bận rộn không nghĩ lung tung.
Đã tới đây được mấy ngày nhưng hắn còn chưa thích ứng.
Mặc dù nói hắn thích khảo cổ, càng ưa thích mộ phần thời kỳ Tần Hán, nhưng đó là khảo cổ, hiện tại hắn rành rành tồn tại trong thời kỳ Chiến quốc!
Bản năng của hắn cự tuyệt đi suy nghĩ việc này!
Hắn không biết sau khi mình rơi xuống thiên hố bên kia xảy ra chuyện gì? Các đạo sư làm sao giải quyết việc này? Không thấy được thi thể của hắn, người nhà sẽ như thế nào?
Còn nữa, bọn họ cuối cùng đào móc ngôi cổ mộ cũng rất đặc biệt kia, rốt cục là cái gì? Bên trong vì sao lại có truyền quốc ngọc tỷ?
Đó không phải đồ vật tầm thường, đó là truyền quốc ngọc tỷ!
Hơn nữa đó là một ngôi cổ mộ Tần Hán, chính là truyền thuyết truyền quốc ngọc tỷ cuối cùng xuất hiện ở cuối thời Tống đầu thời Nguyên, sau khi Chu Nguyên Chương lập quốc có ba chuyện lớn ăn năn nhất, chính là không có truyền quốc ngọc tỷ.
Có thể thấy được từ thời Nguyên triều truyền quốc ngọc tỷ đã biến mất, nhưng lại tìm được trong một ngôi cổ mộ thời Tần Hán!
Không thể nào nói nổi!
Lý Quý Dương nghĩ mãi mà không rõ nên cũng cự tuyệt suy nghĩ, hiện tại hắn quyết định chỉ sống trong lập tức là tốt rồi!
Lý Quý Dương bận rộn việc đồng ruộng, mệt mỏi đi ra ngoài tắm, không có đồ lót thật khó chịu!
May mắn lúc này Thuần Nhã gõ cửa, rất nhẹ, nếu không chú ý thật không nghe được:
– Thiếu gia? Thiếu gia ngài đã ngủ chưa?
Lý Quý Dương ngửa đầu nhìn bên ngoài, cũng mới qua một chút thời gian mà thôi đâu!
– Ta mới thức dậy mà ngủ cái gì?
Lý Quý Dương lên tiếng.
– Thiếu gia, Lý Trung quản gia đã tới.
Thuần Nhã cười ngọt ngào.
– Hắn tới làm gì?
Lý Quý Dương khó hiểu.
– Mang thật nhiều đồ vật.
Thuần Nhã lại nói.
– Để cho hắn vào đi!
Lý Quý Dương nói.
– Dạ!
Thuần Nhã lập tức đi ra ngoài mời quản gia.
– Thiếu gia.
Lý Trung mang theo vài cuốn thẻ tre vào phòng.
– Ân?
Ánh mắt Lý Quý Dương lập tức theo dõi thẻ tre trong tay hắn, đây chính là thẻ tre Tần quốc a!
Sau khi Tần Thủy Hoàng thống nhất sáu nước, đốt sách chôn người tài, thẻ tre thời kỳ Chiến quốc thất hùng kể cả của Tần quốc đều bị hố một phen, lưu truyền đời sau rất ít.
Hơn nữa bình thường đều ở trong cổ mộ, chôn sâu hai ngàn năm, xem như là ngăn cách, chỉ khi nào bị khai quật thì sẽ bị oxy hóa, sẽ hư, bảo tồn không dễ dàng.
Huống chi là thẻ tre thời Tiền Tần, dấu khắc cũng không quá sâu, chân chính có giá trị quá ít.
– Thiếu gia, Tần luật mà ngài cần.
Lý Trung đem đồ vật đặt lên bàn:
– Bên ngoài còn có một chút, tôi sẽ mang tới cho ngài!
Đồ vật nhiều lắm, một lần cầm không hết.
Thẻ tre cuốn lại cũng lớn bằng chậu rửa mặt, Lý Trung cũng ôm tới sáu cuốn!
Lý Quý Dương mừng rỡ mở một cuốn, quả nhiên là chữ tiểu Triện, nhưng lại có một chút xa lạ với chữ tiểu Triện mà hắn nhận thức, là loại chữ tiểu Triện trước khi Tần Thủy Hoàng thống nhất, mà chữ sau này đều là sửa chữa!
Hai mắt Lý Quý Dương tỏa sáng, chợt phát hiện chữ tiểu Triện này nhận biết mình nhưng chính mình không biết nó nha!
– Khụ khụ!
Lý Quý Dương ho nhẹ một tiếng:
– Sao không tìm người giúp ngươi ôm qua đến?
– Đây là thư từ, sao có thể giao cho bọn họ?
Lý Trung thật nghiêm túc nói:
– Thiếu gia nhất định phải nhớ kỹ, đồ vật quý giá đừng cho người tùy tiện đụng vào, ai biết bọn hắn có phá hư hay không?
Thư từ thật trân quý a?
Để người hầu ôm?
Trừ phi hắn là người chết!
– Cũng không có gì, ta xem trước một chút, xem trước một chút!
Lý Quý Dương cũng không nghĩ tới người trong thời đại này đối với thư từ lại kính sợ như vậy.
Cũng phải, thời đại này có thể biết chữ đều là con cháu quý tộc, hàn vi rất ít người có cơ hội học tập, cũng là vì thư từ khó được.
Sau khi mở ra, Lý Quý Dương quýnh một chút, bởi vì hắn mở ra chính là “Điền luật”.
Ba chữ đầu chỉ nhận thức hai, chữ thứ ba không biết!
Chữ thứ tư hẳn là “Cập”, chữ thứ năm hẳn là “Dụ” nhưng xem ra lại giống “Tú”, nhưng niệm lại không lưu loát!
Được rồi, thoạt nhìn gập ghềnh, có thật nhiều chữ hắn nhận không ra nha!
Lý Trung đã bắt đầu di chuyển những thẻ tre khác, chỉ chốc lát sau tổng cộng mười tám cuốn thẻ tre xếp trên bàn của Lý Quý Dương, bên cạnh còn bày đặt, thật nhiều!
– Quản gia!
Lý Quý Dương đành phải mở miệng hỏi:
– Những chữ này có chữ ta nhận thức, có chữ ta không biết, ngươi xem, ngươi nhận thức sao?
Mấy thứ này hắn làm không rõ, cũng không dám ra cửa!
Tần pháp trách móc nặng nề, đặt căn cơ dày nặng cho Đại Tần thống nhất thiên hạ.
Một khi phạm vào sai, cũng không có cách nói “lễ pháp không có gì hơn nhân tình”!
Là thời đại chân chính “hoàng tử phạm pháp, thứ dân đồng tội”!
Tám chữ này, nằm trong “Sử ký – Thương quân liệt truyện”.
.
Tuy rằng sau này Tần Huệ Công lấy lý do tôn thất oán hận, tru diệt biến pháp Thương Ưởng, ký Vệ Ưởng, nhưng Tần pháp cũng đã chế định, cho dù về sau Tần Huệ Công sửa “Công” làm “Vương”, thành người đầu tiên xưng vương của Tần quốc, cũng không thể thay đổi địa vị của Tần pháp trong Tần triều.
Bởi vì đó là cha của hắn lập pháp!
Vẻ lại còn hữu hiệu!
Đừng nhìn hắn giết chết Thương Ưởng, lại rất xem trọng Tần pháp của Thương Ưởng.
Cho nên ở Tần triều, mặc kệ là vương công quý tộc hay là bình dân dân chúng, ngươi nhất định phải thủ pháp!
– Thiếu gia, lão nô tuy cùng lão gia học qua một ít, nhưng.. cũng không phải thật tinh thông..
Ban đầu Lý Trung nói chuyện thật kiêu ngạo, dù sao thời đại này quản gia chủ yếu đều biết chữ, nhưng có thể nhận thức được nhiều như hắn, thiếu!
Nhưng sau đó chứng kiến đồ vật trong tay Lý Quý Dương, hắn liền nhụt chí.
Bởi vì hắn cũng chỉ là nhận thức chữ thường dùng, mà luật pháp hay công văn đều phải có người đặc biệt nhìn xem, hắn cũng nhận thức một ít chữ bên trong, không biết nhiều lắm.
Lý Quý Dương nghe xong lời của hắn, cũng biến thành ủ rũ.
– Vậy thì sao bây giờ, ở đâu có người nhận thức đây?
Lý Quý Dương nghĩ nghĩ, chưa từ bỏ ý định.
– Tiên sinh của ngài hẳn là nhận thức, chẳng lẽ hắn không có dạy ngài sao?
Lý Trung hỏi.
– Dạy!
Lý Quý Dương hít hít mũi:
– Nhưng ta còn chưa học xong đã được tiếp trở về rồi đâu!
Lý do này hắn đã sớm nghĩ kỹ!
Mình là một gà mờ, vừa lúc phù hợp với thân phận mười bốn tuổi hiện tại của hắn, còn chưa tới tuổi học thành tài!
Thời đại này đối với giáo viên xưng hô là “tiên sinh” mà không phải “lão sư”.
Lão, thời cổ đại là xưng tôn với công khanh đại phụ “Lễ ký – vương chế”: “Thuộc loại lão nhị thiên tử”. “Tả truyện – Chiêu Công mười ba năm”: “Thiên tử chi lão, thỉnh soái vương phú”. Mà “Lão” quân vi thượng công, đại phu.
Cho nên “lão sư” là xưng hô tôn trọng của thiên tử đối với tiên sinh của mình, mà “tiên sinh” là xưng hô của người đối với ân sư thụ nghiệp của mình.
Mà “sư” dùng cho xưng hô giáo viên vốn có từ thời Đường Hàn Dũ (Sư nói): “Sư người, là truyền đạo thụ nghiệp giải thích nghi hoặc vậy”. Mặt khác “Sư nói”: Văn đạo hữu trước sau, thuật nghiệp có chuyên công. Ý nói biết đạo lý cũng có phân trước sau, mỗi người có chuyên nghiệp khác nhau, bọn họ đều là lão sư của chúng ta, “Tiên sinh” vẫn sớm biết đạo lý hơn “hậu sinh”, cho nên “tiên sinh” chính là ý tứ lão sư.
Nhưng hiện tại là đang ở Tiền Tần, còn chưa có chuyện gì của Đường triều đâu!
Nhưng xưng hô giáo viên vẫn là “Tiên sinh”.
– Vậy tiên sinh của ngài đang ở nơi nào? Hay là chúng ta mời hắn trở về đảm nhiệm giảng bài?
Lý Trung vừa nghe nói bài học của thiếu gia chỉ mới tiến hành được một nửa đã bị tiếp trở về, còn bị ba nô bộc kia khi dễ, lập tức liền đau lòng.
– Mời không được a!
Lý Quý Dương cười khổ:
– Lúc người trong nhà tìm ta trở về, các.. tiên sinh phải rời khỏi, đi du ngoạn, nếu ta đi theo thì không thể quay về trong nhà, nếu không đi theo thì cuộc đời này chỉ sợ cũng không còn cách gặp lại.
Còn gặp cái gì?
Cách hơn hai ngàn năm thời gian, gặp cái gì đây?
Cũng không biết là hắn đã chết, hoặc là xương cốt không còn, các đạo sư có tưởng niệm hắn hay không? Vẫn là cho rằng hắn ôm bảo bối bỏ trốn đây?
Có lẽ còn có lệnh truy nã?
Cũng không biết là trong cả nước hay là toàn cầu, nhưng hắn cũng không có cấp cao như thế a?
Vậy làm sao bây giờ?
Lý Trung sốt ruột:
– Hay là chúng ta đi mời một tiên sinh trở về?
Tuy Lý gia trang không lớn, nhưng cũng có tích tụ, mời tiên sinh trở về giảng dạy thiếu gia cũng không phải là không thể được, nhưng phải tiêu phí nhiều một ít, vả lại bình thường tiên sinh có thể dạy người chỉ sợ sẽ mang theo đệ tử, lại thêm một số tiêu phí..
– Để cho ta suy nghĩ lại!
Lý Quý Dương không lập tức đáp ứng, cúi đầu tiếp tục xem thẻ tre.
Thẻ tre là dùng đao khắc chữ, lại chà một chút nước sơn, cho nên thoạt nhìn cũng không tệ lắm, chủ yếu chính là, đây mới thật là Tần giản!
Nguyên nước nguyên vị!
Lý Quý Dương thập phần thỏa mãn!
Tốt hơn lúc trước hắn nhìn qua ảnh chụp Vân Mộng Tần giản rất nhiều!
Chẳng những có thể xem, còn có thể sờ! Tùy tiện sờ! Không cần tiền!
Thậm chí ôm thẻ tre này ngủ một giấc, ngủ thật lâu, cũng không có vấn đề gì!
Lý Trung lặng lẽ lui ra ngoài, thuận tiện tìm người đi xem Hàm Dương thành, nhìn xem có thể mời một tiên sinh trở về, hiện tại thiếu gia là chủ nhân Lý gia trang, không biết đầy đủ chữ thì làm sao bây giờ?
Năm đó lão gia cũng là biết chữ mới thành quan, hơn nữa cũng bởi vì biết chữ nên được liệt vào hậu cần, không cần ra chiến trường, chỉ phụ trách quản lý đồ vật, nếu không phải bị tập kích, lão gia bị trọng thương, không muốn tiếp tục làm quan, cũng không tới nỗi quay về địa phương này.
Kỳ thật lão gia là chính xác, những người đi cùng lão gia hoặc là trở thành quan càng lớn hơn nữa, cuối cùng thua ở tham lam, hoặc là chết trận sa trường, hoặc là do nguyên nhân khác đa số đều chết hết, chỉ còn lại lão gia còn có thể nuôi lớn năm con trai trong nhà..
Cho nên nói, Lý Trung bội phục nhất, tôn kính nhất chính là lão gia!
Lý Quý Dương cầm thẻ tre nhìn cho tới trưa, kết quả xem choáng đầu hoa mắt, lại đói bụng!
Nhưng đây lại không phải là giờ cơm!
Lý Quý Dương nghiến răng nghiến lợi đi vào phòng, Thuần Nhã thật nhu thuận ngồi coi chừng cửa, ba ngày nay nàng cũng đã quen rồi.
Đi vào phòng nằm xuống, hắn tiến vào không gian.
Trước khi thu thập cây nông nghiệp, hắn ăn hai quả đào.
Hết thảy trong không gian này cũng giống như Lý Quý Dương xem qua trong tiểu thuyết, chỉ là có chút im lặng, bởi vì ngoại trừ hắn không còn có người sống!
Còn có chuyện xấu hổ, hắn không có giấy vệ sinh để dùng!
Cổ đại dùng là “xí trù”.. không nhắc, ghê tởm!
Vì suy nghĩ cho mông của mình, mấy ngày nay hắn dùng lá ngô đâu!
Thật sự là đáng thương!
Hay là trước tiên làm ra giấy?
Nhưng ở trong lịch sử, sớm nhất là Tây Hán ma giấy, nói cách khác, giấy xuất hiện thời gian sớm nhất là Tây Hán, hiện tại ngay cả thủ đô Đại Tần còn chưa có đâu, ở đâu có Hán nha!
Hắn sợ mình thay đổi lộ trình lịch sử, vạn nhất sẽ gây ra kết quả không tốt đây?
Rất nhiều người đều nghĩ qua, nếu Đại Tần đế quốc không bị diệt ở Tần nhị thế, sẽ như thế nào đây?
Nếu hắn trước tiên làm ra tứ đại phát minh, có phải sau này trong lịch sử sẽ có ghi chép về hắn?
Vậy hắn còn là hắn sao?
Sẽ sinh ra ảnh hưởng không tốt sao?
Sẽ không khiến cho phản ứng dây chuyền gì?
Nghĩ không ra, hắn chạy vào hệ thống đem phiền não nói với thanh âm máy móc.
Hơn nữa Lý Quý Dương đem thanh âm máy móc xem như là thùng rác tâm linh, lải nhải than thở không ngừng nghỉ!