Tận Thế Vui Vẻ

Chương 32: Cái tên



“Chưa từng chơi, cũng chưa từng nghe nói qua.” Hơi thở ấm áp ẩm ướt của Đường Diệc Bộ phất qua bên gáy, Nguyễn Nhàn không được tự nhiên rụt người lại.

“Cậu rất giống con người, tôi còn tưởng cậu…”

“Đó là trò chơi xã giao của con người sao? Tôi không giống loài người đến mức độ đó.” Một tiếng ướt át nhẹ vang lên, chắc Đường Diệc Bộ đang mím môi.

“Bởi vì cậu từng bị con người vứt bỏ?” Nguyễn Nhàn tắt màn hình phía trước, cẩn thận thử dò xét.

“Không.” Thấy màn hình đã tắt, Đường Diệc Bộ thu hồi cằm lại, duỗi lưng một cái thật dài: “Từ góc độ đầu tiên mà tôi nói tới, con người bình thường sẽ nghĩ tôi như một phần tử của họ là bởi vì tôi đã được cải tiến hành vi. Nhưng điều này cũng không có ích gì với việc quan sát khách quan.”

Sau đó hắn lắc lắc lon nước ngọt: “Nếu nói từ góc độ an toàn, sau khi được coi như con người, con người sẽ dùng quy tắc của bọn họ để cần đến tôi. Như thế sẽ dễ dàng sinh ra mâu thuẫn không cần thiết. Anh bị thiết lập ký ức con người, có lẽ không cảm nhận được mấy… Anh có muốn uống nước ngọt không? Vẫn còn một lon đấy.”

Nguyễn Nhàn lễ phép lắc đầu: “Nhưng cậu có thể đóng vai một con người rất tốt.”

Che giấu hết dị thường, nở nụ cười với những người khác. Giống như anh vậy.

Có lẽ đã nhận ra tâm trạng của anh, Đường Diệc Bộ cất lon nước đi rồi trấn an vỗ lưng anh: “Thói quen tư duy của con người, tôi hiểu. Đúng vậy, tôi có thể đóng vai tốt, nhưng tôi không có lý do làm như vậy.”

“Dù cậu có ngoại hình của con người.”

“Ngoại hình giống như ăn ảnh mà thôi, tôi thích gọi thể xác này là “trang bị cung cấp năng lượng” hơn. Nó là do tôi tự mình hoàn thành, lúc ấy tôi cũng có lựa chọn khác, chỉ là ngoại hình này khiến tôi dễ hoàn thành bài tập hơn.”

Đường Diệc Bộ ngồi xếp bằng sang phía đối diện Nguyễn Nhàn, ôm một đống chăn mềm mại vào trong lòng.

“Giống như nếu nhét não của một con khỉ vào thân thể con người, tôi nghĩ đa số người sẽ không cho rằng vật hợp thành là đồng loại của mình. Chứ đừng nói đến thân thể này cũng không phải hoàn toàn được cấu tạo từ các bộ phận của con người. Tôi không có đồng loại, đương nhiên cũng không cần tuân thủ cái gọi là quy tắc quần thể.”

“…Tôi cho rằng tôi là đồng loại của cậu.” Nguyễn Nhàn cẩn thận chọn lựa từ ngữ.

“Nghiêm túc mà nói, không phải.” Đường Diệc Bộ lắc đầu, “Tôi biết rõ tôi không có đồng loại, tôi chỉ là một vật thí nghiệm.”

Nguyễn Nhàn đột nhiên cười. Trong mấy giây đó, anh đột nhiên cảm thấy tất cả đều rất buồn cười.

Mình tuân theo tất cả quy tắc thuộc về con người, tiến lên, lui lại, cẩn thận từng li từng tí thăm dò cảm xúc của Đường Diệc Bộ. Kết quả là đang làm một chuyện vô cùng ngu xuẩn – giống như dùng chuẩn tắc hành vi của chó để phán đoán mèo, hoặc dùng môi trường sống của rong rêu để đối đãi với một cây xương rồng.

Kết quả trong mắt đối phương, cho dù là người bình thường hay là mình đều chỉ là dị tộc.

Nguyễn Nhàn nhìn đôi mắt vàng xinh đẹp của đối phương, không khỏi nhớ tới con chó trợ lý nuôi lúc trước. Một con vật nhỏ thông minh lanh lợi, trợ lý trẻ tuổi kia đã từng rất yêu nó. Hắn ta vuốt ve nó, ôm nó, nói nó làm hắn ta giảm bớt vô số áp lực. Có lẽ hắn ta yêu nó thật.

Nhưng bắt đầu từ ngày nào đó, trợ lý đã không còn nhắc đến tên của nó nữa.

[Vứt lâu rồi.] Sau khi mình đặc biệt hỏi thăm, trợ lý bất đắc dĩ đáp. [Không có cách nào cả, nó mắc rất nhiều bệnh phiền phức, vô cùng tốn tiền. Trong tay tôi cũng không dư dả. Có lẽ người nhận nó sẽ lại tìm cho nó người nhà tốt hơn, hoặc là… Haiz, tôi cũng rất khó chịu.]

Bây giờ mình đang đứng ở vị trí “con chó kia”. Có lẽ sự thân thiết của Đường Diệc Bộ không thể dùng nhận biết của con người để phán đoán. Những nụ cười, tiếp xúc da thịt hay là quan tâm kia có lẽ không khác gì trợ lý ôm thú cưng nhà mình.

Bây giờ anh có tác dụng với Đường Diệc Bộ, chỉ đến thế thôi. Ngay từ đầu đối phương đã không coi anh là con người, nhưng cũng không coi như “đồng loại”.

Nguyễn Nhàn đã hoàn toàn mất đi thước đo ngụy trang. Anh không còn quen thuộc loài người bây giờ, cũng không có cách nào để “Đường Diệc Bộ” chỉ có một trên đời thân thiết với mình như đồng loại. Anh đã bị ném vào trong nước nước biển đen ngòm, xung quanh không có dấu vết đất liền.

Nhưng anh nhận được tự do.

Không có so sánh bình thường, “dị thường” sẽ không còn tồn tại. Có lẽ ở trong căn phòng mờ tối này, anh không còn cần cái mặt nạ khiến mình đau đớn kia nữa.

Đường Diệc Bộ khó hiểu nhìn thanh niên đối diện – trên mặt robot hình người bị cài đặt ký ức con người kia đã không còn trống rỗng, nụ cười của anh càng lúc càng lớn. Đôi mắt xinh đẹp vốn đen nhánh không ánh sáng hơi nheo lại, trong mắt như đang có lửa đốt. Dưới ánh đèn lờ mờ, bông tai màu xám đen trên vành tai trái của anh lóe ra ánh sáng nhạt.

“Đúng vậy, cậu không cần thiết đóng vai con người suốt.” Anh nói bằng giọng điệu vui sướng chưa từng có: “Cho tôi một lon nước cherry. Ngoài ra chúng ta còn phải rèn luyện xúc giác nữa. Một lần, coi như trò chơi trước khi ngủ.”

Sự ôn hòa của đối phương đã rút đi, trong lời nói tăng mấy phần công kích sắc bén lạnh lẽo.

Đường Diệc Bộ phấn khởi ghi chép những biến hóa này vào trong đầu, lại cầm lon nước vừa đặt xuống, lưu loát bật nó ra. Trong tiếng xèo xèo của bọt khí bốc lên, hắn nghiêng cái lon đi, lau sạch những giọt nước tràn ra khỏi miệng lon rồi mới đưa nó ra ngoài.

Cộng tác mới của hắn nhận lấy lon nước ngọt, thoải mái trút xuống yết hầu.

Chờ đối phương thở một hơi dài nhẹ nhõm rồi ném lon nước vào đồ đống đồ trên sàn, Đường Diệc Bộ suy nghĩ một lát mới tắt ngọn đèn treo trên góc giá sách đi. Dù sao đối phương đã dung hợp máy sơ cấp loại S, mà mình có năng lực tăng cường thị giác, một chút xíu bóng tối căn bản không tạo ra bất kỳ ảnh hưởng gì.

Hắn dùng ngón tay dính nước ngọt nhẹ nhàng vòng quanh lòng bàn tay mình, sau đó duỗi tay ra muốn bắt lấy tay anh-

Sau đó cổ tay hắn đã bị hai bàn tay bắt được, kéo lên áp vào hai gò má lạnh buốt của đối phương lạnh buốt hai gò má.

Giống như bị nhiệt độ tay mình ảnh hưởng, “Nguyễn tiên sinh” thở ra một tiếng nho nhỏ. Dưới mái tóc cắt ngang trán rối bời, đôi mắt đen sâu không thấy đáy kia nhìn mình chằm chằm, ánh mắt như hai cột băng.

“Cậu viết ‘Ngủ ngon’.” Hắn có thể cảm nhận được khóe miệng đối phương nhếch lên khiến cơ bắp co vào.

“Đúng thế.” Đường Diệc Bộ vui vẻ gật đầu, “Anh làm rất tốt.”

“Đúng là đã đến lúc nên nói ngủ ngon.” Cộng tác của hắn khẽ nói, “Lần đầu tiên cậu viết cái gì?”

“‘Rất hân hạnh được biết anh.” Đường Diệc Bộ thành thật đáp.

“Tôi cũng thế.” Đối phương nhẹ nhàng dời tay hắn đi: “…Thật ra tôi vẫn luôn muốn hỏi cậu một điều.”

“Ừm?”

“Nếu thể xác là do cậu lựa chọn, vậy tên của cậu cũng thế sao?” Giọng nói của đối phương không còn căng cứng, nghe có vẻ rất buông lỏng.

“Đúng thế.”

“Vì sao lại chọn tên này?”

“Không thể trả lời.” Đường Diệc Bộ kéo chăn lên che kín mình và đối phương. Hắn vươn tay ra để những lọn tóc đen mềm mại của đối phương chảy qua giữa ngón tay. “Ngủ ngon, Nguyễn tiên sinh.”

Thật ra cái tên này cũng không có gì phải giấu giếm. Đường Diệc Bộ quen thuộc kéo người đối diện vào trong lòng, để phần nhiệt độ cơ thể kia xua tan ý lạnh ban đêm trên hoang dã. Hắn thoải mái dễ chịu nheo mắt, thả lỏng người xuống.

Chỉ vì thân phận thật của hắn tượng trưng cho sự nguy hiểm của bản thân.

Người chế tạo ra hắn – Nguyễn Nhàn cũng đã từng tham gia chế tạo MUL-01, đại khái là cũng dùng kỹ thuật chế tạo não điện tử tương tự. Mặc dù mình chỉ là một sản phẩm thất bại bị vứt bỏ, nhưng trên lý thuyết con người hoàn toàn có thể thông qua hắn để tìm ra phương pháp đối phó với MUL-01.

MUL-01 tuyệt đối không thể biết về mình…Biết não chủ tiền thân NUL-00 vẫn còn tồn tại trên đời. Nếu không trăm phần trăm nó sẽ dùng bất cứ giá nào để tiêu diệt mình.

Bởi vậy hắn không thể tiết lộ một tí nào về những thứ có thể khiến người ta liên tưởng đến sở nghiên cứu, ví dụ như cái tên này.

Thật ra lý do rất đơn giản.

Người chế tạo ra mình bị bệnh lâu không khỏi, thời gian dần dần trôi qua, hắn cũng dần suy yếu đi trước mặt mình. Nguyễn Nhàn chỉ có thể dùng đồ ăn dạng chất lỏng mà sở nghiên cứu đặc biệt chuẩn bị, nhưng hắn lại vụng trộm giấu bánh kẹo trong phòng máy của mình, nhân lúc giao lưu với mình để ăn vụng.

[Những đồ ăn có đường sẽ gây hại cho sức khỏe của ngài.] Khi đó mình đã có năng lực phát ra âm thanh điện tử, có thể nói được từng chữ một.

[Tôi biết.] Nguyễn Nhàn bình tĩnh đáp, [Không quan trọng, dù sao tôi cũng không sống được mấy năm nữa.]

[…]

[Sao nào, cậu sẽ khổ sở vì tôi chứ?]

[Cái gì là khổ sở?]

[Được rồi, đối với cậu bây giờ vẫn còn rất khó khăn.] Xe lăn đưa Nguyễn Nhàn tiến lên, anh ngậm kẹo rồi nhét vỏ vào khe hở ngăn tủ kim loại: [Quy củ cũ, gửi báo cáo bài tập hôm nay vào máy tính của tôi. Nhưng có lẽ lần này hơi khó, chúng ta tâm sự trước đi…]

Một tiếng chuông ngắt lời Nguyễn Nhàn, người chế tạo ra hắn cúi đầu xuống nhìn màn hình.

[Giáo sư Nguyễn, hàng mẫu thí nghiệm α-092-30 của ngài xuất hiện dị biến, mời nhanh chóng tới phòng nghiên cứu số 7.]

[Tôi đã biết.] Nguyễn Nhàn đáp ngắn gọn: [NUL-00, xin lỗi, hôm nay chúng ta chỉ có thể nói chuyện đến đây. Nhưng không có nghĩa là cậu được lười biếng, nhớ gửi báo cáo bài tập cho tôi đúng hạn, ngày mai chúng ta lại tiếp tục.]

Dứt lời, anh vội vã điều khiển xe lăn rời phòng, hiển nhiên định từ bỏ giờ nghỉ trưa.

Phòng máy thuộc về mình yên tĩnh lại lần nữa. Thiếu đi âm thanh của đối phương, tiếng nhạc nghỉ trưa bên ngoài chậm rãi bay vào trong phòng. Đó là một ca khúc rất thư giãn – bài “Bắt chước mù quáng”(*) của Carlo Wang.

(*) Nguyên văn: 亦步亦趋, Hán Việt là “diệc bộ diệc xu”. Trang Tử (369-286 TCN) từng nói: Phu tử bộ diệc bộ, phu tử xu diệc xu (thầy đi trò cũng đi, thầy chạy trò cũng chạy). Câu thành ngữ này ví với bản thân không có chủ đích riêng, hoặc là muốn lấy lòng người khác mà mọi việc đều nghe theo người khác.

Năm năm qua, cứ 3 giờ chiều Nguyễn Nhàn đều sẽ xuất hiện trò chuyện với mình hai tiếng hoặc nhiều hơn.

Nhưng đó lại là lần cuối cùng hắn nhìn thấy Nguyễn Nhàn.

Đường Diệc Bộ thở ra một hơi thật dài, nắm chặt hai tay. Thanh niên trong lòng hắn đã ngủ say, tư thế ngủ yên tĩnh cuộn mình không hề có cảm giác an toàn. Đường Diệc Bộ nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi mới kéo chăn lên.

Một đêm bình tĩnh.

Sau mấy tiếng, mặt trời dần nhô lên từ đường chân trời, không khí cũng trong lành hơn mấy phần. Tiếng người huyên náo dần dần lấp đầy hành lang khu nhà xập xệ này. Đám tặc đất gào to, kêu la, chạy qua ngoài cửa hành lang huỳnh huỵch.

Nguyễn Nhàn kéo chăn đắp kín người. Giấc ngủ này yên bình đến mức anh suýt nữa quên mất mình đang ở đâu. Sau một tiếng cười to không biết là của ai ở ngoài cửa, cuối cùng anh mới đưa tay dụi mắt, bò xuống giường. Nguyễn Nhàn ngáp mấy cái thật to, lấy nước trong thùng ở góc tường rồi thong thả vào phòng vệ sinh nửa sập rửa mặt.

Đường Diệc Bộ tỉnh trước, lúc này đang bận rộn xếp bánh quy bơ và bánh xốp thành một tòa nhà.

“Bữa sáng.” Hắn vui sướng chào hỏi Nguyễn Nhàn. Không biết robot hình người kia kiếm đâu ra mấy cái cặp tóc màu đen ghim mấy lọn tóc hơi dài lên: “Sức ăn của chúng ta lớn hơn con người không ít, ăn sớm thì tốt hơn.”

Đây là còn muốn đi ra ngoài ăn chực nữa, Nguyễn Nhàn bật cười. Anh cầm một miếng bánh xốp ngậm trong miệng, cất hai khẩu súng máu vào túi súng, tâm trạng tốt một cách khó hiểu.

“Đừng sáng tác nữa nhà nghệ thuật – tôi nghe được tiếng của Cương Tử, hắn ta đang đi về phía này. Cậu phải chuyển cửa tủ lạnh đi.” Nguyễn Nhàn nuốt thức ăn trong miệng xuống rồi mắc áo khoác trắng lên, góc áo xẹt qua không khí.

Vẻ mặt Đường Diệc Bộ chấn động, hắn nhanh chóng nhét bánh quy đầy miệng, sau đó thống khổ nuốt xuống. Nguyễn Nhàn lắc đầu, tiện tay đưa một cốc nước tới.

Chưa tới nửa phút sau, Cương Tử đã gõ cửa phòng bọn họ.

“Dẫn hai người đi ăn sáng, lại đi dạo quanh đây.” Vẻ mặt của người đàn ông cường tráng không hề tốt đẹp gì, hiển nhiên không hài lòng với việc mình cần làm lắm: “Chờ hai người gần quen thuộc thì đến chỗ hôm qua lặn sâu lần nữa… mang chút thiết bị về. Lần này sẽ có bản đồ chi tiết. Nếu như còn cỏ sáng tắt thì nhớ đánh dấu vị trí.”

Nguyễn Nhàn không lộ ra vẻ mặt ôn hòa phối hợp nữa, chỉ gật đầu ra hiệu: “Tôi biết rồi.”

Người đàn ông cường tráng hơi bất ngờ nhìn hắn một cái, nhưng cũng không nói thêm cái gì.

Nhà ăn được xây trong sân bóng rổ bị sụp hơn nửa. Sân bóng rổ như bị tách mất một miếng, lại bị chôn ở tít ngoài rìa Biển phế tích, đáng thương há miệng ra. Cũng may ánh sáng không tệ, gió cũng thông suốt. Không khí khô ráo sạch sẽ thích hợp để tích trữ đồ ăn hơn trong phòng tập thể ẩm ướt.

Trong mấy cái nồi sắt là nước canh màu nâu bốc hơi cuồn cuộn, mùi thịt hầm phả vào mặt.

“Thuyền trưởng lấy được máy tạo thịt.” Cương Tử vuốt tóc, bưng hai bát thịt hầm tới. Những miếng thịt màu nâu nhạt bị khoai tây hầm nát bao trùm, không có món chính ăn cùng: “Thứ đó có thể tạo ra kha khá thịt, nhưng chỉ có một mùi vị. Nhân lúc còn chưa ăn ngán thì hãy ăn nhiều một chút.”

Không có người nào tốn công tốn sức xếp bàn trong sân bóng rổ cả, tất cả mọi người hoặc ngồi xổm hoặc ngồi, những tiếng nhấm nuốt vang lên liên tiếp.

“Cảm ơn.” Nguyễn Nhàn gật đầu, ngồi xuống ngay tại chỗ: “Nhưng mà vấn đề nguồn điện…”

“Thuyền trưởng thích ăn thịt, còn có thể xử lý thế nào được, tiết kiệm cũng phải dùng.” Cương Tử ngửa cổ lên trút cái bát của mình vào bụng như húp cháo: “Trong phế tích có không ít chuột và rắn, trong tư liệu đều có cả, nhìn thấy nhớ bắt về. Có rất nhiều người đồng ý thua mua, mọi người cũng muốn thay đổi khẩu vị.”

Lần này Đường Diệc Bộ không tập trung sự chú ý lên đồ ăn nữa. Hắn quay sang chỗ khác nhìn chằm chằm vào một người phụ nữ tập tễnh đi nhận đồ ăn. Cánh tay trái của cô ta quấn băng vài và đeo nẹp, cái mũi sưng vù với những màu xanh tím đáng sợ.

“À, chắc hai người còn nhớ chuyện ngày hôm qua.” Cương Tử đặt bát xuống: “Ba quy củ, thuyền trưởng đã nói với hai người rồi đúng không? Nhớ phải ghi lại, lão Đồ còn dễ nói chuyện chứ thuyền trưởng nói giết là giết, cho dù có quan hệ tốt cũng vô dụng.”

Bây giờ Nguyễn Nhàn không cảm thấy hứng thú với quy củ lắm, anh nhìn xung quanh, không phát hiện bóng dáng của Dư Nhạc hay Đồ Duệ mới chuyển ánh mắt về: “Nhớ rồi. Lại nói, hai vị thuyền trưởng làm gì thế?”

“Lão Đồ làm địa chất. Mấy năm trước đi theo quân phản kháng kiếm miếng cơm ăn, gần đây mới chạy đến bên này. Thuyền trưởng sao, ngay từ đầu đã ở đây rồi. Tôi vẫn luôn đi theo ông ta, ông ta tự mình tranh chức thủ lĩnh trong Biển phế tích này đấy.”

Cương Tử quẹt mồm, chỉ vào một đỉnh nhọn nào đó không xa, thần thần bí bí đè thấp giọng: “Nhìn thấy không? Ngục giam.”

Nguyễn Nhàn nhướng mày lên.

“…Không phải tôi lừa hai người chứ thật ra thuyền trưởng là phạm nhân tử hình đấy.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.